Phản cảm Trương Bảo dành cho Quan Hiểu San có thể nói là không chút che giấu, hắn thẳng thắn thành khẩn ngược lại khiến bọn người Đới Húc khó tránh tốn thêm thời gian và sức lực. Đêm đó ai đưa mình về, Trương Bảo cũng không chút do dự nói thẳng, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm, kêu Đới Húc có thể gọi điện xác minh, để tránh ngày sau lại tới dò hỏi.
Đới Húc không định làm vậy, chỉ vỗ vai hắn, tỏ vẻ thưởng thức, hơn nữa còn nói, bọn họ vì không hoài nghi hắn nên mới tới tìm, tất cả chỉ xuất phát từ quy trình mà làm thôi, có điều Trương Bảo không vì lý do này của Đới Húc mà thở phào nhẹ nhõm.
"Nói thật, tôi hi vọng anh chị đi xác minh, xác minh rồi mới chắc chắn tôi không có vấn đề, chuyện này cũng theo đó mà kết thúc. Chỉ sợ anh chị không điều tra, lại không tin tôi, đến lúc đó cứ mấy ngày anh chị lại tới tìm tôi một lần, truyền ra bên ngoài tin đồn gì, tôi đây thật thảm. Cho nên, anh chị đi điều tra đi, lòng tôi kiên định như vậy." Trương Bảo nói.
Đới Húc không lay chuyển được hắn, đành phải lấy di động gọi cho mấy người hắn cung cấp thông tin, dò hỏi tình hình tối hôm đó. Bọn người Phương Viên ở cạnh chờ, cũng có chút dở khóc dở cười, từ lúc thực tập tới nơi nay, đây là án tử đầu tiên bọn họ tiếp xúc, hơn nữa cũng là lần đầu tiên gặp người không sợ cảnh sát điều tra mình.
"Thật đúng là rừng lớn chim chóc gì cũng có." Mã Khải đi tới nhỏ giọng bên tai Lâm Phi Ca một câu.
Lâm Phi Ca cố gắng nén cười, trộm đưa ngón trỏ lên huyệt thái dương khoa tay múa chân, tỏ vẻ sầu lo cho chỉ số thông minh của Trương Bảo này. Phương Viên ở sau chọc chọc bên hông Lâm Phi Ca mấy cái, ý bảo cô đừng làm như vậy. Trương Bảo đứng nhìn Đới Húc gọi điện, hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi, nếu ở điểm mấu chốt lại xuất hiện chuyện gì đó chọc giận anh, cành mẹ đẻ cành con, đến lúc đó có thể mất nhiều hơn được.
Lâm Phi liếc nhìn nhìn Trương Bảo và Đới Húc bên kia, hiểu ý, lập tức hạ tay xuống.
Gọi hai cuộc điện thoại, thông tin đối phương cung cấp tuy rằng không hoàn toàn nhất trí, nhưng đêm đó bọn họ đều uống rất nhiều, cho nên ảnh hưởng tới ký ức chuẩn xác cũng có thể hiểu. Có điều, thông tin cơ bản hai người cung cấp đều giống nhau, đều đủ chứng minh Trương Bảo tối đó bị Bào Hồng Quang làm cho mất mặt, không vui, sau ra ngoài chơi, ăn uống, cảm xúc mới tốt lên. Chuyện bị cho leo cây cứ thế mà bị vứt ra sau đầu, bọn họ vui vẻ tụ hội tới lúc chấm dứt. Hắn uống rất nhiều, được một trong hai người đó cùng vài người bạn khác đưa về, trên đường còn nôn mửa trên taxi, chọc tài xế mắng mấy câu.
Nếu đã xác minh được, Đới Húc không cần liên lạc với người khác, cảm ơn Trương Bảo rồi rời khỏi trường học. Tuy nói gặp người không chịu phối hợp là chuyện hết sức đau đầu, nhưng đối diện với người cực đoan, khả năng phối hợp quá cao, không điều tra hắn, hắn ngược lại sẽ không vui, không khỏi chọc cho dở khóc dở cười.
Sau một chuyến tới trường học, trong lòng Phương Viên thầm có kết luận, chủ nhiệm khoa lần trước bọn họ gặp là người cuối cùng tiếp xúc với Bào Hồng Quang, hắn nói hôm đó bọn họ cùng một người khác uống bia, nhưng tên họ người kia một chữ hắn cũng không tiết lộ, thật khiến người ta nghi ngờ, ít nhất là trước khi có kết quả đối chiếu DNA, nghi ngờ của hắn khó mà tiêu trừ. Mặt khác, chủ nhiệm khoa cũng kiên trì nói đêm đó sau khi tạm biệt hắn Bào Hồng Quang đi tìm Trương Bảo, nhưng Trương Bảo lại chắc chắn Bào Hồng Quang không hề xuất hiện. Như vậy trong hai người, ai là kẻ nói dối?
Chủ nhiệm khoa gặp Bào Hồng Quang là chuyện cần giấu diếm, ở một mức độ nào đó có thể coi do tổn hại tới anh dự, mà thái độ tích cực chấp nhận điều tra của Trương Bảo cũng khiến người ta nhịn không được mà cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc trong hai người bọn họ, ai nói thật?
Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác, đó chính là cả hai đều không nói dối, đêm đó Bào Hồng Quang vốn định đi tìm Trương Bảo, mà sau khi tạm biệt với chủ nhiệm khoa, hắn lên chiếc xe màu trắng kia, từ giây phút đó, kế hoạch của Bào Hồng Quang đã lệch khỏi quỹ đạo, xuất hiện một nguyên nhân nào đó khiến hắn phải lỡ hẹn.
