Trần Lĩnh bắt đầu chỉ dạy luyện trận pháp cho Thanh Liên, mặc dù tinh thần đạt được sự hội tụ thế nhưng để vẽ ra một trận pháp hoàn chỉnh vẫn còn quá miễn cưỡng. Luyện trận sư khi vẽ trận phải chia tinh thần ra làm rất nhiều việc đồng thời, tỉ như điều khiển linh lực tụ thành bảng ảo để khắc văn tự, hội tụ tinh thần vẽ chữ tượng trưng cho trận pháp, khống chế mắt trận ảo và thật đúng vị trí.
Như mọi khi, Trần Lĩnh chỉ nói sơ qua lí thuyết, còn việc tiếp nhận và thực hành phải tự thân Thanh Liên nắm lấy. Sau khi Thanh Liên chạy bộ rèn thể lực xong thì bắt đầu học vẽ trận. Trên đất là những tờ ghi chép về văn tự trung tâm tạo nên trận pháp, phải nói là rất nhiều, không có chữ nào trùng lặp cả.
Thanh Liên có hơi bối rối, cô bé không biết phải bắt đầu từ đâu thì Trần Lĩnh mở lời: “Luyện trận sư cũng chia ra nhiều dạng như chiến linh sư, con phải tìm ra sở trường chủ đạo của mình, từ đó xây dựng cơ sở xoay quanh nó. Tỉ như ta đây.” Vừa nói ông vừa hiệu triệu tinh thần mình thành một thanh kiếm.
“Ta có sở trường về công kích nên lựa chọn xây dựng những trận pháp làm tăng sở trường của mình.” Trần Lĩnh lấy tay vẽ trận trên không, ông ném kiếm ảnh trong tay mình qua vòng tròn trận pháp, ngay khi kiếm ảnh đi qua, nó phân ra thành năm thanh kiếm khác, phóng tới một đoạn thì tan biến.
Trần Lĩnh lại triệu hồi kiếm ảnh khác, ném qua một trận pháp khác khiến thanh kiếm được gia trì, kích cỡ lẫn tốc độ đều trở nên cao hơn.
“Công kích là sở trường, thế nhưng những khía cạnh khác cũng nên biết một biết hai để còn phòng tránh linh hoạt. Trận pháp có tất cả năm loại, theo thứ tự là công kích, phòng hộ, chữa thương, phong ấn và linh hoạt.” Trần Lĩnh lựa những ghi chép trong đống giấy ra đưa cho Thanh Liên, lại nói: “Đây, con tự đánh giá bản thân mình hợp với đường nào thì hãy chọn đường đó, cũng không cần lo lắng mình chọn lầm đường, bởi chúng ta là luyện trận sư, có thể linh hoạt chuyển chủ tu.”
Thanh Liên gật đầu cầm lấy năm tập ghi chép mà nghiên cứu, còn Trần Lĩnh thì lại vào mật thất bế quan. Nhìn vào đông ghi chép làm Thanh Liên không khỏi băng khoăn, dường như sở trường của bản thân là gì cô bé cũng không biết nữa. Thanh Liên đọc xem những trận pháp thiên về công kích, quả thật có rất nhiều, ghi chép mỗi văn tự đều có chú giải rõ ràng càng làm Thanh Liên kính nể sự lịch luyện cùng tri thức uyên thâm của Trần Lĩnh.
Quyển phòng hộ cũng như thế, rất đa dạng. Loại hình phong ấn thì cô bé không cần lắm vì chưa có gì ứng dụng, còn linh hoạt là về những trận pháp phức tạp nhưng truyền tống, chế tác nhẫn không gian, nén không gian, quá tầm với lúc này. Sau khi coi lướt qua quyển cuối cùng Thanh Liên vẫn không thể đưa ra lựa chọn được. Bỗng cô bé nhớ lại trận pháp đầu tiên mình đối mặt, đó là huyễn trận có thể đánh lừa thị giác của Thanh Liên.
