Tử quang chói lóa cả màn đêm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện trước mặt Thanh Liên.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn trên mái nhà, thổi bay toàn bộ gạch đá xung quanh, ngỡ như Thanh Liên đã tan xương nát thịt dưới lôi đạo vừa rồi thì...
Gé... é... é...
Ú... ú...
Những con chó bên dưới bỗng rít lên đau đớn, ngay cả con đầu đàn cũng thế. Cơ thể nó run lên bần bật như thể chúng mới lĩnh phải lôi đọa vừa rồi. Thực tế đúng là như thế.
Khói mờ tản đi, Thanh Liên xuất hiện lành lặn trước màn đêm, dửng dưng nhìn đám sói.
Thể chất Đồng Tâm nghịch thiên của đám Dạ Khuyển Nanh Giao này có thể khiến những thợ săn, linh sư khác e dè nhưng không có nghĩa là Thanh Liên cũng sợ nó, bởi những đặc tính của chúng đều được ghi chép trong các sách ghi chú của sư phụ Trần Lĩnh.
Chỉ cần một trận pháp, khiến bản thân trở thành một trong số chúng, là Đồng Tâm cũng sẽ tác động lên cơ thể, việc còn lại là loại bỏ dư lực bản thân phải nhận.
Thanh Liên đặt tay xuống đống đổ nát dưới chân.
Rầm! Đống gạch đá bên dưới nát vụn thành cát bụi, Thanh Liên lập tức truyền tống đến nơi khác.
Đám Dạ Khuyển Nanh Giao không dừng lại ở đó, con đầu đàn chỉ huy đàn chó đuổi theo sau Thanh Liên.
Thanh Liên liên tục sử dụng truyền tống trận khoản cách ngắn. Trước đó, toàn bộ phù truyền tống Thanh Liên đều đã đưa cho Chí Nam giữ rồi, bây giờ phải trực tiếp vẽ trận mới.
Ngặt nỗi truyền tống trận là loại tiêu hao tinh thần rất nhiều, bởi chú ngữ truyền tống là loại đa chú ngữ kết hợp từ nhiều chú ngữ phức tạp nên khi vẽ ra vẽ ra khiến đầu Thanh Liên càng nặng nề hơn, bởi tinh thần vừa để vẽ chú ngữ, vừa áp chế tà lực xâm thực bên trong.
Hú... ú...
“Cứu, cứu tôi với...” Vẫn còn rất nhiều người còn chưa kịp di tản hết.
“A...” Một người đàn ông khác bị cắn vào cổ, tuyệt khí bỏ mình.
Gào... Rất nhiều người bên dưới vì không kịp di tản mà bị đám Dạ Khuyển cắn chết. Con chạy trên mái nhà, con trong hẻm, con trong nhà... Khắp mọi nơi đều là Dạ Khuyển, tiếng tru in ỏi, mùi máu tươi tanh nồng bốc lên không khí.
Từng tiếng hét tuyệt vọng cầu cứu, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng trút hơi thở cuối cùng truyền vào tai Thanh Liên liên tiếp như thủy triều, làm tà lực trong người Thanh Liên càng dao động mãnh liệt.
Đau đầu quá!
Rõ ràng trước đó Thanh Liên cũng đã giết rất nhiều người, tại sao chỉ duy nhất lần này tà lực lại có dao động chứ?
Bên cạnh đó, theo như bản thân ước lượng thì số lượng Dạ Khuyển Nanh Giao vốn không thể nào nhiều đến thế được. Rõ ràng yêu hạch mà Chí Nam đưa chỉ là loại bình thường...
Đột nhiên Thanh Liên nhớ ra điều quan trọng rồi. Vừa rồi nữ nhân kia có nói yêu hạch kia là của thú vương, nếu vậy tất cả đã sáng tỏ, lí giải vì sao lại có thể tạo nên đợt thú triều này.
Xung quanh Thanh Liên trở nên lạnh giá, kẻ đưa cho Chí Nam viên yêu hạch kia mới chân chính là kẻ gây ra thú triều này. Mỗi một nước cờ mở ra thì lại xuất hiện những quân cờ bí ẩn. Rốt cuộc bàn cờ này có bao nhiêu kẻ đi cờ chứ?
Đầu Thanh Liên càng lúc càng nặng nề vì liên tục sử dụng truyền tống, dù chỉ là khoảng cách ngắn thôi nhưng nó gây nên một áp lực không nhỏ cho tinh thần của Thanh Liên.
Thanh Liên vừa truyền tống lần nữa.
“Oa... Nương ơi...”
Thanh Liên nhìn đến thì thấy một phụ nhân run rẩy cầm đao chắn trước ba đứa trẻ nhỏ khoản bốn, năm tuổi, trước mặt bà là ba con Dạ Khuyển lớn khát máu.
Phụ nhân kia tuy sợ hãi nhưng bà nhất quyết không chạy mà đứng yên đó, đối mặt với ba cặp mắt đói khát kia. Trong người bà ấy không có chút linh lực nào, là phàm nhân, dù hai tay cầm đao run rẩy nhưng không hề có ý định thoái lui.
Thanh Liên rút kiếm trong không gian ra, chém ra một đạo kiếm ý. Kiếm quang lóe lên, ba cái đầu Dạ Khuyển đã rơi khỏi cổ.
Cảnh tượng vừa xảy ra làm Thanh Liên giật mình, tại sao vừa rồi bản thân lại có ý định cứu bọn họ chứ? Hành động vừa rồi bộc phát hoàn toàn theo bản năng, xảy ra trước khi ý thức Thanh Liên theo kịp cơ thể mình nữa.
Phụ nhân kia nhìn thấy ba con chó trước mặt đã bị chém đầu thì lập tức kéo ba đứa trẻ ra khỏi chỗ đó, chạy đi.
Thanh Liên cảm thấy đầu mình đã nhẹ đi, tà lực bành trướng bỗng nhiên chững lại, dù chỉ là khoảnh khắc. Ánh mắt Thanh Liên nhìn về phía phụ nhân đang dẫn theo ba đứa trẻ kia, mang theo đầy vẻ suy tư.
Hú... ú...
Khắp nơi đều là mùi máu tanh nồng, đám chó đã hoàn toàn bao vây khu vực này, bọn họ vừa chạy ra thì đã có bốn, năm con đuổi theo phía sau.
“Giới hạn của kiếm ý là ba con sao?” Để chứng thực suy tính của mình, Thanh Liên lại vung tay, chém ra một đạo kiếm ý.
Lúc bốn người cách miệng đám chó trong gang tấc thì kiếm quang quét qua năm con, kết quả là một vết chém từ gáy sâu tới trước, tuy không trực tiếp cắt đầu nhưng đã chém qua động mạch cổ, khiến năm con chó tử vong.
“Bốn con.” Với ý niệm hiện tại thì kiếm ý có thể giết được tối đa là bốn con.
Cùng lúc đó, Thanh Liên cảm thấy tà lực trong đầu lại tiếp tục nhẹ đi. Ánh mắt Thanh Liên lóe sáng, dường như cô bé đã phát hiện điều gì đó rồi.
Hú... ú...
Từng tiếng tru vang lên trong đêm, con đầu đàn và toàn bộ con trong đàn đều ngửi được yêu khí từ trên người Thanh Liên.
Đối mặt với những ánh mắt điên dại khát máu thế này, Thanh Liên không hề hoảng sợ, trái lại cô bé nhíu mi suy tư đến viên yêu hạch mình bóp nát kia. Dụng tâm của kẻ phía sau này, chỉ đơn thuần là nhắm vào Chí Nam hay là y quán Từ Tâm chứ?
Mà, hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến điều này, bong bóng mà Thanh Liên quan sát đã đầy bảy thành rồi, đã sắp mở ra truyền thừa.
“Phụ thân ơi, chúng sắp đuổi tới rồi.” Một người đàn ông nhỏ gầy, cõng một nữ hài trên vai, chạy thục mạng phía dưới. Đằng sau có hai con Dạ Khuyển theo sát.
Người đàn ông thở dốc vì mệt mỏi, dù có gắng gượng chạy thế nào nhưng cơ thể lại quá kém, lực bất tòng tâm, bọn họ cách miệng chúng rất gần rồi.
Hú... ú... ú...
Bốn đạo lôi điện bắn về phía Thanh Liên, ánh sáng chú ngữ phát ra, Thanh Liên lại biến mất tại chỗ. Cô bé xuất hiện phía sau hai cha con bọn họ.
Trận pháp truyền tống xuất ra, hai người biến mất tại chỗ, xuất hiện trước đoàn dân chạy nạn đằng trước. Toàn bộ phía bắc trấn Văn Lang này đã bị đàn chó bao vây, không thể vào thành, đoàn dân chỉ còn cách chạy đến khu vực mà họ cho là an toàn nhất, là Trần phủ và Bạch phủ.
Hai con chó đuổi tới chưa kịp bất ngờ vì sự xuất hiện của Thanh Liên thì kiếm quang lóe lên, hai cái đầu rơi khỏi cổ.
“Cứu với...” Một phụ nhân bị con Dạ Khuyển lớn đuổi theo, nó lập tức rơi đầu. Ánh sáng chú ngữ lóe lên, nàng ta được truyền tống đến đoàn người.
Thanh Liên liên tục xuất hiện tại những nơi mà người dân chưa kịp di tản, giết chó và truyền tống bọn họ đến với đoàn người phía trước. Tà lực đã từ từ bình ổn, đầu đã trở nên thông thoáng hơn.
Thanh Liên vẫn luôn để ý đến bong bóng kia, mực nước của nó vẫn giữ nguyên, chẳng hề tăng lên chút nào cả, vẫn chỉ là bảy thành dù cho Thanh Liên đã giết rất nhiều con.
“Chẳng lẽ chỉ có dùng mạng người bồi vào sao?”
Ánh trăng bị bóng tối che lấp, tinh thần Thanh Liên đã trở nên thông thoáng, cô bé lại thấy rõ bàn cờ. Rất nhiều nước đi đã bị ẩn kín, đôi chút hé lộ ra. Thanh Liên nhìn lại đoàn người.
“Là trùng hợp thôi sao?” Mọi việc xảy ra đều quá mức trùng hợp, đám Dạ Khuyển Nanh Giao từ đông bắc đánh vào, dù vô tình hay cố ý thì cũng khiến cho người dân bị chặn đường vào thành, chỉ có thể chạy về nơi có thể là an toàn nhất hiện nay là Trần phủ, Bạch phủ.
Thanh Liên và Chí Nam từng đụng độ đàn Dạ Khuyển Nanh Giao gần sông Hương, tốc độ của bọn chúng rất nhanh chứ không hề chậm chạp lưỡng lự như thế này. Cảm giác như chúng đang vờn con mồi vậy.
Bên cạnh đó, mực nước trong bong bóng kia đã được bảy thành... Quá nhiều sự việc nhìn như không liên quan nhưng khi xuất hiện lại có mắt xích móc nối với nhau.
Trước kia, Thanh Liên luôn tin trên đời này có nhân duyên, người với người gặp nhau là sự trùng hợp, thế sự cũng là trùng hợp nhưng từ khi nhìn vào ký ức của Lam Minh, sự tình cờ mà Thanh Liên cho đó là trùng hợp đã giảm đi ít nhiều.
Không thể nào trùng hợp đến vậy được, ngoài Ngục Môn và Thanh Liên, chắc chắn còn có kẻ khác cũng muốn mở truyền thừa, cái giá là toàn bộ trấn Văn Lang này. Nếu giả thiết là thật thì kẻ này mới thực sự đáng sợ, cả cô bé, Trần gia, Hồ gia, Bạch gia và cả Ngục Môn đều chỉ trong bàn cờ của hắn.
Cờ trong cờ, đi cờ ngay trong lòng địch, dù nước đi có thể nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi bố cục kia của kẻ trong bóng tối.
“Thế sự thật khó đoán...” Mái tóc đen dài khẽ lay trước gió đêm, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua khuôn mặt non nớt của Thanh Liên, đôi tử nhãn hiện lên phấn khích.
Đúng như sư phụ luôn nói, thế sự vô thường, có đến tám, chín phần không như bản thân mong muốn. Đây mới chính là nghịch cảnh của nhân sinh, cũng chính là chỗ thú vị của nó.
Thân trong nghịch cảnh, chỉ có hai loại người, một buông bỏ, một bức phá. Lựa chọn của Thanh Liên, tất nhiên là phá hủy rồi, phá hết toàn bộ bàn cờ mà kẻ trong bóng tối kia đang triển khai.
Hú... ú...
Tiếng tru của con đầu đàn trên mái ngói, ánh mắt sắc bén ranh mãnh đối mắt với tử nhãn tĩnh lặng của Thanh Liên. Có lẽ cô bé đã nghĩ ra chỗ phá thế cờ rồi.
…
Già La cõng An Phi, vượt qua toàn bộ tai mắt của Hồ gia, thuận lợi lẻn vào Hồ phủ. Trước đó, khi nhìn thấy cái rương kia hắn đã lén đặt chú ngữ định vị lên, bây giờ chỉ việc tìm cái rương, sau đó tới Bạch phủ, nơi diễn ra trận chiến bắt Hồ Hải đi là xong.
“Đao quỷ à đao quỷ, trách thì trách ngươi quá tham chiến.” Khuôn mặt Già La hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
Hắn lần theo chú ngữ để lại, đã đi đến thư phòng của Hồ Hải. Càng đi Già La càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trước mắt hắn là hai gốc Hoàng Liên, đệ nhất bảo vật của Đại Việt này, quá sức hấp dẫn.
Vì tài, hắn đã buông xuống cảnh giác.
Già La giết chết bốn tên thủ vệ cảnh thư phòng, nhảy vào trong, đi đến nơi trận pháp định vị phát ra tín hiệu.
Trên một cái bàn giữa thư phòng, trận pháp định vị an ổn khắc trên đó mà không phải là cái rương kia. Lúc này Già La mới giật mình, kinh hãi thì một giọng nói âm trầm phát ra từ phía sau: “Luyện trận sư linh Sĩ bát tinh sao...”
“Ai?” Già La xoay người lại, đối diện với bóng đen kia.
Gừ... ừ... ừ...
Gừ... ừ...
Kẻ đó mặc huyết y chói mắt, đeo mặt nạ che giấu dung nhan, xung quanh hắn là ba con Dạ Khuyển Nanh Giao Vương.
“Chật, ta ngửi thấy mùi vị thối rữa của ngoại tộc.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Giết chúng.”
Toàn bộ thư phòng đều bị trận pháp không gian vây hãm.