Ánh trăng đêm chiếu rọi xuống trấn Văn Lang cô quạnh, yên tĩnh, một chiếc lá rơi khỏi cành đáp sượt qua vai Hồ Hải.
Ngay khi Già La đặt chân xuống, hắn đã lấy ra một cuộn giấy trắng, vẽ trận pháp phong bế không gian, ngăn cách mọi sự theo dõi nơi đây. Lần này Thanh Liên không kịp sửa đổi trận pháp nghe lén của mình.
Hắn hít một hơi sâu, giải thích: “Gia huynh của ta bị Bạch gia phái người ám sát.”
“Lại có kẻ có thể đột nhập vào nơi sâm nghiêm thế này sao?” Già La khó hiểu, sau đó ngay lập tức nói: “Bạch gia có luyện trận sư, chắc hắn bọn chúng đã dùng trận pháp truyền tống để xâm nhập vào đây, đoạt mạng lệnh huynh.”
Hồ Hải gật đầu, hắn cũng như Già La, đều cho rằng Bạch gia vốn xuất thân từ bên trong thành Thăng Long, nên có truyền tống phù cũng không phải là giả.
“Tên thích khách là Bạch Minh, tam phòng Bạch gia, chính hắn sử dụng thứ này để ám sát huynh ấy. Ta muốn hỏi liệu các vị có biết thứ này không?” Hồ Hải ném viên đạn mà Chí Nam đã dùng về phía Già La.
Già La vừa cầm lấy viên đạn thì một bóng đen lớn nhảy xuống, hắn chộp lấy viên đạn trong tay Già La lên nhìn một hồi, nói: “Là thứ ám khí ban sáng...”
Nhìn thấy hai khuôn mặt nhìn ám khí, tỏ ra quen thuộc thì Hồ Hải hỏi: “Các vị, thứ này là...”
“Trước tiên, ta muốn hỏi Hồ huynh, kẻ ám sát đó có thực là Bạch Minh không, mong huynh nghĩ kỹ lại...” Già La hỏi, vì ban sáng, Chí Nam đã bất ngờ xuất hiện tại địa bàn của bọn họ.
Hồ Hải không ngần ngại, gật đầu nói: “Ta tận mắt thấy, chính là cái dung mạo đã in sâu trong tiềm thức của ta. Không sai được, là Bạch Minh.” Vì nôn nóng trả thù, vì phẫn nộ mà kẻ thông minh như Hồ Hải đã bỏ sót một vài chi tiết quan trọng.
Già La nhìn biểu hiện phẫn nộ của Hồ Hải không phải là giả, hơn chín phần là thật thì hắn yên tâm, giải đáp thắc mắc kia: “Ban sáng, chúng ta cũng bị một kẻ lạ mặt tập kích, hắn cũng dùng loại ám khí này với chúng ta.”
Hồ Hải kinh ngạc, xen lẫn chút mong chờ nhẹ, nếu Bạch gia dám gây sự với cả thế lực này, thì bọn họ có lẽ sẽ ra tay mạnh hơn. Nhưng lời nói tiếp theo khiến hắn vỡ mộng...
“Tên đó sử dụng Trường Sơn Du, bộ pháp của Quang Huy tông, hơn nữa trong tay thằng nhãi ấy còn có phù truyền tống nữa.” Già La chỉ về phía Ly Quân ở phía sau, nói: “Ám khí này, tuy mới lạ nhưng nếu là Ly Quân ra tay, chục cái ám khí đó cũng không thành vấn đề.”
Già La vào thẳng vấn đề: “Hồ huynh, chắc hẳn ngài mời chúng ta tới không phải để nói mấy cái này đâu nhỉ.”
