Vù... ù... ù...
Từng cơn gió xuân bay sè qua má, Thanh Liên không phải đang đứng bên trong truyền thừa mà là nơi cô bé không thể quen thuộc hơn, ngọn núi thứ năm của Quang Huy tông.
Người đàn ông với bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt, làm Thanh Liên bất giác hô lên: “Sư phụ...”
Mãi lúc sau, âm thanh mới truyền đến tai người đó. Người đàn ông quay lưng lại làm Thanh Liên sững sờ. Khuôn mặt lão nhân hiện lên nét từ ái, cũng không kém phần nghiêm nghị, nói: “Nhóc con, đến giờ luyện tập rồi.”
Luyện tập sao? Phải rồi, đây chẳng phải là việc mà Thanh Liên làm trong suốt một năm qua sao.
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Liên gần như quên sạch mọi thứ về hai tháng qua, Quang Huy tông chưa từng bị tập kích, cô bé và Chí Nam chưa từng chạy trốn, sư phụ vẫn còn sống tốt, cơ thể Thanh Liên vẫn lành lặn, đôi mắt sáng ngời...
Một bóng đen xuất hiện bên ngoài không gian ý thức của Thanh Liên, đang chăm chú quan sát.
“Thành tựu luyện trận đại sư sao, chẳng trách nhóc nhà ngươi có tự tin có thể một mình đi vào đây...” Trong giọng nói truyền đến cỗ tang thương xa xưa.
“Chỉ đáng tiếc, đã bị nhiễm tà rất nặng rồi, ta chỉ có thể đem ngươi luyện thành Tâm Ma Huyễn Tượng.”
Bóng đen nhìn về hướng ngược lại, nơi mà Thanh Liên cùng tên thủ lĩnh kia xuất hiện, lẩm bẩm: “Rõ ràng không gian này đã bị phong bế, làm cách nào mà ngoại giới có thể xâm nhập?”
Thanh Liên vẫn đang chìm trong huyễn ảnh, lao vào luyện tập không ngừng nghỉ. Ban sáng thì luyện tập bộ pháp Trường Sơn Du, trưa vào bếp thưởng cơm cùng sư phụ, chiều tối đến học tập chú ngữ trận pháp.
“A, sư muội, ta đến rồi đây...” Chí Nam vẫn như thế, ngày ngày nhảy nhót xung quanh Thanh Liên, chuyên trêu chọc bắt chuyện để Thanh Liên mở lời.
Những ngày tháng ấy có thể nói là tia sáng mềm mại nhất trong lòng Thanh Liên. Không cần phải mưu tính, không phạm sát nghiệp, chỉ có cuộc sống an yên.
Thanh Liên đứng trên ngọn núi xanh, nhìn Chí Nam và Trần Lĩnh lành lặn rồi lại nhìn trời, nở một nụ cười ngây ngô, tràng đầy hi vọng: “Đời này thật tốt, ta chỉ muốn mỗi ngày đều trôi qua bình dị, kiếp này an khang.”
Bỗng đôi con ngươi đen tuyền dị biến thành tử sắc, nụ cười ngây thơ kia cũng không còn, Thanh Liên nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, dường như mọi sự ngây ngô kia đã không thấy đâu, không có một chút lưu luyến, tiếc nuối nào, chỉ còn là sự âm trầm tĩnh lặng. Một cái chớp mắt này khiến bóng đen kia phải kinh hãi.
“Vô lí, làm sao một đứa trẻ thế này có thể thoát khỏi Tâm Ma Kiếp của ta?”
“Ngươi tham luyến quá khứ, nhưng lại không hối hận vì những gì đã qua, không chìm đắm trong đó.” Trong giọng nói dường như có chút gì đó khó tin.
Cường giả mặc chiến giáp khắc kim long, linh quang ẩn hiện, khí thế uy mãnh, một mình một đao đứng trước thiên hạ cản cơn sóng dữ của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.
“Vạn Xuân Vương.”
“Ồ.” Lão nhân có chút kinh ngạc: “Thời gian đã qua lâu như thế, không ngờ lại có kẻ còn nhớ về bản vương.”
“Ngài thật sự là Vạn Xuân Vương?” Thanh Liên thật sự khó tin, qua từng ấy năm, linh hồn cũng sẽ tiêu biến, không lí nào lại rõ ràng như thế được. Tinh thần lực xung quanh lão nhân cực mạnh.
Tuy là một bộ dạng già yếu, thân thể gầy gộc nhưng không thể giấu nổi cỗ uy áp mạnh mẽ kia, Thanh Liên cảm giác được, có lẽ đứng trước lão nhân gia, ngay cả phụ vương Thanh Liên cũng phải cúi đầu.
Đây chính là chân Vương, nhân trung chi long Vạn Xuân Vương Lí Bí.
Lão nhân lắc đầu, cười nhạt: “Linh hồn của ta vốn đã tan biến, ta bây giờ, chỉ là một tàn hồn.”
Vạn Xuân Vương nhìn Thanh Liên chăm chú, suy tư nói: “Ngươi có thứ gì trên người mà làm kinh động đến cả long mã kia?”
Dù chỉ là lời nói vu vơ nhưng mang đến cho Thanh Liên cảm giác nghiền ép tột độ, không hề có sức phản kháng, nhưng trên khuôn mặt non nớt của Thanh Liên chẳng có điểm gì sợ hãi cả, cô bé lấy ra một nửa chú ngữ kia, nói: “Ta nhận ủy thác, đem thứ này đến tìm ngài.”
Một nửa chú ngữ trong tay Thanh Liên bay tới trong tay Vạn Xuân Vương, vừa nhìn đến, khuôn mặt vốn trầm tĩnh, vạn năm không dao động lại xuất hiện vẻ kinh hách: “Chú ngữ của Việt Quốc Công...”
Gào... Đột nhiên long mã bị kích thích, liên tục phóng ra tà khí nhưng không thể xuyên qua lôi ngục của Vạn Xuân Vương.
Rầm... ầm... ầm... Dù nó có dậm chân thế nào cũng không thể thoát khỏi đó, chỉ có thể tạo thành rung chấn nhẹ dọa đám thú ngoài kia.
Không gian trở nên im lặng thì Vạn Xuân Vương nhìn qua chỗ Thanh Liên, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn: “Ai đã đưa ngươi thứ này?” Âm thanh mang theo chút mong chờ.
Thanh Liên không hề che giấu: “Đại tướng Phạm Tu.”
“Lão tiền bối...” Vạn Xuân Vương thở dài, mang theo chút hoài niệm xưa cũ, chút tang thương. Dù cho ông chỉ còn là tàn hồn nhưng những cảm xúc kia đều là chân thật.
“Chẳng trách con long mã kia lại nhắm vào ngươi.” Vạn Xuân Vương trả nửa trận pháp về cho Thanh Liên, nói: “Ngươi đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ lão tiền bối đã chọn ngươi.”
“Ánh mắt của ta không tốt bằng ngài ấy, ta chỉ biết tiền bối chưa từng có quyết định sai lầm. Nghe đây cô bé...” Vạn Xuân Vương trở nên nghiêm túc, hỏi: “Ngươi có biết năm đó vì sao mà ta bị tứ phương hợp lực tiêu diệt không?”
Thanh Liên vừa định nói là nghĩa quân của Vạn Xuân Vương mang theo hi vọng mới thì chợt dừng lại, dường như đó chỉ là lí do thứ yếu, cái quan trọng nhất, chẳng lẽ chính là trận pháp này.
“Là do trận pháp này?”
“Không sai.” Xung quanh Vạn Xuân Vương tỏa ra lực lượng tinh thần mạnh mẽ, nói: “Ta sẽ cho ngươi chứng kiến một phần lịch sử.”
Thanh Liên có thể cảm nhận được tinh thần Vạn Xuân Vương dâng lên như thủy triều vô tận, bao trùm toàn bộ khu vực rộng lớn thì bỗng nhiên toàn thân Vạn Xuân Vương như đang mờ dần, trở nên vô hình, Vạn Xuân Vương lắc đầu thở dài: “Ầy... Đáng tiếc đáng tiếc, mảnh linh hồn này sắp đến giới hạn rồi.”
Vạn Xuân Vương quay sang nhìn Thanh Liên một lúc, suy tư nói: “Ngươi được lão tiền bối chấp nhận, lại có thể đi vào đây có thể nói là cơ duyên của ngươi.”
“Ta sẽ dạy ngươi cách khống chế tà lực.”
Vạn Xuân Vương vừa dứt lời, một loạt chú ngữ cưỡng chế truyền vào đầu Thanh Liên, không thể phản kháng, Thanh Liên chỉ có thể chấp nhận nó.
“Đây là...”
“Đây là công pháp linh hồn của bổn tôn ta sáng tạo ra trong mấy vạn năm dài quan sát long mã kia. Nó gọi là Ngưỡng Thiên Tiếu – Khóc Vô Lệ, tiếu không tiếu; bi lại chẳng hoàn bi, cảm xúc cân bằng.”
“Tà lực thật ra còn đáng sợ hơn ngươi tưởng rất nhiều, nó kích phát tâm ma, ảnh hưởng đến suy nghĩ của ngươi rất nhiều thông qua cảm xúc. Đáng sợ chính là ở chỗ ngươi cho rằng đó là do bản thân ngươi lựa chọn, bản thân ngươi suy nghĩ nhưng lại không phải.”
