Thành Phú Lương, Thái Nguyên tông...
Tôn Vũ đang trong trạng thái nhập thiền, trước mặt lão là một tờ giấy. Trên tờ giấy là các hình vẽ do đệ tử Tôn Kỳ của lão vẽ ra.
Từ khi trở về từ thành Thăng Long, lão đã nhìn những hình vẽ trên đó hàng giờ liền, vẽ bao nhiêu chú ngữ để phân tích, lật tìm sử sách, thậm chí đi vào minh tưởng mà vẫn không tìm ra đáp án. Bỗng nhiên toàn thân truyền tới cảm giác bị đàn áp, như có một loại lực lượng vô hình lôi kéo, hòa mình vào thiên địa.
Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Ly Hồn!
Hồn thể của Tôn Vũ được kim quang che chở xuất khỏi cơ thể, cơ thể lão lập tức tan biến, hòa vào thiên địa. Cả căn phòng, cả Thái Nguyên tông, nhà cửa đất đai, cả thành Phú Lương đều bị cuốn vào thời không trường hà.
Nơi Tôn Vũ đang đứng giống như là hỗn mang vực.
“Đây là chuyện gì?” Lão kinh hãi nhìn mọi thứ xung quanh đang tan biến, kể cả linh hồn mình cũng sắp không thể chống lại lực hút đó.
Thái Nguyên Thiên Cơ Quyết – Thiên Thư Phân Định!
Linh lực huyễn hóa thành cổ thư huyền diệu, để không gian xung quanh trôi vào. Những dòng chữ chạy qua đầu Tôn Vũ.
[Văn gia]
[Tôn Hoàng mười lăm vạn năm tuổi]
[Thiên Đạo Đại Pháp – Thiên Địa Khứ Hồi]
“Là một đầu tôn Hoàng... Sao hắn có thể dùng thuật pháp bậc này trong đại trận hộ quốc Đại Việt?” Tôn Vũ bị những hình ảnh mơ hồ truyền vào tâm trí.
Tứ Linh vây quanh một cột sáng cao chọc trời, trong cột sáng là một vương miện, lão lẩm bẩm: “Hình ảnh vương miện, có lẽ nào là Thiên Dụ? Nhưng nếu là thật tại sao lão phu có thể nhìn rõ như thế, thậm chí linh hồn không phải chịu thiên đạo áp chế?”
Tôn Vũ cảm thấy kim quang quanh thân sắp cạn kiệt, lão cắn răng: “Lúc này nếu lão phu có thể dùng nhất niệm luyện trận của Trần Lĩnh thì tốt rồi. Những thông tin này, ta nhất định phải nhớ.”
“A...” Tôn Vũ sẵn sàng chịu đựng đau đớn, xé rách một mảnh hồn để lưu giữ tất cả những gì bản thân vừa nhìn thấy. Linh hồn Tôn Vũ đang từ từ tan biến, lão thở phào một hơi: “May mắn vì năm đó xông pha truyền thừa, đạt được bộ tiên pháp này mới tạm thời không bị thời không cuốn đi.”
Bỗng lão nhận ra điều bất ổn, ánh mắt hoảng hốt: “Truyền thừa gì mới được, cách thức ta có được nó, tại sao ta lại không hề ấn tượng? Không, ta phải ghi nhớ... Có chuyện gì đó khác đang diễn ra...” Đã quá trễ, Tôn Vũ hòa vào dòng sông thời gian.
Khoảnh khắc Tôn Vũ tan biến, nơi viên Thần Cách ở phương xa kia cùng Tứ Linh xuất hiện dị động. Một sợi xích vô hình tròng lên vương miện, hợp nhất cùng với nó. Một lúc sau thì cả vương miện cùng Tứ Linh tan biến vào dòng sông vô tình kia.
Có hai ánh mắt chứng kiến hết cảnh tượng ấy, một hờ hững một kinh hãi, vỡ lẽ.
“Quả nhân đã hiểu tính toán của bọn ngươi năm đó rồi. Các ngươi lợi dụng trận pháp giam cầm các Hoàng, hủy đi Hoàng Vị, cướp đoạt linh lực từ Hoàng để nuôi thiên kiêu của mảnh đất này.” Hoàng của Nguyên quốc không để ý bản thân sắp bị cuốn đi mà đăm chiêu suy tư.
“Lão già kia vừa trùng sinh, có thể sớm lấy lại một thân tu vi năm xưa, thậm chí đủ khả năng để luyện ra Thông Thiên Đại Lộ, hơn chín mươi phần trăm là công lao của các ngươi.”
“Ha ha ha, cường giả chấn động cổ kim năm đó, có lẽ sẽ không thể ngờ rằng bản thân lại bị một quốc gia nhỏ bé tính kế, làm giá y thay người.” Hoàng của Nguyên quốc nhìn người đàn ông cũng đang tan biến kia.
“Nhưng mà Đại Vương đất Việt, ngươi không sợ khi dùng huyết mạch toàn tộc trói buộc Thần Vị, để nó hòa làm một với linh hồn, ngươi sẽ càng đẩy quốc gia này vào cửa tử sớm hơn sao?”
“Nhân định thắng thiên.” Người đàn ông nhìn chằm vào Hoàng, ánh mắt chứa đựng ngọn lửa kiên định: “Chỉ cần kiên định, linh nhân loại chúng ta sẽ sinh ra Chủ Thần.” Ông tan biến.
Nghe được câu cuối, Hoàng của Nguyên quốc đặt tay lên trán, cười lớn: “Ha ha, xem ra các ngươi đã biết rồi. Nếu đời sau vẫn lưu giữ ký ức, chư Hoàng phải hợp lực vây công, dập tắt đi ngọn lửa cuối cùng này.”
Tất cả tan biến, trời đất tan biến, thời không tan biến, chỉ riêng một thứ duy nhất mãi mãi trường tồn, vết chém Thiên Vẫn...
Chí Nam mới truyền tống Phạm phu nhân cùng đám trẻ đến một vùng đất khác, hắn cầm tấm phù cuối cùng mà thở dài: “Sớm biết có ngày này, lúc đó ta nên tận tâm học trận pháp truyền tống hơn.”
“Huynh nên chú tâm vào truyền tống trận.” Bỗng một âm thanh quen thuộc vang trong đầu, làm hắn hồi tưởng lại lúc công chúa ép mình luyện tập chú ngữ.
“Truyền tống trận đốt tinh thần nhiều như thế, ta học xong cũng chẳng dùng được.” Chí Nam mệt mỏi lăn ra đất, than vãn: “Các chú ngữ cấu thành trận thậm chí còn tiêu tốn tinh thần gấp mười lần so với những trận pháp khác.”
ml thở ra một hơi: “Huynh đúng là thiển cận, chỉ nhìn vào lợi ích bị tổn hại trước mắt mà không xét đến hiệu quả lâu dài.”
Chí Nam nằm đó, nhìn thẳng vào ánh trăng sáng duy nhất trên trời đêm, không nói gì cả.
Chí Nam lắc lắc đầu, trở lại hiện thực, hắn lẩm bẩm: “Tại sao lại nhớ tới công chúa rồi? Nàng ta đã vùi thây trong loạn chiến.”
“Thứ kia là gì vậy...”
“Ca ca, trời đất đang bị cuốn đi...”
“Chí Nam, nhìn kìa...”
Lúc Chí Nam nhìn qua thì cả bầu trời trên cao và mặt đất bên dưới đang bị cuốn đi. Phạm Ngọc Châu phản ứng nhanh hơn cả Chí Nam, bà ôm lấy hắn cùng đám trẻ vào lòng.
Chí Nam cứ thế trừng mắt, nhìn tất cả cùng tan biến vào thời không trường hà, bản thân lại vô lực, không thể làm gì thì chỉ một khắc sau, hắn đã ở trong một căn phòng vừa xa lạ lại quen thuộc.
Cảm giác một khắc vừa rồi như một hồi mộng ảo, khiến người ta không rõ hư thực mà trầm luân.
“Đây... Chẳng phải là căn phòng của ta trước lúc đầu nhập Quang Huy tông sao?” Chí Nam khẽ chạm lên tường, bỗng hắn phát hiện bàn tay mình nhỏ hơn bình thường.
Hắn kinh hãi, vội vàng lục tìm chiếc gương nào đó trong phòng, vừa soi vào thì thấy một khuôn mặt non trẻ chỉ tầm sáu bảy tuổi, da thịt hơi gầy vì không được ăn uống đầy đủ.
Quần áo chỉnh tề, là bộ y phục của đệ tử Quang Huy tông năm đó hắn mặc. Có điều hình như chất lượng vải mai kém hơn hai bậc.
Chí Nam sờ sờ mặt mình, tặc lưỡi: “Chậc, quả đúng là yêu nghiệt vạn người nhìn vạn người mê. Bản thân ta nhìn còn bị hãm sâu huống chi đám nữ tử kia.” Tất nhiên là trừ một người, nghĩ đến người đó Chí Nam liền buồn bực vô cớ.
Kẹt... ẹt...
Cửa phòng mở ra, một phụ nhân đoan trang phúc hậu bước vào cùng giọng nói trong trẻo: “Chí Nam...”
Nhìn bà lúc này không mang nhiều nếp nhăn trên mặt, có một nét đẹp ngây thơ của thiếu nữ pha lẫn chút thành thục chín chắn của phụ nhân. Đây chẳng phải là dung mạo của Phạm Ngọc Châu, mẫu thân Chí Nam bảy, tám năm trước sao?
“Các lão sư của Quang Huy tông đến trấn rồi, mấy đứa trẻ kia đã xếp hàng hết bên ngoài, con còn chưa chuẩn bị xong sao?” Ánh mắt hiền từ lo lắng cho Chí Nam, làm hắn bần thần một giây.
Nhìn vẻ mặt của bà, dường như không hề có đoạn ký ức của đời trước, Chí Nam hoàn hồn, đáp: “Con chuẩn bị xong rồi, lập tức lên đường.” Cảm giác thân thuộc này, đúng là mẫu thân hắn rồi, huyết mạch thân tình không thể nhận sai.
Bà giữ tay Chí Nam lại, ngồi xuống trước mặt hắn, chỉnh chỉnh áo, dịu dàng nói: “Quang Huy tông là một trong năm tông môn lớn của thành Thăng Long, có lịch sử lâu đời nhất. Con vào đó nhất định không được càn rỡ, cố gắng rèn luyện, việc gì nhịn được thì hãy nhịn, có biết không?”
Phạm phu nhân còn dặn dò đủ thứ, Chí Nam không những không cảm thấy phiền mà thấy thật ấm áp, đã lâu lắm rồi hắn mới hưởng thụ được cảm giác này.
“Khoan đã, mẫu thân nói bọn họ là một trong năm môn phái lớn nhất thành? Không phải chỉ một mình Quang Huy tông độc nhất mới đúng.” Hắn vừa nói ra thì bị bà cốc một cái vào đầu.
“Thật tình, việc con vào được Quang Huy tông vui đến mức ngu ngốc luôn rồi à. Năm tông phái lớn là Vũ Nguyên tông, Huyền Minh tông, Kiếm Mạch tông, Đao Môn và Quang Huy tông, Quang Huy tông tuy là môn phái yếu nhất nhưng vẫn là một trong ngũ đại tông môn của thành Thăng Long.”
Nghe bà giải thích, Chí Nam càng mờ mịt. Chuyện quái gì thế này? Đời trước Huyền Minh tông hắn có nghe vài người nhắc qua, nhưng ba tông môn kia là chuyện gì, thậm chí Quang Huy tông còn là hạng thấp nhất.
Chí Nam chạy vụt ra bên ngoài, bỏ lại Phạm phu nhân đang kêu. Xung quanh vẫn là trấn Văn Lang, nơi hắn sinh ra, có điều có gì đó khác xưa.
“Số lượng linh sư cũng quá nhiều rồi, còn có cái gì ở kia vậy?” Theo hướng Chí Nam nhìn là khoản trung tâm trong thành, một vệt quang dài kẻ dọc cả không trung.
“Đó là thứ gì?” Chí Nam vẫn còn bối rối thì một giọng nói vang bên tai.
“Là Thiên Vẫn!”