Ngày mới đến, Chí Nam mở cửa đón ánh ban mai. Ở nhà đối diện đã có nhiều người vây xem, cho tới khi quân binh tới thì họ mới giải tán.
Vẻ mặt của những người đó dường như đã quá quen với việc này. Dựa vào ký ức, Phạm phu nhân từng đề cập rằng để làm ra bức chân dung của Đại Vương, phải bỏ ra số tiền không nhỏ, có thể bằng cả một đời người dành dụm nên có rất nhiều người mua phải chân dung giả.
Đó chính là kết cục của họ.
Chí Nam hít một hơi thật sâu, không nghĩ đến nó nữa. Hắn bước ra khỏi phòng, vừa nghe tiếng cười đùa vọng lên từ bếp: “Chưởng môn đại nhân, để ngài ở chỗ này thưởng thức cháo loãng...”
“Ha ha, Phạm phu nhân không cần phải xem nhẹ, thức ăn chẳng phân biệt sang nghèo, huống chi đây chính là tâm ý của phu nhân, sao ta có thể từ chối.” Võ Cực Lạc nhìn thấy Chí Nam bước vào thì ngoắc tay: “Tiểu tử, mau lại đây cùng dùng bữa, hôm nay chúng ta phải trở lại tông môn đấy.”
Oe... oe...
Tiếng khóc vọng ra từ phòng bên cạnh, Phạm phu nhân vội vàng pha một ít sữa, mang vào phòng, vừa dỗ đám trẻ vừa cho chúng uống.
Võ Cực Lạc nhìn cảnh này rồi nhìn chằm vào cháo trắng, thở dài: “Đến bản thân mình còn không đủ ăn, tại sao còn muốn rước phiền phức vô người?”
Chí Nam húp hết cháo rất nhanh, hắn nhìn Võ Cực Lạc đang trầm mặc, cười nói: “Thật ra chuyện này dễ hiểu thôi mà. Mỗi người sinh ra trên đời luôn truy cầu lợi ích. Lợi ích này có thể là tinh thạch, công pháp tu hành, bảo vật, dan dược... Lợi ích mà bà ấy muốn nhận, là sự thanh thản vì có thể giúp đỡ được những người có hoàn cảnh khó khăn.”
Chí Nam vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt vô cùng tự hào. Bỗng nhiên Võ Cực Lạc giơ tay nhéo mặt Chí Nam, làm hắn rên: “A đau...”
“Tiểu tử, ngươi có thật là đứa trẻ bảy tuổi không?” Võ Cực Lạc nhíu mi cười.
Chí Nam liền biết hắn thất thố mà quên mất bản thân chỉ mới bảy tuổi, độ tuổi hồn nhiên chẳng biết cái gì về thế giới này cả, lời này thốt ra vô cùng bất hợp lí.
Hắn định tìm lí do giải thích thì Võ Cực Lạc nói: “Ngộ tính đúng là cao, chẳng trách ở tuổi này có thể lĩnh ngộ kiếm ý.”
Chí Nam thở phào, cái nồi này đúng là nên để 'ngộ tính' gánh.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, chuẩn bị đi, ta mang ngươi trở lại tông môn, có lẽ lão Tiêu đã lo sốt ruột rồi. Hơn nữa những đệ tử trẻ tuổi vào thành nếu không tới mười lăm tuổi hoặc chịu phạt thì không được phép ra ngoài.”
Chí Nam gật đầu, luật lệ vẫn có phần giống đời trước, có điều hình phạt còn gay gắt hơn. Hắn ở đây hôm nay có lẽ sẽ gây phiền phức về sau cho chưởng môn rồi. Nhìn bà càng ung dung như thế Chí Nam cũng không muốn chậm trễ nữa.
Chí Nam đến bên cửa phòng, nhìn thấy Phạm Ngọc Châu dỗ đám trẻ vừa xong, bà quay sang Chí Nam, xoa đầu hắn, nói: “Ta không ngờ chưởng môn có tính tình tốt như thế, Quang Huy tông đáng để gửi gắm con. Chí Nam, phải nghe lời đấy biết chưa.”
Toàn thân Chí Nam cảm thấy ấm áp, hắn gật đầu, không quên nói: “Mẹ à, ta sẽ trở thành cây đại thụ, bảo vệ mọi người.”
Hắn đi cùng Võ Cực Lạc ra, có những người trong phòng bệnh nhận ra hắn, liền chào hỏi.
Vừa ra ngoài, liền có hai chú chim nhỏ bay ngang qua hắn, bọn chúng bay lên trên cây, đem mồi về cho đám con thơ, cả nhà cùng hót líu rít mừng vui trong ánh nắng ngày mới.
Chí Nam cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nở một nụ cười non nớt, vui vẻ tới từ chân tâm. Hắn hơi quay đầu nhìn y quán, đời trước Phạm phu nhân cùng đám trẻ mất đi, cả thế giới của Chí Nam sụp đổ, bôn ba trong truyền thừa, vô hồn bước đi giữa biển người.