Nhưng đúng như Đới Húc nói, Bào Hồng Quang không quá lùng, hơn nữa với thể trọng của hắn cũng được tính là người quá khổ, cường tráng đương nhiên chưa tới, nhưng muốn khống chế hắn, chỉ sợ không phải ai cũng làm được. Huống chi nếu ban đầu điểm đến của hắn là nhà của Trương Bảo, vậy người lái chiếc xe màu trắng kia là ai? Vì sao có thể khiến hắn tự nguyện bước lên ngồi? Hơn nữa là tình huống thế nào có thể khiến hắn thay đổi điểm đến?
Như vậy hung thủ rốt cuộc là ai, đã dùng cách gì thuyết phục Bào Hồng Quang lên xe, còn khiến hắn không có phản ứng gì mà thay đổi kế hoạch và sắp xếp ban đầu? Quan hệ giữa người này và Bào Hồng Quang nhất định không quá xấu, giống như Tiền Chính Hạo hay Bốc Văn Tinh, với những người như vậy, trừ phi IQ của Bào Hồng Quang có vấn đề, nếu không hắn chắc chắn không tình nguyện đi theo đối phương. Nói không chừng tài xế lái chiếc xe màu trắng đó chẳng những không bị Bào Hồng Quang bài xích, còn có thể khiến hắn tin phục, nhưng người như vậy có thân phận gì?
Phương Viên nhất thời nghĩ không ra, chỉ cảm thấy tới lui trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Thời điểm về Cục Công An, Thang Lực cũng đã quay lại, anh ấy còn mang về một tin tức vô cùng quan trọng.
"Bốc Văn Tinh không thể là người chúng ta muốn tìm, cái chết của Bào Hồng Quang không liên quan tới hắn." Thang Lực nói với Đới Húc, "Tôi đã xác nhận, một tháng trước Bốc Văn Tinh gãy xương cánh tay, phải đeo thạch cao, đến bây giờ còn chưa tháo xuống. Hắn nói do té bị thương, nhưng những người khác lén lút nói là đánh nhau mà thành."
"Cậu tận mắt nhìn thấy?" Đới Húc xác nhận.
Thang Lực gật đầu: "Ừ, xác thật thạch cao đeo trên cánh tay, tôi cũng đã tới bệnh viện xác nhận, bác sĩ có thể chứng minh, cuộc sống hiện tại của Bốc Văn Tinh đã rất khó khăn, không thể có năng lực gây án."
"Vậy sao? Như vậy không tồi, bài trừ được một đối tượng khả nghi." Đới Húc không hề vì vậy mà uể oải hay thất vọng, ngược lại vừa lòng gật đầu, thuận tiện đem tình huống chủ nhiệm khoa nói với họ mà đi tìm Trương Bảo kể lại, "Tôi vẫn chưa xác nhận chuyện Trương Bảo không có bằng lái xe là thật hay giả,nhưng hiện tại có thể khẳng định rằng, chiếc xe màu trắng kia là mấu chốt." . truyện ngôn tình
"Giao cho tôi là được." Thang Lực nghe xong liền gật đầu, chủ động tỏ thái độ.
Đới Húc cũng không định khách khí hay từ chối anh, hợp tác với Thang Lực nhiều lần, Đới Húc rất rõ cá tính của người đàn ông này, ngoại trừ trao đổi tin tức cần thiết, đa số thời điểm anh không muốn nói nhiều, càng sợ ồn ào ầm ĩ, chuyện tìm xe với Thang Lực mà nói vô cùng thích hợp, hơn nữa với tính cách cẩn thận và kiên nhẫn của anh, phỏng chừng so với người khác làm ít công to.
"Từ tin tức hiện có, hung thủ muốn gây án thành công, đầu tiên phải biết chỗ ở của Bào Hồng Quang, nắm giữ hành tung của hắn, biết giấc mơ của Tiền Chính Hạo, hơn nữa còn phải có xe." Thang Lực đã chủ động nhận việc điều tra chiếc xe kia, Đới Húc cũng không định tốn thêm thời gian phân công công việc, nhân lúc mọi người đều ở đây, anh đem vụ án chải chuốt một lần, "Còn một chi tiết nữa không thể xem nhẹ, đó là thời điểm hung thủ xử lý thi thể Bào Hồng Quang, ngoại trừ cắt thịt vứt bên ngoài, đầu trước khi chôn lấp còn bị acid ăn mòn, hung thủ làm vậy rốt cuộc là xuất phát từ hả giận hay quấy rối điều tra, còn chờ xác định."
Lâm Phi Ca và Mã Khải phụ họa gật đầu, Phương Viên nghiêm túc nghe Đới Húc nói, cảm thấy trong một mớ dấu chấm hỏi trong đầu kia mơ hồ có thứ gì đó trồi lên.
"Em cảm thấy hung thủ làm như vậy hơn phân nửa là xuất phát từ hả giận!" Lâm Phi Ca chủ động lên tiếng nói ra cái nhìn của mình, "Hiện tại kỹ thuật DNA phát triển, nếu là quấy nhiễu điều tra, kỳ thật không có khả năng, từ hiện tại mà xem, hung thủ cũng không phải kẻ ngu xuẫn như vậy."
"Em cũng nghĩ như thế." Mã Khải theo đó gật đầu.
"Phương Viên, còn em? Em nghĩ thế nào?" Đới Húc đột nhiên hỏi Phương Viên ngồi một chỗ không hé răng.
Phương Viên hoàn hồn, vừa rồi cô lẳng lặng nghe Lâm Phi Ca nói ra suy nghĩ của mình, vừa suy nghĩ những lời Đới Húc vừa nói, hiện tại bị anh hỏi đến, cô liền lắc đầu: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ."