Gào... Đạo sóng tà lực chẻ đôi mặt nước, bắn vào người Thanh Liên lại bị Thanh Liên phản ngược lại.
Đường kiếm chém ra kết hợp trận pháp tập trung tử huyệt mà Thanh Liên dạy cho Chí Nam đã có thể cắt được một góc da thịt của long mã.
Mỗi lần sử dụng trận pháp, mỗi lần phản lại công kích, tà khí trên người Thanh Liên càng trở nên nặng nề, đồng thời thần trí trở nên mơ hồ.
Thanh Liên liên tục tấn công long mã, bất chấp tương quan lực lượng, bất chấp cả sinh tử, thương thế của bản thân. Giờ phút này, cả người Thanh Liên toàn là máu, trận pháp tạo thành đã theo bản năng, không còn suy tính gì nữa rồi.
Thanh Liên không còn tỉnh táo, tà khí quanh người đang dâng lên rất cao, như muốn thiêu đốt cả không gian xung quanh Thanh Liên.
“Giết... Giết...”
“Giết...”
Trong đầu vang lên âm thanh chém giết vô tận, đã không còn phân biệt được bản thân mình là ai, chiến đấu vì cái gì nữa rồi, chỉ đơn thuần là muốn giết đi thứ tồn tại khổng lồ trước mắt này.
Gào... Thanh Liên liên tục róc đi từng thớ thịt của nó, tuy chỉ như trứng chọi đá, đổ nước vào sa mạc thôi nhưng cũng đủ làm nó ngứa ngáy khó chịu, xen lẫn chút phẫn nộ vì đánh mãi không chết nhân loại kiến hôi này.
Mỗi khi long mã ra đòn, dù bây giờ thần trí không còn tỉnh táo nữa nhưng trận pháp cơ hồ được thi triển theo bản năng. Long mã bắn ra đạo sóng tà lực hoặc bạo phát linh lực sẽ có trận pháp tương ứng chống đỡ.
Thủ pháp tạo trận đã in sâu trong tiềm thức, xuất ra vô cùng thuần thục. Tiếp Lực trận đón lấy tà lực, huyết chú Hóa lực chuyển hóa thành lực lượng của bản thân và nương theo chú ngữ Phát Lực trên thân kiếm bắn ngược về phía long mã.
Mọi trận pháp kết hợp không chút khẽ hở, nếu không ngay từ đạo công kích đầu tiên, bản thân đã bị một đòn giết chết luôn.
Bảy năm trời bị mẫu phi chèn ép đánh đập, phụ vương không quản, thị nữ, hạ nhân ghẻ lạnh. Sống trong bốn bức tường lạnh lẽo, ngày ngày ăn đồ không sạch sẽ, làm bạn với chính bản thân.
Sau đó đến Quang Huy tông, gặp được sư phụ Trần Lĩnh hiền từ, có sư huynh Chí Nam thân thiện pha trò, cứ ngỡ như mộng đẹp sẽ kéo dài mãi mãi nhưng không. Cảnh tượng sư phụ chết đi vẫn còn in rõ trong tiềm thức như thế, mỗi khi ngủ đều hiện về.
Rồi đến trấn Văn Lang này, nhìn một nhà Bạch gia sum vầy, lại bất giác nhìn lại bản thân mình. Trong thâm tâm vốn dĩ đã đoán biết được sự thật tàn khốc ấy, cứ ngỡ bản thân đã chấp nhận nó nhưng không. Nó vẫn luôn ở đó, bị lí trí vùi lấp đến vực sâu.
Phải, giờ phút này, toàn bộ những ủy khuất, những cảm xúc vốn dĩ bản thân vùi lấp kỹ càng, toàn bộ bạo phát, bạo phát một cách tàn nhẫn.
Võ ngựa đạp phải cũng chẳng còn thấy đau, đường kiếm theo sự phẫn nộ bắn ra càng mạnh bạo hơn. Thanh Liên đây là đang phát tiết, mượn cuộc chiến này phát tiết, phát tiết cho cuộc đời bi ai của chính mình.
Cán cân cảm xúc đã hoàn toàn nghiên về một bên.
Gào... Hai luồng nước trái phải dâng sóng cao lên tận trời. Ngọn sóng mang theo linh lực của Tướng lĩnh mạnh mẽ đánh xuống người Thanh Liên.
Theo bản năng, hai chân đáng lẽ phải di chuyển để né tránh, chú ngữ đáng lẽ phải xuất ra nhưng không, Thanh Liên vẫn đứng yên đó. Mái tóc trắng dài lượn lờ trước gió, đôi tử nhãn mở to nhìn sóng thần mang theo linh lực vô tận đánh xuống.
