Trong đêm tối, cả một binh đoàn đông đảo gần trăm người bị giết sạch sẽ, tất cả bị chuyển hóa thành tà linh, sau đó lại bị Thanh Liên giết lần nữa.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên đang phong ấn những tà khí đang tản ra ngoài.
Trong lúc Thanh Liên đang phong ấn, một bóng đen hình thành phía sau. Là một con tà linh ở ngoài tầm nhìn của Thanh Liên.
“Hửm.” Thanh Liên quay đầu lại.
“Gào.” Nó phóng thẳng tà quang về phía Thanh Liên.
Khói mờ tan đi, cả người bị nhiễm tà khí, trái ngược với những gì nó nghĩ, Thanh Liên dính đòn mà chẳng hề bị chuyển hóa thành tà linh.
Tà khí quanh người Thanh Liên đang bị thiêu đốt, bốc thành khói rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
“Ngươi cũng nên vào đây.” Mái tóc trắng lượn lờ, Thanh Liên nhìn con tà linh bằng ánh mắt không hề chứa bất cứ cảm xúc gì. Con tà linh cuối cùng cũng bị phong ấn lại.
Nếu không có những vệt máu xung quanh có lẽ sẽ chẳng ai biết rằng nơi này vài phút trước đã từng có gần một trăm nhân mạng.
“Bị truyền tống sao?” Thanh Liên nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu của chú ngữ. Dấu giày của nghĩa quân với binh sĩ của Tiêu Tư là khác nhau, dấu giày của họ đến đây thì đột nhiên biến mất.
Thanh Liên thử nhắm mắt lại, nhìn những dòng linh khí lưu động, ở nơi đó đã trống một khoản lớn, chắc chắn đối phương đã sử dụng truyền tống trận rồi.
Huyết quang lóe lên, một trận pháp vây lấy khu vực xung quanh đó nhưng vẫn không thể lần ra được thêm vết tích nào khác nữa.
“Xem ra đối phương có thủ đoạn che giấu rồi.” Dù sao trận pháp trong thiên hạ thiên biến vạn hóa, đến cả ba loại cơ bản nhất là trận pháp tấn công, phòng ngự và linh hoạt còn bao gồm trong đó vô số trận pháp khác.
Thanh Liên chỉ có ngộ tính luyện trận, còn về phương diện kinh nghiêm thì quá ít nên có trận pháp mới lạ mà Thanh Liên không biết là lẽ đương nhiên.
“Để xem...” Thanh Liên lấy quyển ghi chép của sư phụ ra, lật tìm từng trang hòng tìm kiếm thông tin về truyền tống trận.
“Truyền tống trận hay bất cứ trận pháp nào được khởi động đều có thể cảm ứng được tinh thần lực trong đó dựa theo tinh thần của bản thân.” Đây là điều Thanh Liên phải nắm rõ trước khi học luyện trận.
Trận pháp được tạo thành từ nhiều chú ngữ khác nhau, mỗi chú ngữ đại biểu cho một loại nhiệm vụ xác định, chú ngữ trung tâm và nơi chứa năng lượng là quan trọng nhất. Chú ngữ trung tâm có thể so sánh như não bộ và nơi chứa năng lượng này chính là trái tim.
Những trận pháp tỉ như truyền tống trận có tác dụng ngay lập tức, khi kết thúc thì nơi chứa năng lượng này chắc chắn tan vỡ, sẽ để lại một vài dấu tích tinh thần.
Thế mà Thanh Liên truy xét xung quanh, không hề thấy có dấu hiệu của tinh thần lực.
Sau nửa canh giờ truy xét, Thanh Liên đã lật tung toàn bộ các trang ghi chép nhưng chẳng có thứ gì nhắc về hiện tượng trận pháp khởi động lại không hề lưu lại dấu tích của tinh thần.