Trần Lĩnh từng nói rằng huyễn trận là loại trận pháp yếu nhất, nó thậm chí còn có thể xây bằng ngoại vật, địa hình, phàm nhân cũng có vài người làm được điều này, hầu như là trận pháp xếp vào loại căn bản. Luyện huyễn trận gặp phải linh sư có thần thức cường đại quét qua sẽ khó lòng mà đánh lừa họ được nên ông không khuyến khích Thanh Liên theo con đường này.
“Hừm... Huyễn trận sao...” Thanh Liên có thể sử dụng kiếm không tồi, lại luyện thân pháp lấy tốc độ làm chủ đạo, thích hợp nhất với trận pháp loại hình tấn công hay lấy trận pháp phòng hộ bảo mệnh.
Thanh Liên ngẫm nghĩ, nếu chủ tu trận pháp công kích hay phòng hộ gặp phải kẻ địch cường đại, cảnh giới siêu việt bản thân chắc chắn không có đường lui, nhưng nếu có thể huyễn hoặc tâm trí bọn họ, nhân lúc không phòng bị mà ra tay, chẳng phải sẽ luôn có một đường sinh cơ sao.
“Thiên hạ rộng lớn, thứ mà ta biết chỉ là giọt nước so với cả dòng sông. Luyện trận sư cũng thế, càng tìm hiểu, nghiên cứu càng nhiều càng thấy bản thân biết quá ít.” Một câu nói của Trần Lĩnh lúc chơi cờ lại hiện lên trong đầu Thanh Liên.
“Có lẽ chính sư phụ cũng chưa khai phá được tận cùng của huyễn trận.” Để củng cố cho chính mình, Thanh Liên lại tự nhớ lại đêm hôm qua, thứ đồ vật lạ kia phải mất gần mười vạn năm mới có thể hoàn thành thì Thanh Liên càng tự tin hơn. Không việc gì là không thể, chỉ là chưa biết, chưa thử mà thôi.
“Vậy chọn huyễn trận đi.” Thanh Liên đưa ra lựa chọn, cô bé cũng cân nhắc giấu không cho Trần Lĩnh biết, nếu mình có thể nghiên cứu được gì đó, vậy chẳng phải làm sư phụ bất ngờ sao. Nghĩ đến đây, khuôn mặt lãnh đạm không khỏi lóe lên chút nụ cười hiếm thấy.
Thanh Liên bắt đầu luyện tập vẽ ra văn tự trung tâm cấu thành huyễn trận, vừa vào, Thanh Liên đã phát hiện một vấn đề lớn, đó là phải phân chia tinh thần lực ra làm các bộ phận của trận pháp cùng lúc.
“Luyện trận không thể nóng vội, phải làm chính xác từng bước, có thể sư phụ muốn ta luyện tập thứ này trước.” Vừa nghĩ, Thanh Liên lập tức không để ý đến tập ghi chép nữa mà chú tâm luyện kỹ thuật phân tách tinh thần lực.
Bỗng nhiên một dòng điện xẹt qua tâm trí, Thanh Liên phản xạ nhanh hơn cả ý nghĩ của mình. Hiệu triệu phong nguyên tố chặn đứng tia điện xẹt qua đỉnh đầu của mình.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Phản xạ rất tốt.” Giọng nói ái nam ái nữ lại vang lên, Chí Nam xuất hiện trước mắt Thanh Liên. Hôm nay cậu chàng lại không mặc y phục Quang Huy tông mà là một nữ y phục đỏ hồng, để tóc xõa dài, nhìn thế nào cũng thấy... ái nam ái nữ. Thanh Liên lườm Chí Nam, nhanh chóng gom những tập ghi chép của Trần Lĩnh vào.
Chí Nam không chịu thua, đuổi theo Thanh Liên, ở phía sau cười nói: “Sư muội à, đó là sơ học của sư bá hả... Cho ta xem với...”
“Sư muội à, đừng hiểu lầm nhé, đòn vừa rồi ta chỉ giỡn thôi, bắn sượt qua đầu muội mà...
“Sư muội...”
