Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền



"Thầy không biết là ai, sao có thể khẳng định có người theo đuổi cô ấy?" Phương Viên cảm thấy Tiền Chính Hạo nói chuyện quá mâu thuẫn, vì thế nhịn không được mà hoài nghi.

Tiền Chính Hạo bất mãn nhìn cô: "Tôi đâu phải biến thái, chẳng qua tình cờ nghe một nữ đồng nghiệp lén lút nói với người khác mà thôi! Cô hỏi tôi rốt cuộc là ai theo đuổi cô ấy, tôi lấy thông tin đâu ra để trả lời? Tôi chỉ nói những gì tôi biết, tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đó là chuyện của anh chị, dù tôi có nói gì, anh chị không phải đều đi kiểm tra lại sao?Nếu sẽ đi xác nhận, cô cần gì khổ công nghi ngờ tôi như vậy?"

Phương Viên bị hắn nói tới không thể đáp trả, trộm bĩu môi, không hé răng nữa, đồng thời đối với Tiền Chính Hạo mồm mép này cũng có cách nhìn mới. Tên đàn ông này bề ngoài nhát như chuột, nói chuyện chẳng phô trương thanh thế gì, nhưng thực tế, câu nào cũng giấu mũi nhọn, không phải là nhân vật dễ đối phó. Không biết miệng lưỡi Bào Hồng Quang ở cấp bậc nào, lúc trước hai người hay cãi nhau rốt cuộc ai thường dành chiến thắng nhiều?

"Đúng vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ đi kiểm tra." Đới Húc gật đầu rồi đứng dậy, ý bảo Phương Viên chuẩn bị rời đi, "Đã trễ thế này, chúng tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi, gây thêm phiền toái cho anh rồi. Nếu có gì cần bổ sung, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."

Tiền Chính Hạo cũng đứng dậy, hắn đương nhiên không có ý giữ họ lại, chẳng qua ngoài miệng vẫn khách sáo mấy câu: "Cũng không quấy rầy gì, ngày thường tôi cũng ngủ muộn. Dù không thích Bào Hồng Quang nhưng tốt xấu cũng là một mạng người, hắn xảy ra chuyện, tôi cũng chẳng vui sướng, có thể hỗ trợ đương nhiên sẽ tận lực."

Tiền Chính Hạo tiễn bọn họ ra cửa, Đới Húc xoay người trịnh trọng bắt tay với hắn, tay kia còn nắm cánh tay Tiền Chính Hạo, trịnh trọng nói: "Tuy rằng lúc chúng tôi tới, anh không tin tưởng thân phận của chúng tôi nên không chịu mở cửa, nhưng sự cẩn thận này rất đáng phát huy, mọi việc đều chú ý như vậy, kẻ xấu muốn ra tay cũng khó thành công."

Tiền Chính Hạo vội gật đầu, đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, mãi tới khi Đới Húc và Phương Viên tới cầu thang từ xa mới truyền tới tiếng khóa cửa.

"Em còn ổn chứ?" Xuống lầu, Đới Húc một bên dùng di động chiếu dưới chân, một bên hỏi.

"Không sao, lời Tiền Chính Hạo nói cũng không phải không có đạo lý, tuy rằng bị hắn làm cho nghẹn họng nhưng miệng lưỡi em đúng là không nhanh thật, cũng không có gì."

Đới Húc ngẩn ra một hồi, quay đầu nhìn cô, nói: "Ý tôi là vấn đề đau đầu của em."

"A, anh hỏi chuyện đó sao... Uống thuốc xong khá hơn nhiều rồi, hiện tại không đau nữa." Phương Viên hận không thể cắn đầu lưỡi một cái, bây giờ thì hay rồi, cái người ta hỏi là chuyện sức khỏe còn ổn không, chính mình lại trả lời một nẻo, ngoài miệng nói không để ý, thế mà lại chủ động bộc lộ thế giới nội tâm. Có điều ý nghĩ cắn đầu lưỡi kia, Phương Viên đương nhiên chỉ tùy tiện nghĩ mà thôi, dù sao cũng là thịt trên người, cắn cũng đau chứ!

Đới Húc trong màn đêm không một tiếng động mà cười, lắc đầu, không giống là bất đắc dĩ, ngược lại là thoải mái trong dự kiến.

Xuống lầu lên xe, Đới Húc không lập tức lái xe rời đi, hai tay đỡ vô lăng, ngón tay giống như đánh đàn mà gõ gõ, một mình yên tĩnh tới phát ngốc.

Phương Viên không tiện quấy rầy anh, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh chờ, thuận tiện nghĩ xem tối nay mình ở phòng trực ban nào thì thích hợp. Sau chuyến xe tới thành phố D công tác đó, cô phát hiện Đới Húc sớm đã biết chuyện mỗi ngày mình đều ở lại cục, hơn nữa còn thay cô giữ bí mật, không nói toạc ra. Cô ít nhiều cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhận ra rằng, mặc kệ có bao nhiêu bí mật, một mình che đậy lâu cũng vô cùng mệt mỏi, mà anh biết được bí mật của cô, còn thay cô im lặng, không nói ra ngoài, trong lòng dường như liền nhẹ đi rất nhiều, phảng phất như tìm được người bạn giúp mình chia sẻ khó khăn.

Vì đã bị phát hiện, Phương Viên cũng không cần lảng tránh anh, có thể thoải mái ở cạnh anh đọc kế hoạch trực ban, xác định chỗ ở của mình, sự hòa hợp tăng tiến này ngay cả cô cũng không nhận thấy.

Hai người một phát ngốc, một cầm di động, ai cũng trầm mặc, mãi tới khi Đới Húc hoàn hồn, vừa cho ô tô chạy ra ngoài, vừa lẩm bẩm: "Đúng là rất mâu thuẫn..."

"Mâu thuẫn cái gì?" Phương Viên buông di động, dời lực chú ý lên Đới Húc.

"Tiền Chính Hạo." Đới Húc trả lời, "Bề ngoài cao ráo, chỉ là lúc bắt tay, tôi cảm giác sức cánh tay hắn rất yếu, không hề có chút cơ bắp, nhưng hắn mỗi ngày đều chạy bộ, nếu thật như lão Lý nói, ngày nào cũng ra ngoài lâu như vậy, thể lực của hắn đáng lý không phải thế."

Phương Viên không dò hỏi, tuy cô không hiểu lời Đới Húc nói rốt cuộc có ý gì, nhưng thông qua thời gian ở chung này, cô dần học được một chuyện, đó là giao tiếp với người đàn ông này, mặc kệ anh nói hay làm gì, trước tiên không cần tỏ vẻ hoang mang, cẩn thận cân nhắc một chút, kết hợp tin tức có được, cô sẽ hiểu ý đồ của anh.

Nghĩ nghĩ, tâm tư Phương Viên thật sự xoay chuyển, vừa rồi trước khi đi Đới Húc nhiệt tình bắt tay người ta như vậy, còn đỡ tay hắn, dặn dò an toàn, hiển nhiên là lưu ý xem thân thể đối phương có đủ cường tráng hay không, cuối cùng anh đi đến kết luận, tuy Tiền Chính Hạo cao ráo nhưng cánh tay lại không có sức lực.

Tại sao phải có kiểm tra đó? Phương Viên lướt qua ký ức mấy ngày nay một lần, cuối cùng cũng nghĩ tới một chuyện, khi đó Đới Húc làm, cô còn có chút không hiểu, hiện tại coi như đã rõ ràng.

