Tôi liếc nhìn cậu ấy. Tôi không chắc tôi nghĩ thế nào về cậu ấy. Tôi chỉ biết, tôi sẽ dùng mọi sức lực dù nhỏ bé của mình để bảo vệ cậu ấy. Tôi gọi lớn tên của cậu ấy, cậu ấy giật mình. Tôi hét rằng hãy chạy đi, cậu ấy chần chừ nhưng cuối cùng vẫn quyết định chạy đi. Tôi biết cậu ấy không bỏ rơi tôi, cậu ấy muốn chạy đi gọi người tới. Nhưng quyết định này của cậu ấy và sự ngu ngốc của tôi đều phải trả giả.
Tôi đã ảo tưởng rằng bản thân tôi có thể dù chỉ một lần duy nhất sẽ thoát khỏi tay hắn. Tôi đã tin rằng bản thân tôi dù chỉ một lần duy nhất cũng sẽ bảo vệ được người tôi muốn. Nhưng tôi sai rồi. Con quái vật đó căn bản không phải là thứ tôi có thể đối đầu.
Hắn ta chỉ cần một bước đã túm được cậu ấy. Hắn mạnh tay vứt cậu ấy vào trong, cậu ấy ngã nhào, lưng đập vào tường, gương mặt đau đớn. Lúc đó tôi mới hiểu được, tôi đã ngu ngốc đến mức nào. Hắn tặc lưỡi quay gót rời đi, tôi nhìn thấy cậu bò dậy. Cậu lao đến. Đừng làm vậy mà! Cậu không thể thắng được hắn.
Tôi tuyệt vọng gào thét, tuyệt vọng giãy dụa.
Hắn cúi người túm lấy cậu ấy kéo xềnh xệch trên sàn nhà. Tôi ở trên vai hắn tận lực phản kháng cũng không thể thương tổn đến hắn dù chỉ một phần.
Hắn đi đến trước cầu thang, tôi đột nhiên sợ hãi. Tôi ý thức được hắn muốn làm gì. Tôi gào thét, van xin đều vô ích. Hắn tàn nhẫn nắm lấy cậu, thả rơi xuống cầu thang. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu lăn xuống, đến khi xung quanh cậu là một vũng máu đỏ tươi.
— — — —
Lê Minh Lượng cuối cùng cũng ký tên vào bảng lời khai. Ngay từ đầu hắn ta đã không có ý định sẽ chạy trốn. Hắn ta biết bản thân sẽ phải đối diện với điều gì. Vụ án tưởng như phức tạp cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Trình Thuỵ Vi lại cảm thấy bản thân vẫn luôn bỏ lỡ một điều gì đó. Trong lòng cứ bứt rứt không thôi.
“Tôi còn một chuyện không rõ muốn hỏi anh.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi với anh mắt có phần ngạc nhiên. Vụ án đã rõ ràng, cũng không biết Trình Thuỵ Vi còn khúc mắc điểm nào.
“Dự án thuốc bổ não của anh tại sao lại đột nhiên dừng sản xuất. Theo như tôi biết anh theo học ngành nghiên cứu dược phẩm ở nước ngoài, tốt nghiệp loại giỏi, tại sao phải đâm đâu vào một thứ sẽ huỷ hoại tương lai mình như thế.”
Lê Minh Lượng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, chậm rãi kể lại: “Trên thực tế dự án không phải của tôi. Trước khi tôi tốt nghiệp được một năm, có một ngày nọ tôi nhận được một bưu phẩm kì lạ. Bên trong cho tôi biết sự thật về cái chết của em trai tôi, cũng có một dãy số điện thoại. Tôi đã liên lạc theo số đó. Tôi không biết đó là ai, người đó nói rằng sẽ giúp tôi trả thù. Dự án thuốc cũng là kế hoạch của ông ta phát triển, tôi chỉ phụ trách sản xuất, lợi nhuận sẽ chia đôi. Tôi ban đầu vì thù hận làm mờ lý trí nên không nghi ngờ, sau khi sản xuất lô thuốc đầu tiên nhận về những phản hồi khiến tôi có chút hoài nghi. Tự mình điều tra mới biết bên trong có chất cấm, tôi mới cho ngừng sản xuất. Tôi chỉ muốn trả thù cho em trai, không muốn hại đến người vô tội.”
Lời tường thuật này của Lê Minh Lượng khiến Đằng Tĩnh Nhiên lẫn Trình Thuỵ Vi cảm thấy mù mịt. Trong vụ án này vậy mà vẫn còn khúc mắc chưa được cởi bỏ. Từ đầu, kế hoạch được dàn dựng không phải do Lê Minh Lượng mà là do một người nào đó. Công ty được thành lập cách đây khoảng ba năm, tính thêm thời gian Lê Minh Lượng ở nước ngoài nhận được bưu kiện kì lạ có lẽ là khoảng bốn năm. Thời gian Lê Minh thành chết khoảng sáu bảy năm, chênh lệch không nhiều. Người đó tại sao lại biết được sự thật về cái chết của Lê Minh Thành, rồi vì mục đích gì lợi dụng Lê Minh Lượng phát triển số thuốc này. Người đó dàn dựng một kế hoạch tỉ mỉ cho Lê Minh Lượng, có lẽ không chỉ đơn giản vì tiền.
Trình Thuỵ Vi trầm ngâm chìm vào dòng suy nghĩ. Không thể biết được người này là ai. Lê Minh Lượng cũng nói rằng bản thân chưa từng gặp gỡ người này, chỉ nghe qua giọng nói, mỗi lần liên lạc đều là số điện thoại khác nhau. Dàn dựng một kế hoạch tỉ mỉ từ khoảng bốn năm trước, rốt cuộc là có mục đích gì?
