Sau một tháng kể từ ngày Mộc Di trở về, cuối cùng anh và cô cũng tổ chức hôn lễ trong sự chúc phúc của mọi người. Đây là hôn lễ thế kỉ lần hai của thành phố S, trước đó là hôn lễ của Kỳ Niên - lão đại Huyết Vũ được tổ chức cách đây 3 năm. Hai trong số bốn người đàn ông hoàng kim của thành phố S đã bước vào nấm mồ của hôn nhân, mọi trái tim thiếu nữ ở thành phố này đều cảm thấy đau đớn khôn cùng.
Hôn lễ lần này được tổ chức trong khách sạn LV, một trong những khách sạn lớn nhất nước do tập đoàn Thịnh Nguyên làm chủ.
Từ sáng sớm, Mộc Di đã bị lôi dậy để trang điểm làm tóc, đêm qua cô không tài nào chợp mắt được bởi vì trong lòng cô vô cùng cao hứng, đến rạng sáng mới ngủ được thì đã bị đánh thức. Mộc Di hai mắt nhắm nghiền mặc kệ cho thợ trang điểm đang tô son đánh phấn cho cô, đối với một cô dâu thì giờ phúc này sẽ không thể ngủ bởi vì vô cùng vui sướng, nhưng đối với Mộc Di hiện tại được ngủ mới là tốt nhất.
Lúc này đã gần 6h sáng, còn cách thời gian nhà trai đến rước dâu là 3 tiếng. Hiện tại Mộc Di đã được trang điểm xong, cô bắt đầu thay váy cưới. Chiếc váy cưới của cô là một mẫu thiết kế đặc biệt do chính Khải Trạch vẽ.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó cô đã xúc động đến bật khóc, Khải Trạch nói cho cô biết mẫu thiết kế này là do anh thức đêm để vẽ, thời điểm thiết kế hoàn thành là vào hai năm trước, lúc bảo bảo được 7 tháng. Dự định của anh là sau khi cô sinh xong anh sẽ đem mẫu thiết kế tặng cô nhưng kết quả phải đến hai năm sau món quà này của anh mới được cô nhận lấy. Sau khi đem mẫu thiết kế biến thành một bộ váy cưới hoàn chỉnh, Mộc Di không đợi được liền cùng anh tiến vào lễ đường hoàn thành bước cuối cùng của một cuộc hôn nhân. Váy cưới được mặc lên người cô, chiếc váy cưới tượng trưng cho tình yêu của anh dành cho cô, trong sáng, chân thành, hoàn mỹ, đẹp đẽ.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, lần này tổ chức hôn lễ nên Mộc Di theo truyền thống trở về nhà mẹ, cũng tức là nhà dì của cô. Cửa phòng mở ra, phù dâu của cô từ từ đi vào. Dàn phù dâu lần này có bốn người, Nhược Khuê, tiểu Ngãi, tiểu Hân và tiểu Ái, ban đầu vốn định là sẽ có thêm Du Nhan nhưng do cô ấy mang thai nói thế nào Kỳ Niên cũng không đồng ý nên Du Nhan chỉ đành đi theo dàn phù rể đến nhà gái.
Nhược Khuê đi đến chổ cô, cô ấy xoa xoa cằm nhìn cô đầy ý tứ. Mộc Di cảm thấy toàn thân gai ốc đều nổi lên, cô cười cười đánh vào tay cô ấy.
- Cô nhìn tôi biến thái quá rồi!
Nhược Khuê cũng không ngại mà đáp lại.
- Do cô nhìn ngon miệng quá thôi!
Ba cô nàng phù dâu còn lại nghe thấy vậy liền "a" một tiếng cười ha hả, Mộc Di đỏ mặt đem gối ném về phía Nhược Khuê. Cô ấy cũng bật cười sau đó đưa mắt ngó nghiên căng phòng nhỏ của cô, quả thật phòng cô rất nhỏ so với nhà vệ sinh ở biệt thự Khải Trạch còn nhỏ hơn. Nhưng biết làm sao đây, lúc trước nhà không được khá giả mua được căn hộ đã là rất tốt, còn câu nệ phòng nhỏ phòng lớn làm gì. Hiện tại cô cùng tiểu Ngãi muốn đổi nhà cho dì nhưng bà lại không đồng ý dù sao đã sống ở khu này nhiều năm, xung quanh toàn người quen thuộc muốn đổi e là không nở.
Lúc này Nhược Khuê đi đến lấy một chiếc giày của cô giấu đi, mọi người đều hiểu hành động này của cô ấy. Đây là một tục lệ trong hôn lễ ở nước G, khi nào tìm được giày của cô dâu thì chú rể mới có thể ôm cô dâu của mình về nhà. Lần này hôn lễ của cô cũng không ngoại lệ, dàn phù dâu đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm khó nhà trai, Mộc Di có chút lo ngại cho ông xã nhà mình.
Đến khoảng 9 giờ thì bên ngoài nhà bắt đầu ồn ào, mọi người ở bên trong phòng đều hiểu rằng nhà trai đã đến. Rất nhanh liền nghe được tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của một người đàn ông, là Nhan Mặc. Anh ta hào hứng gõ cửa phòng cô dâu.
- Chú rể đã đến, bên trong mau mở cửa đi!
Rất nhanh bên trong liền có người đáp lại, là tiểu Hân.
- Muốn vào thì phải có lộ phí, mau đưa hồng bao đi!
Nhan Mặc nháy mắt ra hiệu cho dàn phù rể, Khải Trạch móc từ trong túi áo ra bốn hồng bao lớn bên trong có người mở cửa thò tay ra lấy. Hồng bao đã được nhận, rất nhanh bốn người phù rể liền chen lên đẩy cửa, phù dâu bên trong của không kém cạnh cố hết sức mà đẩy, khung cảnh trở nên náo nhiệt. Nhưng sức nữ làm sao đọ lại sức nam, bên phù dâu nhanh chóng đuối sức mà đầu hàng. Mộc Di ngồi trên giường bậc cười vui vẻ, ánh mắt hướng tới người đang tiến vào phòng. Bốn mắt chạm nhau, nhu tình bắn tứ phía.
Khải Trạch kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang ngồi trên giường, tay cầm hoa của anh hơi run lên, môi nở nụ cười hạnh phúc đi nhanh về phía cô. Nhưng khi anh vừa tiến lại gần cô thì đã có người chặn lại, là Nhược Khuê. Cô ấy đứng chắn trước người Mộc Di, nở nụ cười như có như không nhìn anh.
- Các anh vẫn chưa vượt qua thử thách mà đã muốn ôm cô dâu của chúng tôi về sao?
Nhan Mặc nghe vậy liền nhịn không được mà lên tiếng.
- Còn thử thách gì các cô mau nói, chúng tôi đây sẽ làm luôn một lượt.
Tiểu Ngãi cười cười đem đến một thùng nhỏ, trong đó có mấy lá thăm. Tiểu Ái bước lên đưa ra quy tắc thử thách.
- Trong thùng này có ba lá thăm là ba thử thách của chúng tôi, các anh theo số bóc từng lá ra và đọc thử thách ở bên trong. Sau khi thực hiện hết những thử thách coi như các anh thành công ôm cô dâu về nhà.
Kỳ Niên cùng Mộ Tử Du cau mày, hai người liên tưởng đến quá khứ từng trãi trong hôn lễ của Kỳ Niên mà khó chịu, không biết lần này sẽ làm cái gì nữa. Khải Trạch liếc mắt rồi vỗ vai bốn người phù rể, Nhan Mặc, Kỳ Niên, Mộ Tử Du và cuối cùng là Tống Ngâm.
- Các anh em, tôi có lấy được vợ hay không nhờ vào mọi người rồi!
Ba người kia miễn cưỡng gật đầu, chỉ có Nhan Mặc là vui vẻ chấp nhận. Anh ta dẫn đầu bóc lá thăm đầu tiên. Cầm lá thăm số một, Nhan Mặc đọc to thử thách bên trong.
- Thử thách thứ nhất: chú rể cùng phù rể xếp thành một vòng tròn sau đó hãy hôn người bên cạnh mình theo vòng từ phải qua!
Sau khi Nhan Mặc đọc xong cả căn phòng đều ngập tràn khí lạnh.
Khải Trạch ái ngại liếc mắt nhìn cô, Mộc Di cười gượng gạo nhìn anh quả thật việc ra thử thách này cô hoàn toàn không biết. Khi cô nghe Nhan Mặc đọc lên thử thách trong giấy thì cô bỗng nhiên cảm thấy hơi lo ngại có khi nào hôn lễ hôm nay sẽ không hoàn thành?
Nhan Mặc mặt đen như nhọ nồi, tay anh ta run run cầm mảnh giấy trừng mắt nhìn dàn phù dâu.
- Cái thử thách quái quỷ này là của ai vậy hả???
Tiểu Ngãi mỉm cười khoái trá nhìn anh ta, sau đó thì nhướn mày nhìn Tống Ngâm đang đứng đối diện.
- Là tôi! Thế nào, không muốn làm? Mấy người nghĩ chị của tôi dễ ôm về vậy à?
Tống Ngâm trong lòng khóc than, việc Tiểu Ngãi ra thử thách kì lạ như vậy, tám phần là do anh ta mà ra. Bây giờ nghĩ lại hai ngày trước Tống Ngâm vô cùng thấy có lỗi với chủ tịch vì đã chọc tiểu Ngãi tức giận.
Lúc này, Kì Niên lạnh giọng lên tiếng, lời nói phát ra mang theo chín phần hàn khí cùng mười phần khó chịu.
- Mau làm đi!
Nghe thấy lời Kỳ Niên, bốn người còn lại đành cắn răng xếp thành vòng tròn, thứ tự từ phải qua bắt đầu là Kỳ Niên kế là Mộ Tử Du, Nhan Mặc, Tống Ngâm, Khải Trạch.
Đám người Nhược Khuê che miệng cười, tiểu Ái khi nhìn thấy mấy người con trai hôn nhau nhịn không nổi liền cười lớn, mấy phù dâu còn lại cũng không nhịn nữa mà cười hùa theo. Mộc Di ngồi trên giường nhìn Khải Trạch nhăn mặt hôn vào má Kỳ Niên thì bậc cười, sau đó cô liền bị anh lạnh mặt liếc một cái. Mộc Di nhịn đến đỏ mặt, cô quả thật không muốn nhịn đâu!
Sau khi hôn xong, đám người Khải Trạch liền nhanh chóng chạy ra ngoài vào nhà vệ sinh rửa miệng. Một lúc sau thì quay lại, Tống Ngâm đi đến bóc lá thăm số hai ra đọc thử thách. Cả đám người dỏng tai nghe xem lần này sẽ là thử thách quái quỷ gì.
- Thử thách thứ hai: phù rể cùng chú rể hãy khoát tay nhau múa một điệu múa"Uyển chuyển"!*
*(điệu múa "Uyển chuyển" là do Mộc tự nghĩ ra, điệu múa này cũng như tên gọi chỉ dành cho phái nữ múa. Các động tác như lắc eo, lắc mông, uốn éo các kiểu...)
Lần thứ hai căn phòng lại chìm vào im lặng, nhiệt độ phòng đang có dấu hiệu giảm. Một lúc sau, dàn phù rể cùng chú rể như tâm ý tương thông, cả đám người yên lặng khoát tay nhau bắt đầu múa "Uyển chuyển".
Tiểu Hân nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại sự kiện có một không hai này, cô ấy vừa quay vừa cười, đúng là đặc sắc quá đi mất. Bạn hãy thử tưởng tượng khung cảnh năm người đàn ông cao lớn, mặt mũi thuộc hàng nam thần nhưng lại tay khoát tay múa điệu "Uyển chuyển", bạn thấy có đặc sắc không?
Sau khi khó khăn múa xong, cả năm người đàn ông điều lâm vào trạng thái yên lặng không lên tiếng. Dàn phù dâu biết mình đã chọc phải tổ kiến lửa rồi nhưng vậy thì đã sao kia chứ, bọn họ cũng không làm gì được bọn cô.
Lá thăm số ba là do Kỳ Niên bóc ra, thử thách lần này không còn quái quỷ nữa nhưng nói khó thì không khó, nói dễ thì cũng không phải dễ.
- Thử thách thứ ba: tìm giày cô dâu, sau khi hoàn thành thử thách này thì coi như thành công ôm cô dâu về nhà!
Dàn phù rể cùng Khải Trạch sau khi nghe xong thử thách thì liền tản ra tìm giày. Nhưng tìm cách nào cũng không thấy, cả căn phòng như muốn lục tung lên. Nhan Mặc nhăn nhó càu nhàu.
- Giày của Du Nhan cũng không khó tìm như thế, ai là người dấu vậy hả???
Nhược Khuê đứng cạnh Mộc Di đang chỉnh sửa lại kiểu tóc cho cô, nghe thấy vậy thì nhàn nhạt đáp trả.
- Là tôi!
Cô ấy vừa dứt lời, Mộ Tử Du liền một đường đi tới chổ tủ áo của Mộc Di. Nhan Mặc thấy vậy liền nói.
- Lão Mộ chổ đó tôi tìm rồi, không...
Chữ "thấy" trong miệng Nhan Mặc còn chưa nói ra thì đã thấy Mộ Tử Du lôi một cái hộp gỗ nhỏ ra khỏi tủ. Anh ta nhếch môi mở cái hộp ra, bên trong là một chiếc giày cao gót màu trắng đính pha lê lấp lánh.
Nhan Mặc đơ cả người, chả trách lúc nãy anh ta không tìm ra, giấu giày kiểu này đến phiên anh ta chắc chắn vợ sẽ không ôm được về, thôi thì sống cùng Pum cả đời vậy!
Mộ Tử Du đưa chiếc giày cho Khải Trạch, anh mỉm cười đem giày đi đến chổ cô sau đó thì quỳ một gối đem giày mang vào chân cô. Sau khi mang xong, anh đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn chân cô, tỏ lòng trân trọng đối với bà xã của mình.
Anh ngẩn đầu lên thì bắt gặp ánh mắt mang theo niềm hạnh phúc của cô, Mộc Di mỉm cười với anh. Khải Trạch đưa tay nhận lấy hoa cưới từ Tống Ngâm, anh cầm lấy hoa cưới bằng hai tay hướng cô giơ lên.
- Tô Mộc Di, anh cảm thấy Du Khải Trạch anh rất rất hạnh phúc khi cưới được người phụ nữ tuyệt vời như em. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, cảm ơn em vì những ngày qua đã ở bên cạnh anh, cảm ơn em vì đã tha thứ cho những lỗi lầm ngu ngốc của anh, cảm ơn em đã luôn yêu anh, cảm ơn em vì đã chịu đau khổ sinh ra một thằng nhóc cho anh. Tô Mộc Di, anh yêu em, em hãy cùng anh về nhà có được không em?
Mộc Di hai mắt đỏ bừng, cô nghẹn ngào không nói nên lời chỉ biết gật đầu, tay nhận lấy hoa cưới của anh.
Khải Trạch vui sướng bế bỏng cô lên, Mộc Di ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào vai anh. Khải Trạch dẫn đầu đoàn người hướng cửa ra vào mà đi nhanh, anh muốn nhanh chóng mang cô dâu của mình về. Dàn phù dâu cùng phù rể cũng theo ra xe, trước lúc lên xe hoa Mộc Di nhẹ nói vào tai anh, câu nói này chỉ hai người nghe được.
- Khai Trạch, cuối cùng anh cũng thuộc về em rồi!
Dàn siêu xe, dẫn đầu là xe hoa màu đỏ nhanh chóng lăn bánh hướng về phía khách sạn LV. Hôn lễ thế kỉ của anh và cô một giờ sau chính thức bắt đầu!
Tại hội trường lớn nhất của khách sạn LV, khách khứa đã đến đông đủ, họ đang vô cùng mong chờ hôn lễ của ngày hôm nay. Các vị quan khách hầu hết là bạn làm ăn của ba Du và mấy vị họ hàng của hai bên gia đình. Hội trường được trang trí vô cùng lộng lẫy rực rỡ, lấy màu xanh làm màu chủ đạo, không khí của bữa tiệc cưới càng trở nên trong trẻo yên bình hơn. Loài hoa được dùng để trang trí hội trường là hoa hồng xanh, loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt không bao giờ thay đổi, đó chính là tình yêu của hai người dành cho nhau.
Tiếng nhạc dương cầm vang lên từ hai bên cánh gà báo hiệu cho thời gian diễn ra lễ cưới đã đến. Từ phía cửa hai hoa đồng nam nữ cầm theo giỏ hoa đi trước đang rải hoa. Hoa đồng nam là Đậu Đậu còn hoa đồng nữ là con gái của Kỳ Niên - Ái Ái. Phía sau hai hoa đồng, Mộc Di mặc váy cưới xinh đẹp, tay phải cầm hoa cưới, tay trái khoát tay Khải Trạch từ từ tiến vào hội trường.
Hai người khoát tay nhau đi giữa hội trường, mọi vị khách đều vỗ tay chúc phúc cho đôi giai nhân. Tiếng nhạc càng vang lên lớn hơn, tim cô đập mạnh, nụ cười trên môi càng trở nên rực rỡ chói mắt. Về phía Khải Trạch, anh ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lòng anh đã trở nên lộn xộn, giờ phúc này khoát tay cô đi giữa hội trường hôn lễ anh không còn suy nghĩ được gì cả, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
Ánh đèn rọi theo bước chân hai người đến khi cả hai dừng lại trước mặt người chủ trì thì dừng lại. Người chủ hôn ngày hôm nay là một người rất có kinh nghiệm, ông đã vô cùng vui mừng khi mình lại trở thành người chứng kiến cho đôi trẻ ngày hôm nay. Đợi đến khi cả hội trường đã yên lặng, tiếng dương cầm cũng đã tắt thì ông mới cầm micro lên và nói.
- Hôm nay tôi rất vinh hạnh khi được trở thành người chủ hôn cho Du tiên sinh và Tô nữ sĩ. Không làm mất thời gian của mọi người nữa, tôi xin được hỏi:
- Du Khải Trạch tiên sinh, anh có đồng ý cưới Tô Mộc Di nữ sĩ trước mặt làm vợ? Dù cho sau này lúc sang giàu hay nghèo hèn, lúc khoẻ mạnh hay đau ốm, lúc vui buồn hay ưu sầu, lúc thuận lợi hay khó khăn thì anh cũng sẽ yêu cô ấy hết mình, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy hay không?
Anh không do dự liền đáp, tiếng nói của anh thông qua micro lan khắp cả hội trường, ánh mắt anh đầy nhu tình nhìn vào cô.
- Tôi đồng ý!
Người chủ trì tiếp tục hỏi.
- Tô Mộc Di nữ sĩ, cô có đồng ý lấy Du Khải Trạch tiên sinh trước mặt làm chồng? Dù cho sau này lúc sang giàu hay nghèo hèn, lúc khoẻ mạnh hay đau ốm, lúc vui buồn hay ưu sầu, lúc thuận lợi hay khó khăn thì cô cũng sẽ yêu anh ấy hết mình, vĩnh viễn chung thủy với anh ấy hay không?
Mộc Di cũng không do dự đáp.
- Tôi đồng ý!
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, mọi người hò hét "hôn đi, hôn đi" làm cho không khí bữa tiệc càng thêm sôi động. Khải Trạc cầm micro, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
- Mộc Di, giờ này phúc này anh có rất nhiều lời muốn nói với em nhưng anh không thốt lên được. Anh chỉ muốn nói một lời duy nhất mà thôi, Di Di cảm ơn em vì tất cả!
Mộc Di nghẹn ngào hai mắt đỏ ửng, cô cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn, cầm lấy micro.
- Khải Trạch, em cũng muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn vì anh đã luôn đợi em!
Tiếng vỗ tay càng trở nên lớn hơn, Khải Trạch nghỉ thầm chắc hẳn Mộc Di sẽ rất ngại nếu hai người hôn nhau lúc này. Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng thì tay Mộc Di đã vòng qua cổ anh kéo đầu của anh xuống, môi cô lập tức dán vào môi anh, cả hội trường liền bùng nổ.
Ở phía dưới dàn phù dâu cùng phù rể điên cuồng la hét, có vẻ người phấn khích nhất là Nhan Mặc đi. Anh ta còn đứng hẳn lên ghế ngồi mà hò hét vỗ tay, mấy người bên cạnh cũng không quan tâm là anh ta điên đến mức độ nào, chỉ lo vỗ tay chúc phúc cho bạn thân.
