Theo lời Lý Đào, người báo án là nạn nhân. Sự việc xảy ra sau giờ tan học trên đường về nhà, cô bé gọi cảnh sát ngay sau đó. Lúc cảnh sát đến nơi cô bé đã hôn mê và được đưa đến bệnh viện. Trên người có nhiều vết thương ngoài da, vết bầm và vết cắn ở khắp mọi nơi. Cơ quan nội tạng bị tổn thương nặng nề, dự đoán phải cắt bỏ một đoạn ruột già bị tổn thương nghiêm trọng, phần xương sườn bị rạn do va đập mạnh và một số chấn thương khác.
Bởi vì sau khi báo án, nạn nhân đã rơi vào hôn mê, đoạn đường đó không có camera giám sát nên chưa thể xác định được gì.
Nghe đến đây, bản thân Trình Thuỵ Vi cũng cảm thấy nặng lòng.
“Vậy tức là chúng ta chỉ có thể hỏi trực tiếp nạn nhân để lấy lời khai?”
Đằng Tĩnh Nhiên thở dài, gương mặt tràn đầy bất lực: “Đúng vậy. Muốn khởi cáo cần có lời khai của nạn nhân. Nhưng hiện tại cô bé không chỉ bị tổn thương nặng về thể xác mà còn tổn thương cả tinh thần. Cô bé không muốn nói chuyện với bất cứ ai, từ chối cả bác sĩ tâm lý của bệnh viện.”
Lý Đào ngồi xuống ghế, chậm rãi giải thích: “Bởi vì sự việc đó, bác sĩ nói rằng cô bé có khả năng không thể sinh con trong tương lai, mang thai là điều quá khó. Những điều này là đả kích rất lớn đến tinh thần của một đứa trẻ. Chúng ta buộc phải tiến hành hồi phục tâm lý cho đứa bé trước.”
Gia đình nạn nhân rất nghèo, chi phí điều trị đều là do ngân sách nhà nước chi trả. Bố cô bé qua đời vì tai nạn lao động, mẹ cũng đã mất hai năm trước do bệnh ung thư, hiện tại cô bé sống với ông bà ngoại. Điều kiện gia đình thoạt nhìn có thể thấy không đủ khả năng chi trả tiền điều trị để mời bác sĩ tâm lý giỏi hay các chuyên gia. Nhưng tình trạng tinh thần của cô bé không thể để kéo dài. Vết thương thân thể vẫn dễ điều trị hơn vết thương lòng, bắt buộc phải tiến hành tị liệu tâm lý cho cô bé sớm nhất có thể.
Nhưng trải qua nỗi đau lớn như vậy cô bé đã mắc chứng sợ hãi người lạ, khó có thể tiếp nhận điều trị của bác sĩ.
“Tuy rằng cậu là chuyên gia tâm lý tội phạm nhưng chúng tôi nhất thời không thể tìm ra bác sĩ nào có khả năng chuyên môn cao hơn cậu. Vì vậy chúng tôi hy vọng cậu có thể tiến hành điều trị cho cô bé.”
Trình Thuỵ Vi đan tay vào nhau, tình trạng cô bé có thể thấy không khả quan lắm. Cô bé bị xâm hại có thể tạo ra tâm lý sợ hãi đàn ông, Trình Thuỵ Vi cảm thấy đây mới chính là trở ngại lớn nhất.
“Được, tôi biết rồi. Bây giờ tôi lập tức qua đó.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười, vỗ vai Trình Thuỵ Vi: “Tôi chở cậu qua đó.”
Trên đường đi, Đằng Tĩnh Nhiên đã nói sơ qua về tình hình hiện tại của cô bé. Ca phẫu thuật diễn ra hơn chín tiếng đồng hồ đã kết thúc, hiện tại cô bé đang được chăm sóc trong phòng đặc biệt có cảnh sát canh gác đảm báo an toàn bên ngoài. Sau khi tỉnh lại, cô bé đã gặp ông bà ngoại nhưng tình hình không tốt lắm. Theo lời người nhà của nạn nhân, cô bé là một người hoạt bát lanh lợi, rất hay cười. Nhưng khi gặp lại ông bà ngoại, cô bé không khóc cũng không nói chuyện, còn từ chối cả cái ôm từ người thân.
Trình Thuỵ Vi nhíu mày. Quả nhiên cô bé vừa mắc chứng sợ người lạ vừa sợ hãi cả người khác giới và sự động chạm thân thể. Trong lòng Trình Thuỵ Vi dâng lên một nỗi đồng cảm sâu sắc trước nay chưa từng có. Có những mảnh ký ức mơ hồ nhen nhóm lên trong đầu nhưng không trọn vẹn.
Sau khi đến bệnh viện, Đằng Tĩnh Nhiên dẫn đường cho Trình Thuỵ Vi đến trước phòng bệnh rồi lẳng lặng quay về. Trước khi về còn nói khẽ với Trình Thuỵ Vi: “Khi nào xong việc thì gọi tôi, tôi qua đón cậu.”
Trình Thuỵ vi gật đầu, xua tay. Đằng Tĩnh Nhiên rời đi một lúc lâu, Trình Thuỵ Vi vẫn còn đứng trước cửa chần chừ chưa bước vào. Đối với một cô bé đang nhạy cảm về tâm lý thế này, hắn không muốn cứ tuỳ tiện không chuẩn bị gì lại xông vào thế giới của cô bé. Hắn muốn từ từ bước vào, thật tự nhiên, như vậy mới không khiến cô bé bị hoảng sợ.
Bên trong đột nhiên vang lên tiếng hát. Cô bé đang cất giọng hát, tiếng hát khẽ không rõ ràng, cảm nhận được bên trong là sự run rẩy. Trình Thuỵ Vi nhận ra, đây là một bản thánh ca. Hắn không theo đạo nhưng bài hát này hắn đã từng nghe. Trong ký ức hắn đã nghe rất nhiều lần, nhưng hắn không biết hắn đã nghe từ ai.
Trong đầu hiện lên hình ánh một người phụ nữ trong tà váy trắng đứng giữa cánh đồng cỏ xanh mướt. Tà váy trắng nhẹ đung đưa, người đó cất tiếng hát bản thánh ca Sanctus. Thanh thót, nhẹ nhàng, sùng bái. Hắn đã nhìn thấy hình ảnh đó.
Và bất giác hắn cũng cất tiếng hát theo, hoà nhịp với cô bé bên trong. Hắn và cô bé, cách một cánh cửa vẫn cùng nhau hát đến hết bài. Khi bài hát đã dừng lại, hắn im lặng đừng bên ngoài, lắng nghe.
Cánh cửa khẽ vang lên, hắn nhìn thấy một cô bé với vết thương băng bó trên mặt, trên đầu còn quấn một dải băng trắng, đôi mắt ngây thơ mà bi thương. Cô bé nấp sau cánh cửa, e ngại liếc nhìn hắn. Hắn đứng yên, bất giác mỉm cười. Hắn đối với cô bé, có một cảm giác thấu hiểu kỳ lạ.
Cô bé nhìn hắn rất lâu, chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa. Hắn không động đậy, hắn sợ sẽ doạ cô bé. Cô bé chậm rãi bước qua khỏi cánh cửa, tiến đến trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, nhìn hắn bằng con mắt vô hại.
“Thiên sứ. Là Chúa đã phái anh tới tìm em sao? Có phải Chúa đã nghe lời khẩn cầu của em rồi không?”
Trình Thuỵ Vi mỉm cười, hắn khuỵu gối xuống, nắm lấy tay cô bé một cách nhẹ nhàng, nhẹ giọng đáp với đôi mắt trìu mến: “Anh không phải thiên sứ đâu.”
Cô bé chậm rãi nhúc nhích, đôi mắt hơi ngập nước e ngại hỏi hắn: “Em có thể ôm thiên sứ được không? Anh sẽ không biến mất đúng không?”
Hắn biết cô bé đang lo ngại điều gì. Một người khi đã trải qua tổn thương đến gần như phá huỷ cơ thể lẫn tâm hồn sẽ không bao giờ tin vào bình yên vĩnh viễn nữa.
một người khi đã chìm vào bóng tối bất tận sẽ không tin vào ánh sáng nữa.
Hắn mỉm cười, cái nhìn cảm thông mà dang rộng đôi tay.
“Em có thể ôm anh, anh sẽ không biến mất.”
Cô bé chạm vào vai hắn, nhẹ nhàng như sợ hắn biến mất thật. Cô bé choàng qua cổ hắn, ôm lấy hắn, gục đầu vào vai hắn. Hắn nhẹ nhàng ôm lại cô bé, thân thể nhỏ bé run lên bần bật. Đôi vai em nhỏ bé quá, tại sao thế giới này lại chất lên đôi vai ấy gánh nặng lớn đến vậy.
Chua xót.