Gút mắc của giữa Chu Hề Từ và Vệ Dương bắt đầu từ khi cô còn học sơ trung, thời điểm đó việc kết bạn qua thư trở nên rất phổ biến trong trường, dưới sự khuyến khích của Giản Phàm, cô cũng tùy tiện viết một bức thư, không phải về đề tài tình cảm gì, chỉ mỗi một câu- Cơm ở căn tin thật khó ăn, muốn về nhà ăn cơm.
Vốn cũng không mong nhận được thư hồi âm, nhưng không ngờ lại có người hồi âm cho cô thật, cũng là một câu- Tớ cũng thấy vậy, nhưng sườn om ở cửa số 2 cũng không tệ lắm, cậu có thể thử xem.
Chu Hề Từ cảm thấy người này khá thú vị, liền đứt quãng liên lạc với cậu ta.
Hai người cứ như vậy kết giao bạn bè, họ chửi bới trường học không tốt, chê lớp học thật nhàm chán, thậm chí thỉnh thoảng còn trao đổi đề toán, tuy rằng họ đều không thể giải được bài tập cho nhau.
Sau đó, đoán chừng là trào lưu kết bạn qua thư bùng lên quá mạnh, trường học đột nhiên điều tra chuyện này, Chu Hề Từ lúc đó đang tập luyện ở sân thể dục, không kịp giấu chứng cứ phạm tội, bị giáo viên chủ nhiệm thu một đống giấy nhỏ.
Trải qua một phen xác minh, Chu Hề Từ mới biết người vẫn luôn liên lạc với mình là một nam sinh, hai người còn bị mời phụ huynh với danh nghĩa yêu sớm.
Tuy nhiên lúc ấy trong thư hai người truyền đi cũng không có đoạn đối thoại nào quá khác thường, chủ nhiệm giáo dục cũng chỉ răng dạy bằng miệng, phạt hai người mỗi người phải viết một bản kiểm điểm 3000 chữ.
Chu Hề Từ và Vệ Dương cũng tình cờ từ bạn qua thư chuyển thành bạn bè ngoài đời, nhưng dù sao chuyện kết giao bạn qua thư này cũng đã gây ra náo loạn quá lớn, lòng vòng khi truyền ra ngoài, hai người bọn họ liền trở thành bạn trai, bạn gái tin đồn của nhau.
Vì việc này, chủ nhiệm lớp từng tìm gặp Chu Hề Từ vài lần, nhắc nhở cô tuổi còn nhỏ như vậy, không nên hồ đồ mà phạm sai lầm, Chu Hề Từ quả thực có miệng mà chẳng thể giãi bày, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn tránh Vệ Dương.
Chu Hề Từ cho rằng vấn đề này có thể được xoay chuyển khi cô lên cao trung, nhưng lại không ngờ được là, sau khi tốt nghiệp Vệ Dương cũng tới Cửu Trung học, tin đồn này cũng theo đó mà đến.
Bình thường chỉ cần Vệ Dương đến tìm Chu Hề Từ, người trong đội liền trêu ghẹo theo, tuy rằng mọi người đều biết hai người không ở cùng một chỗ, nhưng tâm tư của Vệ Dương đối với Chu Hề Từ quả thực như lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết (1).
Lý Đại Xuyên nói chuyện phiếm xong, lắc đầu thở dài một cái: "Đáng tiếc mà."
Trần Lâm Qua khoác vai cậu ta đi đến điểm xuất phát của đường băng, giọng điệu thản nhiên nói: "Đáng tiếc cái gì?"
"Chu Hề Từ không thông suốt." Lý Đại Xuyên giống như đảo cây đậu, nói xong chuyện cũ năm xưa, lại nói: "Mặc kệ Vệ Dương theo đuổi, lấy lòng như thế nào, cậu ấy đều giống như hóa thạch sống được chôn dưới lòng đất mấy trăm ngàn năm, phảng phất nhìn thấu hồng trần."
Trần Lâm Qua không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn nơi hai người kia rời đi.
Bên này đang hăng say luyện tập, bên kia Chu Hề Từ kéo Vệ Dương đi đến bên cạnh lối ra sân thể dục: "Sao cậu lại quay về?"