Cơ thể đã tới cực hạn rồi.
Thanh Liên đã làm hết sức rồi, mọi trận pháp, mọi bản lĩnh đều đã lấy ra, cũng chỉ có thể chém rơi vài khúc thịt, so với cơ thể khổng lồ kia chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Căn bản chẳng thể tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Nếu là Tướng lĩnh nhân loại, Thanh Liên sớm đã bị giết, đây chỉ là yêu thú, hành động, chiến đấu không theo trật tự nào. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là tu vi. Giữa yêu thú Tướng lĩnh và linh Sĩ, khoảng cách quá lớn. Dù cho có bao nhiêu trận pháp để giảm đi tà lực, dù cho có bao nhiêu đối sách, thân pháp cao cấp hoa lệ gì đi nữa cũng không thể san bằng cách biệt này.
Thân thể không thể so, linh lực cũng thế, ngay từ lúc đầu đã định là thua cuộc rồi.
Tại sao lại lựa chọn tử chiến chứ? Tại sao lựa chọn tự thương tổn bản thân cũng muốn chiến một trận này? Rõ ràng mọi thứ đều là vô nghĩa, đều là tử vong...
Hơn thế nữa, tại sao bản thân lại ở đây, nếu không xuất hiện ở đây, cũng sẽ không bị những thứ này dày vò, không phải đối mặt với tồn tại mà bản thân chẳng thể đánh lại...
Lúc này, trong mắt Thanh Liên hoàn toàn trống rỗng, dù cho nộ hỏa lượn lờ, dù cho phẫn nộ, không cam lòng vì số phận bản thân nhưng nó vẫn là trống rỗng.
Ào... ào... ào... Cơ thể nhỏ bé của Thanh Liên bị vùi lấp dưới hai đạo sóng thần mạnh mẽ trấn áp xuống dòng biển lạnh.
Cả ý thức Thanh Liên chìm trong vực sâu tăm tối, một hắc vụ đang thành hình trước mặt Thanh Liên, Thanh Liên hoàn toàn có thể nhận ra hình dáng ấy, là chính bản thân Thanh Liên.
“Mẫu thân giả đó ngược đãi chúng ta như thế mà chúng ta vẫn còn muốn tình thân từ bà ta sao... Còn có phụ vương, những hạ nhân khi dễ chúng ta nữa, bọn họ chính là không coi chúng ta là người...”
“Còn có Bạch gia kia nữa, bản thân không muốn tiếp nhận nhưng có lẽ ngươi đã hiểu từ lâu, bản thân chính là bị người vứt bỏ...”
“Ha ha, một nhà bọn họ tốt đẹp, sống ấm áp vây quần bên nhau, trong khi để lại bản thân độc hành độc mã giữa đời này.”
“Toàn bộ cuộc đời bi ai của chúng ta đều là từ Bạch gia mà ra, ngươi đã bị bọn họ bỏ rơi. Ngươi không nói ra nhưng ta biết, lúc đó ngươi hận bọn họ bao nhiêu.”
“Toàn bộ bi ai này, đều do bọn họ mang lại. Phải trả thù... Trả thù cho thống khoái, trả lại tất cả khuất nhục bản thân phải chịu.”
Dù chìm sâu vào biển lạnh nhưng ngọn lửa phẫn nộ bên trong không hề ngôi ngoai. Phải, tất cả những thứ này đều là lỗi của bọn họ. Tất cả những cảm xúc này, trước giờ Thanh Liên giấu cực sâu trong tâm trí mình, có lẽ trước lúc lâm chung, ai cũng muốn được là chính mình.
Bản thân chưa từng bộc lộ ra nhưng có lẽ đã luôn hận bọn họ, hận mẫu phi tàn nhẫn, hận phụ vương vô tình, hận những hạ nhân chèn ép kia. Còn có, hận cả Bạch gia, một gia đình ấm áp vây quần bên nhau so với một thân cô độc giữa đời này.
“Giết hết bọn họ, ta mới thống khoái sao?” Thanh Liên hướng về bóng đen trước mắt, vô thần hỏi.
“Phải, bắt chúng phải nếm trải hết bất hạnh mà ngươi nhận lấy, hãy phát tiết hết phẫn nộ của bản thân đi...” Bóng đen trả lời, tà khí đã vây quanh Thanh Liên, như muốn hoàn toàn nuốt chứng vào trong.
“Giết hết tất cả...”
“Giết hết tất cả...”
