Ánh trăng hiện ra một mảng sáng tinh mơ, Thanh Liên mới nhìn thấy rõ, nơi đây bùn đất phì nhiêu, lau sậy mọc khắp nơi.
Tuy tràng công kích nhìn qua cường đại, uy mãnh nhưng Thanh Liên có thể cảm nhận được nó rất yếu, chỉ có thể đem binh sĩ phàm nhân giết và binh sĩ bậc linh Đồ giết chết.
Triệu Quang Phục càn lướt trên chiến trường, tay cầm trường thương giết qua bao nhiêu binh sĩ quân địch, tốc độ nhanh tới nỗi trên bạch kim chiến giáp không hề lưu lại chút máu đỏ nào.
Ánh mắt sắc lạnh, khí thế sát phạt quyết đoán, phát ra tàn nhẫn vô tình khiến đám binh sĩ địch nhân khiếp sợ.
“Triệu Quang Phục, ta liều mạng với ngươi...” Những linh sư trấn thủ doanh trại này cùng nhau đánh về phía Triệu Quang Phục. Tất cả đều là linh Sĩ, ngang bằng với Triệu Quang Phục.
Bọn chúng đã nghe về nơi này, có một con Bạch Long trấn giữ, không ngờ đó là danh xưng của một người. Ai cũng cảm nhận được khí thế sát phạt quyết đoán này, không phụ hai chữ “Bạch Long” uy mãnh, chỉ cần giết được Bạch Long, sĩ khí của nghĩa quân sẽ giảm.
Nghĩ là làm, bọn chúng dốc một kích toàn lực đánh về hướng này.
“Bạo Long Oanh Thiên Lôi...”
“Xích Diệm Ma Hùng...”
“Hải Sa Cường tập...”
Ba đạo công kích mãnh liệt khiến nghĩa quân phải lui bước, nhưng Triệu Quang Phục thì không, hắn vẫn đứng yên đó, khuôn mặt hiện lên nụ cười tự tin.
Ánh sáng chú ngữ dưới chân đám linh sư kia hiện lên.
“Không tốt...”
“Trúng kế rồi.”
Toàn bộ công kích đánh về phía Triệu Quang Phục bị một bức tường vô hình chặn lại, công kích vừa chạm vào bức tường đã hoàn toàn biến mất.
“Minh Long Hóa Kỹ – Song Long Thăng Thiên Phá.”
Triệu Quang Phục vung trường thương, linh lực nương theo thương ý hóa thành song bạch long, khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không gian, thổi cả một đường đất bên dưới nơi nó đi qua.
Cơn gió từ xa thoáng qua má Thanh Liên, lần này Thanh Liên mới thật sự cảm nhận được uy lực cũng như bản lĩnh của Triệu Quang Phục.
Toàn bộ đám linh sư trấn doanh trại đã bị chính lực lượng của chúng giết chết, bị song long càn quét bỏ mạng.
“Hự...” Một tên may mắn rơi xuống đất, mất nửa bên người.
“Khốn khiếp, nếu không phải có màn ngăn cách năm vực này, ta đã giết được ngươi...”
Triệu Quang Phục không nói hai lời, trực tiếp cầm thương đâm xuyên qua đỉnh đầu, chấm dứt sinh mạng hắn.
Những nô lệ kia được nghĩa quân cứu ra, cảnh đêm một mảng yên tĩnh. Nhưng không biết vì cái gì, lại có người hô lớn: “Dạ Trạch Vương...”
“Dạ Trạch Vương muôn năm...”
Từ tiếng nói ban đầu, mọi người cùng nhau hưởng ứng, cất lên tiếng vang. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Quang Phục.
“Dạ Trạch Vương... Không phải đó là danh xưng của...” Thanh Liên chưa kịp nghĩ ngợi thì có hai bóng hình xuất hiện phía sau Triệu Quang Phục.
“Ha ha, đánh rất đẹp, rất có phong thái chinh chiến sa trường như phụ thân ngươi.”
Người vừa cười nói là Vạn Xuân Vương, lúc này ngài mang bộ dạng của tuổi trung niên, ánh mắt đã xuất hiện vẻ thâm trầm, lại bớt đi vài phần nhiệt huyết thanh xuân. Ngài nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Quang Phục.
“Lí thúc... Thực ra ta... Chỉ là tận dụng yếu tố bất ngờ... Đánh phục kích mới giành thắng lợi được...” Triệu Quang Phục gãi đầu ấp úng, lỗ tai đỏ lên như đứa trẻ được người lớn khen ngợi.
