Trong khoảnh khắc ánh sáng truyền thừa chiếu rọi màn đêm, thiên địa chuyển dời, những người còn sống sót tại trấn Văn Lang lạc vào một vùng không gian mờ mờ ảo ảo, vừa hư vừa thực.
“Đây là... Truyền thừa chi môn trong sử sách ghi chép sao?” Phạm Ngọc Châu kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn, không hề giấu đi vẻ kinh diễm cùng hiếu kì.
Bọn họ đang đứng ở cửa truyền thừa, đi đến cuối chính là thiên địa truyền thừa trong sử sách kia, là một không gian tách biệt với bên ngoài. Ngay cả người sống thâm niên như bà cũng là lần đầu tận mắt thấy được truyền thừa mà chỉ thường nghe qua sử sách.
Lúc đầu khi nghe Thanh Liên nói, bà vẫn còn lập lờ không tin, cho tới khi tận mắt chứng kiến truyền thừa khai mở, quả thật là một cảm giác vi diệu khó tả.
“A...” Bỗng một tiếng thét thất thanh kéo tất cả khỏi cảm giác mê mang kia.
Không biết từ lúc nào, tà khí yếu ớt chưa bị tiêu hủy hoàn toàn, lại lần nữa xâm thực lên sinh vật sống, tà linh lại tiếp tục xuất hiện thành đàn đông đúc.
“Bọn chúng trở lại rồi.” tinh thần Chí Nam trở nên căng thẳng.
Gào... Bỗng nhiên một vài con há miệng ra, ngay sau đó, những đạo sóng tà lực bắn về phía đám người còn sống sót.
“A...”
“Cứu tôi...”
“Tay của ta... Tay ta đang bị nhiễm tà...”
Những luồng sóng tà lực rơi vào thân thể, khiến cơ thể bọn họ trở nên ô uế, bị tà lực xâm thực, lập tức chuyển hóa thành tà linh.
“Chuyện gì thế này?” Phạm Ngọc Châu đứng chắn trước lũ trẻ, trước giờ bà chưa từng gặp qua điều này, ngay cả năm đó cũng chưa hề có tà linh nào có công kích kỳ lạ như thế, hơn nữa tà lực xâm thực còn nhanh hơn bình thường.
Tinh thần bà dâng lên cảm giác khủng hoảng chưa từng có, đám tà linh này còn nguy hiểm hơn cả năm đó nữa, chỉ cần chạm phải sóng tà lực kia, lập tức bị nhiễm tà, trở thành tà linh.
Lúc này bà không quản bên trong truyền thừa có nguy hiểm gì rình rập nữa, theo bản năng cõng những đứa trẻ kia lên, định kéo tay Chí Nam chạy vào truyền thừa thì một bóng đen đáp xuống cùng tiếng rên rỉ: “Thả ta ra...”
Già La nằm sấp xuống đất, tứ chi đều bị trận pháp định thân khóa chặt. Hắn rất muốn sử dụng máu của mình, vẽ huyết trận thoát ra nhưng khổ nỗi tinh thần cũng đã bị Thanh Liên khóa luôn rồi.
Vừa rồi, rõ ràng bản thân ở rất xa, thế nhưng không biết vì lí do gì mà bị truyền tống lại đây, bị tên nhãi này này bắt giữ.
“Sư muội...” Chí Nam mừng rỡ thốt lên. Nhìn thấy Thanh Liên, không hiểu sao Chí Nam lại có loại cảm giác rất an tâm.
“Nhãi ranh, mau thả ta ra...” Già La không thể động dậy được, hắn càng sợ hãi hơn khi trước mặt là đám tà linh đông đúc.
“Mau lại đây.” Thanh Liên vẫy tay bảo Chí Nam và mọi người lại gần. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện dưới chân, bao quanh mọi người.
“Đừng... Đừng bỏ ta...” Già La gào khóc thả thiết.
Giờ phút này Già La không muốn biết vì sao Thanh Liên có thể thi triển trận pháp mà không cần vẽ trận nữa, hắn chỉ cầu con đường sống, dù phải van xin một đứa trẻ, dù danh dự hèn mọn đi nữa hắn cũng muốn sống.
Hắn không muốn bị tà lực đọa lạc, linh hồn tán vong.
Chí Nam, Phạm Ngọc Châu và đám trẻ được truyền tống khỏi truyền thừa chi môn này, chỉ còn một mình Thanh Liên vẫn ở lại. Cô bé nhìn Già La bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Kẻ phía sau ngươi là ai?”
Tà linh đã cách rất gần rồi, Già La không muốn chết, thế nhưng trên người có cấm chế, một khi nói ra thân thể tự bạo, cũng là đường chết.
“Ta thật sự không biết... Chỉ biết hành tung sư phụ bất định, ở khắp nơi khai thác truyền thừa.”
“Lời ta nói là thật...” Sư phụ của hắn, ngay đến việc gặp hắn cũng là dịch dung, tình cờ hắn biết được chuyện này nhưng vẫn thấy thấy chân diện. Toàn bộ lời nói đều là thật, hắn sợ Thanh Liên có pháp quyết gì đó có thể kiểm tra thật giả, không hề nói dối một câu.