Cán cân cảm xúc không hề thay đổi, nó hoàn toàn nghiên về một bên.
Từng tiếng nói vọng trong tiềm thức, tà khí đã hoàn toàn bao lấy Thanh Liên, đôi tử nhãn kia dần trở nên tăm tối. Giọng nói của Thanh Liên lại vang lên.
“Phải, mẫu phi đánh đập ta, phụ vương vô tình, hạ nhân hành hạ...”
“Cả đời ta, gặp được sư phụ là ánh sáng duy nhất, thế nhưng người cũng đã đi rồi, ta lại một lần nữa cô độc.”
“Phải, khoảnh khắc nhìn thấy một nhà Bạch gia kia, ta đã biết cội nguồn của bản thân, cũng biết rằng bản thân là bị vứt bỏ...”
“Nhưng như thế thì sao chứ?” Toàn bộ tà khí xung quanh Thanh Liên như bị thứ gì thiêu đốt, trước ánh mắt kinh hãi của bóng đen kia.
“Bọn họ hành hạ ta, đó là việc của họ. Bạch gia hạnh phúc, đó cũng là việc của họ, không liên quan đến ta, sao ta phải hận chứ” Thanh Liên mạnh mẽ bước về phía bóng đen kia, bóng đen như kinh sợ gì đó mà lui lại, lắp bắp nói: “Nhưng chẳng phải bản thân ngươi rất giận dữ sao, kẻ muốn giết hết tất cả cũng là bản thân ngươi...”
Đối diện với chất vấn của bóng đen, đột nhiên Thanh Liên nở một nụ cười: “Phải, ta cũng là con người, cũng phẫn nộ, cũng rơi lệ qua...”
Thanh Liên sải bước đi qua người bóng đen, nở một nụ cười vô cùng tự nhiên: “Ta ấy à, trước giờ chỉ muốn ăn ngon thôi.”
Bóng đen kia nhìn Thanh Liên, Thanh Liên cũng đồng dạng đối mắt. Bóng đen yên lặng rồi từ từ tan đi.
Phải, lựa chọn cừu hận, lựa chọn chém giết chính là tâm ma ẩn sâu trong cảm xúc của Thanh Liên. Nó muốn đổ lỗi cho những tiêu cực, bi ai của bản thân lên người khác.
Thanh Liên, mặc dù không thể lí giải được nhưng từ đầu, bản thân chân chính là lựa chọn cảm ơn. Điều đó đã ngăn lấy những cảm xúc tiêu cực kia, cho tới khi bị tà lực đọa lạc chi phối, phóng đại những cảm xúc kia lên, vẫn là không đổi.
“Có lẽ, đây là sự khác biệt... Tâm ma của ta...”
Cán cân cảm xúc, một lần nữa trở lại vị trí cân bằng.
Thanh Liên mở mắt ra, cả cơ thể vẫn còn đang chìm trong vùng nước lạnh, phía trên, vó ngựa khổng lồ của long mã đang nghiền ép xuống.
Phong Kình! Lốc xoáy xuất hiện kết hợp với trận pháp xuất ra tạo thành vòi rồng khổng lồ đẩy Thanh Liên ra xa.
“Phù...” Thanh Liên nhảy lên khỏi mặt nước.
Gào... Đạo sóng tà lực đánh tới bị trận pháp hấp thu lấy.
Thanh Liên nhìn huyết chú đang hấp thụ lấy tà lực vào người rồi lại nhìn long mã trước mắt.
Ma tính kia dường như bị đánh tan đi, tà lực trong người dù có tăng thêm, dù có khiến bản thân thêm phẫn nộ lần nữa nhưng lúc này Thanh Liên lại rất tỉnh táo, một cảm giác tỉnh táo thông suốt chưa từng có.
Dù tà lực có phóng đại hơn nữa, có làm bản thân phẫn nộ thêm nữa cũng không thể lấn át lí trí như lúc đầu nữa.
Bên trong tinh thần của Thanh Liên, cán cân cảm xúc đang dần tiêu biến đi. Vì lúc này, bản thân quá mức tỉnh táo nên Thanh Liên lập tức nhìn ra, tà lực trong người đang tăng lên còn tu vi của long mã trước mắt, đã có chút sụt giảm.
Thanh Liên nở một nụ cười thâm sâu: “Có lẽ ta đã biết cách đánh bại ngươi rồi.”
“Thân thể không chịu nổi nữa? Không quan hệ, còn có tinh thần của ta chống đỡ.”
Trận chiến này về mặt nào đó mà nói, bây giờ đã trở thành trận chiến của tinh thần.