Rào! Rào!
Cơn mưa nặng trĩu không dứt một canh giờ, đường phố đã không có một bóng người đi lại, tuy nhiên những người trong những dãy nhà xung quanh y quán Từ Tâm có thể nghe thấy những tiếng khóc tang thương vọng trong mưa.
“Con tôi, sao tôi lại khổ thế này...” Phạm Ngọc Châu ôm lấy hai đứa trẻ, ngay cổ của chúng đỏ một mảng, là bị người sát hại.
Những kẻ làm ăn bên cạnh tửu quán đối diện, nhìn một màn này vô cùng hả hê.
“Dám đắc tội với Hồ gia, kết cục này... Thật đáng...” Gã chủ quán béo mập vừa ăn bánh nướng, vừa xem cảnh đau thương như cảnh đẹp ý vui, mặc cho trời mưa bên ngoài.
“Ta thấy thật tội cho đứa nhỏ ấy...”
“Tội gì mà tội, vì y quán này mà chúng ta buộc phải trông coi tửu quán ở đây, những huynh đệ của ta, kẻ nào cũng được phân công chỗ tốt hết...”
“Mọi hôm, tờ mờ sáng đã có khách nhân đến mua gạo ở đó, thế mà hôm nay lại không thấy ai đến cả.”
“Cũng không thấy mấy gã hộ vệ kia nữa.”
“Ta đoán có lẽ gạo có vấn đề rồi, nàng ta lại đắc tội với cả hai gia tộc Hồ, Trần... Đúng là tự tạo nghiệt mà.”
“Im lặng nào, để gửi thư cho quản gia.” Gã chủ quán béo mập nói vào con bồ câu trắng, thuật lại mọi việc hắn thấy ở đây. Hai mắt con bồ câu lóe sáng, sau đó vụt bay đi trong cơn mưa lạnh lẽo.
Chỉ có tửu quán này đối với y quán là có ác ý, còn những nhà kia thấy cảnh tượng này thì thương cảm không thôi. Bọn họ rất muốn ra an ủi, nhưng trời mưa tầm tã quá, chỉ có thể lôi Hồ gia ra sỉ vả.
“Vậy tin đồn trên phố là đúng, tên khốn Hồ Hải đó có thể vô duyên vô cớ giết người, lấy mạng của một đứa trẻ khả ái đến thế.”
“Có lẽ bọn chúng ghen tỵ với việc kinh doanh của Phạm phu nhân đây mà...”
“Rặc một lũ độc ác, cầu trời có ai đó ra mặt đánh đuổi chúng đi...”
Những thợ săn, những bệnh nhân trấn Văn Lang vô cùng biết ơn y quán Từ Tâm, nhờ có nơi này mà bọn họ không phải mua đan dược đắc tiền của Hồ gia, còn được chẩn bệnh uy tín nữa nên đối với bọn họ, những kẻ gây hại cho y quán chính là lũ ác bá cường hào.
Ngày hôm nay, Hồ gia trong mắt người dân đã trở thành một vết đen, một biểu tượng của sự tàn độc. Trong thâm tâm, bọn họ càng kinh tởm Hồ gia thêm vạn phần. Đây chỉ là những đám lửa nhỏ nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ lan đi, càng ngày càng đốt nhiều hơn, to hơn nữa.
Phạm Ngọc Châu khóc rất thương tâm, cảnh tượng hai đứa trẻ chết trên tay cũng vô cùng chân thực, nhưng nếu là linh sư có tinh thần cường đại sẽ cảm nhận rất rõ, hai đứa trẻ ấy chính là hình nộm, máu đỏ là từ nước cà chua pha đậm.
Chính cơn mưa đã tạo nên một bức màn bí ẩn, che đậy thủ thuật vụn về ấy. Bà cũng chỉ tốn một ít nước mắt đã thu về kết quả không tưởng mà bản thân không hề hay biết.
Vù... ù... ù...
Tách! Tách! Tách!
Gió lạnh len lỏi vào trong, bên ngoài, những hạt mưa nhỏ li ti bay sà xuống mặt đường, một vài chỗ còn tạo thành vũng nước lớn...
Phạm Ngọc Châu giả bộ thẫn thờ đứng lên đóng cửa lại, cánh cửa khép lại bà cũng thở ra một hơi: “Mưa lớn thật.”
Chiều hôm qua, bà đã căn dặn các đại phu việc y quán sẽ đóng cửa trong bảy ngày tới để tu sửa, cũng thông báo cho các bệnh nhân, khách nhân đến mua thuốc về nơi của các đại phu nếu có việc gì xảy ra bất trắc.