Cùng ngày phát hiện thi thể của Bào Hồng Quang, anh từng kéo cô đến ven đường, sau khi xác nhận chiều cao của cô, lại cân nhắc vấn đề hơn kém chiều cao của hai người, anh kêu cô ném một viên gạch, sau đó suy tư khoảng cách hai viên gạch bọn họ ném ra. Lúc ấy hỏi anh, anh không trực tiếp trả lời, hiện tại xem ra, khi đó anh là đang ước chừng vóc dáng của hung thủ.

Nếu cẩn thận suy nghĩ, Phương Viên không cần lãng phí miệng lưỡi đi dò hỏi chuyện này, bởi vì cô lại nhớ tới một việc khiến bản thân đoán không ra suy nghĩ của Đới Húc.

"Vừa rồi nói đến đề tài báo mộng là dự đoán tương lai gì đó, anh thật sự tin sao?" Cô đợi chốc lát, thấy Đới Húc không nói gì nữa mới mở miệng hỏi. Hiện tại Phương Viên đã nắm được một quy luật, thời điểm đặt vấn đề, Đới Húc yêu cầu sự chú ý của thực tập sinh, cho nên khi cần phân tâm, anh tuyệt đối sẽ không vừa lái xe vừa hỏi.

"À, em nói chuyện đó sao? Tuy thế giới này còn rất nhiều hiện tượng không thể giải thích nhưng tôi không tin mấy thứ oan hồn báo mộng kia, tôi nói như vậy chẳng qua là để quan sát phản ứng của Tiền Chính Hạo, nhìn xem nếu tôi tin vào loại chuyện siêu tự nhiên này, hắn có thuận nước đẩy thuyền tiếp tục không. Kết quả cũng tạm được, hắn rất kiên trì với cách nói ban đầu của mình, không hề vì thái độ của tôi mà thay đổi kịch bản."

"Nếu là vậy, từ thái độ của hắn anh nghĩ hiềm nghi của hắn không lớn sao?" Phương Viên hỏi.

"Cái này cũng khó nói, hiềm nghi lớn hay không tôi không dám kết luận, có điều quan hệ khẳng định rất lớn." Đới Húc trả lời, nói xong liền nhìn Phương Viên, thấy cô có chút hoang mang, không đợi cô hỏi đã chủ động giải thích, "Em tin thế giới này có trùng hợp tới vậy sao? Một nguyên nhân hậu quả cũng không có, tình huống trăm phần trăm trùng hợp như vậy?"

Phương Viên quyết đoán lắc đầu: "Không tin, mọi chuyện cho dù không phải cố tình sắp xếp thì khẳng định có nhân mới có quả, không có khả năng nhảy ra một thứ gọi là trùng hợp. Em cảm thấy trùng hợp chính là nguyên nhân gây ra không rõ, cho nên không ai suy xét tới, từ đó ngộ nhận là trùng hợp."

"Em nói không sai, tất cả trùng hợp, kỳ thật nếu tinh tế xem xét, cuối cùng đều có thể kết nối lại, tìm được cách giải thích hợp lý, cho dù đơn giản nhất chỉ là ngẫu nhiên gặp được thì sự tình vẫn có khả năng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, sau lưng đều có sâu xa, chứ đừng nói tới cái chết của Bào Hồng Quan ly kỳ phức tạp." Đới Húc nói, "Mỗi một chi tiết đều tương xứng với giấc mơ của Tiền Chính Hạo, e rằng Tiền Chính Hạo cũng là một nhân vật không hề đơn thuần trong vụ án của Bào Hồng Quang này, có lẽ hắn bị người ta lợi dụng làm lá chắn, còn một khả năng là cho dù không phải hung thủ, hắn ít nhiều cũng biết gì đó. Cái gọi là ban ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó, đôi khi giấc mộng sẽ phản ánh điều ban ngày thấy. Tóm lại, trước khi hung thủ sa lưới, cho dù là đề phòng Tiền Chính Hạo bỏ trốn hay lo hắn gặp nguy hiểm, chúng ta đều không thể lo là thiếu cảnh giác."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv