"Hay là vậy đi, chúng ta vào trong xe nói chuyện, trong xe ấm áp hơn, lát nữa tìm hiểu xong tôi lái xe đưa chị về nhà, chị thấy thế nào?" Đới Húc lưu ý tới động tác của chị Triệu, vì thế đề nghị.
Chị Triệu nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy không tồi, cho nên cũng không từ chối, lập tức cùng Đới Húc qua chỗ đậu xe của anh. Cửa sau vừa mở, thấy ở đây còn ba người khác, chị ta sửng sốt: "Ai da, sao lại có ba người nữa vậy?"
Lâm Phi Ca lén lút làm ngơ, hiển nhiên là vì cảm thấy bất mãn với cách biểu đạt này chị Triệu. Phương Viên ở cạnh trộm nhéo tay cô ấy, ý bảo cô ấy đừng để lộ cảm xúc chán ghét ra ngoài, miễn cho chọc giận chị Triệu kia, lỡ người ta không chịu phối hợp điều tra, bọn họ chỉ có thể tiếp tục lăn lộn.
"Ngồi phía sau nói chuyện không tiện, chị ngồi ở ghế phụ lái phía trước đi." Phương Viên nói.
Chị Triệu bĩu môi, đóng cửa xe thật mạnh rồi vòng lên trước ngồi vào ghế phụ lái. Đới Húc đã vào chỗ ngồi, còn cố tình chỉnh điều hòa trong xe lớn một chút. Chị Triệu chà xát hai tay, lại chà xát gương mặt đã lạnh tới cứng đờ, oán giận hỏi: "Vừa rồi là cô cậu kêu ông chủ môi giới gọi điện cho tôi đúng không? Trong điện thoại không chịu nói rõ ràng, tôi còn tưởng Bào Hồng Quang tìm tôi để gây phiền toái. Mấy ngày nay tôi không đến nhà cậu ta, trước đó tới, cậu ta không có ở nhà, kêu mở cửa cửa cũng không mở, vì thế tôi liền bỏ đi, thật không biết cậu ta làm cái gì! Cậu ta không gọi, tôi liền không đi, vừa rồi nhận được điện thoại bên này, tôi còn tưởng cậu ta chạy tới khiếu nại tôi. Sao cô cậu không nói sớm, tôi sốt ruột tới mức khăn quàng cổ với mũ còn chưa kịp mang đây."
"Chúng tôi cũng đang định hỏi chị việc này, chị vẫn như thường lệ mỗi tuần tới nhà Bào Hồng Quang dọn dẹp sao?" Đối với oán hận của chị Triệu Đới Húc không có phản ứng, giống như hoàn toàn không ngại thái độ của chị ta.
"Lịch làm việc của tôi vào thứ tư, thứ sáu và chủ nhật, thứ tư và thứ sáu là buổi tối, chủ nhật là buổi sáng." Chị Triệu bĩu môi, "Nhà bọn họ phòng tôi như phòng cướp vậy, những nhà khác sau khi quen thuộc người giúp việc đều cho họ chìa khóa, tới giờ thì tự mình làm việc, làm xong thì khóa cửa rời đi. Nhưng tôi làm lâu như vậy, cậu ta vẫn không yên tâm, bắt tôi buổi tối mới được tới dọn dẹp. Mỗi lần về nhà tôi đều thấy sợ, còn phải kêu chồng tới đón, thời điểm làm việc, cái người Bào Hồng Quang kia còn luôn theo sát tôi, tôi quét dọn ở đâu, cậu ta khẳng định sẽ theo tới đó, tuy rằng tôi giúp việc cho nhà người ta nhưng tôi cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, cậu ta như vậy thật là... Tôi không muốn làm cho cậu ta nữa, cho dù tiền kiếm được ít đi, tôi cũng muốn đổi khách hàng, không muốn bị người ta đề phòng nữa. Nhiều năm lần công việc này, đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như thế, nếu không phải vì tiền lương khiến người ta vừa lòng, tôi đã không kiên trì lâu như vậy."
"Vậy hôm đó lúc chị tới gõ cửa, không ai ra mở sao?" Đới Húc gật đầu, hỏi tiếp.
Có lẽ vì Đới Húc luôn kiên nhẫn bao dung thái độ của mình, thậm chí lý giải được oán giận và bực tức bản thân thể hiện ra ngoài, cho nên cảm xúc của chị Triệu đã hòa hoãn một ít, đối với vấn đề của anh cũng kiên nhẫn hơn nhiều. Chị ta nghĩ nghĩ, nói: "Hình như là thứ tư tuần trước, tôi gõ cửa hơn nửa ngày, xác định cậu ta không có ở nhà, tôi mới rời đi. Khi đó tôi thật sự rất tức giận, cậu ta không có ở nhà cũng không báo một tiếng, hại tôi đi một chuyến tay không, như vậy thật quá không tôn trọng tôi, vì thế coi như là giận dỗi, thứ sáu chủ nhật còn lại cậu ta không tìm, tôi liền không đi, cứ giằng co như thế, kết quả là tới hiện tại mãi không thấy cậu ta liên lạc. Cậu ta có chuyện gì sao? Người nhà cũng không tìm được cậu ta hả?"
Đới Húc cười bất đắc dĩ: "Cái này tôi không biết phải trả lời chị thế nào, chị Triệu à, nếu tôi có thể trả lời vấn đề này, tôi đã không nhờ người nhà cậu ta hỗ trợ tìm người."
Chị Triệu nghe vậy, không khỏi vui vẻ trêu chọc: "Cái cậu này nói chuyện thật thú vị."
"Cũng không có gì, việc này nào đến tôi làm dáng." Đới Húc cười nói, "Chủ nhật trước đó chị vẫn dọn phòng cho cậu ta đúng không? Cậu ta có ở nhà không? Có thấy chỗ nào không hợp lý không?"
"Chẳng có chỗ nào không hợp lý cả, cậu ta vẫn luôn là cái đức hạnh đó, cứng đầu như trâu bò vậy, không chịu coi ai vào mắt, thật khiến người ta không thoải mái, ngay cả nói chuyện xưng hô cũng không biết phép tắc. Cậu xem, cậu còn biết gọi tôi là chị Triệu, nhưng cái tên Bào Hồng Quang có lẽ nhỏ hơn cậu kia lúc nào cũng gọi tôi là 'Tiểu Triệu', cậu thử phân xử đi, đây là chuyện người có gia giáo làm ra sao? Từ lúc bắt đầu vào nhà họ, ba mẹ cậu ta còn khoe khoang nói cậu ta từ phương Tây trở về, tôi thấy tố chất đó rõ ràng là di truyền." Chị Triệu nhướng mày, đối với cố chủ một bụng bất mãn, "Bình thường cậu ta hay gọi bạn bè tới nhà, có đôi khi mấy chai bia uống xong tôi phải đi dọn. Trong nhà dù có người giúp việc, chủ nhà cũng nên thu dọn một ít thứ rối rắm của cá nhân mình, kết quả tôi chăm chỉ làm việc còn bị người ta xem thường, một câu khách khí cũng không được nghe."
"Hôm chủ nhật tới nhà cậu ta dọn dẹp, chị có thấy cậu ta hẹn gặp ai không, hay là chuẩn bị gặp người nào không?"
"Không có, tôi không thấy gì cả." Chị Triệu lắc đầu, bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó, liền nói, "À, hôm đó cậu ta ở trong phòng nghe điện thoại, hình như là định mời ai đó về nhà chơi."
"Cậu ta có nhắc tới tên không?"
"Không có, nhưng nghe giọng điệu hình như bọn họ rất thân, tôi không để ý, dù sao đối với kẻ phá phách như cậu ta tôi không có hứng thú, nghe nhiều càng khiến tôi lọt vào tầm ngắm mà thôi." Thành kiến của chị Triệu đối với Bào Hồng Quang không hề nhỏ, mặc dù Đới Húc không chủ động hỏi, nhưng cứ hai ba câu chị ta lại kể Bào Hồng Quang là người cuồng vọng và không lễ phép thế nào.
Đới Húc yên lặng tính toán một lát, sau đó nổ máy, vừa lái xe vừa nói với chị Triệu: "Chị Triệu, khi nãy tôi thấy chị từ bên này chạy tới, nhà ở hướng này sao? Để tôi chở chị về, trời đang lạnh lại bắt chị ra ngoài một chuyến, thật ngại quá."
"Có gì mà ngại chứ? Cậu không cần khách khí với tôi." Chị Triệu đối với thái độ của Đới Húc vô cùng vừa lòng, vì thế cách nói chuyện với anh cũng cởi mở hơn nhiều, "Nếu tìm được cậu ta, cô cậu có thể nói với cậu ta sau này đừng kêu tôi tới làm được không, tôi không muốn làm việc ở đó nữa."
"Được, nếu có thể tìm được cậu ta, chúng tôi sẽ chuyển lời giúp chị." Đới Húc gật đầu, ngoài miệng thì đồng ý nhưng câu trả lời tương đối có chiều sâu. Bào Hồng Quang có lẽ là người bị hại trong vụ án của bọn họ, chỉ sợ khả năng sống sót không cao, cho nên bọn họ có lẽ không thể giúp chị Triệu truyền lời với hắn, nhưng chị Triệu không biết việc này, vì thế đối với thái độ sảng khoái của anh đặc biệt hài lòng.
"À đúng rồi!" Mắt thấy sắp tới nhà, chị Triệu bỗng nhiên vỗ đùi, lại nhớ tới một chuyện, "Cái cậu Bào Hồng Quang kia hình như đã có bạn gái, trước đây nghe cậu ta nói chuyện điện thoại, tuy tôi không biết là ai, nhưng cảm giác hình như đó là bạn gái cậu ta. Cô gái đó tôi chưa gặp, nhưng từ cuộc điện thoại, hình như cũng là giáo viên trong trường, nhưng cụ thể làm gì thì tôi không biết, cô cậu đừng hỏi tôi, tôi chỉ là bỗng nhiên nhớ tới nên kể thôi, biết đâu cậu ta chạy tới nhà bạn gái nên cô cậu mới không tìm được. Thanh niên thời này yêu đương chỉ có mấy ngày đã dọn về sống chung, tôi lớn tuổi rồi, không chấp nhận nỗi." . Truyện Thám Hiểm
"Thanh niên không phải ai cũng vậy, lời này của chị cũng quá phiến diện rồi." Lâm Phi Ca ngồi sau cảm thấy lời này của chị Triệu thật khó nghe, vì thế liền cười hì hì xen vào một câu.
Chị Triệu quay đầu quan sát cô ấy, xua tay: "Tôi nói chính là mấy người trẻ tuổi 24-25 gì đó, cô không tin thì hỏi hai người bên cạnh cô xem, cho dù không như vậy, bạn bè họ khẳng định cũng có người như tôi nói, con trai tôi cũng hơn 20 tuổi, tuy chưa thấy nhưng cũng từng nghe qua."
Lâm Phi Ca có nước da ngăm ngăm, vẻ ngoài trông có vẻ trưởng thành, đôi mắt rất lớn trông hơi xa xăm, nhìn qua không tệ, có điều so với bạn bè đồng trang lứa thì bề ngoài chững chạc hơn một chút, hiện tại bị chị Triệu nhận lầm là người 30 tuổi, nếu không ngại mặt mũi, cô cơ hồ đã tức giận tới phát tác, mà Mã Khải ở cạnh lại không biết điều, trực tiếp bật cười ra tiếng.
Tiễn chị Triệu đi, Đới Húc lại dẫn ba thực tập sinh thông qua các con đường khác thu thập manh mối về các mối quan hệ của Bào Hồng Quang, bao gồm thẻ ngân hàng của cậu ta gần đây có sử dụng hay không, cậu ta có mua vé xe hay vé máy bay hay không, chỉ tiếc tuy tất cả đều có thu hoạch nhưng lại không trợ giúp quá lớn.
Lại qua hai ngày, kết quả DNA đã có, phần thi thể được tìm thấy trong rừng bạch dương của công viên nhi đồng có quan hệ huyết thống với ba mẹ Bào Hồng Quang, cứ như vậy, thân phận người chết được xác định, chính là Bào Hồng Quang mất tích nhiều ngày.
Đới Húc không lựa chọn gọi điện thông báo, mà cùng Phương Viên và Mã Khải lái xe tới chỗ ở của Bào Hồng Quang. Nơi này đã bài trừ khả năng là hiện trường gây án, trong lúc kiểm tra cảnh sát đã phát hiện dấu vân tay của vài người, chai bia trong nhà cũng được mang về Cục Công An lấy mẫu DNA, cho nên mấy ngày nay nơi này tùy ý để ba mẹ Bào Hồng Quang ở.
Thời điểm tới nơi, ba mẹ Bào Hồng Quang đang ăn cơm, ba của Bào Hồng Quang ra mở cửa, thấy bọn người Đới Húc tới, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm, hữu khí vô lực nói với vợ ngồi trước bàn ăn: "Là cảnh sát tới..."
Leng keng...
Đôi đũa trong tay mẹ Bào Hồng Quang rơi xuống đất.