Đằng Tĩnh Nhiên gọi xe cấp cứu, ngay lập tức đưa Trình Thuỵ Vi vào bệnh viện. Sau khi Trình Thuỵ Vi được đẩy vào phòng cấp cứu tạm thời rồi mà cả hai tay của Đằng Tĩnh Nhiên vẫn run lên. Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Thuỵ Vi nằm gục trên sàn nhà không cử động, Đằng Tĩnh Nhiên đã thật sự sợ hãi.
Anh không dám tưởng tượng nếu như ngày hôm nay bản thân không có ở nhà thì chuyện gì đã xảy ra. Nếu như không kịp lúc chạy lên thì Trình Thuỵ Vi sẽ thế nào?
Ngồi yên chờ đợi đúng là sự dày vò lớn nhất của đời người. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà cảm giác dài đăng đẳng.
Khi cánh cửa mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, Đằng Tĩnh Nhiên mới có cảm giác nhẹ nhõm phần nào. Bác sĩ cởi khẩu trang, nhìn Đằng Tĩnh Nhiên bằng ánh mắt hiền hậu rồi hỏi: “Cậu là người nhà của bệnh nhân sao?”
Nhất thời Đằng Tĩnh Nhiên cũng không biết nên hình dung mối quan hệ này thế nào. Trình Thuỵ Vi hình như không có người thân thiết, bây giờ Đằng Tĩnh Nhiên vừa là đồng nghiệp vừa là người gần gũi nhất. Trong một khoảnh khắc, Đằng Tĩnh Nhiên đã không kịp suy nghĩ gì mà gật đầu đáp: “Vâng, tôi là người nhà của cậu ấy.”
Bác sĩ nhìn qua một lượt rồi gật gù: “Cậu theo tôi đến phòng bên này, tôi sẽ nói tình hình cụ thể cho cậu nghe.”
Đằng Tĩnh Nhiên đi theo bác sĩ vào căn phòng khám bên cạnh phòng cấp cứu. Bác sĩ ngồi xuống đối diện, ôn tồn giải thích cho Đằng Tĩnh Nhiên hiểu: “Vấn đề hôm nay là do tác dụng phụ của việc dùng thuốc an thần quá nhiều. Có lẽ cậu cũng biết dùng thuốc an thần quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng tới thần kinh, gây ra một số ảnh hưởng trên cơ thể như tay chân run rẩy, đại loại như thế. Cậu bạn này cũng vì dùng thuốc quá nhiều nên gây ra tình trạng cơ thể có dấu hiệu bài trừ và từ đó hình thành nên triệu chứng sốc thuốc.”
Đằng Tĩnh Nhiên bất ngờ. Anh ta không rõ nhiều như thế. Tình Thuỵ Vi dùng thuốc an thần là chuyện anh ta đã biết, Lý Đào cũng từng nói dùng nhiều sẽ ảnh hưởng nhưng đây là lần đầu tiên Đằng Tĩnh Nhiên nhìn thấy triệu chứng sốc phản vệ do thuốc này. Có chút bất ngờ và bối rối.
Bác sĩ lại tiếp lời: “Cậu có biết vì sao cậu ấy lại dùng nhiều thuốc an thần như vậy không?”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, lắc đầu khó khăn đáp: “Thú thật là tôi không biết rõ, cậu ấy không nói, chỉ nói bị mất ngủ.”
Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một lời phỏng đoán: “Nếu mất ngủ thông thường sẽ không dùng thuốc đến độ này, có lẽ cậu ấy bị mắc chướng ngại tâm lý hoặc cơ thể đã chịu chấn thương tâm lý mới gây ra tình trạng phụ. Về vấn đề này vẫn nên đến bệnh viện chuyên khoa tâm thần để điều trị chuyên sâu về tâm lý. Cơ thể của cậu ấy không thể chịu nổi sốc thuốc thêm lần nữa, lại nói dùng thuốc tiếp sẽ gây ra ảnh hưởng tới thần kinh não bộ. Tôi hy vọng cậu có thể chú ý đến điều này.”
Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ, tối ẽ đặc biệt chú ý đến.”
Sau khi trao đổi xong xuôi thì Đằng Tĩnh Nhiên rời đi, qua phòng bệnh của Trình Thuỵ Vi. Hiện tại đã súc ruột và ổn định tình trạng có thể, loại bỏ triệu chứng do thuốc gây ra nhưng Trình Thuỵ Vi có lẽ phải đến sáng ngày mai mới tỉnh lại.
Đằng Tĩnh Nhiên kéo ghế ngồi cạnh giường, chăm chú nhìn Trình Thuỵ Vi nằm yên trên giường bệnh. Khuôn mặt lúc chìm vào giấc ngủ cũng không thể thả lỏng, hàng lông mày thỉnh thoảng lại chau lại, cả cơ thể đều rơi vào trạng thái căng cứng.
Đằng Tĩnh Nhiên chống cằm, thở dài. Cũng không biết rốt cuộc là chấn thương tâm lý lớn tới mức nào mới khiến cho Trình Thuỵ Vi trở thành thế này. Gương mặt xinh đẹp này nếu không phải luôn giữ trạng thái căng thẳng thì có lẽ sẽ trông rất vui tươi, là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết thu hút người khác.
Rốt cuộc thì Trình Thuỵ Vi đang khổ sở che giấu điều gì?
Đến gần sáng ngày hôm sau, Trình Thuỵ Vi mới mơ hồ tỉnh dậy trong cơn đau nhức từ cơ thể. Hắn mở mắt nhìn thấy một trần nhà xa lạ, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi một cách khó chịu. Trình Thuỵ Vi nheo mắt, cử động ngón tay lại có cảm giác bên trái người có vật gì đó. Hắn quay sang nhìn, nhìn thấy Đằng Tĩnh Nhiên đang ngủ gục trên giường bệnh bên cạnh hắn, còn nắm lấy tay hắn một cách cẩn thận.
Trình Thuỵ Vi nhíu mày, rút tay ra khỏi tay Đằng Tĩnh Nhiên, gõ nhẹ vào trán anh. Đằng Tĩnh Nhiên nghe động tĩnh liền tỉnh dậy ngay.
“Cậu tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?”
Trình Thuỵ Vi chống tay ngồi dậy, Đằng Tĩnh Nhiên cẩn thận kê gối sau lưng cho hắn.
“Tôi bị gì sao?”
Đằng Tĩnh Nhiên thở dài, đáp: “Cậu bị ngất, bác sĩ nói là do sốc thuốc. Rốt cuộc là tại sao cậu lại uống thuốc an thần nhiều vậy?”
Trình Thuỵ Vi day day trán, hắn lật chăn ra muốn bước xuống giường mà đầu đã truyền đến cơn choáng váng. Đằng Tĩnh Nhiên vội đỡ lấy, gắt lên: “Lại định làm gì nữa? Cậu không thể ở yên một chỗ giùm tôi được sao?”
Trình Thuỵ Vi thở dài một hơi, tựa đầu vào tường nhìn Đằng Tĩnh Nhiên bày ra một bộ mặt lo lắng liền cười khì.
“Tôi không sao. Xuất viện đi, tôi không thích ở trong bệnh viện.”
Đằng Tĩnh Nhiên muốn Trình Thuỵ Vi ở lại quan sát thêm mấy hôm rồi mới về nhưng Trình Thuỵ Vi lại không chịu, nhất quyết muốn xuất viện, cuối cùng Đằng Tĩnh Nhiên cũng phải chào thua mà đi làm đơn.
Đằng Tĩnh Nhiên lái xe đưa Trình Thuỵ Vi về, hiện tại mới có bốn giờ rưỡi sáng.
“Đã mấy ngày cậu không ngủ rồi?”
Trình Thuỵ Vi tựa đầu vào ghế, nhằm nghiền mắt nhàn nhạt đáp: “Bốn ngày. Thuốc cũng không có hiệu quả.”
Nói như vậy tức là do bốn ngày không ngủ được nên cơ thể Trình Thuỵ Vi đã suy nhược khá nhiều. Hắn lại liên tục uống thuốc mới gây ra tình trạng sốc thuốc đến ngất đi như vậy. Bốn ngày không ngủ, thời gian làm việc vẫn như bình thường, trạng thái cũng dường như không có gì khác, rốt cuộc là làm sao có thể kiên trì được như vậy.
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày: “Mất ngủ trầm trọng như vậy, cậu bị từ lúc nào thế?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ biết là rất lâu rồi.”
Đằng Tĩnh Nhiên thở dài. Sau khi lái xe về nhà, Trình Thuỵ Vi vừa mở cửa nhà ra lại bị Đằng Tĩnh Nhiên nhấc bổng. Trình Thuỵ Vi giật mình quay sang nhìn Đằng Tĩnh Nhiên.
“Làm gì vậy?”
Đằng Tĩnh Nhiên thản nhiên bế Trình Thuỵ Vi vào nhà, đi thẳng về phòng mình, mở cửa rồi đặt Trình Thuỵ Vi lên giường. Anh kéo chăn đắp cho trình Thuỵ Vi, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh. Bởi vì chỉ có một cái gối nên để cho Tình Thuỵ Vi nằm. Đằng Tĩnh Nhiên vòng tay qua che trên mắt Trình Thuỵ Vi, khàn giọng nói: “Bây giờ đi ngủ. Cậu mau ngủ đi, tôi trông cậu ngủ.”
Trình Thuỵ Vi ngơ ngác không hiểu, mắt đã bị Đằng Tĩnh Nhiên che lại. Không phải cảm giác khó chịu mà là cảm giác an tâm một cách kỳ lạ.
“Đằng Tĩnh Nhiên.”
Trình Thuỵ Vi nhỏ giọng gọi. Đằng Tĩnh Nhiên đã nhắm mắt nhưng vẫn đáp một cách nhẹ nhàng: “Làm sao?”
“Anh thích tôi sao?”