Kinh Hải có hai nhà ăn, một lớn một nhỏ, cho nên phân biệt là nhà ăn lớn và nhà ăn nhỏ.
Bất kể là nhà ăn nào, đều có ba lầu. Bất đồng với một vài chỗ có giá ổn định, lầu 3 ít người, món ăn nhiều lại còn ngon, nói trắng ra là chính là trừ bỏ đắt thì không còn cái gì xấu.
Đàm Phi Chu nói cơm trưa của Phương Lăng gã bao, nói là làm, sau tiết thể dục mệt mỏi mà dẫn Phương Lăng lên nhà ăn lầu 3.
Đàm Phi Chu đứng ở quầy cơm, ánh mắt đã dán vào bên trong, "Phương Tiểu Lăng, lẩu xào cay này ăn ngon, cho cậu một phần, muốn không?"
Phương Lăng đi qua xem, thấy một mảng đỏ đỏ xanh xanh.
Củ sen bị sa tế nhuộm màu, tôm lớn nấu chín, còn mực tạc đến ánh vàng rực rỡ, còn có cái cánh gà lớn toàn mỡ...
Lẩu xào cay nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, cơ bản có thể nói là một nồi hầm, lúc nấu đương nhiên không thể thiếu ớt cay.
Vì thế màu sắc cực kì tươi đẹp.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad khanhuochien.
Phương Lăng chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển đầu, "Không được, cái này dễ nóng trong người."
Đàm Phi Chu không thể tưởng tượng nổi, "Nóng trong người? Cậu còn chú ý cái này nữa hả??"
Dưỡng thân như vậy sao? Tuổi còn trẻ mà, bộ cần phải sống như 5-60 tuổi sao??
Bất quá Đàm Phi Chu rất mau suy nghĩ cẩn thận, "Ấy, tôi quên cậu còn chưa hết bệnh thuỷ đậu, đúng là không thể ăn đồ nóng, ăn lẩu cay thế nào? Bên kia lẩu cay ăn ngon lắm."
Phương Lăng nghĩ nghĩ, gật đầu.
Vì thế hai người đều chọn một phần lẩu cay, bất quá so với Đàm Phi Chu chén nào chén nấy đỏ rực, Phương Lăng một chén kia thanh đạm hơn rất nhiều.
Cậu chỉ cho một chút dấm, còn có một chút dầu mè, phụ liệu khác toàn không thêm.
Đàm Phi Chu phun tào, "Thì ra bệnh thuỷ đậu thật thảm, không thể cơm ngon rượu say."
Phương Lăng từ từ nói, "Ăn quá cay đối với dạ dày không tốt."
Đàm Phi Chu hút một ngụm cay, ăn đến trên miệng đều là sa tế, còn mơ hồ không rõ mà nói: "Sướng! Cay mới sướng!!"
Phương Lăng cũng cúi đầu ăn mì, cậu ăn rất từ tốn, không ăn ngấu nghiến giống sói đói, cũng không phải như con gái có cái miệng nhỏ, cậu ăn thật sự an tĩnh, làm người khác nhìn chỉ cảm thấy ưu nhã.
"Kẽo kẹt."
Xê dịch một tiếng, ghế dựa ở vị trí bên cạnh Phương Lăng bị kéo ra.
Triệu Thuấn một tay bưng đồ ăn, trực tiếp ở bên cạnh Phương Lăng ngồi xuống.
Phương Lăng ngước mắt nhìn về phía hắn, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy --
"A Thuấn, chúng ta ngồi bên này sao?"
Há, thanh âm này rất quen thuộc.
Là Kỷ Thanh Bình.
Phương Lăng đem điều muốn nói nuốt trở về, một lần nữa cúi đầu ăn mì.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Thuấn quay đầu nhìn về phía Phương Lăng, "Cậu đánh cầu lông không tệ, trước kia từng luyện chuyên nghiệp qua hả?"
Triệu Thuấn không phải cái loại người thua thì chịu không nổi, tuy nói trận cầu kia làm hắn cầm cái trứng vịt đầu tiên trong cuộc đời, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Thuấn phải thừa nhận kỹ thuật Phương Lăng rất tốt.
Nam sinh 18 tuổi, không thiếu nhất là nhiệt huyết, cũng sục sôi ý chí chiến đấu.
