Không lấy được lời khai từ tôi, không tìm được con quái vật đã mất tích, pháp y giám định sau khi khám nghiệm tử thi đã nói rằng những vết dao đâm trên người mẹ tôi là do chính bà ấy gây ra. Cuối cùng cảnh sát kết luận vụ án là tự sát do mẹ tôi bị rối loạn tâm thần nặng. Tôi trở thành trẻ mồ côi đáng thương trong mắt bọn họ.
Không có người giám hộ, không còn người thân, cảnh sát quyết định gửi tôi vào trung tâm nuôi dưỡng trẻ em có triệu chứng tâm lý đặc biệt với hy vọng có thể phục hồi cho tôi. Trước khi chuyển đến trung tâm, tôi được đưa về nhà để lấy những đồ dùng cần thiết.
Tôi đứng trước ngôi nhà nơi mình từng sống một thời gian dài. Với tôi, nó chỉ là một nơi với bốn bức tường lạnh lẽo tẻ nhạt không hơn không kém. Cậu bạn nhà hàng xóm nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. À tôi biết! Cậu ta đang đau lòng cho tôi, cậu ta đã nói như thế mà.
Cậu ta chạy ù đến ôm lấy tôi, nức nở nói rằng sau này sẽ không còn gặp lại tôi nữa. Tôi cúi đầu, im lặng không đáp. Cảnh sát xoa đầu an ủi nói với cậu ta rằng cậu ta có thể đến trung tâm để thăm tôi. Cậu ta liền mặt mày tươi như hoa cầm lấy tay tôi hỏi có thể không.
Tôi không biết. Làm như vậy có ý nghĩa gì sao? Dù cậu ta có đến hay không tôi vẫn sống, vẫn đang hít thở. Và dù có tôi hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc cậu ta đang sống. Cậu ta tại sao phải dành cho tôi nhiều tình cảm như thế.
Tôi không hiểu nhưng chí ít từ ánh mắt của cậu ta và ánh mắt của mọi người, tôi biết mình nên gật đầu. Nhìn thấy tôi gật đầu, cậu ta vui vẻ cười rạng rỡ, nụ cười mà tôi mãi mãi cũng không thể có được.
Sau khi tôi rời đi, căn nhà bốc cháy trong đêm. Tất cả mọi thứ bị thiêu rụi thành một đống tro tàn, tất cả đều không biết ai là người đã làm.
— — — —
Bên trong bộ hồ sơ Đằng Tĩnh Nhiên đọc qua có thể thấy rõ một vấn đề to lớn. Thuốc bổ não căn bản chỉ là lớp vỏ bọc lừa thiên hạ, thứ mà công ty Dược phẩm Hà Nam thật sự đang phát triển chính là chất gây nghiện LSD. Thành phần chính trong thuốc là một lượng LSD vượt chỉ tiêu, bên trong còn có giấy kí nhận hợp tác giữa Lê Minh lượng và bên phía kiểm duyệt thành phần thuốc. Để thuốc có thể trôi chảy đưa ra thị trường, Lê Minh Lượng đã mua chuộc toàn bộ nhân viên kiểm tra chất lượng an toàn sản phẩm. Lê Minh Lượng lừa cả nhân viên kiểm tra an toàn rằng đó là một loại thuốc có chứa thành phần gây nghiện nhỏ, anh ta không nói cho bọn họ biết đó là LSD. Sau khi sản xuất, số thuốc chứa LSD sẽ được lẫn trong số thuốc thật. Bán ra thành công, Dược phẩm Hà nam sẽ chia ba mươi phần trăm lợi nhuận cho phía viện kiểm tra, giữ lại cho mình bảy mươi phần trăm.
Điều này đồng nghĩa với việc Lê Minh Lượng sản xuất ra một lượng lớn thuốc gây nghiện mà vẫn hợp pháp như thường.
Đằng Tĩnh Nhiên đọc xong hồ sơ cũng thấy choáng váng cả đầu óc. Chỉ riêng vụ bán thuốc này đã có trên dưới hơn mười người liên quan, chưa tính đến vụ giết người có kế hoạch.
“Làm sao cậu tìm được cái này?” - Đằng Tĩnh Nhiên còn chưa hết ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi Trình Thuỵ Vi.
Trình Thuỵ Vi cười tự đắc: “Ở nhà Lê Minh Lượng ngoài sách nghiên cứu chuyên môn ra không hề có một bản hợp đồng hay dự án nào của công ty, văn phòng cũng vậy. Lê Minh Lượng là một kẻ thông minh, anh ta sẽ không để chứng cứ gần mình như vậy. Nhưng anh ta lại bị chính cái thông minh của mình làm hại. Giao chứng cứ vào tay một người khác, rất không may người này không có can đảm được như anh ta.”