"Giải đấu kết thúc rồi." Vệ Dương dựa vào hàng rào lưới thép: "Không quay về trường học thì tớ còn có thể đi đâu?"
"Này? Chẳng lẽ cậu đang muốn tớ mời một đội nghi lễ đến chào mừng cậu đấy à?" Chu Hề Từ nhìn vẻ mặt cậu ta thật đúng là muốn thế, ha hả cười nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vệ Dương sờ sờ mũi: "Không có thì thôi đi, đến nghĩ mà tớ cũng không được nghĩ."
"Mà cậu có việc gì không?" Chu Hề Từ không muốn nói nhảm với cậu ta nữa: "Không có việc gì thì tớ phải trở về huấn luyện."
Vệ Dương lúc này mới nói: "Cuối tuần này đội chúng tớ tổ chức ăn mừng, cậu đến chung vui nhé."
"Tiệc chúc mừng của đội bóng rổ trường, tớ là thành viên đội điền kinh thì tham gia làm gì chứ?" Chu Hề Từ từ chối nói: "Hơn nữa cuối tuần tớ còn phải đi làm thêm, không có thời gian đến đâu."
Vệ Dương cười cười, vẻ mặt lại có chút cô đơn: "Được rồi, không đến thì thôi, vậy bây giờ nói một câu chúc mừng cũng được."
Chu Hề Từ nhíu mày: "Các cậu giành được quán quân?"
"Không thế thì sao, lấy cái giải á quân mà còn trở về tổ chức tiệc mừng à."
"Chúc mừng."
"..." Vệ Dương nói: "Cậu thật sự một chút xíu lương tâm cũng không có."
"Cậu có tin tớ đánh cậu một trận không?" Chu Hề Từ nhìn cậu ta căn bản không có bày ra chút hành động phòng bị nào, lại buông cánh tay xuống, nói: "Như vậy đi, cuối tuần cậu đến cửa hàng trà sữa trước cổng trường, tớ giảm giá cho cậu, giảm 8,88%, là phát phát phát đó, thế nào?"
"Được rồi, đến lúc đó tớ dẫn thêm vài người nữa tới.". harry potter fanfic
"Vậy thì cứ như thế nhé, tớ đi trước, tạm biệt."
Vệ Dương nhìn cô chạy đi, lại nói: "Chu Hề Từ."
"Hả?"
"Tớ được cử đến đại học thể thao thành phố B rồi."
Chu Hề Từ chạy ngược lại: "Vậy thì chúc mừng nhé, sinh viên đại học."
"Cậu..." Vệ Dương cười cười, cuối cùng cũng không nói tiếp: "Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị ngã."
"Tớ nhắm mắt chạy cũng không ngã được." Chu Hề Từ xoay người, cũng không quay đầu lại nói: "Vệ Dương, tớ thật sự thấy rất vui khi làm bạn với cậu, tuy có đôi khi cũng khiến cậu khó chịu, nhưng vẫn thực may mắn cho tớ khi được quen biết cậu ở trường sơ trung."
Khi đó Chu Hề Từ bởi vì cắt đứt liên lạc với Trần Lâm Qua, trong cuộc sống chỉ còn lại hai chuyện là học tập và huấn luyện, quen biết Vệ Dương xem như đã làm cho cuộc sống đơn điệu, không có gì mới lạ của cô tăng thêm không ít điều vui vẻ.
Trong bóng đêm, cô gái vẫn luôn không quay đầu lại, hốc mắt chàng trai dần dần đỏ lên: "Tớ cũng vậy, quen biết cậu, tớ cũng rất vui."
Chu Hề Từ vẫy tay, sải bước chạy về phía trước.
Vệ Dương nhìn cô đi vào dòng người, cũng xoay người rời khỏi sân thể dục.
Chu Hề Từ chạy về phía trước một đoạn dài mới quay đầu nhìn lại, bóng lưng rộng lớn của thiếu niên dưới bóng cây càng lúc càng xa, cô không nhịn được mà thở dài một tiếng, rồi tăng nhanh tốc độ quay lại nơi huấn luyện.
Hai người ba chân còn đang gian nan, cực khổ tập luyện, chỉ là người vây xem càng ngày càng đông, xuyên qua khe hở giữa những bóng người, Chu Hề Từ nhìn thấy có mấy nữ sinh tiến lên đưa nước cho Trần Lâm Qua.