“Vì dàn trận mà để mọi người phải chịu khổ rồi.” Trên khuôn mặt non nớt còn ẩn hiện vẻ tự trách bản thân.
“Dạ Trạch Vương, bọn ta... Một chút cũng không khổ, nhờ ngài đến chúng ta mới được cứu sống...”
“Ngài là ân nhân của chúng ta...”
“Ân cứu mạng này, ta nguyện dùng mạng mình báo đáp...”
Đám nô lệ được cứu ra, không có ai vì sự chậm trễ của Triệu Quang Phục mà nổi giận, ủy khuất, trái lại bọn họ lại hướng về Triệu Quang Phục với ánh mắt cảm tạ.
Có môt vài giọng nói truyền vào trong tinh thần Thanh Liên. Vốn dĩ mọi người tôn xưng Triệu Quang Phục là Dạ Trạch Vương không phải vì hắn có tu vi quân Vương, mà là ở đầm Dạ Trạch này, nhờ có Triệu Quang Phục trấn thủ bao nhiêu năm dân chúng mới được sự an bình.
Đầm Dạ Trạch này chính là cửa thông đến phương bắc, nơi đội quân của Trần Bá Tiên ngự trị, tiến xuống vực này. Ở phía nam Vạn Xuân Vương phải chống đỡ với các lực lượng nổi dậy nên ông buộc phải chia quân, để Triệu Quang Phục trấn giữ nơi này.
Nghe thấy mọi người hướng về mình cảm kích, Triệu Quang Phục càng ngại ngùng gãi đầu cười.
“Không nói những thứ này nữa, ngươi đã phát hiện thứ đó sao?” Vạn Xuân Vương quay sang hỏi.
Triệu Quang Phục gật đầu, hắn dẫn Vạn Xuân Vương đến những công trình đang thi công dở dang kia. Triệu Quang Phục cầm thương phá nát nó ra, bên trong mỗi công trình là một trận pháp.
“Lí thúc, thứ ngài và lão quân sư đang điều tra, nó ở đây.”
Vạn Xuân Vương vừa chạm tay sờ vào, vừa nói: “Quả nhiên, kết cấu đều giống nhau.”
“Lí thúc, trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì?” Triệu Quang Phục hơi tò mò hỏi.
“Lão quân sư và ta cũng mới nghiên cứu ra mấy ngày trước. Công dụng của nó chính là phá vỡ vách ngăn của năm vực.” Vạn Xuân Vương trầm giọng nói.
Thanh Liên cũng nghe thấy, nhưng lại không hiểu cái vách ngăn đó là gì thì từng giọng nói truyền vào trong đầu Thanh Liên.
Khi ngũ Vương khai quốc khởi động đại trận hộ quốc bao trùm lên toàn bộ lãnh thổ Đại Việt, thì vách ngăn địa vực cũng xuất hiện, phân chia năm phương Đại Việt thành những vực riêng biệt: Thăng Long, Cổ Loa, Cửu Chân, rừng Hoan Châu và địa vực phía tây nam.
Bức tường này có một loại áp chế vô hình với những cường giả tới từ vực khác, tỉ như linh sư từ Thăng Long lên Cổ Loa, nếu có cấp bậc linh Sĩ sẽ bị cưỡng ép giáng cấp, trở thành linh Đồ.
Giờ thì Thanh Liên đã hiểu tại sao thanh thế nghĩa quân của Vạn Xuân Vương rất lớn, giết được cả quân Vương Tiêu Tư lại không thấy bốn phương còn lại có hành động nào. Vách ngăn này đóng một vai trò không nhỏ trong những chiến tích ấy.
Có điều... nghĩa quân của Vạn Xuân Vương ở cuối hành trình đụng phải binh lực của Trần Bá Tiên, đã gặp phải toàn quân tuyệt diệt. Theo suy đoán của Thanh Liên, khả năng rất cao là những vách ngăn này đã bị phá hủy sau này, tạo tiền đề để quân đội của Trần Bá Tiên nam chinh xuống phía nam.
“Giết... Giết... Giết...”
“Tàn sát chúng...”
“Ăn thịt chúng...”
Những âm thanh kia lại quanh quẩn trong đầu Thanh Liên, mặc dù Thanh Liên đã làm chủ được suy nghĩ của mình nhưng nó cũng gây không ít phiền phức cho tinh thần, khiến Thanh Liên phải luôn giữ vững tỉnh táo mọi lúc.
Tà khí trong người đã không tụ một chỗ như trước mà bắt đầu lan ra tinh thần của Thanh Liên rồi. Hệ quả này tới từ cuộc chiến với long mã vừa rồi. Vì cưỡng ép sử dụng trận pháp quá độ, tinh thần đã cạn sạch dẫn đến tà khí không bị trấn áp nữa, nó tự giải khai ra.