“Tất cả chỉ là lời nói dối, tất cả chỉ là huyễn tưởng của tâm ma. Nó vô hình, từng bước đi theo suy nghĩ của ngươi, sau đó hoàn toàn chiếm giữ ý thức của ngươi, từ ý thức kéo linh hồn ngươi trầm luân, sau đó thì cơ thể ngươi ô uế, trở thành tà linh.”
Ánh mắt Thanh Liên mở to, không che giấu vẻ mê mang kia. Trong tâm Thanh Liên thật sự tin tưởng lời mà Vạn Xuân Vương lí giải, vì hai tháng nay, có đôi lúc Thanh Liên đưa ra những quyết định mà đến bản thân cũng thấy rất hoang đường.
Tất cả là do tâm ma sai khiến sao?
“Tà lực, về mặt nào đó nó gần tương đồng với bản chất, giống như khi ngươi đói thì phải ăn, ngủ thì phải ngủ, không thể ngăn cản, chỉ có thể chấp nhận. Thế nhưng nó cũng là một loại năng lượng, mà đã là năng lượng thì tất có cách chế ngự nó.”
“Khi cảm xúc ngươi dao động, tà lực sẽ thông qua đó ảnh hưởng tâm trí của ngươi, trong vô thức. Công pháp này của ta có thể giúp ngươi cân bằng cảm xúc của mình, không bị tà lực đọa lạc.”
Thanh Liên vô cùng chăm chú nghe, lịch luyện của bản thân quá thấp, gặp được người hiểu biết sâu về tà lực như Vạn Xuân Vương quả thật như tìm thấy nước giữa hoang mạc. Cơ duyên, đây thật sự là cơ duyên của Thanh Liên.
Những ghi chép về tà linh chưa bao giờ chuẩn đến từng chi tiết như thế này, hầu như quá trình tà lực xâm thực diễn ra rất nhanh, không thể nghiên cứu kịp. Vạn Xuân Vương thì khác, lão nhân đã sống cùng một con tà linh mấy vạn năm, độ hiểu biết về nó có thể nói khó có ai sánh bằng.
Càng hiểu hơn về tà linh sẽ cho phép Thanh Liên mở ra rất nhiều cách thức chế ngự nó.
Vạn Xuân Vương đứng trên táng cây lớn, phóng tầm mắt nhìn khắp không gian này. Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua toàn thân.
Ở đó không có lão nhân nào hết, là một cường giả uy mãnh của năm đó, người đã đạp lên cơn sóng dữ, mở ra hi vọng đối chiến với cường giả ngoại tộc, quân Vương đầu tiên sau thời đại ngũ Vương khai quốc, Vạn Xuân Vương Lí Bí.
“Bên ngoài kia đã tệ đến mức nào mà để một đứa trẻ bé nhỏ gánh vác đại nghiệp thiên hạ thế này.” Kim quang ẩn hiện xung quanh, toàn bộ cây cối, núi non bị long mã phá hủy được hồi sinh, thậm chí còn xanh tốt hơn.
Vạn Xuân Vương nhìn Thanh Liên, nói: “Kinh mạch, xương cốt trong thân thể đều vụn vỡ, thế nhưng lại có thể một đường đi tới nơi này.”
“Chỉ với phần ý chí này, sự can đảm dám một mình đặt chân vào đây, ngươi có tư cách có được truyền thừa của ta.”
Thanh Liên cảm nhận dao động linh lực trong không gian này vô cùng mãnh liệt, như thủy triều cuồn cuộn đánh tới. Bầu trời luân chuyển giữa ngày và đêm, mây xanh tạo khói mờ, những cây cối, núi non, sông hồ đang phân li thành vô số hạt bụi.
Gào... Long mã gầm thét dữ dội, cả không gian đang đổ vỡ trước mắt Thanh Liên. Đây chính là sức mạnh chân chính của quân Vương, một ý niệm định càn khôn, đoạt sinh tử, hủy thiên diệt địa sao?
“Đây là một phần ký ức của bổn tôn ta, trong đó có một nửa chú ngữ còn lại của Việt Quốc Công, ngươi phải nắm bắt thời cơ đoạt được nó.” Vạn Xuân Vương mở lời. Âm thanh mang theo chút buông xuôi, lại như dặn dò trước lâm chung.
Cơ thể khổng lồ, trải dài qua dãy núi tầng tầng của long mã đang tang biến thành những đốm li ti, ngay cả Thanh Liên cũng vậy, bị kéo vào ký ức của Vạn Xuân Vương.
Linh hồn của Vạn Xuân Vương cũng đã đến cực hạn, từ từ tang biến. Vạn Xuân Vương nhắm mắt, từng khoảnh khắc trong đời ông hiện lên, từng âm thanh tang thương, lại uy mãnh chấn động khung thương:
“Nhất phiến trung can huyền nhật nguyệt
Thiên thu chính khí tác sơn hà.” *
“Vạn Xuân Vương Lí Bí.”
(*): Câu thơ mình sưu tầm được ở trên google a.