Cô không khỏi chậc lưỡi, lúc này mới bắt đầu huấn luyện, chờ đến khi thi đấu chính thức thì không biết trên sân thể dục còn xuất hiện những tình huống hoành tráng gì nữa đây.
"Này." Giản Phàm từ phía sau chạy tới, ôm lấy bả vai cô: "Nói chuyện với bạn trai tin đồn của cậu xong rồi à?"
Chu Hề Từ đánh vào hõm vai cô ấy một cái: "Câm miệng đi được không?"
Giản Phàm cười to ha hả: "Nghe nói cậu ta được cử đến học ở B thể, thật hay giả vậy?"
"Thật đấy, đội bóng rổ của bọn họ đã giành được chức vô địch giải bóng rổ toàn quốc." Chu Hề Từ nói: "Cậu đừng có mà nhắc tới chuyện bạn trai tin đồn ở trước mặt Trần Lâm Qua đấy nhé."
"Biết rồi biết rồi, mấy chuyện này đều phải giấu giếm ba mẹ mà, anh ấy như thế nào cũng được coi như nửa phụ huynh của cậu." Trước khi cô lại muốn nắm tay đập tới, cô ấy đã nói: "Nhưng Vệ Dương thật sự rất lợi hại, xem như là học sinh thể thao đầu tiên trong lứa chúng ta đậu vào đại học, còn là trường ở thành phố B."
Chu Hề Từ nói: "Cậu cố gắng cũng sẽ được."
"Cũng không phải là không có khả năng này nha." Giản Phàm nói: "Tương lai Trần Lâm Qua khẳng định cũng là muốn đến thành phố B đi, Khương Khương cũng dự định thi bên đó, Đại Ngọc và Đại Hùng... Hí, cậu nói xem bằng không sáu người chúng ta đều thi đến thành phố B đi, sau này cuối tuần còn có thể cùng nhau ra ngoài chơi."
Nụ cười bên môi Chu Hề Từ nhạt đi vài phần: "Làm sao, không có ý định quay về Cửu Trung thực hiện ước mơ trở thành giáo viên thể dục xinh đẹp nhất của cậu nữa à?"
"Hai việc này cũng đâu có mâu thuẫn với nhau đâu, hơn nữa, tớ đi thành phố B học mấy năm đại học, chẳng khác nào tự dát cho mình một lớp vàng, nói không chừng lúc phỏng vấn còn có thể thương lượng thêm một chút tiền lương."
Chu Hề Từ mỉm cười, ôm lấy cô ấy: "Vậy thì cậu phải thật cố gắng vào nha, tranh thủ sang năm tham gia tuyển sinh riêng thử xem."
"Cậu nghĩ tớ là cậu chắc? Điều kiện tuyển sinh riêng khắc nghiệt như vậy, cho dù tớ có liều mạng trên đường băng cũng không chạy nổi đâu." Giản Phàm nhìn cô: "Nhưng nghiêm túc mà nói, cậu thật sự định ở lại Khê Thành sau khi tốt nghiệp sao? Thực ra, với khả năng của cậu, đến thành phố B không hề khó."
Chu Hề Từ vươn cánh tay lên, duỗi cái eo lười: "Nói sau đi."
Giản Phàm thở dài một hơi: "Ây da, cậu thật là, khó trách lão Vương nói cậu giống như cục đá trong hố phân, vừa thối vừa cứng, dầu muối đều không ăn."
"..."
Việc huấn luyện của các học sinh tham gia đại hội thể thao được kết thúc trước tiết tự học thứ ba của buổi tối, học sinh thể thao vẫn sẽ tiếp tục huấn luyện như bình thường, Chu Hề Từ nhìn Trần Lâm Qua một đường đi lại đây đem nước nhận được trên tay phát cho mấy nam sinh trong lớp.
Cô nhịn không được mà trêu ghẹo: "Giá thị trường của anh không tệ nha."
Trần Lâm Qua nhặt áo đồng phục học sinh ở một bên khoác lên vai, trong tay vẫn còn cầm một chai nước đang uống dở, anh vặn ra đặt lên môi, không mặn không nhạt nói: "Giá thị trường không tốt bằng em, đến bạn trai tin đồn đều đã có."