“Anh không hề nghi ngờ những lời ông ta nói về cái chết của em trai anh là giả sao?”
Lê Minh Lượng lắc đầu: “Tôi đã tự mình điều tra mới xác nhận được tất cả là sự thật. Mặc dù tôi cũng không biết ông ta vì sao lại biết được sự tình bên trong nhưng lúc đó tôi có nói thì cũng không ai tin, tôi chỉ một lòng muốn trả mối thù cho em tôi.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn Trình Thuỵ Vi đang trầm ngâm suy nghĩ liền lên tiếng hỏi: “Cậu còn gì muốn hỏi không?”
“Tạm thời thì không, việc còn lại giao cho anh.” - Trình Thuỵ Vi đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn trước.
Đằng Tĩnh Nhiên theo quy trình giam giữ Lê Minh Lượng, nộp bản lời khai và chứng cứ lên viện kiểm soát yêu cầu công tố viên chuẩn bị khởi tố. Sau khi bàn giao Lê Minh Lượng cho người bên viện kiểm soát, Đằng Tĩnh Nhiên vội vàng đi tìm Trình Thuỵ Vi.
Trình Thuỵ Vi lúc này ở trong văn phòng của Đằng Tĩnh Nhiên, nằm trên ghế sô pha ngủ một giấc ngon lành. Đằng Tĩnh Nhiên qua phòng làm việc của Trình Thuỵ Vi tìm thì lại không thấy một ai, tìm hết sở cảnh sát trên dưới một lượt cũng không thấy ai. Kì lạ, người này đi đâu rồi chứ?
Đến khi Đằng Tĩnh Nhiên quay về lại nhìn thấy Trình Thuỵ Vi nằm trên ghế sô pha của mình ngủ từ lúc nào. Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày. Con người này cũng tuỳ tiện quá nhỉ, cũng không biết đây là phòng của ai mà vào ngủ một giấc ngon lành như vậy. Văn phòng của bản thân thì không về lại chạy đến chỗ của người khác chiếm dụng không gian thế này.
Đằng Tĩnh Nhiên nhìn ra bên ngoài, trông thấy Trương Hiểu Sinh đang bê một hộp đồ liền ngoắc tay gọi. Trương Hiểu Sinh liền nhanh nhảu bỏ hộp đồ xuống rồi chạy qua. Đằng Tĩnh Nhiên chỉ vào người đang nằm trong phòng, hỏi: “Sao cậu ta vào được đây? Tôi nhớ tôi đã khoá cửa phòng đàng hoàng rồi mà.”
Trương Hiểu Sinh nhìn vào, xác định người bên trong là ai rồi mới đáp: “Anh nói trưởng ban Trình à, anh ấy bảo có việc muốn thảo luận với anh nên tôi mở cửa cho anh ấy vào. Sao thế, anh không biết à? Hay lần sau tôi không mở cửa cho anh ấy nhé.”
Đằng Tĩnh Nhiên tâm trạng rối bời, thật không hiểu nổi con người này. Anh day day thái dương, xua tay: “Thôi được rồi, cậu đi làm việc đi. Lần sau nếu cậu ấy đợi tôi thế này thì gọi báo tôi một tiếng.”
Trương Hiểu Sinh gật gù rồi chạy đi làm việc tiếp. Đằng Tĩnh Nhiên đi vào, đóng cửa phòng nhẹ nhàng không muốn phiền đến giấc ngủ của Trình Thuỵ Vi. Anh chạy nửa cái sở cảnh sát để tìm hắn mà hắn lại ở đây ngủ ngon thế này, đúng là không biết dùng từ để hình dung cảm xúc lúc này.
Đằng Tĩnh Nhiên đột nhiên chú ý đến lọ thuốc an thần để trên bàn cạnh mắt kính của Trình Thuỵ Vi. Lần trước anh cũng đã trông thấy nó. Nếu nhớ không lầm hình như Trình Thuỵ Vi luôn mang theo thuốc, lúc đầu gặp cũng thấy hắn trong tình trạng thiếu sức sống, mắt có quầng thâm. Khuôn mặt thì đẹp như tạc mà cảm giác cứ đờ đẫn kiểu gì không rõ, nhìn như người mất ngủ lâu lắm rồi.
Đằng Tĩnh Nhiên ngồi đối diện, chống cằm nhìn Trình Thuỵ Vi. Cũng không thể để hắn ta ngủ thế này mãi được. Nghĩ ngợi một hồi anh mới quyết định gọi Trình Thuỵ Vi dậy.
Đằng Tĩnh Nhiên đi qua, cúi người vỗ nhẹ vào vai Trình Thuỵ Vi, nhẹ giọng gọi: “Này, tỉnh lại đi. Cậu qua đây tìm tôi có việc gì hả? Đừng có ngủ nữa.”
Trình Thuỵ Vi nghe gọi, nhíu nhíu mày mấy cái tỏ vẻ khó chịu rồi từ từ mở mắt. Đằng Tĩnh Nhiên nhướn mày tỏ thái độ, Trình Thuỵ Vi ngồi dậy, xoa xoa sau gáy đang nhức nhối, giọng lừ nhừ: “À, cũng không phải có việc gì. Chỉ là tôi phát hiện chỗ này của anh ngủ ngon nên qua đây ngủ, nếu không nói tìm anh thì cậu cảnh sát đó đâu có cho tôi vào.”
Đằng Tĩnh Nhiên nghe xong cái lí do này của Trình Thuỵ Vi thì cũng cạn lời. Thế nên, Trình Thuỵ Vi chạy qua đây thật sự chỉ để ngủ, còn anh thì đã chạy nửa cái sở cảnh sát để tìm hắn?