Phía tây nam Đại Việt, cả một vùng rừng núi rộng lớn bị san bằng, ngọn lửa của đại quân Minh quốc thiêu rụi tất cả.
Một đạo nghĩa binh xuất hiện chặn lại bước chân của chúng, nhưng đáng tiếc, quân lực quá chênh lệch.
“Ặc!” Phu tử bị một tướng quân của chúng bóp cổ nhấc lên. Trên người phu tử bị những đao thương kiếm ý chém qua da thịt.
“Đám ngoại xâm... Dù nước ta chỉ còn một ngọn cỏ, chúng ta vẫn sẽ chiến với các ngươi đến cùng.” Phu tử thầm hận bản thân quá yếu, bị hắn chế trụ linh lực, không thể dẫn động nó tự bạo.
Tên tướng quân kia nhìn chằm vào mắt phu tử, hắn thấy ánh mắt hừng hực chiến ý, không hề có một tia sợ hãi. Hắn gia tăng lực đạo, phu tử từ từ nhắm mắt, tuyệt khí bỏ mình.
“Hừ, dám điêu dân ngu ngốc này, tại sao chiến ý còn mãnh liệt như thế dù đã thất bại chứ? Ta còn chẳng cảm thấy chút tuyệt vọng nào.” Tên tướng quân khó hiểu.
Một tướng quân khác bước đến, cười nói: “Chảy trong máu thịt của họ là sắt thép, chiến ý này còn tới từ một ngọn lửa cháy bừng cả vạn năm, chư quốc xâm nhập một vạn năm qua cũng không có cách nào dập tắt.”
“Ngọn lửa đã nung sắt thép thành vũ khí.”
“Ngọn lửa?”
“Phải, ngọn lửa của quân Vương đầu tiên xuất hiện sau thời đại kia, Vạn Xuân Vương Lí Bí...”
Đột nhiên trong đầu cả hai xuất hiện giọng nói, hai người nhìn nhau, ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ: “Tất cả binh sĩ lập tức rút quân.”
Có một ánh mắt vẫn nhìn về hướng này, tròng mắt nổi lên tơ máu, hai tay siết chặt thành quyền. Một bóng đen khác đi tới vỗ vai: “Đội trưởng, đây không phải trận chiến của chúng ta, huynh đã nói thế còn gì.”
Hàn khí bao quanh người thanh niên, hắn quay lưng, cả hai cùng biến mất vào rừng sâu.
Rầm... ầm... ầm...
Toàn bộ thiên địa bị huyết sắc bao phủ, những ánh mắt đổ dồn về ánh sáng duy nhất phát ra trên đỉnh đầu của Trụ Vương. Tất cả đang chờ đợi để chứng kiến khoảnh khắc của kỷ nguyên.
Việc này đã nằm ngoài tầm của Đại Việt nhỏ bé, cho dù có là những quân Vương hùng mạnh năm đó, e rằng cũng không thể làm gì. Dị tượng này chưa kết thúc dị tượng khác lại kéo đến.
Những con yêu long phóng công kích vào vết vá đại trận ở đỉnh trời Hoan Châu, những người còn ở trong thành Thăng Long lúc này có thể nhìn rõ cục diện này, trong lòng đã trở nên tuyệt vọng.
“Tất cả nhanh chóng rời khỏi thành.” Nhị trưởng lão Tiêu Vân Thường dùng linh lực gia trì thanh âm, vọng khắp kinh thành.
Âm thanh kích thích bản năng cầu sinh của tất cả, họ đồng loạt chạy khỏi thành từ cổng phía bắc. Dân chúng chạy loạn giẫm đạp lên nhau, cảnh tượng người chết ta sống hỗn loạn khắp nơi.
Tiêu trưởng lão nhìn tràng cảnh này, nhớ lại từng đạo ánh sáng tan biến trên bầu trời mà nghiến răng: “Thứ ánh sáng đó trong ghi chép rõ ràng là chỉ xuất hiện khi một quân Vương Đại Việt vẫn lạc.”
“Chết tiệt, Đại Việt đang phải đối mặt với tình hướng gì thế này?” Lão cảm nhận rất rõ dư vị của tuyệt vọng đang vô hình phủ lên tất cả, cảm giác nhỏ bé bất lực trước đại kiếp thiên hạ.
Chí Nam theo đoàn người chạy đi, chạy ngang qua nơi phủ đệ hoang tàn của Thanh Liên, hắn bỗng dừng bước, vì cảm nhận được một trận pháp vô hình.
Mặc cho bên ngoài đang cuống loạn, Chí Nam vẫn chọn đi tới đó. Nơi đây đã bị tầng tầng đá tảng chôn vùi, Chí Nam dùng một mồi lửa thieu rụi hết, để lộ ra một trận pháp giữa phủ.
“Tại sao ở đây vẫn còn một trận pháp? Ta nhớ bản thân đã kiểm tra tất cả rồi mà?” Chí Nam suy tư, nhìn đoàn người rồi nhìn đám yêu thú đang tập kích vết vá đại trận hộ quốc trên kia.
Hắn nên rời đi sớm nhưng có một loại cảm giác thân thuộc nào đó tại trong trận pháp này, thôi thúc Chí Nam phải phá giải nó, nếu không có lẽ sẽ ân hận cả đời.
Chí Nam ngồi xuống, tĩnh tâm lại, bắt đầu phá giải từng chú ngữ mặc cho bên ngoài ồn ào. Chỉ sau một khắc, hắn đã giải được trận pháp của Thanh Liên.
Ánh sáng chú ngữ vừa tắt đi, Chí Nam sững sờ khi nhìn vào bên trong, đôi tay bần thần ôm lấy thân thể phụ nhân đang nằm, ánh mắt vẫn còn chết lặng.
“Mẫu... Mẫu thân, đây là thật sao? Còn có mấy nhóc tỳ...” Chí Nam vô cùng hoang mang, hắn đã tận mắt chứng kiến họ bị thiêu đốt trên giàn, cũng chính bàn tay này hốt lại những mảnh tro cốt ấy.
Phạm phu nhân cùng đám trẻ nghe thấy âm thanh, từ từ mở mắt ra. Một khuôn mặt xa lạ hiện lên trong mắt, nhưng bà vẫn lập tức nhận ra, bàn tay run rẩy đưa lên sờ nắn khuôn mặt hắn: “Chí... Chí Nam, là con sao?”
Một âm thanh đã lưu trong tâm trí hắn, hằng đêm vang trong đầu. Âm thanh day dứt cứ ngỡ cả đời này sẽ không còn được nghe nữa.
Chí Nam không nói gì mà ôm chầm lấy Phạm phu nhân, hai hàng lệ chảy xuống: “Mẫu thân, là người sao... Thật sự là người sao?”
Phạm Ngọc Châu còn rất nhiều chuyện mơ hồ muốn giải đáp, song bà bị cảm xúc của Chí Nam lấn át, bà có chút sụt sùi ôm lấy hắn, vỗ lưng: “Ta ở đây rồi, ta ở đây rồi.”
“Là ca ca?”
“Nữ nhân ca ca...”
Dù bên ngoài đang cuồng loạn, nhưng ở đây Chí Nam lại cảm thấy vô cùng yên bình.
Bà chạm vào hai má hắn, có hơi kinh ngạc: “Chí Nam, con đã lớn thế này rồi sao? Ta cứ ngỡ mình đã thiếp đi năm sáu năm gì đấy.” Âm thanh pha chút cười đùa, trấn an tâm trạng của hắn.
Chí Nam cảm nhận rất rõ, người trước mắt chính là thân sinh của mình, đây là loại cảm giác chỉ có huyết mạch máu mủ mới cảm nhận được. Bọn họ còn sống, hắn không phải một mình trên đời này nữa rồi, tốt quá rồi.
“Mẫu thân, hài nhi đã thấy người đã ra đi, tại sao...” Chí Nam nhìn tất cả đang ở phủ công chúa, chuyện này cùng nàng ấy có liên hệ gì sao?
Hình ảnh cuối cùng gợi lên trong ký ức của bà là bọn họ đụng phải tên hung thần ác sát, hắn giết những đứa trẻ một cách tàn bạo, kể cả bà cũng đã bỏ mạng. Tại sao lúc này lại có cảm giác như một hồi mộng ảo?
Rầm... rầm...
Bang...
Vết vá đại trận trên bầu trời sụp đổ.
“Đại trận... Vỡ rồi!” Tiêu Vân Thường kinh hách, quát lớn: “Tất cả hãy nhanh chân rời thành.”
Khung cảnh vốn hỗn loạn càng thêm trầm trọng, dân chúng giẫm đạp lên nhau càng nhiều, nếu không có binh sĩ cùng các lnih sư can thiệp, e rằng số lượng tử vong còn nhiều hơn.
Gào...
Yêu thú thông qua đó xâm nhập vào quốc thổ Đại Việt, có tới hàng nghìn hàng vạn chủng loài với những cấp bậc khác nhau, từ linh Sĩ cho đến Tướng lĩnh, thậm chí là cả những con cấp bậc quân Vương.
Chí Nam vội vàng lấy truyền tống phù ra, hắn nhìn phù trong tay rồi nhìn đám đông chạy loạn bên ngoài, ánh mắt có hơi lưỡng lự, song nhìn đến mẫu thân mình cùng đám trẻ, hắn đã hạ quyết tâm: “Quả nhiên, ta cũng chẳng phải anh hùng gì, thứ ta muốn bảo vệ chỉ là gia đình mình.”
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Chí Nam cùng mọi người biến mất.
Gào...
Đám yêu cầm tiếp cận thành Thăng Long. Tốc độ nhanh hơn đám đông bên dưới.
Phá Vân đao kỹ – Ly Long Tử Lôi Trảm!
Bất Hủ Cương Thạch – Kim Quyền Phá Sơn!
Tiêu Vân Thường cùng Mộc Minh Cương ra tay, chặn đám yêu thú tiếp cận thành.
“Minh Cương vương tử, lúc này ta không nghĩ ra nơi nào an toàn ngoài tiền tuyến. Ngươi hãy dẫn dân chúng đến đó lánh nạn.” Vương không còn, lão là người phải bảo hộ dân chúng rời đi.
“Sư bá, ngài định ở lại chặn hậu một mình sao? Ta cảm nhận được khí tức của đám yêu vật này không dưới Tướng lĩnh đâu.” Mộc Minh Cương bị cắt ngang: “Vậy thì thế nào?”
“Cho tới tuổi này lão phu mới ngộ ra chân đạo của mình, ngươi nói chỉ vì đối thủ mạnh mà ta lại sợ hãi chạy trốn sao? Hơn nữa...”
“Ta thành tựu Tướng lĩnh ở tuổi này, còn ngươi lại quá trẻ, tương lai vẫn còn xa phía trước, thậm chí có thể đặt chân vào cảnh giới của Vương. Vì vậy ngươi nhất định phải rời khỏi đây.”
“Phải sống, rõ chưa!”
Mộc Minh Cương cảm thấy một tầng áp lực vô hình đè nặng lên vai, hắn cắn răng, tay siết thành quyền: “Sư bá, bảo trọng!”
Tiêu Vân Thường quay lưng với đoàn người, lão nhắm mắt một giây, hình ảnh của những lão sư, trưởng lão khác đang đứng trước mặt, như thể chờ đợi lão. Thành bị vây công, toàn bộ trưởng lão đã chết trận, chỉ còn một mình lão còn sống.
“Khoan đã, chưởng môn đâu, tại sao tới giờ này vẫn không thấy bà?” Mặc dù khó hiểu nhưng đã không còn quan trọng nữa, trước mắt phải cầm chân để bọn họ thoái lui.
Tiêu trưởng lão lấy một viên đan dược ra uống vào, đan điền xoay chuyển, cưỡng chế ép ra linh lực.
Trong đám yêu thú xuất hiện ba con huyết long to lớn nhắm vào Tiêu Vân Thường, há cái miệng rộng.
“Thanh đao này xuất ra vì thế hệ mai sau, có ta ở đây, không một yêu thú nào được phép bước qua.”
Phá Vân tuyệt thức – Càn Long Cửu Tinh Đồ!
Tình thế Đại Việt lúc này đã là thập tử vô sinh, đại kiếp buông xuống không thể tránh khỏi diệt vong.
…
Một nhân vật bí ẩn đứng tại nơi thần bí, với ba con mắt đang dõi nhìn về phía Trụ Vương. Ông ta đang an tọa trên lưng một yêu thú khổng lồ, toàn thân nó đen kịt.
“Cờ đã hoàn toàn sai lệch nhưng quân chủ vẫn nắm lấy Thần Vị bằng chính lực lượng của mình. Có thể nói kế hoạch vẫn tiến triển đúng hướng.”
“Chỉ cần xảy ra sai lầm, toàn bộ bố cục đều sẽ tan thành mây khói. Để đề phòng bất trắc, vẫn nên chuẩn bị cấm chú, tùy thời thi triển.”