Tuy có chút lo lắng trong lòng nhưng vì đây là vấn đề sống còn không chỉ của y quán, mà còn là của những đứa trẻ, của bệnh nhân, của bà, Chí Nam và cả Thanh Liên nữa.
Sau khi rửa dọn hết màn kịch này, Phạm Ngọc Châu quay lưng lại thì thấy một nữ hài đang đứng ở đó, ôm con gấu bông, biểu hiện như đang chờ bà. Phạm Ngọc Châu cười nói: “Sao lại ra đây nữa rồi?”
Trong y quán, có một bênh nhân là bằng hữu của bà, lão ấy rất hay chữ nên Phạm Ngọc Châu nhờ cậy dạy cho lũ trẻ. Nếu không phải cày ruộng thì chính là học chữ từ lão. Phạm Ngọc Châu vô cùng rõ ràng việc nắm giữ tri thức, Chí Nam chính là ví dụ, việc cậu tinh thông luyện khí đã khiến cho cuộc sống của y quán được lợi rất nhiều.
“Nương à, lão sư dạy buồn ngủ quá... Con... Con muốn nghe kể chuyện hơn.” Nữ hài này tên là Kim Bảo. Nhô ra đôi mắt long lanh khả ái nhìn về Phạm Ngọc Châu.
“Con đó... Thật tình mà...” Phạm Ngọc Châu xoa đầu cô bé. Kim Bảo là đứa trẻ sáng dạ nhất trong số những đứa trẻ bà nhận nuôi, tuy nhiên nó lại không thích học chữ, mà thích nghe kể về những giai thoại lịch sử, những anh hùng vang danh một thời, những cường giả huy hoàng của Đại Việt...
Bà ẵm nữ hài lên, kể cho cô bé câu chuyện về cây khế và con chim. Lời kể sinh động, những chi tiết kỳ diệu cùng bài học nhân quả khiến cho Kim Bảo mở to mắt, quả nhiên truyện cổ tích luôn hấp dẫn nhưng hài tử lứa tuổi này.
Phạm Ngọc Châu không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu Kim Bảo một cái. Bống nhiên bà dừng lại trong giây lát, ánh mắt hiện lên một tầng sương hoài niệm.
Trước kia bà cũng đã từng xoa đầu Chí Nam thế này, nhìn ngắm vẻ mặt vui sướng ngây ngô khi nghe kể những câu truyện cổ tích thú vị. Kể từ khi thành lập y quán, bà đều vùi đầu vào công việc, không có mấy khi rảnh rỗi ở bên Chí Nam nữa. Cũng vì y quán, Chí Nam đã cố gắng thi được vào thành, trở thành đệ tử Quang Huy tông uy danh.
Khoảnh khắc này, bà chợt nhận ra điều gì đó, một thứ quý giá mà mình vô tình bỏ lỡ. Phạm Ngọc Châu không hề thấy hối hận vì thành lập y quán, dành thời gian của bản thân cứu giúp mọi người, nhưng cũng vì đó, bà đã không còn nhìn thấy nụ cười ngây ngô thế này của Chí Nam nữa.
Chí Nam của bây giờ, luôn luôn nở nụ cười tươi trên môi, quan hệ với người xung quanh vô cùng tốt, luôn hòa nhã, giúp đỡ mọi người nhưng Phạm Ngọc Châu biết, bà luôn để ý đến những người bạn, những mối quan hệ tốt đẹp ấy đều xuất phát từ việc mang lại lợi ích của y quán.
Bà là thân mẫu của Chí Nam, sao có thể không biết tâm tư, cảm xúc của con mình. Bà biết vì mình, vì y quán mà ánh mắt Chí Nam đã thay đổi, chịu thiệt đủ thứ nên bất kỳ yêu cầu gì của Chí Nam bà cũng đều đáp ứng cả, kể cả là ăn mặc giống như nữ nhi.
Khoảnh khắc này, bà mới nhận ra Chí Nam bé nhỏ hồi nào đã đi mất rồi.
Phạm Ngọc Châu thở dài, xoa đầu Kim Bảo, nói: “Hi vọng con cứ mãi nhỏ bé thế này, đừng trưởng thành nhé.”
Bà cảm nhận từng cơn mưa nặng hạt bên ngoài cánh cửa, tựa như lòng bà lúc này.
Ầm! Ầm!
Tử quang ẩn hiện trên bầu trời đen kịt, cũng át đi những tiếng rèn dũa trong phòng bệnh của Thanh Liên.
