Xung quanh dãy núi tràn ngập cỗ tinh thần mạnh mẽ, đè ép Thanh Liên ở bên ngoài, không sao vào sâu hơn được.
Mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công phát quang, nó tự động rời khỏi nhẫn không gian của Thanh Liên, đâm xuyên qua màn tinh thần dày đặc kia, mở ra một con đường lên núi.
Nơi này là một vực cách biệt hoàn toàn với linh khí thiên địa, phong nguyên tố chẳng thể hiệu triệu được, Thanh Liên không thể bay được nữa.
Chân Thanh Liên vẫn chưa lành, không thể cố đứng được, chỉ có thể ngồi dựa vào tảng đá lớn, nhìn những pho tượng sừng sững kia.
Trên ngọn núi trước mặt Thanh Liên là tượng của Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng, bên trái là hỏa linh Phượng Hoàng, phải là Kỳ Lân sừng sững thân trải dài xuống núi. Ở phía sau có mai rùa lớn, chắc chắn là thủy linh Kim Quy.
Thanh Liên nhìn tới nhìn lui cũng không thể tìm thấy mộc linh Thiên Long. Đúng như lịch sử tương truyền, mộc linh Thiên Long đã mất cùng với Việt Quốc Công, chỉ khác ở chỗ ngài ấy không bị chư Hoàng lừa trảm sát mà do tìm kiếm con đường thành Hoàng.
Thanh Liên nhìn một lúc lâu, hai hàng mi có hơi nhíu lại, không hiểu sao Thanh Liên lại cảm giác bốn bức tượng này đang sống, cảm giác khí tức của sinh mệnh ẩn hiện trong mỗi bức tượng.
Chưa thể đi tiếp, Thanh Liên đành nghỉ tạm lại đây, lấy thứ mà lão tiền bối Phạm Tu giao cho mình. Viên ngọc mang lam sắc thanh thuần, lại chứa đựng bao nhiêu tinh túy, kiến thức uyên bác về linh hồn của ông.
Thanh Liên truyền tinh thần của mình vào viên châu, rất nhanh nó đã mở ra, vô số thông tin liên tục truyền vào trong đầu Thanh Liên.
Quá nhiều rồi! Lượng thông tin quá lớn, Thanh Liên không chần chừ, lập tức phong bế tâm trí lại, nếu không đầu óc bị thông tin đè nén trở nên si ngốc mất.
Luồng thông tin bị trả về viên châu, Thanh Liên thở ra một hơi, bắt đầu nghiên cứu từng tri thức của Phạm Tu.
Vô số thông tin trôi qua trước mắt, cuối cùng Thanh Liên cũng hiểu ra thủ đoạn mà Phạm Tu áp lên người mình. Ngay lúc bản thân đi vào bức tranh dưới mật thất kia, tinh thần của Thanh Liên đã bị ý chí của Phạm Tu dẫn dắt đến nơi này.
Còn vì sao vừa rồi lão nhân có thể sống lại cũng có trong đây. Ý chí của con người cũng có hai loại, một thuộc về cơ thể mà thế nhân thường gọi là tinh thần lực, có thể tùy ý phóng xuất, điều khiển trận pháp, nguyên tố, linh khí...
Loại thứ hai, cái này lại khó nắm bắt hơn tinh thần lực kia, tựa như nó tồn tại mà lại không phải, hư hư thật thật. Phạm Tu dựa vào những thứ như giác quan thứ sáu, những cảm giác nguy hiểm và ngộ tính các kiểu để xác định phần ý chí này, ông gọi nó là ý chí của linh hồn.
Hàng vạn năm trước Phạm Tu đã tách một phần linh hồn của bản thân để vẽ nên trận pháp phong cấm kia. Lĩnh vực diễn sinh ký ức của Vạn Xuân Vương, hình ảnh của Phạm Tu trong quá khứ cũng dựa trên linh hồn mà diễn sinh ra.
Chỉ là nó chia nhỏ, rải khắp không gian ký ức, cần Thanh Liên phải dung hợp toàn bộ chúng lại thì mảnh linh hồn kia mới hoàn chỉnh. Và việc cuối cùng chỉ cần phần ý chí và mảnh linh hồn này hợp nhất, Phạm Tu có thể khởi tử hoàn sinh.
“Chỉ là...”
Thủ đoạn chia cắt linh hồn này quá đau đớn đi, cảm giác linh hồn bị chia cắt cũng theo đó mà truyền vào tâm trí Thanh Liên, khiến cô bé rung rẩy một nhịp.
Ngay từ lúc bắt đầu khởi binh, Phạm Tu đã nghĩ đến việc bảo vệ nơi này đầu tiên. Trong đoạn ký ức kia, Thanh Liên đã biết được tên gọi của nơi này là Tiêu Sơn, bốn bức tượng kia đã có từ trước khi Phạm Tu đến. Chúng đã tồn tại ở đây mấy vạn năm, sừng sững không bị dòng chảy thời gian phá hủy.
Vì thông tin lớn nên Thanh Liên phải phong bế tâm trí lại nhưng với những gì mà Phạm Tu cùng Vạn Xuân Vương đã cố gắng bảo vệ nơi này, bốn bức tượng kia đóng một vai trò gì đó cực kỳ quan trọng.
