Edit: Huyết Mạc Hoàng.“Albus.” Harry kêu lên.
“Harry, Severus.” Dumbledore gật gật đầu “Mọi người đều đã đến.”
“Albus.” Lupin và Sirius cũng đi ra khỏi nhà bếp “Đã đến giờ rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dumbledore nhận tách trà mật trong tay Lupin, nhấp môi nói “Phong ấn đã dần dần ổn định rồi, nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn xác định ma pháp có hiệu quả không, thế nên cần Harry tự mình đi một chuyến, dù sao trò ấy và trò Granger mới là người hoàn chỉnh nghiên cứu về ma pháp tà ác này.”
“Albus, thầy tìm được tế đàn kia?” Harry nhớ tới mấy ngày trước giáo sư Dumbledore có hỏi cậu vị trí của tế đàn, nguyên lai là đi phong ấn, nhưng phong ấn thật sự có thể có hiệu quả sao?
“Thầy dùng địa chỉ trò cho thầy, bất quá có chút khác, trong trí nhớ của trò, sau chiến tranh tế đàn kia đã bị phá hỏng, nhưng hiện tại tế đàn vẫn hoàn hảo không hư hỏng gì. Có lẽ vì Voldemort không ngờ Hội Phượng Hoàng cũng biết về tế đàn này, nên để chúng ta không nghi ngờ, hắn không phân công ai trông coi, nhưng cũng cho chúng ta cơ hội phong ấn.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, không phải hắn cố ý để chúng ta phát hiện ……” Harry nói.
“Đúng vậy, đây là điều kiện tiên quyết, nhưng Harry trò có biết khuyết điểm lớn nhất của Voldemort là gì không?”
“Ngạo mạn.” Harry gật đầu “Vì nguyên nhân đó mà chúng ta từng thành công đánh bại hắn, giống như thầy từng nói với con, sự ngạo mạn của Voldemort thực ra là xuất phát từ sự tự ti của Tom Riddle, cho nên điều này gần như là khắc vào bản tính của hắn, không thể xóa được.”
“Đúng.” Dumbledore tỏ vẻ đồng ý “Xem ra người thầy kia thật sự nói cho trò rất nhiều thứ.”
“Bởi vì người thầy kia đã chết.” Harry bĩu môi “Nếu cần thiết để cứu vớt giới Phù Thủy, thầy sẽ nói cho con tất cả những thứ thầy biết, nhưng con nghĩ…… ” Harry nhìn vào mắt Dumbledore “Con không phụ lòng mong đợi của thầy. Qúa khứ không, và hiện tại cũng không.”
Dưới bàn, một sự ấm áp bao trùm lên tay của cậu, đi thẳng vào sự lo lắng trong nội tâm, Harry ngẩng đầu, thấy Snape ngồi đối diện, cậu bỗng tỉnh ngộ, rồi mỉm cười nắm lấy bàn tay người nọ ở dưới bàn.
“Khụ khụ.” Dumbledore ho khan hai tiếng, thì thầm trong lòng, vì sao hai người này lại dám liếc mắt đưa tình với nhau trước mặt một người luôn không được tự nhiên với lão tình nhân như ông chứ, nắm tay nhau dưới bàn thì cho là ông không thấy được sao?
“Vậy…Albus bây giờ chúng ta xuất phát chứ?” Lupin hỏi.
“Không, không phải các cậu, là chúng tôi.” Dumbledore nói “Hai người tôi với Harry.”
“Điều này không được!” Sirius là người đầu tiên kêu lên.
“Cha đỡ đầu.” Harry nói “Albus nhất định có suy tính riêng, chúng ta tin tưởng thầy ấy.”
“Mộng Mơ, cậu cũng nói gì đi, chẳng lẽ cậu yên tâm để Harry và Albus đi thôi.”
Sirius bắt đầu tìm viện trợ từ bên ngoài.
“Điều này…… ” Lupin mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
“Từ từ.” Snape đứng lên, đi đến trước mặt Dumbledore.
