Thanh Liên vứt thanh đao đi, nàng giơ hai tay đỡ lấy hồn thể của Trần Lĩnh. Cảm giác như trải qua trăm năm, đi trong bão tuyết nghìn năm, cảm giác như được trở về nhà ngồi bên lò sưởi nhỏ.
“Sư phụ, là người sao...” Thanh Liên nhận thấy ý thức Trần Lĩnh trở nên hỗn loạn, nàng lập tức động niệm, hiệu triệu Cán Cân Cảm Xúc ra.
Một luồng lực lượng huyền diệu khó tả, lấy chính niệm của Trần Lĩnh làm trụ cột, kéo ý thức ông thoát khỏi hỗn loạn, làm ổn định hồn thể của ông.
Bỗng có ba đạo khí tức tiếp cận...
Thăng Long Chân Tiên Quyết – Đãng Ma Diệt Tà!
Bôn Lôi kỹ – Tử Lôi Xung Phá!
Thiên kiếm xung phá hợp kích cùng lôi điện kinh thiên đánh vào Thanh Liên. Đôi tử nhãn trầm tĩnh, đã sẵn sàng nghênh đón cả hai công kích, đưa ra đối sách trong khoảnh khắc.
Thất Diệp Ma Tâm - Nộ Liên Võng!
Vô vàn vô tận huyết liên đỏ rực nở rộ quanh thân Thanh Liên, huyết liên liên tục phát nổ chấn tan lôi kích ở bên phải. Thanh Liên nhận thấy mình không thể chặn được một kiếm kia, nàng lập tức xuất đao.
Lam quang lóe lên, cả hai ý niệm va chạm kịch liệt khiến thiên kiếm mạnh mẽ bị chém nát làm đôi.
Thanh Liên phá cả hai công kích trong một nhịp. Nàng không cần biết bọn họ là ai, những kẻ dám nhắm đến sư phụ nàng, phải chết.
Thanh Liên thủ thế.
Thanh đao trong tay chỉ là dòng huyễn khí, chuẩn bị xuất trảm. Một áp lực vô hình bao phủ cả một không vực rộng lớn, đang chực chờ bùng nổ, khí thế huyễn hóa thành Hắc Long lấn át cả ba Vương.
Bình An Long Tâm Thức – Tĩnh Tâm Vực!
Một vực sâu vô hình lan tỏa, hòng xua tan chiến ý của Thanh Liên. Thanh Liên không hề bị ảnh hưởng, tinh thần nàng như đại dương phẳng lặng, chỉ có đao khí lâm lẫm. Bỗng nàng nhận ra một người trong bọn họ.
“Vạn Xuân Vương tiền bối?” Thanh Liên thu lại khí thế của mình, huyễn đao trong tay cũng tan biến.
“Ha ha, cô bé, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khuôn mặt của Vạn Xuân Vương cùng hai vị quân Vương khác vẫn bình thản, không hề dao động trước đao ý kinh thiên. Thế công bọn họ bày ra, chỉ đơn giản là thăm dò giao lưu mà thôi.
“Đao ý thật kinh khủng, sát lực bậc này bản chất đã ở cùng một tầng thứ với lão già của Thương triều, đã có thể chạm đến Thiên Quy Giới Luật rồi.” Thu sinh phe phẩy quạt, lắc đầu cười: “Bình An Long Tâm Thức của ta vô pháp ngăn cản.”
“Thuật pháp vừa rồi, là công pháp năm đó lão phu vô tình sáng tạo, Cán Cân Cảm Xúc sao?” Thuật pháp này ông cũng chưa khám phá hết tiềm năng của nó, chỉ biết có tác dụng chống lại ảnh hưởng của tà lực. Nhìn lam thể của Trần Lĩnh đang từ từ thành hình trở lại, ông phỏng đoán công pháp này chính là mấu chốt để thoát khỏi tà giới.
Thanh Liên gật đầu. Nàng biết một trong ba người, là Vạn Xuân Vương, còn hai người đàn ông còn lại rất xa lạ, nhưng quan sát thái độ của Vạn Xuân Vương với bọn họ, có thể nói họ không nguy hiểm.
