Các mối quan hệ yêu đương của Hoàng Tiểu Hồng nghe qua đúng là khá mới mẻ, còn về việc quan điểm này đúng hay sai, trước mắt không phải vấn đề rối rắm, hiện tại cảnh sát cần làm rõ cách ứng xử của Hoàng Tiểu Hồng trong các mối quan hệ này.
"Nói cách khác, Hoàng Tiểu Hồng bình thường nói chuyện không chút kiêng kị, nhưng hành động thực tế lại có chừng mực, đúng không?" Đới Húc muốn Vương Lị xác nhận suy nghĩ của mình.
Vương Lị gật đầu: "Đúng vậy. Tiểu Hồng là người nói chuyện thẳng thắn, nhưng những phương diện khác cô ấy không hề làm quá, cô ấy hi hi ha ha với người ta cũng chỉ vì làm ăn mà thôi, muốn kiếm tiền, bản thân ai mà không chịu thiệt, tự hạ thấp mình xuống để đi lấy lòng người ta, bằng không công việc làm ăn phải duy trì thế nào. Tiểu Hồng cũng hay than vãn, nói không biết cứ tiếp tục như vậy, người ta có coi cô là loại phụ nữ tùy tiện hay không, tôi nói cô ấy đừng ép buộc chính mình, dù sao lợi nhuận câu lạc bộ kiếm được cũng kha khá, nhưng cô ấy lại không muốn, cô ấy nói muốn làm thì phải làm lớn, buôn bán nhỏ khiến cô ấy không đủ tự tin, tôi cũng không khuyên được cô ấy."
Vương Lị nhát gan, ngay cả việc phân biệt thi thể của Hoàng Tiểu Hồng cũng không dám, cho nên những gì cô ấy biết đều khai báo cả, Đới Húc cũng không định lãng phí thời gian ở chỗ này. Cảm thấy thông tin cần có đã thu thập đủ, anh liền cảm ơn, sau đó dẫn Phương Viên và Mã Khải rời đi, tranh thủ thời gian liên lạc với người nhà của Hoàng Tiểu Hồng. Bởi vì người có quan hệ huyết thống gần nhất là cha mẹ Hoàng Tiểu Hồng đều đã qua đời, không thể thông qua DNA của cha mẹ để đối chiếu trực tiếp, bọn họ chỉ có thể thông qua anh chị em của cô ấy để tiến hành xác định, yêu cầu có lẽ không chỉ có một người mà thôi. Hoàng Tiểu Hồng vốn là con út trong nhà, bên trên có hai người chị và hai người anh, muốn kiểm tra DNA không có gì khó, nhưng Vương Lị lại nói, điều kiện gia đình cô ấy vốn khó khăn, cô ấy phải rời xa quê hương để thay đổi cuộc sống. Bọn họ vì không được cô ấy giúp đỡ nên có thành kiến rất lớn, ngoại trừ chị cả của cô ấy, còn những người khác trong nhà, Đới Húc không biết họ có chịu phối hợp hay không.
Mặc dù biết sẽ có khó khăn, nhưng việc cần hỏi vẫn phải hỏi, Đới Húc bảo Mã Khải và Phương Viên mỗi người phụ trách liên lạc với một người chị của Hoàng Tiểu Hồng, còn anh phụ trách liên lạc cho ba người anh của cô ấy.
Mâu thuẫn giữa Hoàng Tiểu Hồng và anh chị em trong nhà thật sự rất sâu, ba người gọi điện thoại, hai anh trai của Hoàng Tiểu Hồng vừa nghe là Cục Công An liên lạc vì chuyện của Hoàng Tiểu Hồng, họ căn bản không cần biết nội dung phía sau đã không có kiên nhẫn nghe, bỏ lại một câu không liên quan tới họ liền dập máy, còn một người anh khác thì trực tiếp tỏ vẻ bản thân không muốn quản, lúc trước Hoàng Tiểu Hồng mặc kệ sống chết của gia đình anh ta, hiện tại anh ta cũng mặc kệ Hoàng Tiểu Hồng thế nào. Trong hai chị gái quả thật có một người chị rất quan tâm Hoàng Tiểu Hồng, vừa nghe nói em út mình xảy ra chuyện liền lộ vẻ lo lắng, lập tức nói muốn tới đây hỗ trợ, khi biết cần thêm anh chị khác tới mới có thể đối chứng, chị ta cũng hứa sẽ làm công tác tư tưởng với họ, nhanh chóng đưa ra câu trả lời. Thái độ của chị hai Hoàng Tiểu Hồng cũng không tốt hơn ba anh trai kia bao nhiêu, trong điện thoại chị ta không hỏi trắng đen mọi việc đã oán giận Hoàng Tiểu Hồng, nói cô ta ích kỷ, chỉ lo cho bản thân, mặc kệ gia đình đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, sau đó tỏ vẻ bản thân rất nghèo, không có thời gian cùng tiền bạc để chạy tới thành phố A lo chuyện này, hơn nữa nếu chỉ là một hiểu lầm, vậy chẳng phải bọn họ vừa lo lắng vừa tốn tiền vô ích sao, dù sao Cục Công An cũng không bồi thường cho họ.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự kiến, cũng khiến người ta cảm thấy bất lực, Mã Khải phụ trách gọi điện cho chị hai của Hoàng Tiểu Hồng, chưa nói được hai câu đã phải đưa máy cho Phương Viên vừa kết thúc cuộc trò chuyện với chị cả của Hoàng Tiểu Hồng, tỏ vẻ nếu bản thân còn nghe chị ta nói tiếp, sợ rằng sẽ nhịn không được mà nổi giận.