“Ý cậu là thư ký của Lê Minh Lượng?” - “Không sai. Tôi phát hiện Lê Minh Lượng là chủ công ty nhưng tất cả được quyết định hoàn toàn thông qua thư ký của anh ta. Cũng tức là Lê Minh Lượng đưa thư ký ra làm lá chắn cho toàn bộ hành vi của mình. Khi mọi chuyện bại lộ, anh ta nghiễm nhiên trở thành kẻ không liên quan. Tôi bảo Trương Hiểu Sinh đến nhà thư ký của anh ta tìm tài liệu. Thư ký kia sớm đã bỏ trốn. Có lẽ cậu ta vì một lý do gì đó mà trung thành với Lê Minh Lượng, nhưng con người đều yêu quý bản thân mình hơn tất cả. Muốn trung thành thì cũng phải có mạng cái đã.”
Đằng Tĩnh Nhiên gật đầu. Vậy hoá ra đây chính là câu trả lời cho dự án thuốc bí ẩn ba năm trước.
“Chúng ta vẫn còn một điểm chưa thể giải đáp: tại sao Lê Minh Lượng đột ngột cho dừng sản xuất?”
Trình Thuỵ Vi trầm ngâm, lắc đầu. Câu trả lời này có lẽ phải hỏi chính chủ mới biết được.
“Vậy vụ này có liên quan gì đến vụ mưu sát?”
“Anh đi tìm tên thư ký đã bỏ trốn, hắn ta sẽ nói cho anh biết.”
Đằng Tĩnh Nhiên lập tức phân đội đi tìm. Thời gian thư ký của Lê Minh Lượng bỏ tốn được xác định là lúc mười giờ sáng, camera đối diện nhà anh ta đã quay lại được. Sau khi lên một chiếc taxi thì chạy ra đường lớn, sau đó rẽ hai ngã tư thẳng hướng đến sân bay, đoán chừng muốn chạy ra nước ngoài. Trình Thuỵ Vi đã đoán được trước nên cho cảnh sát chờ sẵn ở sân bay. Tên thư ký lại không xuất hiện đặt vé, có lẽ đã phát hiện mình bị lộ. Vậy đường tẩu thoát còn lại chỉ có thể bằng đường bộ.
Đằng Tĩnh Nhiên phối hợp với cảnh sát khu vực lập các chốt kiểm tra trên đường ra khỏi thành phố, gọi chuyên viên kĩ thuật giám sát toàn bộ camera đường đi trong toàn khu vực. Lý Hoành cùng với những cảnh sát khác khoanh vùng khu vực, chia nhóm đi kiểm tra nhân khẩu đăng ký ở lại tại các quán trọ, khách sạn. Cả sở cảnh sát ai nấy đều bận rộn đi tìm người.
Trình Thuỵ Vi nhàm chán ngồi trong phòng của Đằng Tĩnh Nhiên. Chạy đôn chạy đáo cả ngày trời, chuyện còn lại cũng không liên quan đến hắn ta nữa. Tìm được người thì tốt, không tìm được người cũng không trách hắn.
Trình Thuỵ Vi lấy trong túi ra một hũ thuốc an thần, uống hai viên rồi kê gối đắp chăn ngủ yên trên ghế số pha trong phòng Đằng Tĩnh Nhiên. Ít có ai viết Trình Thuỵ Vi bị chứng mất ngủ. Mỗi ngày hắn ta cùng lắm chỉ ngủ được có ba bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa còn phải là dùng thuốc mới có thể ngủ. Bác sĩ đã nói hắn không thể lạm dụng thuốc quá nhiều, về lâu về dài sẽ gây ra tác dụng phụ, hơn nữa đến khi cơ thể hắn tạo ra kháng thể lại với thuốc thì dùng thuốc cũng không còn tác dụng nữa. Bác sĩ khuyên hắn đến trung tâm trị liệu tâm lý tìm hiểu nguyên nhân rồi trị gốc nhưng hắn mãi không đi. Cho đến bây giờ thuốc cũng dần mất tác dụng, phải miễn cưỡng lắm mới cơ thể ngủ được một giấc.
Hắn cũng không biết mình ngủ qua bao lâu, trong giấc ngủ chập chờn này hắn liên tục cảm thấy sợ hãi. Cả thần kinh đều căng như chão, người vã mồ hôi, các cơ đều không thể thả lỏng ra.
Đằng Tĩnh Nhiên quay lại đã là hơn chín giờ tối, nhìn thấy Trình Thuỵ Vi nằm ngủ trên sô pha, trên bàn còn có thuốc và cốc nước. Đằng Tĩnh Nhiên đi đến, lay gọi Trình Thuỵ Vi. Trình Thuỵ Vi giật mình bật người ngồi thẳng dậy, mắt nhìn quanh quất, đến khi xác định được rõ hoàn cảnh mới bình tâm lại. Trình Thuỵ Vi dụi mắt, lấy mắt kính để trên bàn rồi đeo lên.
“Tìm được người rồi à?”
“Tìm được rồi, thẩm vấn xong rồi. Đây là bản lời khai.”
Trình Thuỵ Vi đọc bảng lời khai, mỉm cười hài lòng.
“Vậy giờ chúng ta nên thẩm vấn đến chính chủ rồi.”