“Thượng thiên có mắt, hi vọng của chúng ta vẫn chưa chấm dứt.” Vị thư sinh nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt vui sướng vỡ òa, “Tà lực đã hoàn toàn bị chấn áp, chúng ta có cơ sở để lật đổ bàn cờ.”
Ngoài Vạn Xuân Vương ra, Thanh Liên nhìn hai Vương bằng ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng: “Trước đó ta có một thắc mắc, những việc xảy ra tại trấn Văn Lang năm đó, có phải là thế cục các ngài dàn ra?”
Một người đàn ông với chân dung rất quen thuộc, dường như nàng đã gặp qua ở đâu rồi, hắn lên tiếng: “Tiểu cô nương đúng là nhạy bén. Không sai, năm đó chúng ta đã triển khai một số tính toán, việc Trần Lĩnh phải chết cũng nằm trong kế hoạch.”
“Cảm giác rất tốt, dù bọn ta đã khóa mọi dấu vết, xóa sạch toàn bộ tin tức mà cô nương vẫn có thể cảm nhận được.” Hắn nhìn Thanh Liên, cười nhạt: “Thế nào, ngươi có hận chúng ta?”
“Không hận, không có thực lực không có tư cách hận. Hơn nữa...” Thanh Liên trả lời không chút do dự, nàng nhìn về phía tà giới đang từ từ ổn định lại, mái tóc trắng dài che khuất đi đôi tử nhãn: “Ta đã chứng kiến nơi tận cùng của sự sống, đó không phải nơi để sinh linh yên nghỉ.”
Người đàn ông cùng nhìn một hướng với Thanh Liên, cười nhẹ nhõm: “Xem ra cô nương đã tìm thấy con đường của mình rồi. Bên cạnh đây, có một việc mà hiện tại Đại Việt này có lẽ chỉ mình cô nương có thể thực hiện được...”
“Giết Trụ Vương!”
…
Sau một buổi sáng tập hợp tại quảng trường lớn của năm môn phái, tất cả đều trở về làm công cuộc chuẩn bị, các đại nhân vật ai cũng có suy tính cho riêng mình, các đệ tử thì sục sôi nhiệt huyết.
Màn đêm buông xuống Thăng Long vực, Quang Huy tông...
Võ Cực Lạc dẫn Chí Nam tới thư phòng của mình, ở đó đã có một người. Người đàn ông với khí chất trầm ổn, ánh mắt cương trực, quay đầu nhìn cả hai, cười nói: “Lão sư, đây là đệ tử ngài đề cập với ta à?”
“Ra mắt thành chủ đại nhân.” Chí Nam cúi mình nghiêm chỉnh thi lễ với Mộc Trung Nhân.
“Đúng là một đứa trẻ rất khá.” Mộc Trung Nhân có kinh ngạc thoáng qua. Những đứa trẻ và dù có là người trưởng thành gặp ông cũng mang theo ba phần e dè, hoặc sợ hãi, riêng đứa trẻ này lại vô cùng điềm đạm.
“Ha hả, một tiếng 'lão sư' của thành chủ lão bà ta không dám nhận đâu. Sự chỉ dạy của ta năm đó đâu thể so được với thành tựu của ngài chứ.” Võ Cực Lạc giơ tay cười xuề xòa.
Chuyện giữa cả hai tất cả người dân thành Thăng Long đời này không ai không biết cả. Trăm năm trước Võ Cực Lạc cứu mạng một đứa trẻ bên ngoài thành, chỉ dạy một ít công pháp nhập môn rồi bỏ đi, chẳng ai ngờ đứa trẻ đó sau này lại có thành tựu phi phàm đến thế.
“Lão sư thật là...” Mộc Trung Nhân cười hữu lễ, quay sang Chí Nam, hỏi: “Ta đã điều tra qua gia cảnh của ngươi. Phụ thân mất sớm trong cuộc nổi dậy của ác xà năm năm trước, mẫu thân ngươi vừa một mình chăm lo ngươi, vừa mở y quán thu nhận cô nhi, các bệnh nhân nghèo.”
