Edit: Huyết Mạc Hoàng.Nếu nói Harry Potter là kỳ tích đại biểu cho Ma pháp giới trong suốt một thời gian dài, thì nhà Malfoy là một sự tồn tại thần kỳ trong giới quý tộc suốt vài thế kỷ qua.
Không, không phải lý do mà ngươi đang nghĩ đâu, mà là vì nhà Malfoy suốt một thời gian dài đều đơn truyền mà không hề diệt vong, nội ở góc độ này thôi cũng đủ chứng minh sự thần kỳ của nhà Malfoy rồi.
Mà làm người thừa kế đời gần nhất của nhà Malfoy_Draco Malfoy chắc chắn là một kẻ khiến người ta thất vọng, đơn thuần, kiêu ngạo, có giáo dưỡng nhưng thiếu sáng suốt.
‘Thằng nhóc ngu xuẩn’ đây là đánh giá của hầu hết các quý tộc đối với người thừa kế nhà Malfoy.
Nhưng có lẽ một vài người lại không cho là vậy.
“Finite Ineantatem.” Lucius Malfoy hạ đũa phép xuống, Draco Malfoy sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chạy xuống từ thái dương của cậu, rõ ràng là chuyện xảy ra ở đây vài giây trước chắc chắn chẳng vui vẻ gì.
“A, a.” Lucius xoay đũa phép trong tay, còn Narcissa đứng bên cạnh thì hơi do dự không biết có nên tiến lên trước không.
“Cha.” Draco hít sâu một hơi đứng lên, tuy thân thể còn hơi run lên nhưng lưng vẫn thẳng như cũ, rất thẳng.
“Ta nên làm gì đây.” Lucius nhìn đứa con có phần xa lạ “Draco thân yêu của ta.”
“Ngài có thể không nói gì, cha.” Draco hơi cúi đầu một chút, trả lời.
“Lucius.” Narcissa bên cạnh nói thêm “Hôm nay muộn rồi, Draco cần nghỉ ngơi.”
“Nga?” Lucius vẫn nhìn chằm chằm vào Draco như cũ “Lén rời trường chạy về nhà, nhưng nguyên nhân chạy tới chạy lui lại bất minh, giờ con cần nghỉ ngơi sao? Draco?”
“Cha, ngài có thể hỏi bất cứ điều gì ngài muốn.” Draco trả lời “Nhưng giống như tôn chỉ của nhà Malfoy, con sẽ không xuất ra trước bất cứ lợi thế nào từ con bài chưa lật của con cho ngài.”
“Draco!” Narcissa gắt lên “Chúng ta là người một nhà.”
“Nhưng giờ lập trường của chúng ta khác nhau.” Draco ngẩng đầu nhìn cha mình “Con tin lòng trung thành của ngài với nhà Malfoy, cha. Nhưng điều đó không có nghĩ là con tin vào sự lựa chọn của ngài, cha à…nói thật là dùng Legilimency [Chiết tâm trí thuật] với chính con mình không phải phương pháp tốt đẹp gì, trừ bỏ làm cho lòng người ta tràn ngập nghi ngờ thì nó sẽ không lưu lại thứ nào khác.”
“Con đang ám chỉ Chúa tể Hắc ám sao, Draco?” Lucius chậm rãi nói.
“Con đang nói ai, ngài nhất định có phán đoán của riêng mình.” Draco không nóng không lạnh trả lời.
“Ưu tú.” Lucius kết luận “Draco, ta tin con là một Malfoy ưu tú”
“Cám ơn ngài, cha.” Draco trả lời theo đúng lễ nghi.
“Nhưng điều này không thể trở thành lý do để con phản bội gia tộc.” Lucius tiếp tục nói.
“Chỉ cần con còn có thể đi vào căn phòng này thì pháp thuật sẽ không cho là con phản bội nhà Malfoy, phải không?” Draco trả lời “Cha, con không ngu ngốc như bên ngoài đồn đãi, con nghĩ ngài biết.”
“Ta biết, nhưng con cũng không thông minh như vậy, cậu bé…tự mãn sẽ hủy diệt con.” Lucius nói.
“Nhưng cha à, người kia…nga, con cảm thấy trực tiếp gọi là Chúa tể Hắc ám có vẻ vẫn tốt hơn, ông ta không hề vĩ đại như ngài nghĩ. Con chỉ làm một lựa chọn thích hợp cho tất cả chúng ta mà thôi.” Draco hơi mỉa mai nói.
“Lựa chọn gì?.”
“Vĩnh viễn không đặt tất cả trứng vào cùng một rổ, đúng không cha?”