“Thả ta đi... Ta có thể trở thành cánh tay của ngươi, mạng của ta là của ngươi...” Già La vứt bỏ cả tôn nghiêm của cường giả, tự do của bản thân để cầu sinh lộ.
Thanh Liên vẫn lạnh lùng nhìn hắn thê thảm cầu xin mà không có nửa điểm mủi lòng, chầm chậm mở lời: “Nếu đã có dũng khí hủy diệt người khác, thì nên có giác ngộ bản thân bị hủy diệt.”
Chỉ một câu nói đơn giản, yên tĩnh như mặt hồ phóng ra lại làm lòng Già La lạnh lẽo. Từ lúc bị bắt thì số mệnh đã định hắn phải chết không thể nghi ngờ rồi, dù dãy giụa thế nào cũng là hủy diệt.
“Không... Không... Đừng mà... A...” Đám tà linh đã gặm qua thân thể Già La, tử vong cận kề khiến cho bản năng không cam lòng. Thế nhưng tinh thần đã bị khóa chặt, hắn không thể tự bạo, giữ lại linh hồn.
“A...” Chẳng mấy chốc cả cơ thể Già La tím tái, tà lực xâm thực qua toàn bộ xương thịt, biến hắn thành tà linh. Toàn bộ quá trình Thanh Liên đều chứng kiến hết cả, có điều đến một cái nhíu mi cũng chẳng có, tựa như thờ ơ, tựa như xem nhẹ.
Gào...
Thanh Liên thở ra một hơi, để khóa chặt tinh thần đối phương, thì tinh thần của bản thân cũng bị khóa lại. Thuật pháp này tốn rất nhiều tinh thần ban đầu để thi triển, gần bằng với truyền tống trận nhưng nó lại đặt bản thân vào nguy hiểm, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng.
“Vẫn là không hỏi được gì.” Toàn bộ thành viên của Ngục Môn đều có khắc trận pháp ngăn cản sưu hồn, khiến cho Thanh Liên không thể đạt được thông tin gì khác nữa.
Chỉ biết rằng bọn họ chuẩn bị lâu như thế, chắc chắn truyền thừa này cần tà linh để làm gì đó. Trong đó quá hung hiểm, với thể trạng hiện giờ không cần phải vào đó.
Đột nhiên trong đầu Thanh Liên như có hàng trăm cơn sóng đánh vào, cảm giác thật nặng nề. Thanh Liên có thể nghe thấy những âm thanh gào khóc, tiếng hét thê lương mà không phải thông qua dao động linh khí.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Tại sao tinh thần lại nặng nề thế này? Tà lực lại bắt đầu rục rịch, truyền đến những cảm giác muốn chém giết. Không thể ở lại đây nữa.
Gào...
Tà linh đông đúc xung quanh. Toàn bộ người dân trấn Văn Lang đều bị huyết trận chuyển hóa thành tà linh. Bọn chúng há miệng lớn, phóng ra đạo sóng tà lực về phía Thanh Liên.
Phù!
Cả cơ thể Thanh Liên biến mất giữa đám tà linh.
Thanh Liên dùng truyền tống trận, xuyên qua thông đạo ra khỏi truyền thừa chi môn. Vừa mới thoát ra, hai chân không cẩn thận đáp xuống đất. Từ lòng bàn chân truyền đến cảm giác như muốn sụp đổ ra toàn bộ cơ thể.
“A, Thanh Liên...” Chí Nam mừng rỡ chạy đến thì bị phong thuẫn tâng lên trời.
Toàn cảnh trấn Văn Lang lúc này là một mảng tịch mịch, ánh trăng lại chiếu rọi xuống màn đêm, yên tĩnh đến mức ngỡ như là bỏ hoang vậy. Không ai có thể tin được nơi này vừa mới trải qua một hồi kinh biến, loạn lạc.
Sự thật đúng là thế, xung quanh không một bóng người, nói đúng hơn là không còn ai sống sót cả. Mùi máu tươi len lỏi khắp mặt đường, đi ra khỏi hẻm. Xác chó và người lẫn lộn trên đất.
Rầm! Chí Nam rơi bịch xuống đất.
“Ui da, Thanh Liên, muội thật tàn nhẫn.” Chí Nam sờ sờ mũi mình, tuy cậu đã là linh Đồ cửu tinh rồi nhưng rơi cao như thế vẫn có chút tê tê nhẹ.
Sau khi ra ngoài, tinh thần Thanh Liên đã thoải mái hơn rồi, dù vậy vẫn không thể bằng với trước khi trận chiến nổ ra.
Khuôn mặt Thanh Liên đầy vẻ suy tư, huyết trận đó thật sự có thể chế tạo tà linh, nhưng vì bị Thanh Liên nhúng tay mà có chỗ nào đó bị khuyết, không thể hoàn chỉnh được. Nếu hoàn chỉnh thì nó sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Thanh Liên ngồi bệt xuống, thở hổn hển, gỡ mặt nạ dịch dung ra, đôi tử nhãn lộ ra, mái tóc đen dài phảng phất trên đôi má trắng trẻo thổi vào đôi mắt kia một vẻ âm u lạnh lẽo khiến Chí Nam sững sờ.
“Thanh Liên, mắt của muội...” Đó là đôi mắt giống như những bệnh nhân nhiễm tà kia. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã quên rằng Thanh Liên là một trong số họ.
Hai tay của Thanh Liên tím tái, vết máu lỗ chỗ.
Chí Nam khom người xuống, nhìn đến hai bàn chân tím tái, chảy đầy máu kia. Không hiểu sao tim lại có chút gì đó nhức nhói, khó nói nên lời. Tay Chí Nam run rẩy, định chạm vào thì lí trí kéo cậu lại, chỉ nghẹn ngào: “Vì sao... Vì sao lại cố đến nhường này?”
Vì để bước đi mà hai chân là huyết nhục, chịu đau đớn tới nhường nào chứ? Hai tuần qua, chỉ có ngồi lên nằm xuống thôi mà Thanh Liên đã rên rỉ đau nhức không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là thống khổ đến tận tâm can.
Dù cho Thanh Liên không nói ra nhưng qua cử chỉ mím môi, cắn răng kia, Chí Nam có thể cảm nhận được nỗi đau đó có thể thống khổ tới mức nào. Thế mà giờ đây Thanh Liên đã đứng trên đất, đứng trên huyết nhục của mình, đứng trên từng cơn đau thống khổ kia.
Vì sao? Vì sao lại muốn đứng dậy chứ?
Tại sao lại như có kim tiêm đâm vào, làm máu nhỏ ra thế này? Trước giờ, khi chỉ có hai mẹ con sống nương tựa nhau Chí Nam không hề thấy ủy khuất, ra sức vì y quán cũng không, bị người dè biểu, gièm pha, bắt nạt Chí Nam cũng chưa từng đau lòng đến thế.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy hai bàn chân kia, lòng Chí Nam lại nặng trĩu vô cùng. Vì bọn họ mà Thanh Liên đã phải vượt qua trùng trùng đau đớn mà đứng lên, mà giang đôi tay nhỏ bé ra cản cơn sóng dữ.
“Nếu ta không đứng dậy, e rằng tất cả đã đi rồi.” Ánh mắt trong trẻo của Thanh Liên nhìn về phía Chí Nam, nhẹ nhàng nói. E rằng trong 'tất cả' này, Thanh Liên thật tình chỉ muốn đứng lên vì một người.
Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào tai Chí Nam lại như vạn trượng. Chí Nam cảm thấy thật bất lực, cảm thấy bản thân còn quá yếu. Chí Nam nắm chặt nắm đấm, nói: “Ta... Ta muốn mạnh hơn nữa.”
Thanh Liên nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Chí Nam, nói: “Huynh vốn đã mạnh rồi, không cần phải cưỡng ép nữa.”
Mặc cho Thanh Liên khuyên bảo, dường như có một luồng hỏa khí nào đó sục sôi trong mắt Chí Nam.
Bọn họ được truyền tống ra ngoài, địa điểm là y quán Từ Tâm. Lúc này chỉ còn là một mảng hoang tàn đổ nát. Phạm Ngọc Châu đi liệm xác cho những bệnh nhân, cũng là bằng hữu thường ngày của bà.
“Mọi người, an nghỉ nhé.”
Bà cùng Thanh Liên, Chí Nam và những đứa trẻ dâng cho bọn họ ba lạy. Sau đó Chí Nam dùng lôi điện đánh ra lửa, hỏa thiêu tất cả, trở về cát bụi. Y quán Từ Tâm ồn ào, náo nhiệt, đằm ấm những tiếng cười từ trẻ con, trung niên cho đến gia đều đã trở về với cát bụi, hư không.
Mỗi người đứng ở đây, nhìn ngọn lửa hừng hực biến xác thịt thành tro bụi, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
Đám trẻ thì buồn bã vì lão sư mất, vì những người đã từng thân thiết. Phạm Ngọc Châu và Chí Nam, có lẽ từ bảy năm trước, hai người đã chứng kiến sinh tử quá nhiều rồi nên cảm xúc cũng chai sạn, chỉ mặc niệm trong lòng.
Thanh Liên thì khác, cô bé vốn là một người xa lạ bước đến, trước giờ vốn đã lạnh lẽo cô tịch thế rồi, chỉ rơi lệ duy nhất một lần mà thôi.
Thanh Liên ngước nhìn lên trời, ánh trăng trên trời đêm cũng là một màu tịch mịch thê lương. Đây chính là thế giới của linh sư, thế sự vô thường, mạng sống cũng vô thường, có thể hôm nay khỏe mạnh thì lại đột ngột nhắm mắt buông xuôi. Người mất cũng đã mất, người sống dù có đau lòng rơi lệ, vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục tranh đấu, tiếp tục bước đi, cho đến khi trở về cát bụi.