Chỉ có thể giấu trận pháp khi chưa khởi động chứ không hề có ghi chép nào nói về việc trận pháp đã được khởi động lại bặt vô âm tín, không chút dấu hiệu.
Lí do mà Thanh Liên muốn truy tìm đạo tinh thần lực vươn vãi này là bởi trong tay Thanh Liên có Truy Tung trận, chỉ cần một vật liên quan thôi là có thể truy ra được.
Thanh Liên nhìn về khu vực trống ấy, ánh mắt hiện lên từng tia hứng thú, tựa như lần đầu gia nhập Quang Huy tông, lần đầu tiếp xúc với đủ loại trận pháp, tựa như lần đầu đụng độ với đám người Già La.
Trận pháp đối với Thanh Liên không phải là hứng thú nhất thời, Thanh Liên thật sự thích nghiên cứu trận pháp, thích phá giải những trận pháp kỳ lạ cũng như khiêu chiến với những luyện trận sư lão luyện khác.
Đúng như Trần Lĩnh nhận định, Thanh Liên chính là luyện trận sư trời sinh, trận pháp càng khó càng kích phát bản tính hiếu kỳ muốn nhanh chóng lí giải của một luyện trận sư.
Ngồi không cũng chẳng tìm ra gì, Thanh Liên ngồi trên phong thuẫn, lượn xung quanh, vừa phóng tinh thần dò xét vừa dùng mắt thường quan sát hết thảy, từ những cành cây, tảng đá, con đường...
Chưa đầy một nén nhang, Thanh Liên lại trở về điểm ban đầu, hai hàng mi có hơi nhíu lại vì không thu hoạch được gì cả, cũng không có điểm kỳ lạ nào.
Thanh Liên lại nhìn về xác những binh sĩ chưa kịp chuyển hóa thành tà linh đã bị giết kia, cũng đã kiểm tra qua rồi. Trên đất chỉ có những mẩu tinh thạch vụn vỡ cùng những binh khí bình thường, những trang sức...
“Không thể là trận pháp từ tinh thạch được.” Thanh Liên nhặt những mẩu tinh thạch lên, vừa ngắm vừa suy diễn. Nơi họ biến mất là một khoảng trống... mọi hướng nghĩ, mọi phương thức che giấu Thanh Liên đều đã lục qua hết rồi.
Thanh Liên không để ý rằng, mảnh chú ngữ của Việt Quốc Công xuất hiện dị động.
Ở một không gian cách biệt, dãy núi non trùng trùng, cánh đồng cỏ điệp điệp mênh mông, xuất hiện rất nhiều thương binh.
Đám binh sĩ ngơ ngát, rõ ràng một giây trước họ sắp đối mặt với binh sĩ của Tiêu Tư, kết cục đã định rồi, tại sao bây giờ họ lại ở đây, hơn nữa đám binh sĩ ấy cũng chẳng thấy đâu.
“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Vạn Xuân Vương cùng thiếu nữ chắp tay cảm tạ lão nhân xuất hiện trước mắt, tuy bọn họ không nhìn thấy thủ đoạn của ông nhưng họ rất chắn chắn đó là lão nhân đã cứu bọn họ.
Lão nhân đội nón lá trên đầu, không để ý đến bất cứ người nào, chỉ lớn giọng: “An nhi, chúng ta có khách.”
Tiếng gọi vừa xuất ra, một thiếu niên cởi trần, hai tay cầm hai cái cuốc vội chạy tới. Thiếu niên đảo mắt qua đám người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nhìn lão nhân, hỏi: “Tổ phụ, bọn họ là...”
“Dẫn bọn họ tới chỗ Ly nhi để trị thương đi.” Lão nhân cắt ngang lời thiếu niên, cho thấy bọn họ là ai ông cũng chẳng quan tâm, giọng điệu còn có chút muốn đuổi người đi nhanh càng tốt.
Một mùi thơm thoang thoảng bay qua chóp mũi làm Vạn Xuân Vương, thiếu nữ, Triệu Túc và những người khác chưa kịp hó hé gì thì cơn buồn ngủ ập đến, mắt không nghe theo suy nghĩ mà nhắm lại, lăn ra ngủ trên đất.
Mặc dù thiếu niên cảm thấy kỳ lạ, vì đây là lần đầu tiên tổ phụ hắn đưa người bên ngoài vào đây, chẳng phải tổ phụ luôn dạy rằng người bên ngoài kẻ nào cũng nguy hiểm, cũng là ác bá sao?
Nhưng hắn không dám cãi lời tổ phụ, nơi này tổ phụ là lớn nhất. Hắn huýt sao một tiếng. Một đàn chim từ trời đêm sà xuống, vây lấy toàn bộ thương binh.
Chúng tỏa ra phong nguyên tố, liên kết với nhau tạo thành lưới đệm chở tất cả bọn họ lên.
Lão nhân bỗng nhíu mi, quay đầu về hướng ngược lại, lẩm bẩm: “Tại sao ta lại cảm nhận được vài thứ quen thuộc ở bên ngoài nhỉ.” Rõ ràng bản thân đã xóa hết dấu vết rồi mà.
“Không được, ta phải ra rà soát lần nữa, không thể để bất cứ ai phát hiện ra nơi này.” Lão nhân ngẫm nghĩ rồi lại đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, Thanh Liên vẫn đang nhìn chằm vào những mẩu tinh thạch dưới đất. Ánh mắt càng lúc càng nghi hoặc.
Những trang sức, vòng tay kia có chứa trận pháp không gian dùng để trữ đồ vật, tại sao lại có tinh thạch rơi ra được.
Thanh Liên nhíu mi, có thể bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, có thể trong bọn họ có kẻ không có những vật trữ đồ này mà phải dùng túi vải để đựng tinh thạch, trong lúc chiến đấu không may rơi vãi ra.
Bỗng nhiên không khí truyền đến dị động, Thanh Liên quay đầu lại nhìn cùng lúc với lão nhân xuất hiện. Chú ngữ của Việt Quốc Công phát quang, sau đó tắt lịm đi.
Hai mắt chạm nhau, trong đầu cả hai lập tức dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Kiếm quang lóe lên, Thanh Liên đánh một đạo kiếm ý về phía lão nhân. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt lão nhân hiện lên tia dị thường rồi lập tức tránh đi.
Thanh Liên không hề chủ quan, ánh mắt khóa chặt trên người lão nhân.
“Ha, chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu cô nương.” Một nụ cười cổ quái xuất hiện trên khuôn mặt già.
Giọng nói này.
“Lão tiền bối... Phạm Tu?” Thanh Liên không hề bỏ xuống phòng bị, bởi cô bé cảm nhận được lão nhân trước mắt có một cái gì đó rất khác với những tồn tại trong này, là người sống chân thực, không phải thuộc về ký ức.
Hơn nữa tinh thần lực của lão nhân cực kỳ khủng bố, theo cảm nhận của Thanh Liên, chỉ có sư phụ Trần Lĩnh mới có thể so sánh cùng. Đây là luyện trận sư thượng cổ, cấp bậc Tướng lĩnh không phải là kẻ Thanh Liên có thể đối phó.
“Hầy, vạn năm trôi đi, ta đã quên mất dáng vẻ của nơi này rồi.” Lão nhân nhìn toàn cảnh xung quanh, cảm thán.
“Bỏ đi, giờ không phải lúc để hoài niệm, còn đại sự chưa làm.” Phạm Tu quay sang Thanh Liên, nói: “Đi theo ta nào.”
Trận pháp truyền tống xuất hiện, lão nhân đã bước vào trước. Ánh mắt Thanh Liên nhìn phía sau, mang theo rất nhiều câu hỏi nhưng rất nhanh cô bé cũng lựa chọn đi theo.