Lấy đũa phép ra.
“Snape!”
“Severus!”
Lupin và Sirius kêu lên, mà trái lại, Harry cũng đồng dạng rút đũa phép ra.
“Ông là ai?” cậu hỏi.
“Harry?” Sirius kinh nghi bất định nhìn Dumbledore, rồi lại quay đầu nhìn Snape và Harry, cuối cùng cũng rút đũa phép ra, cho dù cây đũa phép này có chút do dự.
Mà Lupin cũng làm động tác giống vậy.
“Xem ra, sự kiêu ngạo của Albus cũng là có lý do.” Lão nhân trước mặt nheo mắt lại, nhìn bốn cây đũa phép chĩa vào người ông “Cậu ta có một đám học trò tốt a~.”
“Đáng tiếc là vẫn quá chậm.” Thân hình lão nhân đột nhiên biến mất, giây tiếp theo, mọi người đều phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, là Petrificus totalus [Thạch hóa], nhưng lại không giống Petrificus totalus [Thạch hóa], hình như là thần chú đã được thay đổi.
“Vậy hiện tại, có thể để tôi mang Harry đi rồi chứ.” Lão nhân cầm tay Harry, không thèm nhìn những người khác, biến mất trong lò sưởi.
Nơi lão nhân và Harry xuất hiện, là một quán rượu nhỏ ở miền nam nước Anh. Trong quán rất vắng vẻ, không một bóng người.
Lão nhân giải trừ Petrificus totalus [Thạch hóa] trên người Harry, đưa cho cậu một cặp nạng, tiếp theo ung dung đi tìm chỗ ngồi xuống.
“Thần chú trục xuất Muggle?” Harry cũng không nhanh không chậm ngồi xuống đối diện lão nhân.
“Ừm.” Lão nhân ngước mắt đánh giá Harry “Cảm nhận ma pháp của cậu rất sâu sắc.”
“Bị bắt buộc thôi.” Harry lơ đễnh trả lời “Bất quá ngài Grindelwald, rốt cuộc thì khi nào hiệu trưởng Dumbledore mới đến?”
“Harry Potter phải không?” Lão nhân…không…là Grindelwald rùng mình “Xem ra cậu biết nhiều về ta hơn so với những gì ta nghĩ.”
“Cậu phát hiện ra ta bất thường lúc nào?”
“Lúc ngài uống mật trà.” Harry trả lời.
“Nga.” Grindelwald_mặt Dumbledore xuất hiện vẻ mặt như bỗng tỉnh ngộ “Ta hiểu rồi, Albus yêu ngọt như mạng, nếu là cậu ta thì sẽ không chỉ nhấp một chút trà mà không uống ngụm nào.”
“Đúng vậy.” Harry gật đầu “Ngài quả thật rất hiểu giáo sư Dumbledore, nhưng đáng tiếc lại lộ ra sơ hở ở điểm đó.”
“Thế cậu vẫn luôn lén chĩa đũa phép vào người ta.” Grindelwald cười nói “Ta còn nghĩ đây là thói quen của cậu chứ.”
“Không, ngài đoán không sai, tôi quả thật có thói quen này.” Harry lắc đầu “Chẳng qua những lúc đối mặt với giáo sư Dumbledore, tôi chưa bao giờ dùng nó.”
“Vậy sao cậu lại đoán ra thân phận của ta.”
“Điều này rất đơn giản.” Harry cười “Bởi vì ngài rõ ràng không có ác ý với chúng tôi, huống chi để bức Dumbledore nói ra địa chỉ bí mật, thì dù là Voldemort cũng không có năng lực này. Cho nên ngài nhất định là người được Dumbledore tín nhiệm, có thể khiến Dumbledore tín nhiệm, hơn nữa còn có thực lực mạnh như vậy, đồng thời còn có thể thân thiết gọi Dumbledore là Albus, ngoại trừ Chúa tể hắc ám tiền nhiệm Gellert Grindelwald thì chẳng còn ai.”
