Đoạn Thiên kỹ – Quang Thiểm!
Đao xuất khỏi vỏ, đao quang lướt trên đất bằng, chia nửa cả Quang Huy tông vốn đã đổ nát, tạo thành một rãnh sâu. Trụ Vương phi thân lên không để tránh một đao này, song có Thiên Linh Lạc Hồng gia trì, đường đao này không thể tránh né.
Trụ Vương hiệu triệu đá tảng trên không liên tục rã tan đường đao của Mộc Trung Nhân.
Đại Địa Trung Vô Mộc!
Một Lĩnh Vực khác được khai mở từ bên trong Lĩnh Vực của Trụ Vương. Lúc này toàn bộ thành Thăng Long và bán kính chục dặm rơi vào cảnh tượng hai nửa bầu trời, một ngày một đêm.
“Lĩnh Vực kết hợp với đao ý, xem ra lão phu không thể lấy Lĩnh Vực ghi đè lên nó rồi.”
Đoạn Thiên kỹ – Toái Thiên Tam Thiểm!
Mộc Trung Nhân lại chém ra ba đường đao. Đao quang ló dạng, nhất đạo thiểm kích chẻ đôi đá tảng, nhị đạo chia tách không trung, tam đạo mang theo đao ý lâm lẫm trảm sát Trụ Vương.
Thất Diệp Ma Tâm – Vạn Lạc Thân Chân Thể!
Hàng vạn phân thân của Trụ Vương xuất hiện, nghênh đón cả ba đường đao của Mộc Trung Nhân.
Roẹt!
Đoạn Thiên kỹ – Nhiên Thiên Tâm Thập Trảm!
Cả bầu trời nhuộm đỏ máu, hàng loạt phân thân bị trảm sát trong chưa đầy một cái nháy mắt, đã sắp giết đến phân thân cuối cùng.
Nhục Lâm – Oán Linh Khởi Mệnh!
Trụ Vương bỗng không thể khởi tử hoàn sinh, lão nhận ra điều bất ổn.
Sái Bồn – Hoang Thủ Tịnh Vô Gian!
Hơn một nghìn hắc thủ xuất ra, mỗi một hắc thủ được không gian bao lấy nhưng đối diện với đao ý lâm lẫm, từng hắc thủ bị chém rơi. Cánh tay thứ một nghìn bị chém đứt, đường đao mới dừng lại.
Thất Diệp Ma Tâm – Sinh Mệnh Chuyển Di!
Chỉ chưa đầy một hơi thở, Trụ Vương liên tục thay đổi thuật pháp. Lão ta đã lui về giữ khoản cách với Mộc Trung Nhân.
“Phù.” Chân thân lão ta lại hiện trở về, đáp lên một tảng đá trên không, hào hứng nhìn Mộc Trung Nhân: “Lĩnh Vực cấm kỵ đối với Mộc đạo sao, một loại Lĩnh Vực trung bình nhưng đối phó với thuật pháp của lão phu, không nghi ngờ gì chính là khắc tinh.”
“Đao tâm hợp đạo, ngươi là loại mà lão phu không muốn đối mặt nhất. Toàn bộ thân thể được đao ý gia trì, dù có trăm thuật pháp muốn thi triển lên người ngươi cũng sẽ bị đao ý sắc bén chém đứt.”
“Nói vậy... Ngươi đang sợ sao?” Ánh mắt của Mộc Trung Nhân lườm Trụ Vương.
“Sợ? Lão phu sống sót qua một hồi thiên địa đại chiến, đương đầu với hàng trăm chư Hoàng, vô số đao tu bỏ mạng dưới bàn tay này.” Trụ Vương giơ cánh tay chằng chịt vết chém, những vết chém đã hằng sâu vào linh hồn, ánh mắt hoài niệm: “Chẳng qua không hề có kẻ nào mang đến đao ý mãnh liệt, áp bức, sánh ngang với thiên địa giống như ngươi.”
“Giải quyết ngươi, ta có trăm cách.”
Đoạn Thiên kỹ – Quang Trảm!
Thất Diệp Ma Tâm – Ố Uyên Dẫn Tử!
Bào Lạc – Cự Điểu Khôi Thú!
Trụ Vương lĩnh phải một đao này của Mộc Trung Nhân, thân thể lão không bị trầy xước, nhưng con rối phi điểu sau lưng vừa xuất hiện liền nổ tan xác.
Mộc Trung Nhân liên tục xuất đao, khôi lỗi của Trụ Vương liên tục xuất hiện, vừa thành hình liền nổ tung. Bỗng máu từ mũi Trụ Vương chảy xuống, lồng ngực đập liên hồi
“Đao ý quá mạnh, đã vượt qua mức có thể chuyển dời sát thương, tiếp tục dùng chiêu này Địa Thể của ta sẽ nát mất.” Trụ Vương lui về sau, núp sâu trong tầng tầng đá tảng lơ lửng.
“Thương gia chí bảo, Tứ Dương Phương Tôn.” Trước ngực của Trụ Vương, ấn ký Hắc Long uốn lượn xung quanh một ấn ký hình chiếc cốc.
Đoạn Thiên kỹ – Đột Cốt!
Thế đâm phóng ra đao ý thẳng tắp, phá hủy toàn bộ đá tảng trước mặt Trụ Vương, đâm xuyên qua ngực lão ta. Không có khôi lỗi nhận thay sát thương mà Trụ Vương vẫn bình chân như vại.
“Không thể dùng Mộc Đạo chi pháp Nhục Lâm, chỉ có thể lấy hồn thể lão phu thu được ra thế mạng.” Trụ Vương ngẫm nghĩ một giây, lòng bàn tay hiện ra một kiện bảo khí.
“Lục Yểm Địa Tiên Kiếm!”
“Không ngờ cũng có ngày lão phu dùng đến tiên pháp của đám gia hỏa đó.”
Sáu đạo phi kiếm xuất hiện quanh thân Trụ Vương, kiếm xuất vô hoạt đối chiến đao ý của Mộc Trung Nhân, kiếm và đao, đạo va chạm đạo. Toàn bộ không gian Quang Huy tông ngập trong kiếm ý, đao ý, đất bên dưới bị cắt thành vực sâu, các hòn đá tảng trên không trung bị chém thành cát bụi.
Chiến cảnh kịch liệt, khí thế song phương ngút trời. Mộc Trung Nhân chém qua thân thể Trụ Vương, một hồn thể của ông ta liền mất đi. Kiếm quang chém qua người Mộc Trung Nhân, bị đao ý hộ thân chấn tan.
Song phương không thể tổn thương nhau, nhưng ánh mắt của Trụ Vương thì điềm tĩnh, còn Mộc Trung Nhân thì có một tia gấp gáp.
Nửa canh giờ... Một canh giờ... Hai canh giờ... Bọn họ đã đấu với nhau hơn hai canh giờ, vẫn chưa hề phân thắng bại.
“Phụt!” Bỗng Mộc Trung Nhân phun ra một ngụm máu, Lĩnh Vực của ông bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, Trụ Vương lập tức nhận ra dị thường.
“Vừa rồi đao ý quá mạnh liệt, chắn mất tầm mắt lão phu, bây giờ ta có thể nhìn rõ rồi. Tiểu tử, mệnh cách của ngươi vốn dĩ đã tan biến từ lâu, lại dùng thuật pháp kéo dài thọ nguyên, sinh mệnh của ngươi chịu tải không nổi nữa rồi.”
Biết người trước mắt sắp tan biến, dường như hứng thú trong mắt Trụ Vương vơi đi.
Mộc Trung Nhân cầm chắc bảo đao của mình, vốn dĩ tưởng có thể dựa vào Lĩnh Vực mà giết lão nhân này, thế mà phát hiện bản lĩnh đối phương quá nhiều, đao có sắc bao nhiêu chém cũng không chết.
“Ngũ Vương tử trận, Đại Việt không nghi ngờ gì sẽ lập tức bị chư Hoàng vây công tiêu diệt, tất cả đã kết thúc.” Mộc Trung Nhân thẫn thờ, rồi rơi lệ: “Thiên ý trêu người, thiên ý trêu người.”
“Vô Ưu nếu ngươi có thể nghe thấy lời này của ta, thì ta sắp tế ra tuyệt thức của Đoạn Thiên kỹ, thành hay bại, hi vọng ngươi có thể tìm thấy đường sống trong tương lai.” Mộc Trung Nhân cảm thán, Đại Việt mất đi đệ nhất tông sư luyện trận Trần Lĩnh, đổi được truyền nhân nhất mạch, thế nhưng mầm non chưa trổ, mệnh kiếp Đại Việt đã giáng xuống.
Không, vốn dĩ Đại Việt đã tan biến trong dòng sông lịch sử từ lâu, vì có Ngũ Vương khai quốc xuất thế mà Đại Việt mới có thể tồn tại đến nay. Dù có phép màu có thể vượt qua được lần này nhưng Ngũ Linh không còn, Ngũ Vương vẩn lạc, Đại Việt không xuất hiện một tôn Hoàng, quốc mệnh đã tận rồi.
Bên ngoài kia có thể các binh sĩ vẫn miệt mài tranh đấu, lại không biết rằng quân Vương cuối cùng, phòng tuyến cuối cùng của họ sắp ra đi.
“Nếu vậy hãy để Mộc Trung Nhân này lưu lại một đoạn sử thi trên thời không trường hà đi. Lạc Hồng, cảm ơn vì đã chọn ta, ngươi có thể... Đưa ta đi nốt đoạn đường này không?”
Ó... ó...
Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng kêu lên một tiếng trong tâm trí Mộc Trung Nhân rồi tan biến. Toàn bộ thọ nguyên còn lại của ông bị đốt sạch, đao ý xung quanh bùng cháy mãnh liệt, bóp méo cả không gian.
“Vứt bỏ hồng trần vứt bỏ tâm, gông xiềng thế tục đã không còn, khoảnh khắc này đao ý cháy mãnh liệt nhất. Tiểu tử... Mau xưng tên.” Ánh mắt của Trụ Vương nồng đậm hưng phân, lão có thể cảm nhận tử vong qua đao ý kia.
“Chiến Vương Mộc Trung Nhân, ta là quân Vương Đại Việt.” Mộc Trung Nhân hét lớn trong không gian cuồn cuộn đao ý. Ông tra đao vào vỏ, vỏ nát, tay nhiễm đỏ máu.
“Chiến Vương, ta sẽ nhớ cái tên này, ngươi chính là đao tu đệ nhất nhân. Hãy cho lão phu chiêm ngưỡng... Đao pháp đệ nhất lịch sử.”
Sáu thanh phi kiếm xung quanh Trụ Vương cũng cảm thấy run sợ.
Đoạn Thiên tuyệt thức – Thiên Vẫn!
Đao quang lóe lên, nhịp đập của cả thiên địa như dừng bước.
Toàn bộ linh sư trong thiên hạ, phàm là kẻ lấy đao, kiếm nhập đạo, đều có một xúc cảm mơ hồ. Ngay cả những kẻ ở ngoại vực xa xăm, cũng không tự chủ nhìn về một phương. Những hình ảnh hư thực về một vết tích xuất hiện trong tâm.
Võ Cực Lạc bên ngoài tiền tuyến đang luyện kiếm trên thảo nguyên thì chợt dừng tay, ánh mắt không tự chủ nhìn về thanh kiếm run nhẹ trong tay, bà lại nhìn về hướng thành Thăng Long xa xôi.
“Bệ hạ?”
Lĩnh Vực của Trụ Vương tan biến, cả không gian Quang Huy tông bị cắt thành hai nửa, đường đao khổng lồ, chạm tới trời xanh, khắc sâu lên không gian. Đao ý chứa đựng toàn bộ tâm tư tình cảm, chứa đựng tranh đấu, trách nhiệm, chứa đựng toàn bộ cuộc đời ông.
Sáu đạo phi kiếm tan thành mảnh vụn trên đất, thân thể của Trụ Vương đang được tái tạo.
Mộc Trung Nhân không để ý đến mà lặng yên nhìn đường đao mình vừa chém ra, dù cho toàn bộ thân thể của ông đang tan thành cát bụi.
“Thiên cổ vô nhị!”
“Vì đỡ một đao này của ngươi, lão phu đã tiêu sạch hồn thể tích lũy, suýt nữa Địa Thể cũng vỡ nát theo. Chiến Vương Đại Việt, đao ý của ngươi đã trường tồn vạn cổ, truyền kỳ của ngươi vĩnh hằng. Ngươi đã có thể... Tự hào mà tan biến rồi.”
Khoảnh khắc Mộc Trung Nhân hoàn toàn tan biến, ông đã nở một nụ cười mãn nguyện.
Chiến Vương Mộc Trung Nhân, tử chiến!