Đội quân hùng hậu trước mắt Vương Tiễn, khí thế lâm lẫm uy dũng có thể sang bằng mọi thành trì, mọi nơi họ đi qua thành bình địa.
“Ngươi trễ rồi đấy, Vương Tiễn.” Một người đàn ông trung niên, trên tay cầm đai đao với bá khí kinh người, không kiên nhẫn nhìn Vương Tiễn, nói.
“Ha, lão phu vừa gặp một kẻ rất thú vị, chỉ là...” Bỗng nhiên ánh mắt Vương Tiễn hiện lên nét kinh hách thoáng qua. Kẻ thú vị nào, sao bản thân lại không biết nhỉ?
Bên cạnh đó, vừa rồi hình như ông ta vừa trải qua chuyện gì đó thì phải. Kỳ quái, rõ ràng ký ức của ông ta mới vài giây trước còn rất rõ ràng mà, sao bây giờ lại mơ hồ thế, cảm giác như có một khoản trống trong đoạn ký ức vừa rồi.
“Kẻ thú vị?” Người đàn ông kia khó hiểu, rõ ràng trong phòng đó chỉ có một mình Vương Tiễn, lấy đâu ra ai khác.
“A, không có gì, lão phu có hơi đãng trí rồi.” Cho là thế, Vương Tiễn cùng người đàn ông kia phi thẳng lên trời, biến mất khỏi các tầng mây.
Trở lại lãnh thổ Đại Việt, Thăng Long vực lúc này đã bắt đầu thức tỉnh sau giấc ngủ dài, sắc trời pha loãng, trong xanh như nước.
Chẳng mấy chốc Thanh Liên đã về tới trấn Văn Lang rồi, trải qua cuộc chiến dai dẳng vừa rồi không làm tinh thần Thanh Liên uể oải, trái lại khiến cho nàng có một loại cảm giác thư thái, dễ chịu hơn bình thường.
Không khí mập mờ giữa đêm khuya và ngày mới len lỏi khắp các ngõ ngách, sương đêm vẫn còn tồn đọng trong không khí, gây cảm giác mát lạnh mỗi nơi Thanh Liên đi qua.
Linh khí trong thiên địa đã biến mất, khiến cho mỗi lúc thế này rất lạnh, bằng chứng là những chỗ đất bên dưới chân Thanh Liên còn đọng cả nước.
Dù cả trấn Văn Lang đang chìm trong tĩnh lặng nhưng Thanh Liên vẫn có thể nhìn thấy những âm hình truyền vào mắt mình, không khó đoán những tửu quán còn thức kia đang chiêu đãi khách nhân có con cháu trở về từ truyền thừa năm năm trước.
Khắp các tửu quán là cảnh ăn mừng đoàn tụ.
Không biết vì cái gì thôi thúc, Thanh Liên ghé ngang qua Bạch phủ. Nàng còn sử dụng cả Phong Linh, kéo nón lá mình xuống, sử dụng cả phù tàng hình.
“Một li này, ta dành cho Vân nhi tai qua nạn khỏi, khải hoàn trở về.”
“Một li này, ta mừng vì con bé đoạt được truyền thừa, tiền đồ vô lượng, Bạch gia chúng ta... Rất nhanh sẽ trở về thành Thăng Long.”
Thông qua khung cửa sổ, Thanh Liên thấy rất nhiều nhân vật, già có trẻ có cùng vây quần bên chiếc bàn lớn như Bạch gia chủ, Bạch lão gia, ngũ kỳ nhân và cả nhân vật trung tâm của bọn họ, Bạch Phong Vân, tân tinh đạt được truyền thừa, tương lai có thể là quân Vương uy chấn thiên hạ.
Nàng ta hạnh phúc cười đùa trong vòng tay của Bạch phu nhân.
Bạch Phong Vĩ, gia chủ Bạch gia cưng chiều xoa đầu.
Bạch Minh nói: “Vân nhi, con có gì muốn nói với chúng ta không?”