Quan trọng hơn tất cả, trong đó chứa thứ gọi là Phong Linh, là thứ lí giải về hiện trạng của bản thân hai tháng nay, dù Thanh Liên tìm kiếm trong bao nhiêu trang sách, bao nhiêu ghi chép đều không hề có.
Phong Linh, nói dễ hiểu thì nó chứa đựng toàn bộ thành tựu của một người, bao gồm cả tri thức lẫn sức mạnh. Giống như một dạng ghi chép vào trang giấy, Phong Linh ghi chép vào linh hồn dưới dạng chú ngữ độc nhất.
Và Thanh Liên, đánh bậy đánh bạ mà khởi động được trận pháp Phong Linh, lưu giữ toàn bộ tu vi của bản thân trước đó vào linh hồn. Nó đã giải thích tại sao Thanh Liên vẫn có thể cảm nhận sự tăng trưởng của tu vi nhưng bên ngoài thì vẫn là linh Đồ nhất tinh.
Với Phong Linh, dù cho thân thể hư hại, đan điền không còn khả năng hấp thu linh khí để thăng tiến đã không còn quan trọng nữa.
“Để xem... Chú ngữ lúc đó mà lão nhân đã sử dụng là...”
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện trên trán Thanh Liên, một tràng hỏa khí bao phủ toàn thân. Bộ áo xám ướt đẫm máu trở thành huyết giáp, ngay cả mái tóc trắng cũng mang một màu đỏ thẵm.
Tâm trí Thanh Liên tựa như đã luyện qua phiến kỹ Vũ Lâm Phiến của Tiêu Tư, trên tay Thanh Liên xuất hiện thiết phiến, chỉ có một số thứ không đổi là khuôn mặt và giới tính của mình.
“Sức mạnh của Vũ Lâm Vương Tiêu Tư.” Phong Linh này thật quá kỳ diệu, phong nguyên tố của Thanh Liên đã trở thành hỏa nguyên tố.
Đến cả hai chân, hai tay đều mất đi cảm giác đau đớn, có thể đi lại được rồi.
Vũ Lâm Phiến – Địa Liệt Diễm!
Thanh Liên thi triển công pháp sở học của Tiêu Tư, hỏa diễm hóa thành hỏa tước đánh vào không trung, chỉ là uy lực không thể bằng với lúc Phạm Tu thi triển được.
“Có cảm giác như chỉ sử dụng uy lực chạm tới hạn mức của bản thân.” Tu vi chân thực của Thanh Liên là linh Sĩ tam tinh, uy lực của người Phong Linh cũng chỉ ở mức linh Sĩ tam tinh là cùng.
Vừa rồi lão nhân Phạm Tu có thể thi triển ra sức mạnh chuẩn quân Vương, ngài đã phải hi sinh cả phần ý chí của bản thân vào đó. Có tấm gương ấy, Thanh Liên tuyệt đối sẽ không có ý tưởng thi triển năng lực này vượt qua tu vi bản thân.
Bỗng nhiên Thanh Liên nổi lên ý nghĩ nghịch ngợm, cô bé liền thử các chú ngữ Phong Linh khác.
“Vạn Xuân Vương...”
Mái tóc đỏ rực chuyển thành lam sắc, huyết giáp chuyển hóa thành hoàng kim giáp, thiết phiến trên tay trở thành thanh đao. Hỏa nguyên tố chuyển hóa thành lôi điện chảy dọc trong cơ thể.
Trong đầu của Thanh Liên xuất hiện cảm giác đã trải qua vô số lần tập luyện Bôn Lôi Đao pháp, thi triển ra vô cùng tự nhiên.
Thanh Liên không nhịn được sử dụng chú ngữ khác.
“Bạch Long Triệu Việt Vương...”
Minh Long Hóa Kỹ!
Thanh Liên bạo phát uy lực, linh lực nương theo thương ý hóa thành bạch long, khí thế đằng vân giá vũ xé rách cả không trung.
“Nếu không có giới hạn này thì thủ đoạn Phong Linh thật sự rất nghịch thiên.” Bỗng nhiên dòng thông tin của Phạm Tu trôi qua trong đầu.
Vẫn còn một hạn chế nữa.
Thanh Liên lấy viên châu phong ấn tà khí ra, phát hiện tà khí trong đó chỉ còn chưa tới một thành. Phong Linh này, thật sự rất tốn tinh thần lực, thậm chí là truyền tống trận cũng không thể đốt tinh thần thế này.
Nhưng với Phong Linh, Thanh Liên có thể bổ sung khả năng chiến đấu của mình rồi. Đây là lá bài tẩy rất mạnh.
Ầm!
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn truyền từ sâu trong dãy núi đến. Thông tin từ Phạm Tu lại truyền đến, nhận được đoạn thông tin này, Thanh Liên lập tức đi đến đó thật nhanh.
Trung tâm dãy núi hình thành từng tầng sóng tinh thần, càng tới gần tinh thần lực càng mạnh mẽ. Cây cối, đồi núi xung quanh như bị hút cạn đi, trở nên khô héo, mất đi màu xanh tươi vốn có, dưới mặt đất xuất hiện những khe nứt rộng.
Ánh mắt của bốn bức tượng trú ngụ trên đỉnh núi phát quang...