Đời này bọn họ vẫn còn đó, đây vẫn là nhà của hắn, là nơi chờ hắn trở về. Hắn không phải đứng cô độc trong thế gian này rồi.
Võ Cực Lạc vỗ vỗ vai nhỏ gầy của Chí Nam: “Không cần lo lắng, ta lấy danh nghĩa của chưởng môn Quang Huy tông ra đảm bảo cho sự an toàn của bọn họ, việc của tiểu tử nhà ngươi là tu hành thật tốt.”
“Đa tạ chưởng môn.” Chí Nam khịt mũi, đúng là kiếm tu nào cũng vào thẳng vấn đề, vô cùng dứt khoát.
Võ Cực Lạc lấy tấm phù hôm qua ra, bà lau lau vết bẩn trên đó rồi thôi động phù, làm thanh kiếm to ra.
Ngồi trên kiếm của Võ Cực Lạc, cả đoạn đường Chí Nam suy tư. Tạo sức ảnh hướng lớn, vô tư xuất thế giữa không trung sẽ khiến cho nhiều người hoài nghi, tốt nhất nên lấy tông môn làm lá chắn.
Để lá chắn này mạnh, phải gia trì cho nó, chính là phải thu nạp tân đệ tử. Mà muốn chiêu tài ắt phải bỏ tài, phải giải quyết vấn đề tài chính của tông môn trước tiên mới được.
Chí Nam có biết một thông tin hữu ích, rằng dù năm đó bồi thường tổn thất do tà linh gây ra thì Quang Huy tông còn sót lại một quặng tinh thạch hạ phẩm nhỏ, một năm cho ra khoản một trăm khối tinh thạch.
Chí Nam cười đầy ý vị, cái hắn cần không phải sản lượng mà chính là một tấm khiên để bỏ sung ngân khố.
“Để xem trình độ của các luyện trận sư của thành đến đâu, nếu không ta phải chọn con đường luyện khí, dù cho hơi cực hơn một chút.” Chí Nam nhìn trận pháp trong phù lục Võ Cực Lạc đang dùng, cảm giác nó vô cùng thô sơ. Loại trận pháp này chỉ mười hơi thở hắn liền luyện ra.
Nhìn vào việc chưởng môn xem trọng nó như thế, Chí Nam có một loại dự cảm rất nhanh thôi Quang Huy tông sẽ có đủ tài lực để chiêu mộ đệ tử một lần nữa.
Cả hai bay trở về ngọn núi của mình mà không biết đang có một ánh mắt theo dõi họ. Bóng đen di chuyển lên ngọn núi của Vũ Nguyên tông, băng qua giảng đường tới thư phòng của một trưởng lão. Hắn thưa: “Tông chủ, đã điều tra về tên đệ tử mới gia nhập Quang Huy tông, hắn chỉ là một linh Đồ nhất tinh, linh căn tứ phẩm. Hắn xuất thân từ bên ngoài trấn Văn Lang, phụ thân mất trong trận chiến năm năm trước.”
“Mẫu thân hắn mở một y quán, dành hết tiền để chữa bệnh cho đám phàm dân kia, tài chính trong nhà sớm kiệt quệ.”
Bẩm báo xong, bầu không khí liền im lặng. Tông chủ Vũ Nguyên tông, Vũ Hàn Bân gõ gõ ngón tay, không biết đang suy tư điều gì, bắt đầu nói: “Linh căn tứ phẩm, xuất thân hàn môn, gia nhập cái tông môn rách nát ấy sẽ không thể nhấc lên tý sóng gió gì, tuy nhiên bên trên có lệnh phải đàn áp Quang Huy tông bằng mọi giá.”
“Cho dù chỉ là con ruồi nhặng, cũng không được để thoát.”
“Chủ thượng không cần lo, Ngũ Tông Tranh Bá diễn ra mỗi năm một lần, trước đây Quang Huy tông thừa biết vị trí bản thân mà từ chối tham gia. Nhưng với một đứa trẻ như thế, ta có vô số cách ép buộc nó ký danh, đến lúc lên đài, ra tay phế nó cũng không muộn.”
Vũ Hàn Bân nhớ ra gì đó, bèn căn dặn: “Ngươi lập tức cho người bịt miệng đám chuột ở phủ thành chủ đi, Mộc Trung Nhân liên tiếp thanh trừ tai mắt của đám gia hỏa kia, ta phải cắt toàn bộ đầu mối.”
“Tuân mệnh.” Bóng đen rời đi.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng, cả người Vũ Hàn Bân tản phát ra linh lực Tướng lĩnh. Hắn nhìn nắm đấm mình, cười khà: “Hoàng Ân ban xuống, giúp ta dễ dàng đặt chân vào cảnh giới mà người trong thiên hạ đỏ mắt mong chờ.”
“Tiềm lực Tiên Cung sâu không thấy đáy, vô số cường giả muốn kéo họ từ trời cao xuống mặt đất, đúng là si tâm vọng tưởng. Còn không bằng ta cúi đầu xưng thần là đã có tất cả.”
Ánh mắt của Vũ Hàn Bân hiện lên vẻ tham lam: “Chỉ cần ta làm tốt, có thể trở thành Tướng lĩnh cửu tinh hoặc thậm chí là thứ trong truyền thuyết, Vương Vị, sẽ về tay ta.”
…
“Ngươi muốn tài liệu của luyện trận sư, luyện khí sư, luyện đan sư sao... Ngươi đang muốn tìm hiểu các lưu phái này sao?” Võ Cực Lạc nói: “Biết nhiều thì tốt nhưng luyện nhiều thì không tốt, nếu không sẽ có phần lãng phí thế mạnh của bản thân.”
Chí Nam gật đầu: “Ta cũng chỉ tìm hiểu mà thôi.”
“Được, dù sao đống tài liệu này trên dưới tông môn cũng không dùng nhiều, không phải thứ quan trọng gì.” Võ Cực Lạc đưa lệnh bài cho Chí Nam, nói: “Lệnh bài này cho phép ngươi ra vào tàng thư các thoải mái, muốn nghiên cứu gì thì tùy ngươi.”
Võ Cực Lạc nhìn Chí Nam, muốn nói gì đó thì quay đầu, lẩm bẩm: “Thôi quên đi, dù sao đã lâu lắm rồi mới có đệ tử nhập môn, Ngũ Tông Tranh Bá nên tránh thì tránh thôi.”
Chí Nam bước chân vào tàng thư các, hắn liếc xung quanh, thấy có ba bốn gã đệ tử đang quét dọn. Bọn họ cũng nhìn lại, sau đó tiếp tục công việc.
Chí Nam tìm kiếm khu chứa các tài liệu của luyện trận sư, ít ỏi đến đáng thương. Những quyển nói về giai thoại của đệ nhất cổ kim luyện trận sư, Ngô Vương thì chiếm hơn bảy mươi phần trăm, những quyển tài liệu về các chú ngữ cơ bản thuộc ngũ hành chiếm phần nhỏ còn lại.
Tài liệu về trận pháp thì chỉ có đúng một quyển, là Khứu Giác trận giúp mũi trở nên nhạy bén hơn, loại trận pháp hạ cấp đến không thể hạ cấp hơn.
“Đây chỉ là bức bình phong để dẫn dụ bọn họ về khả năng luyện trận của ta.” Chí Nam ra vẻ chăm chú, nghiền ngẫm vào trang sách.
Những đệ tử đang dọn dẹp kia không để ý đến hắn, chỉ dùng ánh mắt chán chường nhìn Chí Nam.
“Lại một tên đệ tử vọng tưởng vực dậy cái môn phái này...”
“Số phận của hắn rồi cũng như chúng ta thôi.”
“Năm đó ta đúng là ngu xuẩn, vì ảo tưởng bản thân mà vứt bỏ cả tương lai.”
“Bùi sư huynh, có nên nhắc hắn không?”
Kẻ tên Bùi sư huynh kia là kẻ đã gia nhập Quang Huy tông sau khoảng thời gian đại chiến với tà linh, hắn là kẻ nhiều tuổi nhất, đã bị thương trong một cuộc Ngũ Tông Tranh Bá, tiền đồ chấm dứt.
Hắn đã mười ba tuổi, linh căn hư hại, cả đời này chỉ dừng ở linh Đồ ngũ tinh.
Hắn gật đầu: “Ta sẽ tìm cơ hội ngăn hắn tham gia Ngũ Tông Tranh Bá, không thể để tiểu sư đệ này lầm đường như chúng ta.”
“Bùi sư huynh đúng là người mang minh tâm, luôn vì tông môn suy nghĩ mà.”
“Nếu không gặp tai nạn khiến linh căn bị hư hại, có lẽ lúc này huynh đã là cường giả trên Thiên Bảng của thành Thăng Long rồi.”
Bùi sư huynh không để ý lời tâng bốc, trong ánh mắt hắn nhìn về Chí Nam mang theo một tia âm u dị thường.
Minh Ngục...
Nơi giam giữ những kẻ phạm tội, nơi lưu đày bao nhiêu tử tù của thành Thăng Long, nơi sâu nhất dưới lòng đất...
Một tên lính canh ngục bưng một dĩa thức ăn tới, hắn đưa vào trong phòng giam, hừ lạnh: “Tới giờ cơm rồi.” Làm xong nhiệm vụ, hắn lập tức rời đi.
Khung sắt khắc chi chít chú ngữ, ngăn cản ngũ cảm dò xét bên ngoài, phong bế linh lực, áp chế tinh thần của kẻ bị giam cầm.
Có hai bóng đen lớn nhỏ ở bên trong. Bóng đen lớn thì tứ chi bị sợi xích dài khóa lại, bóng đen nhỏ bên cạnh thì không bị gì nhưng thân thể yếu ớt, cũng chẳng thể nào trốn khỏi đây.
Bóng đen lớn mở mắt, ánh mắt hoang mang như sực tỉnh từ giấc mộng sâu thẳm.
“Ta đã bị Trần Lĩnh chém chết, tại sao...”