Thanh Liên lại có thể sử dụng tinh thần tiếp tục vẽ trận, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, dường như mình hoàn toàn không thể áp được tà lực quấy nhiễu tâm trí nữa, chỉ có thể cố gắng tỉnh táo tránh việc nhập ma như vừa rồi.
Sự tương quan giữa tà lực và tinh thần lực, dường như Thanh Liên cũng hiểu đại khái rồi. Bên trong tà lực là tập hợp của vô vàn những ý niệm từ những sinh vật, bao gồm cả nhân loại bị ô uế, đọa lạc.
Về mặt nào đó nó cũng là một dạng tinh thần lực nhưng nó có tư tưởng riêng và tư tưởng của nó, là giết chóc hết thảy.
Sương đêm se lạnh, rơi trên mái tóc trắng dài của Thanh Liên từng giọt từng giọt.
Tí tách... tí tách...
Từng âm thanh nhỏ giọt rơi vào tai Thanh Liên, lúc này Thanh Liên mới sực nhớ ra hai cánh tay, hai chân mình đang chảy máu, máu nhuộm đỏ cả băng vải.
Tinh thần của Thanh Liên dường như đang chủ động bỏ qua những đau đớn, dằn vặt này rồi. Với đa số người, cơ thể không có cảm giác đau đớn là chuyện tốt nhưng với Thanh Liên thì không, khi bản thân mất đi những cảm giác này, cũng sẽ đối với những nguy hiểm chí mạng không còn cảm giác.
Có thể nói, từ nay về sau tinh thần Thanh Liên phải luôn trong trạng thái tỉnh táo, không được phép lơ là.
“Ngươi là ai...”
Bỗng nhiên những ánh mắt đổ dồn về phía Thanh Liên, ngay cả Triệu Quang Phục và Vạn Xuân Vương cũng dâng cao cảnh giác nhìn đến.
Thanh Liên thoáng kinh ngạc vì họ có thể thấy bản thân, song có một ý nghĩ hiện lên trong đầu.
“Minh Long Bạo Kích.” Triệu Quang Phục phóng trường thương. Linh lực cuồng cuộng nương theo trường thương hóa thành bạo long xé rách không trung, đánh về phía Thanh Liên.
Phong Thuẫn!
Phong nguyên tố vừa tạo thành tường chắn, bị trường thương xuyên qua, phá tan nát trước mắt của Thanh Liên vô cùng dễ dàng.
Quá mạnh rồi!
Ánh sáng chú ngữ hiện lên, Thanh Liên biến mất khỏi không gian ký ức này.
Thanh Liên truyền tống ra không gian sảnh ban đầu.
Thanh Liên đứng trên vô định, trầm tư nhìn những không gian ký ức trước mắt. Trước khi giao đấu với long mã, Thanh Liên không thể chạm vào những sự vật trong không gian nhưng vừa rồi lại trái ngược.
Mái tóc trắng vẫn còn động vài hạt sương, bàn tay phải của Thanh Liên truyền đến phong kình ác liệt của Triệu Quang Phục.
Ánh sáng chú ngữ hiện lên dưới chân, cả trăm hắc thủ từ đó xuất hiện, vươn dài ra chộp lấy tất cả không gian.
“Liên.” Hai tay Thanh Liên kết ấn. Những bàn tay truyền đến những đợt rung chấn, kéo toàn bộ các cánh cửa không gian gần xa lại với nhau.
Thanh Liên lấy máu của mình, trên mỗi bàn tay vẽ một chú ngữ rồi kết ấn: “Hợp.”
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp đang cưỡng ép hợp nhất toàn bộ không gian ký ức lại.
Trước mặt Thanh Liên là cửa không gian cực lớn, bản thân cô bé so với nó chỉ như kiến cỏ so với núi đồi. Sợi tơ đỏ nối liền chú ngữ của Việc Quốc Công với cánh cửa đã xuất hiện, lần này rất rõ ràng.
Vù... ù... ù...
Hương thơm ngào ngạt khẽ chạm qua mũi, hàng trăm cánh hoa vàng giăng kín không trung, làn gió nhẹ lướt qua người Thanh Liên đậu trên cánh đồng hoa rực rỡ.
“Đẹp quá...” Thanh Liên không giấu nổi vẻ kinh diễm trong mắt, vô thức thốt lên.
Bỗng nhiên từng âm thanh du dương truyền vào tai Thanh Liên...