“Xin lỗi, ta mời các vị tới, vì nửa canh giờ sau, chúng ta sẽ khai chiến với hai gia tộc kia.” Hồ Hải nói, Già La và Ly Quân nhìn nhau, chờ Hồ Hải bồi thêm:
“Như thỏa thuận ban đầu, một mặt các vị kìm chân Trần gia, một mặt trợ giúp chúng ta tiêu diệt Bạch nay, ta muốn thay đổi điều khoản cuối, ta muốn bắt sống toàn bộ gia quyến Bạch gia... Ta muốn chính tay lấy mạng từng thành viên của chúng, để Bạch Minh phải chịu lăng trì dày vò...” Nói tới câu cuối, Hồ Hải nghiến răng ken két, hận không thể ngay lập tức tới đó tróc nã Bạch Minh.
Già La nhíu mi, nói: “Hồ huynh, giết người thì dễ, bắt sống thì khó... Nhưng không phải là không được, chỉ là lần này, tiền đặt cọc là gì đây.”
Ý trên mặt chữ, lần này Ngục Môn sẽ không nhận những thứ mà Hồ gia có thể chiếm nữa, phải có một báu vật nào đó mới có thể mời bọn họ xuất thủ.
Lần này Hồ Hải không hề chần chừ, nghĩ ngợi gì, hắn chà xát nhẫn không gian, một rương đồ bỗng hiện ra trước mắt cả ba. Già La có thể thấy, những đường vân trận pháp khắc trên rương rất tinh xảo, không có thủ đoạn đặc thù phá giải, e rằng mở ra sẽ lập tức nổ thứ bên trong, chắc chắn trong đó là một vật vô giá nào đó rồi.
Hồ Hải ấn bốn ngón tay của mình lên, một chú ngữ cắt qua máu của hắn, nhiễu xuống rương. Cái rương từ từ bật ra, lộ ra hai vật thể bên trong, nhìn thấy chúng, ánh mắt Già La không khỏi kinh hãi, bật thốt lên: “Hoàng Liên Vương và Hoàng Liên Hậu.”
Hồ Hải hài lòng với biểu cảm này, hắn giải thích: “Không sai, đây là hai gốc Hoàng Liên tôn quý nhất, chỉ mọc duy nhất ở nơi sâu nhất bên trong dãy Hoàng Liên Sơn tại phía bắc Đại Việt.”
“Năm trăm năm trước khi gia tổ Hồ gia ta khai gia lập nghiệp, đã may mắn có được hai thứ này, chúng ta đã luôn cẩn thận giữ nó tới giờ, chưa từng để lọt tiếng gió ra bên ngoài.”
“Hẳn các vị cũng biết, đây chính là vật liệu bắt buộc phải có nếu muốn luyện chế... Vũ khí thập phẩm trong truyền thuyết.”
“Chúng ta vốn biết lực lượng tộc nhân yếu kém, nên chưa từng có ý nghĩ động vào nó, cho tới khi con trai ta xuất hiện... Hây, chỉ trách Bạch gia tàn ác...” Hồ Hải không cam lòng thở dài, đẩy cái rương đến trước mặt Già La và Ly Quân, hai mắt bọn chúng đã không giấu nổi vẻ thèm khát, thứ này đã đủ để bọn chúng ra tay rồi.
“Ly Quân hưng phấn nói: “Hoàng Liên Vương và Hoàng Liên Hậu, phải mất hai vạn năm mới xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất thế đều là tranh đoạt kinh thiên, máu chảy thành sông.”
Tác dụng của hai thứ này, không cần phải nói. Khi luyện chế vũ khí có phẩm càng cao, càng cần nhiều vật liệu quý giá, trong đó yêu hạch của yêu thú Tướng lĩnh cửu tinh là quan trọng nhất. Nếu luyện chế thất bại sẽ mất toàn bộ vật liệu lẫn yêu hạch.
Mà yêu thú Tướng lĩnh cửu tinh, sức mạnh thân thể chẳng khác gì một quân Vương cả, rất khó săn giết. Trong lúc luyện chế, nếu dùng thêm Hoàng Liên Vương vào, khi thất bại, toàn bộ vật liệu sẽ được lưu giữ trong Hoàng Liên Hậu một cách kỳ diệu, bọn họ sẽ có hai cơ hội luyện chế vũ khí thập phẩm.