Từ lúc mưa bắt đầu cho đến bây giờ, Chí Nam đã luyện chế vũ khí liên tục không ngừng nghỉ. Cậu liên tục gia trì cho viên đạn bóng loáng kia.
Xẹt! Xẹt!
Chí Nam dùng thủ pháp mà bản thân sáng tạo ra để gia trì cho viên đạn. Qua từng ấy thời gian mà hình dáng bên ngoài vẫn không thay đổi gì làm Chí Nam có hơi nhíu mi.
“Quả nhiên luyện chế vũ khí nhị phẩm cao đẳng đã là cực hạn của linh Đồ bát tinh rồi.” Chí Nam lẩm bẩm. Cậu đã cố gắng dùng lôi nguyên tố gia trì cho viên đạn kể từ lúc mưa bắt đầu cho đến giờ, kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, không thể tiến thêm nữa.
Xem ra, muốn tiến thêm nữa phải tăng cường tu vi rồi. Chí Nam thở dài, cậu rất ghét việc ở một chỗ dung nạp linh khí, nhưng lúc này, không thể không làm thế rồi. Nhưng nơi này không phải là Quang Huy tông, linh khí quá loãng, hấp thu vào, thải ra tạp chất cũng chẳng còn bao nhiêu cả, hiệu suất rất chậm.
Nếu lấy từ gạo linh khí, cậu sẽ phải nấu lên ăn nữa, rất no. Chí Nam lấy nhẫn không gian ra, bên trong đó có rất nhiều tinh thạch. Thú thực thì sau khi vào Quang Huy tông, Chí Nam đã quen với việc hấp thu linh khí ở đó, coi tinh thạch là nguồn tiền để tiêu sài hơn là để hấp thu tăng cao tu vi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một cách mới có thể đột phá linh Đồ cửu tinh nhanh chóng lúc này. Chí Nam nhảy lên giường ngồi, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Liên đang suy diễn.
Vừa lúc đó, Thanh Liên đã kết thúc mạch suy diễn của mình, bỗng cô bé thấy Chí Nam đang nhìn mình chăm chú thông qua dao động linh khí. Thanh Liên không để ý lắm, chỉ rót một chén nước uống lấy. Kỳ lạ là Thanh Liên uống nước, Chí Nam cũng nhìn theo, Thanh Liên lắc đầu qua phải, Chí Nam lắc qua phải, Thanh Liên xoay qua trái, Chí Nam cũng xoay qua trái.
Thanh Liên:...
Thanh Liên nhíu mi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không có gì hết... À...” Chí Nam gãi đầu cười ngượng, nói: “Sư muội à, muội có thể cho ta vài viên tinh thạch thượng phẩm trong Tụ Linh Thổ được không?”
Mất vài giây sau Thanh Liên mới nghe hết toàn bộ, Thanh Liên không hề suy nghĩ gì, lấy Tụ Linh Thổ trong nhẫn không gian ra, đưa cho Chí Nam, không hỏi thêm gì cả. Nhận lấy Tụ Linh Thổ, ánh mắt Chí Nam hiện lên tâm tư gì đó, cười nói: “Ta có quà cho muội này.”
Chí Nam lấy cái ruy băng tai thỏ mà cậu mua hôm qua ra, bất ngờ cài lên đầu Thanh Liên.
Thanh Liên sờ sờ ruy băng trên đầu, nhìn Chí Nam một cái, hỏi: “Huynh thích tặng quà thế à?”
“Đâu có, tại cái trước của muội mất rồi, ta mua tặng lại muội thôi.” Chí Nam cười nói, cậu vội bổ sung thêm: “À, có thể coi như tiền ta mượn Tụ Linh Thổ đi.”
Thanh Liên nhìn Chí Nam với ánh mắt khó hiểu, quay lưng tiếp tục nghiên cứu truyền thừa, nói: “Mượn thì cứ mượn thôi, cần gì tặng quà chứ.” Tuy nói thế nhưng Thanh Liên cũng không ghét bỏ mà tháo ruy băng xuống.
Nghe thấy thế, ánh mắt Chí Nam hiện lên những cảm xúc rất khó tả, cậu bỗng nở một nụ cười ngây ngô. Chí Nam ở phía sau, lén vươn tay chạm vào mái tóc đen dài của Thanh Liên, đột nhiên cậu thấy một lọn tóc trắng xóa lẩn sau những đường tóc đen mượt kia.
Đây chính là một trong những hệ quả của bệnh nhân nhiễm tà, tóc đen trở nên trắng xóa khó hiểu.
“Chờ ta, Thanh Liên, ta nhất định sẽ tìm ra thứ đó.”