“Ách, cái này sao...” Bạch Phong Vân ngẫm nghĩ chút, liền cười rộ lên, hướng về ngũ kỳ nhân và những bằng hữu kết thân trong truyền thừa, nói: “Con muốn nói truyền thừa này là thành quả không chỉ của riêng con mà còn là sự đoàn két, đồng lòng của tất cả mọi người.”
“Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau. Mọi người, cảm ơn mọi người vì đã sát cánh cùng ta, Phong Vân ta muốn dùng ly rượu này kính các ngươi.” Phong Vân giơ li rượu lên, hào sảng nói.
“Nói hay lắm, Phong Vân cô nương.”
“Ha ha, ta quả nhiên không kết lầm bạn.”
“Ly này là vì Phong Vân.”
Mọi người nói nói cười đùa, cùng nhau nâng ly rượu mừng, không gian se lạnh lúc này cũng không thể so được với bầu không khí ấm áp bên trong.
“Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau sao?" Thanh Liên cười nhạt.
“Khó chịu nhỉ.” Thanh Liên quay lưng đi, nàng chẳng biết tại sao bản thân lại đến đây, tại sao lại muốn nhìn vào nơi đó, chỉ biết một điều, cảnh tượng vừa rồi làm Thanh Liên không mấy dễ chịu.
Khác với lần đầu tiên đến đây, lúc này cảm giác ấy rất mờ mịt, rất nhanh đã hóa thành hư không. Thanh Liên vẫn là Thanh Liên, bọn họ vẫn là bọn họ, là hai đường thẳng song song không thể giao nhau.
“Đói... Đói quá...” Tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ một góc tối.
Ở đó là một nam hài nhỏ bé, tuổi ước chừng chỉ ba đến bốn tuổi, mặt mũi lem luốc, tay chân lấm tấm bùn đất, gầy yếu trơ xương.
Trên người là y phục rách rưới, tàn tạ có khi còn chẳng bằng những kẻ lang thang mà nàng thường gặp trong thành, chẳng bằng khu ổ chuột nơi ở của huynh muội Lý Thân.
“Phàm nhân sao?” Thanh Liên có thể cảm nhận trong cơ thể đứa bé này không có linh căn tu hành.
Nàng chẳng đoái hoài gì mà lướt đi qua. Đại Việt đã không còn yên bình, đã bước vào thời chiến, phàm là linh sư sẽ càng được trọng dụng.
Phàm nhân sinh sống trong thời đại này càng không dễ so với trước, vốn là cấp bậc thấp kém nhất, làm lụm quanh năm suốt tháng bên những cánh đồng, bên những con trâu, điếu cày, săn bắt mạo hiểm, chịu sự sai bảo của linh sư... Những công việc này trước đây họ còn được trả tinh thạch.
Hiện nay giá trị tinh thạch tăng cao, rất nhiều nơi không còn trọng dụng phàm nhân nữa, dẫn đến rất nhiều người không có việc làm. Đến cả những việc như cấy lúa, chăn nuôi, nuôi trồng những linh Đồ đều cho năng suất cao hơn. Đã không còn ai sử dụng đến phàm nhân nữa rồi.
Kiếp phàm nhân bây giờ, quả thật chẳng khác gì sỏi đá ven đường, sinh ra vốn không có ý nghĩa tồn tại, bình bình mà tan biến, họ chết đi, sẽ chẳng ai để ý, chẳng ai biết đến cả.
Bỗng nhiên bước chân Thanh Liên dừng lại, mãi không thể bước tiếp được.
“Nếu ta... Nếu ta không có linh căn thì sẽ ra sao nhỉ?” Nếu không có linh căn sẽ không là linh sư, bản thân cũng chỉ đơn thuần là một phàm nhân.
Nếu chỉ là phàm nhân, bản thân có lẽ sẽ không gặp được Trần Lĩnh, sư phụ dẫn đạo của nàng, sẽ không gặp được Chí Nam, sẽ như những đệ tử ngoại môn quanh năm suốt tháng làm chân sai vặt, mãi mãi chẳng thấy ánh sáng, mãi chẳng thể có được thành tựu như hiện tại.
