Sáu giờ sáng hôm sau, Đằng Tĩnh Nhiên thức dậy rồi thay đồ, cầm theo chìa khoá xe ra ngoài. Anh ta lái xe thẳng đến chỗ Trình Thuỵ Vi, nhìn thấy Trình Thuỵ Vi đã ngồi đợi sẵn ở ghế đá trước cổng chung cư, bên cạnh còn có một thùng giấy và vali quần áo. Đằng Tĩnh Nhiên xuống xe, đi đến chỗ Trình Thuỵ Vi giúp khuân đồ để vào trong cốp xe.
“Đồ của cậu cũng ít thật đó.”
Trình Thuỵ Vi vừa lướt xem điện thoại vừa hời hợt đáp: “Thì cũng không có gì quan trọng.”
Đằng Tĩnh Nhiên cười trừ. Đúng là rất hợp với tính cách của Trình Thuỵ Vi. Đằng Tĩnh Nhiên cảm thấy Trình Thuỵ Vi là kiểu người không quan tâm đến bất cứ thứ gì, thậm chí đến cả bản thân hắn cũng không quan tâm. Loại người này, nhẫn tâm với mọi thứ, nhẫn tâm với chính mình. Một người không có mối quan tâm nào như hắn, muốn lúc nào rời đi cũng được, thậm chí có lẽ cũng không có bất cứ sự việc hay người nào níu kéo được.
Nhưng thực tế mà nói, kiểu người như vậy rất đáng thương. Dường như đang sống nhưng lại không hề sống. Mỗi ngày đều hít thở ăn ngủ như mọi người nhưng chỉ xem đó như việc để duy trì mạng sống. Cuộc sống không có mong đợi thì còn gì là thú vị.
Đằng Tĩnh Nhiên ghé qua một tiệm bánh, rồi mua hai phần bánh sandwich cho bữa sáng. Vừa ăn, Đằng Tĩnh Nhiên vừa thuật lại vụ việc xảy ra đêm hôm qua. Trình Thuỵ Vi điềm nhiên cắn một miếng bánh rồi nhìn anh, hỏi: “Sao không gọi báo tôi?”
Đằng Tĩnh Nhiên gãi đầu, đáp: “Lúc đó trễ rồi nên không muốn phiền đến cậu nghỉ ngơi.”
Trình Thuỵ Vi cười, giọng điệu giễu cợt: “À ra thế. Nhờ ơn của anh, tối qua tôi thức trắng cả đêm.”
Đằng Tĩnh Nhiên nghe Trình Thuỵ Vi nói thì chột dạ đến mức suýt thì nghẹn. Anh ta ho khan vài tiếng rồi quay đầu nhìn qua chỗ khác như né tránh. Suýt thì quên chuyện lọ thuốc an thần. Bởi vì không có thuốc nên cả đêm qua Trình Thuỵ Vi không ngủ nổi, bảo sao lúc sáng lại trông thấy mặt mũi thiếu sức sống như vậy, dưới mi mắt còn trông thấy được một vệt đen mờ mờ.
Trình Thuỵ Vi chống cằm nhìn qua Đằng Tĩnh Nhiên.
“Thế nên đội trưởng Đằng, anh có thể trả thuốc lại cho tôi không? Anh định để tôi từ nay không cần ngủ vào ban đêm nữa à?”
Đằng Tĩnh Nhiên vừa cắn miếng bánh sandwich lại nghe Trình Thuỵ Vi nói thì có vẻ nuốt không trôi lắm. Anh ta miễn cưỡng lấy lọ thuốc trong túi áo ra đưa cho Trình Thuỵ Vi mà mặt lộ rỏ vẻ không muốn. Trình Thuỵ Vi lấy thuốc cất lại trong túi áo, không nhịn được cười. Tuy hắn không hiểu vì sao Đằng Tĩnh Nhiên hình như rất để tâm đến chuyện này, cũng không hiểu vì sao Đằng Tĩnh Nhiên lại làm vậy nhưng hắn lại cảm thấy biểu cảm của Đẳng Tĩnh Nhiên rất thú vị, rất đáng xem.