“Rổ sao?” Lucius vuốt ve đũa phép của mình “Draco, ta nên chúc mừng con, con đã thuyết phục ta.”
Draco kinh ngạc ngẩng đầu.
“Không cần nhìn ta như vậy.” Lucius nói “Ta không hứng thú lắm với những biểu diễn khoa trương cùng bí mật nhỏ giữa con và Cứu thế chủ, yêu cầu duy nhất của ta là con sẽ không để nhà Malfoy rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng rõ ràng là con đã tự suy xét rồi, vậy ta cũng sẽ khoan dung cho kế hoạch của con.”
“Cảm ơn ngài, cha.” câu trả lời lúc này của Draco thật lòng hơn rất nhiều.
“Con không cần cảm ơn ta, ta sẽ không tò mò cứ nửa tháng mỗi đêm con rời trường làm gì, càng không hỏi hôm nay con về nhà là vì cái gì, nhưng ta hy vọng lần sau con có thể cẩn thận hơn. Ta nghĩ ngày đầu tiên khi con tiến và Nhà Slytherin cha đỡ đầu đã nói với con, Slytherin có thể làm bất cứ chuyện gì nhưng họ sẽ không bị người khác bắt được.” Lucius nói.
“Mà đó cũng là nguyên nhân mà ban đầu Chúa tể Hắc ám khiến tất cả mọi thứ suông sẻ như vậy.” Narcissa chen vào một câu.
Draco kinh ngạc nhìn mẹ mình, rồi thấy bà gật gật đầu.
Draco hiểu rõ mà nhìn cha mình, còn mắt Lucius thì nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen nhưng còn có thể thấy ánh sáng nhàn nhạt của những ngôi sao.
Draco cúi chào và rời khỏi phòng khiêu vũ.
Ngay trước khi cậu rời khỏi phòng thì nghe thấy giọng nói của Lucius.
“Draco, bế quan bí thuật của con không tốt như đã nghĩ đâu, tự giải quyết cho tốt.”
Draco khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến nơi mình muốn.
Đó là thư viện nhà Malfoy, khác với nhà Black, thư viện của nhà Malfoy càng khiến người ta kinh ngạc vì bản chất thiên về Bạch ma pháp, tất nhiên không thể nói là họ thiếu sách Hắc ma pháp, chỉ là sách Bạch ma pháp tương đối nhiều hơn một chút.
Mà Draco đi vào nơi này còn là vì chứng minh một suy luận của Harry, nói thật là cả hai người họ đều không nghĩ đến…vừa mới vào thư viện có nửa tháng ngắn ngủn mà lại có một bước tiến lớn như vậy, sức mạnh nhà Black dường như càng phục tùng dưới ma lực cường đại của Harry hơn, chiếu theo cách nói của Draco chính là – hành vi rất Slytherin.
Thế nên bọn họ liền nhanh chóng chứng thực được suy đoán của Harry, một suy đoán chẳng vui vẻ gì.
Lời nguyền hỗn hợp.
“Nghi thức hiến tế đầu tiên, thông thường là một loại Hắc ma pháp, bọn họ thường không để những người đó được hiến tế một cách thoải mái, dựa vào sự đau đớn, máu tươi và cái chết để đạt được sức mạnh ma pháp hoang dã.”
“Để tớ xem.” Harry lấy cuốn sách trên tay Draco “Sức mạnh thu được từ hiến tế này và bình thường là ngang nhau, nhưng tình cảm mãnh liệt đôi khi cũng có thể trở thành một loại hình thức trao đổi trong hiến tế, hiến tế bình thường là hiệu quả cuối cùng khác nhau vì bản chất ma pháp chủ đạo khác nhau, mặc dù vậy nhưng bản chất của nó là như nhau.” Harry ngẩng đầu ra khỏi trang sách “Chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Draco giả cười nhíu mày:“Tất nhiên là không Potter, cái gì khiến cậu cho rằng thư viện nhà Malfoy thiếu thốn đến tình trạng này chứ?”
“Ít ra tớ cảm thấy có lấy ra nữa cũng chẳng hữu dụng gì, giống như chúng ta tốn nửa tháng trong đống sách kia, mà phần lớn đều chẳng chỉ ra hạn chế của ma pháp.” Harry chính xác chỉ ra thực tế.
“Chính xác.” Draco giả cười gật đầu “Nhưng kỳ thật nhà Malfoy và nhà Black khác nhau, nhà Malfoy…tớ không thể không tiếc nuối mà nói, toàn bộ sách trong đó đều liên quan nhiều đến Bạch ma pháp, chúng cũng là tri thức, nhưng mà cậu biết đó, rõ ràng chẳng…nguy hiểm gì nhiều.”
“Tớ nghĩ mình hiểu.” Harry vừa mở một cuốn sách khác ra, vừa trả lời “Mấy người luôn làm tất cả thấy bất ngờ.”
“Tớ có thể xem đây như một loại khen ngợi không?” Draco bĩu môi “Nếu cậu có thể mau chóng chấm dứt ‘sự nghiệp’ của mình để dành một chút thời gian cho cha đỡ đầu thân yêu của tớ, tớ nghĩ mình sẽ hài lòng hơn.”
Những lời này thành công khiến Harry ngẩng đầu lên khỏi trang sách.
“Severus xảy ra chuyện gì?” cậu hoang mang hỏi.
“Không, không có gì.” Draco nhún vai “Cậu biết đó…ông ấy chỉ hơi nôn nóng thôi, lúc nấu độc dược quấy thêm nửa vòng, đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.”
“Nhiều hơn nửa vòng?” Harry khó tin hét lên “Cậu đang nói Severus.”
“Chắc chắn.”
“Tớ…sẽ nghĩ biện pháp.” Harry nhu nhu vết sẹo “Tớ chỉ…cậu biết không, suốt kỳ nghỉ hè tớ chỉ gặp Severus một lần, chúng ta quá bận, hơn nữa địa vị của Severus cũng ngày càng vi diệu, tớ rất sợ…”
“Sợ hành động gián điệp của cha đỡ đầu bị Chúa tể Hắc ám phát hiện?” Draco bổ sung.
“Đúng vậy.” Harry gật đầu “Cho dù nơi đó đến khi chết anh ấy vẫn là một gián điệp xuất sắc, nhưng Chúa tể Hắc ám bây giờ không giống người trong trí nhớ của chúng ta nữa, hắn thanh tỉnh hơn nhiều, hơn nữa còn cường đại hơn.”
“Còn điên cuồng hơn.” Draco nói thêm một câu.
“Draco.”
“Ân?”
“Cậu luôn khiến tớ có ảo tưởng.” Harry nhẹ giọng nói.
“Ảo tưởng gì?” Thiếu niên tóc bạch kim nhíu mày.
“Nói sao nhỉ, tớ chưa từng biết lúc cậu 14 tuổi lại thành thục như vậy, ở thế giới kia vì một vài lý do, tớ và Draco Malfoy đứng trên cùng một lập trường, nhưng điều này không có nghĩa là tính cách của tớ và cậu ta hợp nhau, cậu có biết thời niên thiếu trong mắt tớ cậu ta là một tên nhóc kiêu căng, không biết nặng nhẹ, ngạo mạn, tự cao, tự mãn, có gia đình đặc biệt tốt mà thôi.”
“Sao cậu biết tớ không thế?” Draco cười nói.
“Chỉ dựa vào những lời này của cậu, là tớ có thể nói cậu không phải.” Harry khẳng định “Không có một cậu bé kiêu căng, ngạo mạn, tự cao nào chịu thừa nhận bản thân không thể.”
“Có lẽ là tớ.” Draco cười nói “Ở phần lớn thời thơ ấu, tớ rất giống người cậu miêu tả, một tiểu hỗn đản ngạo mạn, tự cao và kiêu căng, nhưng Harry…cậu cảm thấy ký ức là gì?”
“Một sự tổng hợp của quá khứ, còn có cả logic?” Harry thử trả lời.
“Đúng vậy.” Draco gật đầu “Giống như bức họa ở Hogwart, nhưng ký ức thực ra cũng là cách để khiến một người trưởng thành, tớ có được ký ức của Draco Malfoy nơi đó, tuy không có cảm giác chân thật nhưng lại có được thói quen được gầy dựng theo ký ức đó, cả tính cách của tớ cũng thay đổi vì có được ký ức này.”
“Sao tớ có thể chắc chắn rằng cậu không phải cậu ta?” Harry kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì tớ không phải, tớ chỉ mới 14 tuổi, còn đi học ở Hogwart, cha đỡ đầu của tớ còn sống tốt, hơn nữa……tớ cũng không tự mình trải qua những điều đó.” Draco mập mờ lầm bầm vài tiếng.
“Chỉ thế thôi?” Lúc này, Harry trợn mắt nhìn.
“Chỉ vậy thôi.” Draco vui vẻ trả lời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có vẻ phải gia tăng văn tồn, vài ngày sau bị người cưỡng chế bắt cóc đi du lịch Bắc Kinh!!!
Ta hận ra ngoài đi chơi!!!