Phương Viên kiên nhẫn khuyên nhủ nửa ngày, kết quả cũng không khiến người ta hoàn toàn vừa ý, chị hai của Hoàng Tiểu Hồng tỏ thái độ dầu muối đều không ăn vô cùng rõ ràng, cuối cùng Phương Viên cũng chỉ bất lực mà bại trận.
Riêng Đới Húc không định nhiều lời với ba anh em có thái độ lạnh nhạt kia, anh nói rõ sự việc, nhưng đối phương vẫn từ chối hoặc ngắt máy, đương nhiên anh không lòng đầy căm phẫn như Phương Viên và Mã Khải, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
"Lão đại, sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Vừa rồi em nói chuyện với chị hai của Hoàng Tiểu Hồng, cảm giác lồng ngực muốn nổ tung! Người gì đâu!" Mã Khải thở hổn hển than vãn. Không biết có phải hôm trước bị Đới Húc đẩy qua cho Chung Hàn, phát hiện con người Chung Hàn khó đối phó hơn Đới Húc rất nhiều hay không, hôm nay cậu không gọi "lão Đới", trực tiếp đổi thành "lão Đại", nghe qua cảm giác như một cách thể hiện sự trung thành.
Đới Húc cười cười: "Tôi không bình tĩnh có lợi gì không? Đã nói rõ như vậy, đối phương còn từ chối phối hợp, chúng ta còn cách nào khác sao? Chuyện không trong phạm vi không chế, vậy chỉ đành thuận theo tự nhiên."
"Vậy phải làm sao đây? Nếu bọn họ thật sự không tới thì sao?" Mã Khải vẫn không thể bình tĩnh như Đới Húc, bắt đầu hấp tấp bộp chộp, "Người nhà không chịu tới, thân phận nạn nhân đến lúc nào mới xác định được?"
"Bọn họ ra sức khước từ không có nghĩa nhất định sẽ không tới, chúng ta không phải có một người chịu giúp đỡ sao?" Đới Húc nhìn Phương Viên, "Khi nãy Phương Viên liên lạc được với chị cả của Hoàng Tiểu Hồng. Quan hệ giữa hai chị em khá tốt, hơn nữa chị ta là chị cả, lớn hơn các em trong nhà, hơn nữa chị ta đã hi sinh hôn nhân của mình để cải thiện cuộc sống gia đình, cho nên mấy người em trong nhà chắc chắn rất tôn trọng chị ta, nói gì nghe nấy, nếu không thì trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nếu chị cả Hoàng Tiểu Hồng đã đồng ý giúp chúng ta, tôi cảm thấy hi vọng vẫn rất lớn, có điều là không dễ dàng đồng ý mà thôi, chỉ sợ bên kia còn đưa ra chút điều kiện."
Mã Khải nửa tin nửa ngờ phán đoán của Đới Húc. Cũng không hẳn vì cậu ta nghi ngờ năng lực phán đoán của anh, mà vì cậu ta thật sự sợ chị hai của Hoàng Tiểu Hồng, cái thái độ vừa ích kỷ lại ngang ngược kia, cậu ta bây giờ nhớ lại còn bực mình.
Nhưng kết quả vẫn nằm trong dự kiến của Đới Húc. Sau nhiều lần được chị cả của Hoàng Tiểu Hồng làm công tác tư tưởng, những người khác cuối cùng cũng có dấu hiệu thay đổi, anh trai của Hoàng Tiểu Hồng gọi điện lại, đưa ra không ít điều kiện, đầu tiên là bọn họ không có tiền, cho nên tiền đi đường Cục Công An phải chi trả, hơn nữa nếu bên này đã nói có việc gấp, vậy bọn họ cần đi máy bay, nói cách khác Cục Công An phải chịu gánh nặng trả tiền vé máy bay cho họ.
Không chỉ vậy, ngoại trừ tiền vé máy bay, anh ta còn nhắc tới vấn đề tiền ăn tiền thuê chỗ ở, anh ta nói, bọn họ nhiều người như vậy đến một nơi xa xôi giúp đỡ cảnh sát, từ dưới quê ngồi xe lên thành phố, sau đó ra sân bay, đi quãng đường dài như vậy chắc chắn rất mệt nhọc, tới thành phố A dù thế nào cũng không thể thu thập DNA xong liền rời đi, ít nhất phải nghỉ ngơi mấy ngày, nếu thiếu chỗ ở hoặc tiền cơm, việc này không cần bàn nữa.
Đới Húc dò hỏi bọn họ định tới mấy người, câu trả lời của anh trai Hoàng Tiểu Hồng khiến anh phải dở khóc dở cười, anh ta nói, vì để chắc ăn, anh ta quyết định gọi thêm mấy người nữa, ngoại trừ chị cả chị hai, ba anh trai, mấy đứa cháu, anh rể, chị dâu trong nhà cũng đến, tổng cộng mười mấy hai chục người.
Vấn đề này, một mình Đới Húc đương nhiên không thể quyết định, bắt buộc phải xin chỉ thị của cấp trên, anh rất rõ, dù cấp trên có đồng ý yêu cầu của họ, cũng không thể chịu nổi gánh nặng nuôi mười mấy hai chục người trong vài ngày, đây đã không đơn thuần là vấn đề kinh tế khó khăn nữa, nói trắng ra, đơn giản là đối phương muốn tìm cái cớ để dắt già trẻ đến thành phố A chơi mà thôi.
Có điều trong điện thoại Đới Húc không trực tiếp trở mặt với họ, bởi vì dù nói thế nào, bên kia cũng cảm thấy anh đang viện lý do, bởi thế hoàn toàn không cần lãng phí nước bọt.
Sau khi xin chỉ thị với lãnh đạo, bên trên nhanh chóng phê duyệt, bởi vì tính chất vụ án lần này vô cùng đặc biệt, tính nguy hại với xã hội rất cao, cần nhanh chóng phá án để tránh giữ lại họa ngầm, hơn nữa tình hình kinh tế người nhà của Hoàng Tiểu Hồng quả thật cũng hơi túng quẫn, cho nên đồng ý chi hỗ trợ, nhưng điều đó không có nghĩa một đoàn hơn hai mươi người tới, cấp trên chỉ duyệt tiền vé máy bay và phí ăn uống trong ba ngày cho năm người, khi bọn họ tới thành phố A sẽ tới nhà khách của cục ở.
Đới Húc đưa ra câu trả lời cuối cùng, sau khi nghe xong anh trai Hoàng Tiểu Hồng tỏ vẻ không vui, ở đầu bên kia điện thoại nổi giận với Đới Húc nửa ngày. Đới Húc không hề dao động, mặc kệ bên kia bất mãn thế nào anh cũng đều kiên nhẫn lắng nghe.
Phương Viên ở cạnh theo dõi, bỗng nhiên phát hiện ngày thường Đới Húc dễ nói chuyện không phải vì tính cách con người này như quả hồng mềm, cao su dẻo, tùy tiện mặc người ta muốn niết thế nào của được, mà anh vốn không so đo, nhưng tới đụng tới nguyên tắc của mình, anh sẽ quyết không nhượng bộ, cảm giác thoạt nhìn không có sát thương, nhưng trên thực tế lại là cái lồng sắt khiến người ta vùng vẫy muốn trốn khỏi.
Cò kè mặc cả nửa ngày, thấy Đới Húc một chút cũng không thoái nhượng, anh trai Hoàng Tiểu Hồng lại bắt đầu làm bộ làm tịch, anh ta nói gia đình họ rất đoàn kết, nếu không cho họ cùng nhau tới, vậy bọn họ một người cũng không hỗ trợ, nói tới đây, anh ta rất đắc ý, dường như tìm được chuyện uy hiếp Đới Húc, nếu sợ bọn họ không tới, cảnh sát đương nhiên phải chịu thỏa hiệp.
Đới Húc sau khi nghe xong chỉ cười cười, nói với anh ta: "Có lẽ anh còn chưa rõ khoa học kỹ thuật thời hiện đại phát triển đến mức nào, nếu không phải suy xét đến việc lấy DNA đối chiếu cùng xử lý di vật của người bị hại, chúng tôi hoàn toàn không cần phiền mọi người chạy đến thành phố A xa xôi này, các anh có thể lấy DNA ở ngay quê mình, chúng tôi vẫn có thể tiến hành đối chiếu. Cho nên, nếu mọi người có nỗi khổ như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm chia rẽ gia đình đoàn kết của mọi người, vậy dứt khoát không ai tới đây, hậu sự của Hoàng Tiểu Hồng chờ phá án rồi tới xử lý cũng còn kịp, chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương chỗ mọi người, nhờ họ tới nhà lấy mẫu, sẽ không gây thêm phiền toái nào khác."
Đầu bên kia vừa nghe vậy liền im lặng một lúc lâu, Phương Viên và Mã Khải dường như sắp cười thành tiếng, ở bên cạnh đưa ngón cái lên khen ngợi anh. Với loại người lòng tham không đáy náy, không có gì sảng khoái hơn khi nhìn họ chịu thiệt, đặc biệt là Đới Húc vẫn duy trì thái độ vui vẻ nhiệt tình, tỏ vẻ thông cảm cho họ, cuối cùng bọn họ lại rơi vào cái hố tự mình đặt ra.