Sau khi đến cục thì Trình Thuỵ Vi đến thẳng phòng họp chờ luôn, Đằng Tĩnh Nhiên thì quay về phòng lấy đồ rồi mới qua. Trên đường về văn phòng thì bắt gặp cục trưởng Trần đang đi lấy nước ấm về, dáng vẻ uể oải giống như vừa ngủ dậy, đồng phục còn chưa thay, có lẽ là mới đến không lâu.
Đằng Tĩnh Nhiên đi đến niềm nở chào hỏi mấy câu, tiện thông báo vụ việc Lê Minh Lượng cho ông biết. Cục trưởng Trần gật gù, uống một ngụm nước nóng nhuận họng.
“Cậu cứ theo quy trình điều tra một lượt, nếu không có vấn đề thì chúng ta kết án rồi báo cáo lên trên. Vụ này không thể kéo dài thêm được, phía cấp trên cũng cần một lời giải thích.”
Đằng Tĩnh Nhiên không vui lắm nhưng vẫn đáp: “Vâng, cháu biết rồi.”
Vụ án vẫn còn nhiều khúc mắc nhưng phía bên trên cơ bản không để tâm đến, thứ bọn họ cần chỉ là một cái báo cáo kết án rồi chạy đi tuyên bố với truyền thông bên ngoài về công lao và sức mạnh của cảnh sát, sau đó lại làm một màn tuyên dương gì đó là xong việc. Lần nào cũng vậy, bên trên chỉ quan tâm đến kết quả, không hề quan tâm chuyện khác. Làm việc mấy năm trong cục, Đằng Tĩnh Nhiên cũng quen nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Bản tính của anh cố chấp, muốn mọi thứ phải rõ đến mức không còn gì có thể rõ hơn được mới chịu. Nhưng lực bất tòng tâm, cấp trên có lệnh thì bên dưới phải tuân theo.
Cục trưởng Trần cũng hiểu phần tính khí này của Đằng Tĩnh Nhiên. Anh ta là do ông đề cử lên, cũng một tay đào tạo ra, đương nhiên hiểu. Trần Tự vỗ vào vai Đằng Tĩnh Nhiên động viên.
“Chúng ta cứ làm tốt việc là được. Đúng rồi, Thuỵ Vi ở chỗ cậu cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Thế nào, thằng nhóc đó không gây rắc rối gì cho cậu chứ?”
Đằng Tĩnh Nhiên cười trừ đáp: “Cũng tạm được à. Không bàn về thái độ làm việc, con người này thật sự rất nhạy bén. Cháu là lần đầu gặp một người tư duy nhanh nhạy như vậy, còn rất am hiểu.”
Trần Tự gật đầu cười khanh khách.
“Có thể khiến cậu thốt ra câu khen ngợi này thì xem ra tôi không nhìn sai người. Thuỵ Vi thẳng nhóc đó tính khí và thái độ có chút không được tốt lắm. Dù sao cũng không phải cảnh sát được đào tạo qua như chúng ta, thông cảm được thì cứ thông cảm.”
Đằng Tĩnh Nhiên vẫn luôn có một câu hỏi trong lòng mãi không thể hỏi. Từ lúc Trần Tự đề cử Trình Thuỵ Vi tham gia vào đội trọng án số một, Đằng Tĩnh Nhiên đã cảm thấy kì lạ. Trần Tự không phải kiểu người sẽ ưu tiên cho những người có mối quan hệ, ông ta đối với công việc rất liêm chính công minh. Đội trọng án số một là đội mà Trần Tự dùng tâm huyết bồi dưỡng, ai cũng đều đạt đến một mức năng lực nhất định. Nhưng Trình Thuỵ Vi lại nhẹ nhàng được đề cử vào làm, còn không cần thông qua bất kì khảo hạch, đào tạo gì. Điều này đúng là kì lạ.
Tuy năng lực của Trình Thuỵ Vi quả thật có phần hơn người nhưng cũng không nghĩ ra Trần Tự sao lại ưu ái như thế. Trình Thuỵ Vi báo danh vào khoảng một tháng trước, sau đó thông báo phải làm hồ sơ điều chuyển công việc nên đến đầu tháng này mới chính thức vào cục. Vào cục rồi thì suốt ngày nhàn hạ, cũng không mấy khi tham gia vào vụ án. Đến vụ án này hắn ta mới xem như chính thức tham gia, còn lại lúc trước chỉ phụ trách thẩm vấn hay đưa lời khuyên gì đó.