Thanh Liên quay đầu nhìn lại góc tối ấy.
Hình ảnh ác mộng bảy năm tuổi thơ liên tiếp hiện ra, nào là bản thân chịu cảnh đánh đập mỗi ngày, phải luồng cúi để kiếm đồ bỏ bụng, phải nhịn nhục chịu đựng. Lúc này những hình ảnh ấy dần phai mờ đi.
Hình ảnh về gia tộc đằm ấm vừa rồi càng lúc càng rời xa tâm trí Thanh Liên.
“Mệnh của ta, vẫn còn tốt lắm.” Thanh Liên phả ra hơi lạnh, trong đôi mắt tịch mịch có phần sáng lên.
Đứa trẻ nằm trong góc tối, vì lâu ngày không được ăn cộng thêm trải qua bao nhiêu trời đêm lạnh giá, sinh mệnh đang thoi thóp dần, ánh mắt lim dim.
Trong thâm tâm, nó hiểu rằng rất có thể lần nhắm mắt này là mãi mãi, sẽ chẳng còn thấy ngày mai nữa nhưng nó đã quá mệt mỏi rồi, quá mệt mỏi để tồn tại, chỉ muốn nhắm mắt để giải thoát chính mình.
Trước khi đôi mắt nhắm lại, nó cảm nhận được hình bóng ai đó lờ mờ trước mặt, cảm nhận được hơi ấm hiếm hoi trong thời tiết lạnh giá này.
Thanh Liên ẵm đứa trẻ lên, bùn đất dính lên người nàng cũng không để ý. Nàng truyền linh lực của mình cho đứa trẻ.
“Vẫn còn sống... Đứa trẻ này chỉ là bị bỏ đói lâu ngày.”
Nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình đầy suy tư. Thanh Liên đã chứng kiến bao nhiêu bất công của phàm nhân nơi tường thành ấy, bao nhiêu sự chà đạp, bao nhiêu bần cùng, bao nhiêu cuộc đời kết thúc trong im lặng... Những lúc như thế, Thanh Liên đều chọn lơ đi, tránh phiền phức.
Đứa trẻ này, đây là lần đầu tiên nàng đưa tay ra nắm lấy. Cả quần áo, tay mình đều dính đầy bùn đất từ tay chân của đứa bé này nhưng nàng lại thấy nó sạch sẽ vô cùng, khác xa với bàn tay nhuốm máu của mình.
Thanh Liên chọn một tửu quán ồn ào, bước vào đó.
Tiểu nhị thấy một thiếu nữ vận hắc y với mái tóc trắng, đội chiếc nón lá bước vào, trong tay ôm một đứa trẻ dơ bẩn thì ngăn cản, nói: “Nơi này của chúng ta...”
Thanh Liên ném cho hắn một viên tinh thạch trung phẩm rồi ngồi vào một bàn.
Tiểu nhị nhìn thấy tinh thạch trung phẩm, hai mắt sáng lên, hèn mọn nhìn Thanh Liên, nói: “Quý khách muốn gọi món gì, ở đây tiểu nhân có...”
“Cho một phần cháo ngô loãng...” Thanh Liên vừa nói vừa đặt đứa trẻ ngồi cạnh mình.
Nàng truyền thêm chút linh lực để sưởi ấm. Cơ thể lạnh buốt trước đó bắt đầu ấm lên. Sau đó Thanh Liên lấy ra một tấm giấy, viết viết gì đó lên trên.
Rất nhanh tiểu nhị bưng chén cháo ra. Ngửi thấy mùi đồ ăn nóng hổi cộng thêm cái bụng sôi sùng sục, đứa trẻ từ từ mở mắt ra, trước mặt nó là chén cháo ngô thơm phức.
Nó không quản có ai đang ở bên cạnh, tại sao bản thân ở đây nữa, cái hiện diện trong mắt nó bây giờ là chén cháo này. Đứa trẻ cầm chén cháo bằng hai tay, đưa lên miệng húp vội. Lúc này nó cũng chẳng quản cháo nóng, chỉ muốn lấp đầy bụng dạ này thôi.