Những ngày tháng sau đó, mỗi khi Thanh Liên sinh hoạt, sẽ luôn có bóng đen ai đó xuất hiện từ mọi nơi, bất ngờ chen một chân vào cuộc sống yên tĩnh thường ngày của Thanh Liên. Tỉ như lúc nấu ăn:
Mũi thịt xào thơm phức bỗng bềnh qua khung cửa sổ giữa cái nắng ban trưa.
“Sư muội à, muội nấu cái gì mà thơm thế.”
“Sư muội à, muội có thật là công chúa không, tại sao có thể nấu ăn ngon thế này...”
Lúc chạy bộ:
Thanh Liên chạy lên xuống ngọn núi như thường ngày để bắt đầu ngày mới.
“Sư muội à, muội thật chăm chỉ đó.”
Lúc nghiên cứu trận pháp:
Thanh Liên luyện khả năng phân tán tinh thần lực để làm nhiều việc cùng lúc.
“Sư muội à, việc này nhàm chán quá, hay chúng ta xuống núi chơi đi.”
Lúc ban đêm khi Thanh Liên bắt đầu thổi sáo:
“Sư muội...”
Bốp! Bịch!
Một cú đấm trời giáng nện vào mặt Chí Nam làm cậu chàng ngất ngửa, té từ trên nóc nhà xuống. Tiếng sáo lại vang lên trong đêm.
Sinh hoạt của cả hai cứ như thế trôi qua cho đến kỳ kiểm tra cuối năm đầu tiên cho tân đệ tử. Thanh Liên đứng trước gương soi bản thân mình, trong gương là một cô bé có khuôn mặt khả ái, đôi chút lãnh đạm, chỉ có điều hai bím tóc đã trở nên dài ra.
“Sư muội, muội xõa tóc dài rất đẹp đấy.” Thanh Liên nhớ lại có lúc nào đó Chí Nam đã nói câu này thì gỡ hai dây cột tóc ra, để nó xõa dài xuống dưới vai mình.
“Nè sư muội à, hôm nay là kiểm tra cuối năm đấy.” Giọng nói ái nam ái nữ quen thuộc lại vang lên. Thanh Liên lườm qua chỗ người vừa nói.
Còn Chí Nam mở to mắt ra nhìn dáng vẻ Thanh Liên xõa tóc, cậu chàng lê y phục nữ nhi của mình qua, vừa nhìn Thanh Liên vừa xoa cằm. Sau một hai giây thì đưa tay lên vén chúm tóc che mắt, cười nói: “Đó, thế này đẹp hơn này.”
Thanh Liên nghe thế thì nhìn vào chiếc gương phía trước mình, quả thật cô bé để xõa tóc nhìn thế nào cũng dễ nhìn hơn để cột hai bím.
Chí Nam lấy cây quạt trong túi ra phe phẩy, cười nói: “Chà chà, muội mà lớn thêm xíu nữa có thể mê nhân hoặc chúng, hồng nhan họa thủy đó nha.”
Bốp!
“Ui da, đừng có đấm vào mặt mà.” Chí Nam ôm mũi, nói mếu như muốn khóc.
Sau khi hai người chuẩn bị xong, vừa bước ra sân thì thấy Trần Lĩnh đã ở đó, đặc biệt hôm nay ông lại mặc áo, còn là y phục của một lão sư nữa.
Nhìn thấy bộ dạng xõa tóc của Thanh Liên, Trần Lĩnh vuốt vuốt chõm râu nhỏ, nói: “Con nên xõa tóc sớm hơn, nhìn có sinh khí hơn rồi đấy.”
Thanh Liên nhẹ nhàng gật đầu, cô bé cũng cảm thấy bộ dạng xõa tóc của mình trông ổn hơn khi để cột bím.
“Đi nào.”
Cả ba người rời ngọn núi thứ năm, hướng về quảng trường lớn nằm trên vùng đất nối giữa năm ngọn núi, đó là nơi diễn ra kỳ kiểm tra cuối năm này.