Trần Tự xưa nay ghét nhất kiểu người lười biếng nhác làm, thái độ làm việc hời hợt này của Trình Thuỵ Vi vậy mà không bị ông ta tiễn ra khỏi cửa thì đúng là kì lạ.
“Chú Trần, Trình Thuỵ Vi có điểm nào đặc biệt sao? Chú đối với cậu ấy…”
Nghe thấy Đằng Tĩnh Nhiên không ngại mà nói ra suy nghĩ trong lòng, Trần Tự liền bật cười sảng khoái, vỗ mạnh vào lưng Đằng Tĩnh Nhiên.
“Ôi cái thằng! Cậu nghĩ tôi ưu ái người mình công tư bất phân đấy phỏng?”
“Ơ, không phải thế đâu ạ! Chỉ là…” - Đằng Tĩnh Nhiên vội xua tay giải thích. Trần Tự liền gật gù đáp tiếp: “Tôi biết tôi biết. Cụ thể hiện tại tôi chưa nói với cậu được. Thẳng nhóc Thuỵ Vi đó tôi cũng là được người ta gửi gắm chăm sóc giống như cậu. Nhưng không phải vì vậy mà tôi ưu tiên gì đâu, cậu cũng thừa nhận thằng nhóc đó có năng lực tốt còn gì. Tôi là nhìn trúng năng lực này của nó. Tính khí và suy nghĩ có nên gọi là có chút quái gở. Năng lực đó của nó không nên để phát huy bừa bãi rồi gây hoạ, tốt nhất là làm cho cảnh sát chúng ta, kiềm chế giúp nó, không để nó đi vào bước đường không còn lối thoát. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Đằng Tĩnh Nhiên hơi ngờ vực, mặt hơi trân ra.
Trần Tự cười, vỗ vai Đằng Tĩnh Nhiên.
“Từ từ rồi cậu sẽ hiểu. Được rồi, mau đi làm việc đi. Lúc nào rảnh rỗi thì đến nhà tôi ngồi một lúc, bà nhà lại bảo nhớ cậu rồi.”
Trần Tự vừa định đi thì giống như nhớ ra chuyện gì đó lại quay lại nói với Đằng Tĩnh Nhiên: “Đúng rồi, lúc làm việc thì chú ý Thuỵ Vi một chút, xem như tôi nhờ cậu. Quan trọng là đừng để thằng nhóc đó lái xe. Thằng nhóc tư duy tốt mà lại mắc chứng mù màu đỏ xanh, nó không phân biệt được đèn giao thông đâu.”
Đằng Tĩnh Nhiên nghe nói liền giật mình hỏi lại: “Mù màu đỏ xanh sao.”
Trần Tự gật đầu, sau đó vẫy tay tạm biệt rồi thong dong rời đi. Đằng Tĩnh Nhiên có hơi bất ngờ, Trình Thuỵ Vi bị mù màu sao? Nhớ lại thì Trình Thuỵ Vi ở một khu chung cư xa hoa như vậy mà lại không có xe riêng thì cũng không hợp lý lắm. Kiểu thiếu gia công tử như hắn nên tậu một chiếc siêu xe mới là bình thường. Ở một nơi xa so với chỗ làm việc mà đi về đều bắt taxi thì đúng là quá tốn kém. Nhớ lại lần ở quán bar đi ra gặp ngã tư, Trình Thuỵ Vi đã đứng ngẩn ngơ trước đèn giao thông một lúc lâu mà không qua đường. Có lẽ vì chứng mù màu không thể phân biệt đèn giao thông nên dù nhìn thấy xe bên đường dừng lại cũng không dám đi qua.
Thêm lời nói lúc nãy của Trần Tự, trong đầu Đằng Tĩnh Nhiên bỗng xuất hiện một suy nghĩ khác về Trình Thuỵ Vi.
Trình Thuỵ Vi có lẽ so với trong suy nghĩ của anh hoàn toàn khác biệt.