Độ cong trên môi Chu Hề Từ trong nháy mắt cứng đờ, như là bí mật nhỏ không thể cho người khác nhìn thấy bị phát giác, cô lắp bắp nói: "Ai, ai, ai nói bậy với anh?"
Trần Lâm Qua ngửa đầu uống một ngụm nước, không lên tiếng.
Vừa vặn Lý Đại Xuyên từ phía sau đi tới, thấy Chu Hề Từ, cười nói: "Ô, bạn trai tin đồn của cậu đâu? Sao cậu ấy không đi cùng cậu?"
Chu Hề Từ nghiến răng, lập tức ném đồ vật trong tay xuống, vọt về phía cậu ta: "Lý Đại Xuyên! Hôm nay cậu chết chắc rồi!!"
"Này, này! Cậu làm cái gì vậy?" Lý Đại Xuyên bị khí thế của cô dọa sợ, nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Thiệu Vũ Bình đặt tay lên môi, cười nói: "Xuyên Tử! Chạy nhanh lên! Đừng làm mất mặt nam sinh chúng ta, để nữ sinh đuổi kịp thì còn ra cái dạng gì."
Lý Đại Xuyên vừa chạy vừa hét, miệng bị rót vào một ngụm gió: "Con mẹ nó!"
Khi cậu ta vừa quay đầu lại, thấy Chu Hề Từ đã đuổi kịp, nhịn không được mà kêu to: "Chu Hề Từ! Cậu còn là con người sao, sao lại chạy nhanh như vậy chứ!"
"Tớ là bà cô của cậu đây!" Chu Hề Từ túm lấy lỗ tai cậu ta, "Cậu nói với Trần Lâm Qua rằng Vệ Dương là bạn trai tin đồn của tớ phải không?"
"Dạ, dạ, nhưng đó không phải là điều mà mọi người đều biết hay sao?"
"Mọi người đều biết, nhưng anh ấy vừa mới chuyển đến thì biết cái rắm á." Chu Hề Từ buông tay ra: "Cậu quậy loạn lên thì cậu phải đi giải thích rõ ràng cho tớ, lỡ đâu cuối tuần tớ không về nhà được, tớ liền đến nhà cậu ngủ."
"Được, được, bà cô... À không phải, cậu cứ yên tâm tớ nhất định sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng với Trần Lâm Qua, chứng minh giữa cậu và Vệ Dương không có bất kỳ quan hệ gì."
Lý Đại Xuyên xoa tai chạy trở về, Chu Hề Từ còn chưa đi tới đã nghe thấy giọng nói lớn tiếng của cậu ta: "Trần Lâm Qua! Em làm chứng! Chu Hề Từ không có bất kỳ quan hệ gì với Vệ Dương, giữa bọn họ là trong sạch, anh phải tin tưởng Chu Hề Từ, anh đừng không cho cậu ấy về nhà."
Chu Hề Từ nhất thời đau đầu, muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Những người có mặt ở đây, người biết mối quan hệ giữa cô và Trần Lâm Qua thì không cảm thấy có gì không đúng, nhưng người không biết đều cho rằng họ đã nghe được tin bát quái về mối tình tay ba ngang trái, ánh mắt của họ không ngừng di chuyển qua lại giữa Chu Hề Từ và Trần Lâm Qua.
Chu Hề Từ đứng ngồi không yên, tựa như bị lửa đốt.
Trần Lâm Qua bình tĩnh, ung dung nhìn thoáng qua chỗ cô, nói: "Không có không cho em ấy về nhà."
Gió đêm trộn lẫn hơi lạnh, nhưng giọng nói của anh lại giống như mang theo nhiệt độ, đốt cháy lỗ tai Chu Hề Từ.
Cô theo bản năng đưa tay lên xoa xoa, ngước mắt đối diện với ánh mắt đen nhánh, yên tĩnh của Trần Lâm Qua, trong nháy mắt, trái tim cô đập loạn nhịp.
(1)"Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu đã hiển lộ rõ ràng. Hiện nay, được dùng để chỉ một chuyện mà ai ai cũng thấu rõ.