Hiện tại Triệu Thuấn chủ động nói chuyện cùng Phương Lăng, chính là vì về sau có rảnh lại cùng Phương Lăng chơi mấy ván.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad khanhuochien.
Lúc này, Kỷ Thanh Bình bưng cơm đi tới, y ngồi ở đối diện Triệu Thuấn, "A Thuấn, các cậu đang nói cái gì?"
Phương Lăng lười biếng nhấc mí mắt lên quan sát Triệu Thuấn một cái, "Trước kia chưa từng luyện qua cầu lông."
"Trước kia" đúng là không luyện, bởi vì là "tương lai" mới luyện.
Kỷ Thanh Bình thanh âm cất cao, y theo bản năng nói: "Không có khả năng!"
Y thích đánh cầu lông, vì thế còn mời huấn luyện viên chuyên nghiệp về dạy, đi thi cầu lông dành cho nam thanh niên ở thành phố còn được hạng ba, ở trong trường càng là chưa từng gặp đối thủ.
Hiện tại Phương Lăng nói chưa từng luyện, Kỷ Thanh Bình phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Phương Lăng cười như không cười, "Có lẽ là thiên phú dị bẩm."
Đàm Phi Chu: "......"
Bỗng nhiên cảm thấy người anh em cậu lại không phải ông già, nhìn mồm mép như thế này cơ mà.
Biểu tình trên mặt Kỷ Thanh Bình kì lạ, giống như nuốt nguyên một cái trứng gà mà tìm không thấy nước canh để trôi xuống, yết hầu bị nghẹn lại.
Triệu Thuấn nghe cậu nói như vậy lại tin vài phần, bởi vì hắn ở phương diện bóng rổ cũng là rất có thiên phú, hiểu rõ cảm giác "thiên phú dị bẩm".
Ánh mắt Triệu Thuấn sáng lên, "Tôi trước kia cảm thấy cậu bị đánh ba gậy mà còn không dám đánh rắm, hiện tại xem ra không phải, cậu cư nhiên ngoài đọc sách còn có sở trường đặc biệt."
Huyệt thái dương Phương Lăng nhảy nhảy, bỗng nhiên muốn đem đầu gia hỏa này ấn xuống mâm cơm.
Há, Triệu Thuấn anh là lão già thích xạo xự, trước kia còn nói lúc tui đọc sách hết sức chuyên chú còn có ánh sáng của học bá luôn á.
Không biết vì cái gì, Triệu Thuấn sau khi nói xong lời này cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hắn nhịn không được quay đầu hắt xì.
Kỷ Thanh Bình bỗng nhiên nói: "Xem ra cậu sẽ đến rất nhiều, nếu không hôm nào cùng đi câu lạc bộ Kim Quả chơi bida*, thắng thua không quan trọng, vui vẻ là chính."
(*Gốc là khí thương, mà mình thấy nếu chơi ở câu lạc bộ thì chắc là bida).
Vẻ mặt Đàm Phi Chu ở bên cạnh nghe được liền ngốc.
Thật sự không cẩn thận nghĩ tới thì đề tài này nhảy qua nhanh như vậy, vừa mới không phải đang nói cầu lông sao, ủa tại sao chỉ chớp mắt liền chạy đến bida rồi á?
Hơn nữa có thiên phú dị bẩm ở lĩnh vực cầu lông, cũng không liên quan bida sẽ lợi hại đó!
Đàm Phi Chu nhìn Kỷ Thanh Bình, cảm thấy mạch não lớp trưởng lớp bên cạnh này không bình thường.
Đọc sách đến tiền đình à.
Kỷ Thanh Bình giọng nói vừa chuyển, "A Thuấn, cậu cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"
Triệu Thuấn vừa mới hắt xì, hắn không nghe rõ phía trước, chỉ nghe thấy nửa câu sau, thuận miệng nói: "Ừm!"
Học sinh ở nhà ăn luôn muốn tự dọn khay đồ ăn, kỳ thật cũng không có nhiều phiền toái, chỉ cần đem khay đồ ăn đem về nơi được chỉ định là được.
Ở nơi thu khay cách đó không xa, xây một loạt bồn rửa tay, cho học sinh rửa tay sau khi ăn xong.
Triệu Thuấn cùng Đàm Phi Chu vóc dáng cao, chân cũng dài, hai ba bước thả khay đồ ăn trước, đi đến bồn rửa tay bên kia rửa tay.
Phương Lăng cùng Kỷ Thanh Bình đi chầm chậm.
Khi buông mâm đồ ăn, Phương Lăng nghe thấy Kỷ Thanh Bình bên cạnh nói: "Tôi thấy cậu viết thư tình cho A Thuấn, cậu thích hắn đúng không?"
Ngữ khí hoàn toàn là trần thuật, giống như đang nói chuyện hôm nay có ăn cơm không.
Ánh mắt Phương Lăng dừng một chút, một hồi lâu sau mới nhớ, năm đó thời điểm cậu lần đầu đưa quà cho Triệu Thuấn, đúng là còn viết một phong thư tình.
Chẳng qua phong thư tình kia không thấy, tìm như thế nào cũng không tìm thấy, sau lại bởi vì thời gian gấp rút, cậu cũng không một lần nữa viết thư khác.
Hiện tại Kỷ Thanh Bình nhắc tới thư tình, Phương Lăng phỏng đoán phong thư tình kia hẳn là bị đối phương thấy, thậm chí rất có thể đang ở trong tay Kỷ Thanh Bình.
Đem đĩa cơm ngay ngắn trật tự mà bỏ vào thùng, Phương Lăng dường như không có việc gì ngẩng đầu, "Ây, nếu cậu nói cái kia, đó là do chơi sự thật hay thử thách bị phạt phải viết thôi."
Phương Lăng biểu tình cực kì ổn, vừa mới bắt đầu thậm chí còn nhìn Kỷ Thanh Bình cười một chút, mười phần bình tĩnh, trên mặt, trong ánh mắt một chút cũng không có thẹn thùng.
Kỷ Thanh Bình trong mắt lộ ra chút hồ nghi, bỗng nhiên không xác định được.
Sự thật hay thử thách hả?
Thiệt hay giả đó?
Phương Lăng lại nói: "Phong thư kia chỉ cần đừng cho lão Chương thấy, xử lý như thế nào thì tùy cậu, bằng không lão Chương sẽ hung hăng dạy dỗ tôi."
Kỷ Thanh Bình trong mắt hồ nghi càng ngày càng nặng.
Phương Lăng nhướng mày nhìn y, "Làm sao vậy?"
"Không có." Kỷ Thanh Bình thu hồi ánh mắt, gác xuống bộ đồ ăn, y dẫn đầu đi tới bồn rửa tay.
Phương Lăng nhìn bóng dáng Kỷ Thanh Bình, câu môi cười cười.
Kỷ Thanh Bình 18 tuổi rốt cuộc vẫn quá là gà.
Cũng được đi, đúng là rất khó trông cậy vào lão nam nhân hơn 50 tuổi như cậu sẽ thẹn thùng bởi vì một phong thư tình nhỏ như con thỏ.
Sau cơm trưa, Phương Lăng không về ký túc xá, cậu trực tiếp tới phòng học, chui vào sách giáo khoa vật lý.
Hôm nay là thứ năm, kiểm tra tháng vào chiều thứ ba, cậu còn thời gian mấy ngày ôn tập.
Kinh Hải nhất trung có thầy giáo và thiết bị dạy học tốt nhất thành phố A, nơi này hình thức quản lý và dạy học cũng có khác biệt lớn so với trường học khác.
Năm ba trường khác tiết thể dục bị lấy mất, nơi này năm ba một tuần còn có hai tiết thể dục thông khí.
Trường học khác chỉ cho phép năm ba nghỉ nửa ngày chiều chủ nhật, Kinh Hải nhất trung cho năm ba học xong tiết tự học buổi sáng thứ bảy liền bắt đầu nghỉ, tối chủ nhật lại trở về trường học.
Tương đương với so bên trường học khác nghỉ nhiều hơn một ngày.
*
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau tiết tự học sáng thứ bảy, Phương Lăng tính toán về nhà một chuyến.
Kiểm tra tháng sốt ruột, nhưng việc trong nhà cũng là lửa sém lông mày.
Đem sách vật lý cất vào cặp, Phương Lăng đeo cặp sách lên liền đi.
Cổng trường có trạm giao thông công cộng, mỗi khi nghỉ cuối tuần, nơi này có rất nhiều người.
Một tổ ong mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng lên xe, xe tới người liền lên, không cướp được vị trí chỉ có thể chờ xe tiếp theo.
Đương nhiên, cũng có không ít học sinh lựa chọn tự lái xe về, tỷ như nói...... Triệu Thuấn.
Phương Lăng ở cửa thấy hắn.
Nam sinh cao cao đại đại trên người chỉ mặc một kiện đồng phục ngắn tay, mùa thu tại đây gió lạnh từng trận lại lộ ra hai cánh tay rắn chắc.
Triệu Thuấn chạy là một chiếc xe vùng núi số lượng có hạn, thân xe là kim loại màu vàng kim sắc bén, đuôi xe lá liễu giống cây đao vừa ra khỏi vỏ.
Sáu chiếc xe số vùng núi tính năng cực tốt, ngoại hình rất phong cách.
Phương Lăng trước liếc mắt nhìn Triệu Thuấn một cái, sau đó đem ánh mắt dịch đến bên cạnh, không ngoài ý muốn thấy được Kỷ Thanh Bình.
Kỷ Thanh Bình cũng lái một chiếc xe vùng núi, màu trắng, cùng chiếc kia của Triệu Thuấn là một hãng, bất quá không phải loại số lượng có hạn.
Mắt Phương Lăng bình tĩnh, sau đó dịch khai ánh mắt, ở ven đường bắt một chiếc xe taxi.
Phương Lăng đeo đai an toàn, "Khu dân cư Đế Cảnh."
"Được, cậu bạn nhỏ ngồi ngay ngắn ~"
Đế Cảnh là khu dân cư lâu đời của người giàu, có thể ở nơi này đều là nhóm người giàu lên rất sớm ở thành phố A kia.
Giàu sớm, tương đương tích lũy được nhiều tiền, ở khu dân cư Đế Cảnh tùy tiện xách ra một người, đều có thể tùy tiện treo lên cái danh là kẻ có tiền.
Nhưng nhà Phương Lăng lại là ngoại lệ.
Mẹ Phương lớn lên ở địa phương đông người, khi tuổi trẻ nghĩa vô phản cố* mà đi theo mối tình đầu là cha Phương tới thành phố A.
(*Nghĩa vô phản cố: không do dự, cố chấp.)
Diệp lão gia tử có một người con gái lớn mang tư thế đi không trở lại như vậy thì giận đến hoa mắt, nói ra lời tàn nhẫn nếu dám gả đi địa phương xa như vậy thì đừng nhận ông là cha, hơn nữa toàn bộ tiền lập tức bị đóng băng, về sau gia sản một cắc đều sẽ không chia cho cô.
Đại tiểu thư trong mắt đều là tình yêu, thật sự bỏ xuống hết thảy đi theo bạn trai đến thành phố S.
Vốn dĩ Diệp lão gia tử đang nổi nóng tức giận đến “nói là làm”, thật sự ngừng cung cấp cho đại tiểu thư, mặc kệ đứa con gái lớn này.
Đến nỗi nhà ở khu dân cư Đế Cảnh, là Diệp lão phu nhân ở thời điểm cha mẹ Phương Lăng kết hôn trộm mua cho con gái, trừ chuyện này thì Diệp gia chưa từng giúp đỡ cho mẹ Phương cái gì nữa.
Cho nên nhà Phương Lăng tuy rằng ở nơi này, nhưng nếu so với các chủ hộ khác, chỉ có thể tính là gia đình bình thường ở tầng dưới chót.
Tiểu khu không cho xe bên ngoài đi vào, Phương Lăng xuống xe.
Phương Lăng không có trực tiếp về nhà, mà là đi bộ đến căn A23.
Nói đến cũng khéo, thời điểm Phương Lăng đến, cửa lớn căn A23 đang mở, còn mơ hồ có thể thấy chủ nhân căn nhà đang tại sân trước tu bổ bồn hoa.
“Chú Chu!” Phương Lăng ngừng ở cổng lớn.
Nam nhân bên trong ngồi dậy, vừa nhìn ngoài cửa thấy là Phương Lăng, vội vàng buông kéo trong tay, “Là Tiểu Lăng à, đừng đứng ở cửa, vào đi.”
Phương Lăng đeo cặp sách đi vào.
Sân trước này bày không ít bồn hoa, mỗi một chậu đều rất lịch sự tao nhã, còn có hoa lan ở góc tường.
Phương Lăng thấy Chu Hạng Minh, nhịn không được cảm thán trong lòng, nếu không phải sau khi mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, người nam nhân này mỗi năm đều đi bái tế mẹ, lại hao hết tâm tư hỗ trợ cậu tìm được chứng cứ phạm tội của hai người kia, lại vài lần ở phía sau cậu lôi ra Kỷ Thanh Bình cho cậu đạp xuống bùn… Cậu đơn giản sẽ cho rằng người chú vẫn luôn đối với cậu chiếu cố rất nhiều này thật sự chỉ là tìm không thấy người thích hợp mới cả đời không cưới.
So với tóc bạc sau này, hiện tại Chu Hạng Minh thoạt nhìn còn trẻ, gần 40 tuổi mà nhìn giống đầu 30, chú mang một cái mắt kính nửa khung màu bạc, hào hoa phong nhã.
“Chú Chu, cháu……” Lời này còn chưa nói xong, Phương Lăng đã bị con mèo tam thể không biết từ nơi nào vụt ra thăm hỏi.
Hai chân sau của miêu miêu đứng trên giày Phương Lăng, hai chân trước cọ vào quần Phương Lăng.
Nó vừa mới đi phá bồn hoa của Chu Hạng Minh xong, trong móng còn dính bùn, bây giờ giẫm trên giày Phương Lăng, trên quần một vết, dưới giày Phương Lăng cũng nháy mắt đều dơ bẩn.
“Ai, nhóc không thể nghịch ngợm như vậy!” Chu Hạng Minh đi qua xách gáy con mèo, đem cái đuôi không ngừng kêu meo meo meo này từ trên người Phương Lăng xuống.
Đầu vừa chuyển, Chu Hạng Minh đối Phương Lăng nói xin lỗi: “Tiểu Lăng, trên bàn trà phòng khách có khăn giấy ướt, cháu lau trước đi.”
Phương Lăng nhìn Chu Hạng Minh, lại nhìn con mèo tam thể đã từng được cậu cho ăn cá khô kia, gật đầu đồng ý.
Xác thật đi tìm khăn giấy ướt, không chỉ lau giày, lau quần, còn phải đem vết mèo cào lau khô.
Phương Lăng đi vào nhà.
Nhà Chu Hạng Minh cậu không phải lần đầu tiên tới, ngựa quen đường cũ đi đến phòng khách, lại chuẩn xác mà tìm được khăn giấy ướt.
Lúc Phương Lăng mới vừa dùng một đống khăn ướt, cậu giống như nghe được giọng Triệu Thuấn.
Ngay từ đầu Phương Lăng cho rằng mình nghe lầm, vừa nghiêm túc nghe, kết quả đúng là Triệu Thuấn.
Giọng Triệu Thuấn nghe rất dễ, hiện tại hắn đang ở cuối kì đổi giọng, trong giọng nói mang theo điểm khàn khàn.
“Chú Chu, chiều nay chú có rảnh không?” Nói chuyện chính là Triệu Thuấn.
Chu Hạng Minh nghĩ đến Phương Lăng tới tìm mình, nói không chừng có việc, vì thế không có trực tiếp đáp ứng Triệu Thuấn, mà là hỏi hắn có chuyện gì.
Sau đó khi Phương Lăng đã chạy tới huyền quan liền nghe Triệu Thuấn dùng một loại ngữ khí không cam lòng lại biệt nữu nói:
“Lớp học cháu có một tiểu thư ngốc đánh cầu lông không tệ, hôm nay lúc chơi bóng cháu bị cậu ta bắt nạt! Chú Chu, cháu nhớ chú đánh cầu lông rất khá, chú có thể dạy cháu hai chiêu hay không, lần sau cháu phải bắt nạt ngược lại!!”
Triệu Thuấn lời này mới nói xong, hắn liền thấy một nam sinh mặc đồng phục từ trong phòng đi ra.
Người nọ cười như không cười, lại là cái kiểu như cha hắn lúc chuẩn bị lấy dép lê đánh vào mặt của hắn, “Triệu Thuấn, cậu vừa mới gọi ai là tiểu thư ngốc?”
Triệu Thuấn: “???”
Triệu Thuấn: “!!!”