Sau màn hôn nhau đầy bất ngờ của cô dâu và chú rể, mọi người đều bắt đầu nhập tiệc. Khải Trạch nắm tay Mộc Di đi mời rượu quan khách, mọi người đều khen ngợi đôi trai tài gái sắc này. Đến khi đi đến bàn bạn bè, đám người kia đều được dịp trêu đùa màn hôn của hai người khi nãy khiến cô đỏ cả mặt.
Tiếp theo đó chính là màn được mong chờ nhất ngày hôm nay, ném hoa cưới!
Mộc Di đứng cùng Khải Trạch trên bục cao, cô hướng mấy người đang chạy loạn bên dưới vẫy tay.
- Ai muốn chụp lấy đây?
Hàng loạt tiếng "tôi" vang lên, mấy vị nam thanh nữ tú kia đang chen lấn nhau khiến hội trường trở nên náo loạn. Du Nhan được Kỳ Niên ôm lấy đứng ở phía xa đám người kia, cô ấy tuổi thân lầm bầm.
- Tại sao em lại không được đi?
Kỳ Niên cuối đầu nhìn người trong lòng, rồi lạnh giọng nói.
- Em muốn kết hôn lần hai?
Du Nhan nghĩ ý kiến này cũng không tệ đi, cô ấy ngẩn đầu nói.
- Hay chúng ta ly hôn đi, em đi đến đó tranh hoa cưới, cướp được rồi chúng ta lại kết hôn!
Kỳ Niên đen mặt không chút do dự bế Du Nhan đi thẳng ra ngoài cửa.
Quay trở lại đám người lộn xộn kia, Mộc Di xoay người ném hoa cưới ra phía sau. Hoa cưới bay một vòng trên không trung sau đó một cánh tay trắng nõn đã chụp được. Mọi người nhìn chằm chằm người may mắn kia, ai cũng nhận ra đây chính là bạn gái đã đính hôn của nhị thiếu nhà họ Du - Khương Nhã. Lúc trước vốn định đã kết hôn nhưng do Mộc Di bỏ đi hai người cảm thấy có lỗi nên đã dời lại thời gian cử hành hôn lễ. Khương Nhã cầm hoa cưới trên tay, cô ấy vui sướng vẫy vẫy với người đàn ông đang đứng gần đó, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Màn ném hoa cưới kết thúc trong sự vui sướng của người chụp được hoa và sự buồn bã của những người kém may mắn. Khải Trạch nắm tay Mộc Di, không nói gì liền kéo cô đi ra khỏi hội trường. Hai người chạy thật nhanh đến bên xe hoa, sau khi đã yên vị trên ghế ngồi, xe hoa nổ máy bắt đầu lăn bánh đưa hai vị tân giai nhân rời khỏi khách sạn LV, bỏ lại hôn lễ vẫn chưa kết thúc.
Nhìn lại đám người vẫn còn đứng trước khách sạn, cô quay sang nói với anh.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Khải Trạch nắm lấy tay cô nở nụ cười.
- Đưa em đi hưởng tuần trăng mật.
Mộc Di nở nụ cười hạnh phúc nghiên người tựa vào vai anh. Giờ phúc này cả hai đang nhớ về những kỉ niêm lúc trước, cảm giác khi ấy vẫn còn đang hiện hữu. Hai con người xa lạ vì một vụ va chạm tông xe, một hợp đồng hôn nhân đã đến với nhau. Tình yêu của hai người có đủ mùi vị ngọt, chua, đắng, chát cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc bằng một hôn lễ lãng mạn hạnh phúc.
Trong cuộc sống này, duyên phận của con người đã được ông trời định sẵn, người có duyên cuối cùng cũng sẽ tìm được nhau mà thôi. Chúng ta hãy đợi nhé, tình yêu sẽ nhanh chóng tìm đến!
- -----------HOÀN CHÍNH VĂN-----------
Cảm ơn mọi người đã đồng hành với truyện đến cuối chặn đường. Cảm ơn rất nhiều ❤❤❤
__Mộc__