Rất nhiều luyện khí sư, luyện chế vũ khí thập phẩm lần đầu thất bại, sẽ mất đi vật liệu tích lũy cả đời của mình cũng thu được kinh nghiệm luyện chế quý giá. Nếu có hai gốc cây này, khả năng luyện chế lần sau sẽ cao hơn. Từ thời điểm khai quốc đến nay, đã có rất nhiều luyện khí sư luyện chế vũ khí thập phẩm, dù thành công hay thất bại đều có sự tham gia của Hoàng Liên Vương và Hoàng Liên Hậu.
Hồ Hải lạnh lùng nhếch khóe môi. Hắn đóng cái rương lại, trận pháp bên trên khóa chặt rương, nói: “Nếu xong việc, hai thứ này là của các ngài. Như vậy... Thỏa thuận giữa chúng ta...”
“Lão tử nhận...” Ly Quân vô cùng tự tin, khẳng khái nói: “Dù ngươi muốn hủy diệt cả Trần gia lão tử cũng sẽ theo ngươi.”
Già La suy nghĩ chút, hạ quyết định: “Ta và các huynh đệ sẽ tới trước, tiềm phục sát Bạch phủ, chờ hiệu lệnh của ngài.”
Hồ Hải chắp tay đưa tiễn: “Trăm sự nhờ các ngài...”
Vù...
Bóng đen của Già La và Ly Quân biến mất khỏi Hồ phủ, xuất hiện trên mái nhà cùng với đồng bọn. Vừa mới xuất hiện, Già La liền ra chỉ thị: “Nhóm một, lập tức xuất phát đến Trần phủ, kìm hãm cường giả chi viện.”
“Nhóm hai theo ta, xuất phát đến Bạch phủ, chưa đầy một canh giờ nữa Hồ gia sẽ phát lệnh tấn công Bạch phủ.”
Nghe thế, đám người đó hiện lên vẻ kinh ngạc, một vài kẻ trong chúng hỏi:
“Già La, rõ ràng chưa đến ngày tấn công mà...”
“Phải, trước khi đi tông chủ dặn dò, ngày trăng tàn mới là thời điểm thích hợp nhất...”
“Tông chủ giao cho ta và Ly Quân toàn quyền quyết định.” Già La nói.
Ly Quân vỗ trường đao xuống, phát ra bá khí, lạnh giọng nói: “Các ngươi dám nghi ngờ quyết định của chúng ta?”
Bá khí mạnh mẽ ấy buộc đám người mặc đồ đen phải im lặng, không dám cãi lời. Già La và Ly Quân lén trao đổi ánh mắt, nói: “Được rồi, không nên chậm trễ nữa, xuất phát thôi...”
Ánh trăng chiếu rọi bị che mờ đi, một bầu không khí âm u bao trùm lên toàn bộ trấn Văn Lang, tất cả đều đang say giấc nồng, không hề hay biết một cuộc đại chiến đang âm thầm nổ ra.
Tại y quán Từ Tâm, nếu là thường ngày thì canh tý, toàn bộ người trong y quán đã say giấc nồng, nhưng hôm nay, ngoài trừ những bệnh nhân bệnh nặng, phàm nhân ra thì toàn bộ đều đang thức cả.
Bên cạnh đó, những thị vệ do Trần gia phái tới hôm nay đều xin nghỉ một hôm, phải tới mai mới đến trực. Cảnh sắc trời đêm nay cũng không mấy đẹp đẽ, bóng tối đã bao trùm toàn bộ vì sao, ánh trăng cũng phải lu mờ.
Những linh sư bệnh nhân được Chí Nam phát cho mỗi người một cây súng, bọn họ đã tập bắn ở sau ruộng cho đến bây giờ. Mặc dù còn khá bỡ ngỡ nhưng không ai phủ nhận được lực sát thương của khẩu súng là quá kinh khủng.
Nếu có thứ này trong tay, e rằng những con yêu thú kia cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Phạm Ngọc Châu đang ở cùng đám trẻ trong phòng, bà đang trấn an tụi nhỏ thì đứa nhóc Kim Bảo ôm gối ôm, nhanh nhảu lo sợ hỏi: "Nương à, hôm nay chúng con phải chết sao..."
"Nương, con không muốn chết đâu..." Một vài đứa trẻ khác lã chã khóc.
"Nương, con sợ lắm..."
Phạm Ngọc Châu hít một hơi, nói: "Sẽ không có ai phải chết cả, dù chút nữa có chuyện gì các con cũng không được ra khỏi phòng, có nghe chưa?"
Sau khi dỗ xong đám trẻ, Phạm Ngọc Châu từ từ ra khỏi phòng, khóa cửa lại. Bỗng nhiên bà thấy Chí Nam đã đứng ở đó, cậu nghiêm nghị nói: "Nương, mọi người đều đã vào vị trí." Sự nghiêm nghị, già dặn xuất phát từ một đứa trẻ mười tuổi, không hiểu sao làm bà có chút buồn cười.
Bà xoa đầu cậu một cái, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều cùng lo lắng, nói nhỏ: "Chí Nam à, hay là... Con cũng vào trong đó đi, ta sợ..." Sợ mất đi con, như mất đi qua quân năm đó.
Chí Nam thoát khỏi cái xoa đầu, cậu bĩu môi nói: "Con đã trưởng thành rồi, không cần người bảo vệ đâu. Người phải vào trong mới đúng."
"Chậc, cái thằng nhóc này..." Phạm Ngọc Châu nhéo má cậu một cái, vui vẻ nói: "Một linh Sĩ như ta, cần linh Đồ như con bảo vệ sao."
Có một vài người đang đi qua hành lang, tới chỗ hai người.
“Quán chủ, có lẽ ngài đã lo lắng nhiều rồi...”
“Y quán của chúng ta không làm hại ai, sao Hồ gia có thể tấn công được chứ.”
“Phải đấy, bọn họ không sợ vứt đi thanh danh sao...”
Những linh sư kia, đa phần là thợ săn, một số ít là nông phu, suy nghĩ của bọn họ rất đơn sơ, sao có thể biết được sự âm hiểm của tam đại gia tộc kia chứ.
Nhìn những người này phải canh gác trong giờ này, Phạm Ngọc Châu cũng có phần áy náy, thế nhưng bà thật sự tin lời Thanh Liên, có gì đó nói cho bà rằng Thanh Liên không hề nói dối, đêm nay, Hồ gia chắc chắn ra tay.
Bang! Bang!
Bỗng nhiên cánh cửa trước mắt trúng phải hai đợt công kích, bị nát bấy ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi bọn họ chưa kịp hoàn hồn thì một đám linh sư xông vào, một kẻ trong chúng quát lớn: “Già trẻ lớn bé trong y quán, ngoài Phạm Ngọc Châu ra, gặp kẻ nào giết kẻ đó...”
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra, trên trán của tên vừa hét lớn đó bị thủng một lỗ đỏ tươi. Hắn ngã vào đoàn linh sư.
Người nổ súng là Chí Nam, cậu hô lớn kéo lại ý thức của tất cả: “Kẻ địch đến rồi, bắn hạ chúng thôi.”
Tiếng súng nổ ra kéo dài từ sảnh trước tới hành lang, linh sư của Hồ gia tràn vô đông vô kể, không chỉ thế, ở phía sau ruộng, rất nhiều linh sư lén tập kích phía sau. Trước sau đều giáp địch.
…
Bạch phủ sâm nghiêm là một mảng hiu quạnh, yên tĩnh. Đám thị vệ canh gác đi lại mệt mỏi, có tên không chịu được còn ngồi bệt xuống vị trí của mình, có tên thì khoanh tay ngủ trên trường thương... Tất cả đều là một dạng ủ rũ, cơn buồn ngủ lại càng nặng trĩu hơn dưới khí trời lạnh lẽo này.
