"Chuyện đó à?" Nhiêu Hải theo bản năng sờ đầu, "Xui xẻo thôi, cũng không biết tên nào vô văn hóa ở trên lầu ném đồ bậy đúng trúng em. Anh nói xem nếu trầy da đổ máu, em có thể nhân cơ hội này xin nghỉ hai ngày đúng không? Nhưng hay rồi, cái đầu của em cứng quá, nếu cứ thế đi xin phép cô Đặng, cô Đặng chắc chắn lại gõ đầu em một cái."
Nói rồi, cậu bé còn nâng tay chỉ đầu mình, ngoại trừ dáng vẻ tiếc nuối vì không thể xin nghỉ, cậu bé không có phản ứng nào khác, vẫn như cợt nhả như những lần trước, hoàn toàn không căng thẳng như nhóm Triệu Tử Nam.
"Đụng trúng em là người gỗ đúng không?" Đới Húc ngồi xổm bên bàn, hạ giọng hỏi, anh vừa hỏi vừa quan sát Nhiêu Hải, cười ha ha như nói chuyện phiếm, "Em không sợ à?"
"Em sợ gì?" Nhiêu Hải kinh ngạc nhìn Đới Húc, ngay sau đó nhận ra anh đang hỏi gì, bật cười thành tiếng: "Sợ bị nguyền rủa đúng không? Đó là đồ ai đó bịa ra, em tại sao phải sợ? Chỉ là người gỗ thôi, đâu phải con chuột lớn, nó có thể cầm dao xông vào nhà em đánh em à? Nếu thứ đó thần kỳ như vậy, em đã giữ nó, bắt nó làm bài tập làm bài thi thay em."
"Nghĩa là em hoàn toàn không tin, càng không sợ đúng không? Vậy tại sao em lại ném nó cho Triệu Tử Nam?" Phương Viên nhíu mày. Cô cảm thấy Nhiêu Hải không giống ra vẻ bình tĩnh, cậu bé hình như thật sự không tin vào chuyện nguyền rủa, nhưng hôm đó cậu lại theo những học sinh khác tới Cục Công An hỏi thăm, nếu không tin, cậu bé đi theo làm gì?
Nhiêu Hải liếc nhìn Triệu Tử Nam, cười hì hì: "Em không tin, nhưng bọn họ lại tin. Con gái mà, nhát gan như chim sẻ, em thấy thứ ném trúng đầu em là món đồ chơi, đúng lúc hai người họ ở phía trước, cho nên em chạy tới đưa cho họ, đùa dai, hù dọa chút thôi!"
"Đập trúng đầu đau không?" Đới Húc cười hỏi.
"Làm sao mà không đau được? Anh sờ xem, sưng một cục nè!" Nhiêu Hải vừa nói vừa vén tóc cho Đới Húc xem, còn ra hiệu bảo anh sờ đi.
Đới Húc cũng không khách khí, duỗi tay sờ, nơi đó thật sự sưng một cụng.
Nhiêu Hải đau tới nhe răng nhếch miệng, vội né đi: "Em không lừa anh chị đúng không? Ngoại trừ bị đập trúng đầu, em thật sự không bị sao hết?"
"Vậy em có biết ai ở trên lầu ném món đồ đó không? Chắc không phải em lại đắc tội với ai, người ta cố ý trả thù em đấy chứ?" Đới Húc đùa giỡn.
Nhiêu Hải bĩu môi: "Em nào biết! Em đang đi bình thường, đâu thể ngưỡng mặt hướng lên trời đúng không! Đột nhiên có món đồ rơi xuống đập đầu em, anh nói xem phản ứng đầu tiên của em sẽ là gì? Đương nhiên là ôm đầu cúi người xem thứ đập trúng đầu mình là gì đúng không? Thấy rõ nó là gì rồi, thay vì tìm xem ai ném đồ vào người mình, thà em đi chọc Triệu Tử Nam thì hơn!"
"Nhiêu Hải, cậu lại gây ra chuyện gì à?" Trương Siêu ngồi ngay phía trước Nhiêu Hải, từ lúc Đới Húc và Phương Viên tới, cậu bé luôn chú ý nhất cử nhất động của họ, nghe họ nói chuyện nửa ngày, cậu bé cuối cùng không nhịn được, xoay người lại, có lẽ do không nghe rõ nên không biết cụ thể họ nói gì.
Nhiêu Hải vẫy tay như đuổi ruồi bọ: "Đi đi đi, ở đây không có việc của cậu!"
Trương Siêu to con nhưng tính cách lại khá mềm mỏng, nghe Nhiêu Hải nói vậy, cậu không hề tức giận, chỉ tủi thân nhìn cậu ta: "Cậu xem tính tình như con khỉ của cậu, không phải tớ đang quan tâm cậu sao?"
"Cảm ơn, giờ cậu quay đi được rồi đấy!" Lúc nói chuyện với Trương Siêu, Nhiêu Hải có vẻ mất kiên nhẫn, không biết có phải vì cảm thấy mình bị Đới Húc và Phương Viên hỏi chuyện ở đây cho nên thấy không được tự nhiên hay không.
Trương Siêu bĩu môi, đang định nói gì đó thì lại bị Phương Viên xen vào. Thời điểm Nhiêu Hải xua tay với Trương Siêu, cô thấy trên cánh tay cậu bé có vết bầm, vì thế duỗi tay chỉ chỉ, nhỏ giọng hỏi: "Cánh tay em bị sao vậy?"
Nhiêu Hải sửng sốt, vội cuốn ống tay áo lên để lộ hết cánh tay, quả nhiên mặt trong có mấy chỗ bầm tím, không quá nghiêm trọng, có điều vẫn có thể thấy rõ, hơn nữa diện tích không lớn, tổng cộng có ba bốn chỗ.
"Chị nói cái này? Mẹ em đánh đấy, sắp khỏi rồi, không sao đâu."
"Sao mẹ em lại đánh em?" Phương Viên nhíu mày.
"Không có gì đâu, thì là cô Đặng gọi điện cho ba mẹ em, nói dạo gần đây em học hành không nghiêm túc, kết quả một mình mình giảm sút không nói, còn có khả năng ảnh hưởng tới bạn bè trong lớp, bảo em là con sâu làm rầu nồi canh, nếu còn tiếp tục như vậy, cô ấy phải suy xét tới việc đuổi em khỏi lớp này." Tuy Nhiêu Hải vẫn không để bụng lắm nhưng nhắc tới chuyện cô Đặng gọi về gia đình, sắc mặt cậu bé vẫn hơi trầm xuống.
"Em làm gì chọc giận cô Đặng à? Sao cô ấy phải gọi điện cho ba mẹ em nói em như vậy?" Đây là lần đầu Phương Viên chứng kiến sự lợi hại của cô Đặng. Vừa nhớ tới cô giáo kia, cô liền cảm thấy lồng ngực mình bị đè nặng, nhưng chèn ép học sinh ở trường học là một chuyện, tan học rồi còn cố ý gọi điện tố cáo với phụ huynh, hơn nữa còn nói con sâu làm rầu nồi canh lại là chuyện khác.
Nhiêu Hải nhún vai, chỉ chỉ xung quanh mình, cười nói: "Anh chị nhìn mấy người đang cặm cụi làm bài đi, đều là con sâu làm rầu nồi canh cả, ba hàng này của bọn em hơn nửa gia đình đều nhận được điện thoại của cô Đặng, con gái có lẽ còn đỡ, còn con trai thì chắc cũng giống em thôi. Bố mẹ nhà người ta thế nào em không biết nhưng nhà em vừa nghe cô Đặng nói vậy liền nổ tung, em mới về đến nhà liền ăn trận đòn. Bây giờ sắp lành rồi, lúc trước nhìn đẹp hơn, đủ màu sắc luôn ấy."
Lúc nói chuyện này, cậu bé không hề kiêng dè bạn bè xung quanh, tuy không lớn tiếng nhưng nam sinh ngồi cùng bàn hoặc Trương Siêu ngồi gần đó đều nghe thấy hết.
"Vô duyên vô cớ sao cô Đặng lại nói với ba mẹ các em như vậy?" Phương Viên vẫn không hiểu.
Nhiêu Hải không trả lời, lần nữa cậu học sinh ngồi cùng bàn vốn cúi đầu làm bài tập bỗng quay đầu: "Để đề phòng chăng? Bài kiểm tra lần này nhà trường nói sẽ không làm theo quy định trước đây, không dựa vào thứ tự xếp hạng, thầy cô sẽ đuổi những ai họ cảm thấy thụt lùi hoặc không thể hiện tốt, do vậy học sinh nào có năng lực, có đáng giữ lại hay không đều do cách nhìn của giáo viên, cô Đặng báo với gia đình con trai họ sắp không cứu được không phải để tỏ vẻ trước sao?"
Lời này khá thẳng thắn, xung quanh có người ngẩng đầu nhìn, có người giống như không nghe thấy, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ sợ quan điểm này đa số học sinh đều đồng tình, cho nên nghe có người nói ra, không ai thấy kỳ lạ.
"Thế vừa nghe cô giáo cáo trạng, ba mẹ em liền đánh em sao?" Phương Viên hỏi Nhiêu Hải.