Cháo nóng đưa vào người, hai mắt híp lại, khuôn mặt nở ra hạnh phúc.
“Ăn từ từ thôi.” Thanh Liên vừa viết vừa lạnh nhạt nói.
Nhìn đứa trẻ ăn lấy ăn để chén cháo như thưởng thức mĩ vị của đứa trẻ này làm Thanh Liên không khỏi nhớ đến bản thân lần đầu thưởng thức thịt ở chỗ sư phụ. Bản thân năm đó hình như cũng thế này nhỉ.
Nhìn đứa trẻ này, trong mắt Thanh Liên hiện ra hàng vạn suy tính.
“Hà...” Nam hài đặt chén cháo xuống, thở ra một hơi no căng. Lúc này nó mới nhìn đến Thanh Liên, biết nàng là người đã cứu nó, liền nói: “Cảm ơn thần tiên tỉ tỉ,” vì đã cứu mạng, vì đã cho ăn no.
Giọng nói ngọt ngào, mang theo đơn thuần của trẻ thơ làm Thanh Liên cười nhạt. Một kẻ giết người không chớp mắt, tay nhuốm qua huyết tinh như nàng mà cũng được gọi là thần tiên sao.
“Đệ tên gì?” Thanh Liên hỏi.
“A Bân, cha đệ nói tên đệ là A Bân.” Nam hài trả lời.
“Hửm, vậy ông ấy đâu?” Thanh Liên hỏi.
“Ông ấy... Ông ấy đi lính rồi.” Mặt nam hài xụ xuống buồn bã.
Không ngoài những dự đoán của Thanh Liên, rất nhiều phàm nhân năm năm qua, phàm là đàn ông tới mười tám tuổi bắt buộc phải đi lính. Rất nhiều hộ phải để lại vợ và con nhỏ một mình ở nhà hoặc đem gửi người thân chăm sóc. Hoàn cảnh đứa trẻ này là không có người thân nào, bản thân phải một mình đối mặt với cuộc sống.
Rột! Rột!
Cái bụng của nam hài lại réo lên, cùng lúc đó Thanh Liên dừng viết. Nhìn đứa trẻ, hỏi: “Có muốn ăn thêm không?”
“Muốn ạ.” Hai mắt nam hài sáng rực.
“Vậy phải xem ngươi nỗ lực thế nào.”
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, cả Thanh Liên lẫn đứa trẻ biến mất tại chỗ.
Trong một căn nhà gỗ, một lão nhân ngồi trong thư phòng, liên tục giải quyết đống văn thư.
Cốc! Cốc!
“Vào đi.” Đặng Minh Khiêm nói.
Ông vừa ngước đầu lên thì thấy Thanh Liên đi vào với đứa trẻ dơ bẩn phía sau. Lúc này Thanh Liên đã ngụy trang, trở lại hình ảnh béo mập kia.
“Công chúa, đây là...”
“Đừng hỏi nhiều, hãy sắp xếp chỗ cho đứa trẻ này...” Thanh Liên cắt lời, nàng đưa cho ông ta một tấm giấy, nói: “Đây là chỉ thị mới của Vương, đại nhân cứ dựa theo đó mà làm.”
Thanh Liên đẩy nam hài tới trước mặt Đặng Minh Khiêm, dặn dò: “Muốn có cái ăn, hãy dùng tay mình làm lấy.” Nói xong nàng liền rời đi, để lại bọn họ trong căn phòng ấy.
Thanh Liên lại xuất hiện trước cửa thành Thăng Long, lúc này mặt trời bắt đầu ló dạng, từng tia nắng từ chân trời gửi gắm vào Đại Việt, xua tan màn đêm.
Thanh Liên đứng lại một nhịp, nhìn ngắm bình minh của ngày mới. Đã bao lần nàng thưởng thức cảnh quan này rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại thấy tia nắng ấy linh lung mờ ảo, đẹp đến lạ thường.
Thanh Liên quay đầu, bước vào thành.