Riêng chỉ có một phòng vẫn còn sáng, là căn phòng của nhị gia Bạch Minh. Sương đêm se lạnh, phả một luồng mát rượi khẽ chạm vào khuôn mặt của Bạch Minh, hắn chắp hai tay phía sau, nhìn ngắm bầu trời.
Hắn nhìn ánh trăng bị che khuất sau bóng đêm, không hiểu sao lại dâng lên một loại trực giác nguy hiểm.
“Ánh trăng đêm nay, vì sao lại cho ta cảm giác buồn bực, lo lắng thế này...” Bạch Minh lại vuốt ve di ảnh trên tay, tự trò chuyện với bản thân.
Lúc trưa nay, hắn đã mất liên lạc với một ẩn vệ trà trộn vào Hồ phủ rồi, không biết tình hình ở đó thế nào, hơn nửa phần tên ẩn vệ ấy lành ít dữ nhiều rồi. Bạch Minh vô cùng cẩn thận, lập tức triển khai một vài bố trí để đối diện với biến số bất ngờ.
Ầm!
Một tiếng nổ rầm vang, phá hủy toàn bộ cảnh đêm thanh vắng, đánh thức mọi người trong Bạch phủ còn đang say giấc nồng.
“Có chuyện gì...” Bạch Minh nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp chân lên cột trụ cao nhất, hắn nhìn thấy trận pháp hộ tộc dưới mặt đất đã bị phá hủy, vòng tròn bảo vệ mờ ảo bao quanh Bạch phủ nứt ra một tiếng giòn tan. Bạch gia đang bị xâm phạm...
“Có địch tấn công...” Những tiếng hét cảnh báo của đám thị vệ canh cổng vang khắp màn đêm.
“Có địch tấn công...”
“Hồ gia tấn công chúng ta...”
Đám thị vệ canh gác bên ngoài bị hàng chục linh sư bất ngờ tập kích, bỏ mạng. Một bóng đen vụt lên trên tất cả, hắn xuất ra độc kỹ, triệu hồi hắc thủ to lớn hòng chộp lấy Bạch Minh.
Bạch Minh phải sử dụng lôi thuẫn hộ thân, chống đỡ bàn tay đánh vào. Hắc thủ đẩy Bạch Minh rơi khỏi cột trụ, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn. Ánh trăng có hơi lộ ra một góc, vừa hay quét qua khuôn mặt của hắc y nhân.
Một kẻ có khuôn mặt bất nhân với vết sẹo kéo dài từ thái dương chéo qua mặt, quan trọng hơn là, tu vi của hắn là linh Sĩ cửu tinh.
Bạch Minh dâng lên sự phòng bị, lùi hai bước tạo khoản cách an toàn, hỏi: “Ngươi là...”
“Đao Quỷ Ly Quân, có kẻ nhờ ta tới mời khách ngươi...” Cả người Ly Quân phát ra linh áp mãnh liệt, bá khí từ trường đao cầm trong tay càng hung hãn hơn.
Gió đêm thổi qua mái tóc đen dài của Bạch Minh, bạch y phiêu dật tản mạn trong gió. Bạch Minh lấy súng ra, trầm giọng nói: “Vậy phải xem ngươi có vinh hạnh này không đã...”
Trận chiến đã thật sự nổ ra, những tháng ngày bình yên trị vì của tam đại gia tộc trấn Văn Lang sắp sửa kết thúc, dù cho kết quả sau cùng, ai làm bá chủ đi chăng nữa thì cũng không thể tránh khỏi đổ máu, tang thương.
Thanh Liên ở trong phòng mình, mặc kệ sóng gió bên ngoài, nhìn chằm vào mực nước trong bong bóng đang dâng lên. Đây chính là quân cờ mấu chốt để làm đảo loạn toàn bộ thế cục đã bày ra.
“Giết đi, giết nhiều hơn nữa...”