"Quen là được rồi, từ nhỏ đến lớn, thi tốt hay tệ, đứng vị trí cao hay thấp, chỉ cần bị giáo viên cáo trạng đều thế, cũng không phải chuyện lớn gì! Ba mẹ mình mà, đánh vài cái mắng vài câu cũng không mất miếng thịt, bọn họ không cầm dao đâm em đã là tốt lắm rồi."
"Cũng đúng, nào có ba mẹ nào vì chuyện thế này mà cầm dao dâm con mình!" Đới Húc cười nói, nói xong cuốn tay áo của Nhiêu Hải lên, nhìn trên ngón trỏ tay phải cậu bé có một vết thương vừa khép miệng, vẫn còn vết thương khác như bị dao cắt trúng, "Đây chắc không phải do ba mẹ em làm đúng không?"
"Đương nhiên là không, ba mẹ em không ác đến thế." Nhiêu Hải cười ha ha, rút tay về, chỉ Trương Siêu, "Là tác phẩm của cậu ta, là Trương Siêu làm đấy."
"Gì?" Trương Siêu vốn đã quay đầu đi, bỗng nghe thấy tên mình liền vội quay lại, mờ mịt nhìn Nhiêu Hải, hỏi, "Chuyện gì mà tớ làm? Tớ lại làm gì cậu hả?"
"Cái này này! Cậu dám nói không phải do cậu làm không?" Nhiêu Hải vói ngón trỏ qua.
Trương Siêu liếc nhìn vết thương kia, uất ức biểu môi: "Cậu nói vậy dễ gây hiểu lầm lắm đấy, rõ ràng không phải do tớ làm, là tự cậu làm không phải à? Nói cứ như tớ cầm dao cắt tay cậu vậy? Hơn nữa đến giờ tớ vẫn cảm thấy cậu làm thế là vì để tớ mời một bữa đấy."
"Con người cậu đúng là dám làm mà không dám nhận, được thôi, đúng lúc có cảnh sát ở đây, để họ phân xử đi." Nhiêu Hải nhướng mày, sau đó nói với Đới Húc, "Gần đây bài tập bọn em cứ làm đi làm lại, em chỉ có một quyển bài tập, đâu thể làm xong lại đi mua cái mới đúng không, nên em dùng bút chì viết, viết xong rồi tẩy. Hôm qua em đang gọt bút chì, Trương Siêu đi ngang đụng trúng khuỷu tay em, con dao vì vậy mà cắt trúng tay. Anh nói xem, chuyện này có phải nên trách cậu ta không?"
"Sao tớ không có cảm giác mình đụng trúng cậu nhỉ?" Trương Siêu dứt khoát xoay người lại, tay tựa vào lưng ghế, bất bình thay mình, "Nếu tớ đụng trúng cậu thì sao lại không có cảm giác?"
"Việc đó ai biết được, lỡ mấy dây thần kinh của cậu bị mỡ che hết nên không nhạy cảm thì sao?" Nhiêu Hải cười hì hì, "Trương Siêu à, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, tớ chỉ bảo cậu mua cây xúc xích nướng thôi, đâu bắt cậu trả tiền thuốc men, cậu nói xem cậu làm ra chuyện này, sao còn muốn quỵt nợ nữa chứ!"
Lần này Trương Siêu không phản bác, mà khi cậu bé quay về, Phương Viên phát hiện trên ngón trỏ tay trái của cậu bé cũng có một vết thương nằm ngang đã khép miệng, không chảy máu, nhưng thời gian bị chỉ mới đây.
"Sao trên tay em cũng có vết cắt thế? Cũng gọt bút chì bị xước à?" Phương Viên chú ý trên ngón trỏ của Trương Siêu có vết chai lớn, hẳn do cầm bút, nói như vậy cậu bé không thuận tay trái, vậy vết thương trên ngón trỏ tay trái chẳng lẽ cùng lý do với Nhiêu Hải sao?
Nghe Phương Viên hỏi, Trương Siêu lập tức đỏ mặt, vội giấu ngón tay đi, lắp bắp: "Không phải, không phải do gọt bút chì, mà là... Là do cạo râu."
"Em cạo râu đến mức làm tay bị thương?" Tuy Phương Viên là con gái nhưng vẫn không tin được lý do thoái thác này.
Trương Siêu càng đỏ mặt: "Lúc cạo râu, em đột nhiên nghĩ... Đột nhiên nghĩ trước đây có người dùng dao cạo râu tự sát, bây giờ đầu dao đều an toàn, có phải không cắt được không, cho nên em mới duỗi tay sờ thử, không ngờ... Không ngờ bị cắt trúng một cái."