“Việc hành thiện giúp người này rất hợp mắt ta. Có điều luật là luật, ngay cả ta là thành chủ cũng phải tuân theo luật chung của thành, không thể đưa một nhà các ngươi vào trong thành được.”
Chí Nam lập tức phản ứng: “Thành chủ, vậy ngài có thể đưa người đến bảo vệ cho bọn họ không? Đệ tử rất sợ hung thú làm càn bên ngoài, rất sợ cảnh tượng nếu một ngày trở về, nơi đó đã không còn ai cả.”
Những biểu hiện, cảm xúc của Chí Nam hoàn toàn chân thực, vì đây là Chí Nam của đời trước, một Chí Nam đã mất đi mái nhà của mình, không còn nơi nương tựa, một mình đối diện với thế giới lạnh lẽo này. Đời này hắn không muốn phải đi trên con đường đó nữa.
Mộc Trung Nhân có vẻ kinh ngạc, ngay sau đó ông lại cười thầm trong lòng: “Đứa trẻ này ngoài mặt trấn định, nhưng khi nói tới gia đình là lập tức không giữ được bình tĩnh. Trong thế giới lạnh lẽo này, đây thật sự là điều gì đó ấm áp, giống như ta và Dương gia vậy.”
“Thật đáng tiếc, ta cũng là thân bất do kỷ. Kẻ thù của ta trong tối rất nhiều, nếu ta phái người đến bảo vệ một nhà của ngươi, thì đó mới thật sự là nguy hiểm.”
Chí Nam đã chìm vào suy tư thì Mộc Trung Nhân cười nói tiếp: “Tuy nhiên trường hợp của ngươi không phải là không giải quyết được, cách rất đơn giản, hãy tham gia Ngũ Tông Tranh Bá và giành lấy mười hạng đầu, các tông chủ và ta sẽ cho phép thân nhân của ngươi vào thành, đường đường chính chính.”
Quá lâu. Chí Nam nhíu mi, con đường này không đi được rồi. Xem ra hắn phải tìm cách khác thôi. Chí Nam xin cáo lui với cả hai để trở về phòng.
Võ Cực Lạc cũng thấy hơi hụt hẫn, bỗng nói: “Còn một chuyện ta chưa nói với ngài, tên nhóc này rất có thiên phú luyện trận sư, chỉ vài tuần nghiền ngẫm sách mà không ai chỉ dạy, hắn đã luyện ra được một hỏa trận nhỏ rồi. Ta nghĩ...”
Mộc Trung Nhân cắt ngang: “Lão sư, ta hiểu, nhưng thiên tài chưa trưởng thành thì không phải là cường giả, đã có vô số thiên tài ngã xuống mà chẳng có thành tựu gì, không phải sao?”
Mộc Trung Nhân nhìn về phía Chí Nam: “Cho nên nếu đứa trẻ này muốn trở thành ngoại lệ, thì hãy chứng minh bản thân.”
Chí Nam về phòng đóng cửa lại, trận pháp bảo hộ xung quanh được bật lên, hắn ngồi ngay vào bàn, vẽ tiếp một trận pháp còn dang dở trên đó, vừa lẩm bẩm: “Vì phục chế thứ này mà ta đã mất hơn hai tuần.”
Sau hai canh giờ, lúc này đã là nửa đêm, ánh sáng chú ngữ đã lấp lóe trên bàn, Chí Nam nhếch môi: “Đời trước ta vừa sao chép vừa đối chiếu với nửa bản công pháp của Hoàng trong tay công chúa, nhưng đời này chỉ dựa trên ký ức mà viết lại, không tránh khỏi có sai sót.”
“Vấn đề tiếp theo là thử nghiệm” Khuôn mặt Chí Nam hiện lên ý cười của một kẻ đang săn mồi: “Đến lúc tìm kiếm những kẻ may mắn rồi.”