Harry vẫy đũa phép, triệu hồi một ly nước chanh từ chỗ quầy bar.
“Đúng rồi, ngài Grindelwald, tôi không mang theo tiền trong người, ly nước chanh này phiền ngài trả tiền dùm.”
“Vậy đó Gellert, tôi đã nói đừng xem nhẹ Harry mà, nếu không cậu sẽ chết không có chỗ chôn đâu.” Cửa quán rượu mở ra, khí lạnh của đêm mùa thu tràn vào quán, người tới là Albus Dumbledore chân chính.
“Được rồi, lần cá cược này cậu thắng đấy Albus.” Grindelwald đứng lên, đi đến cạnh quầy bar, hỏi “Rượu Rum pha với mật?”
“Không, nước mật ong là được rồi, nới chúng ta sắp đến không cho phép tôi uống rượu.” Dumbledore gạt sương trên quần áo, ngồi xuống cạnh Harry.
“Như cậu muốn.” Grindelwald pha một cốc nước mật ong, đi về lại bàn “Vậy lát nữa chúng ta xuất phát.”
“Từ từ.” Harry đột nhiên lên tiếng “Albus, thầy sẽ không dùng ma pháp hệ ánh sáng để phong ấn cái tế đàn kia chứ?”
“Không phải, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Dumbledore nói.
“Vậy là tốt rồi.” Harry lau mồ hôi lạnh trên trán “Bởi vì Hermione từng đưa ra một phỏng đoán, nếu dùng ma pháp hệ ánh sáng thuần túy để phong ấn tế đàn thì không tốt chút nào, vì có thể sẽ xuất hiện thảm họa như ở thời đại Merlin.”
Dumbledore và Grindelwald nhìn nhau một cái, rồi Grindelwald mở miệng, ngữ khí có chút bất ổn: “Cậu nói, sẽ không như trong truyền thuyết: Merlin vì đánh bại vong linh sứ giả tà ác đến từ địa ngục, mà sử dụng bạch ma pháp tuyệt đối, hậu quả là sức mạnh quá lớn của bạch ma pháp va chạm với hắc ma pháp thuần túy, vì thuộc tính bài xích lẫn nhau nên nổ mạnh chứ?”
“Đúng, chính là cái đó.” Harry gật đầu, rồi thấy được vẻ mặt hoảng sợ của Dumbledore và Grindelwald.
“Albus, ngài Grindelwald, hai người không phải không dùng bạch ma pháp sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi không dùng bạch ma pháp.” Dumbledore trả lời “Nhưng…cái chúng tôi dùng sợ còn tệ hơn cả dùng bạch ma pháp.”
“Là cái gì?”
“Là vầy…” sắc mặt Grindelwald có chút tái nhợt “Sau khi ta và Albus thương lượng với nhau, để đảm bảo cho phong ấn an toàn nhất, sử dụng năm phương pháp phong ấn. Chúng tôi tìm năm phù thủy có thuộc tính ma pháp khác nhau, để bọn họ dùng năm phương thức khác nhau, phát ra cùng một mức ma lực, dưới tình huống bình thường phong ấn kia sẽ ổn định nhất.”
“Vậy…… ”
“Nhưng ta và Albus đều sơ sót.” Grindelwald lắc đầu “Điểm tốt lớn nhất của việc dùng năm phương pháp phong ấn này, chính là sau khi ma lực của chúng cân bằng với nhau, chúng giao hòa tạo thành một ma pháp không có thuộc tính. Ma pháp không thuộc tính này, tuy không phải bạch ma pháp thuần túy nhất, nhưng lại có năng lượng cường đại hơn cả bạch ma pháp, và hoàn toàn bài xích thuộc tính của hắc ma pháp. Mà sự bài xích này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả bạch ma pháp.”
“Gellert.”
“Tôi biết.” Grindelwald đi đến cửa quán rượu, nhìn về tế đàn ở xa xa, ngữ khí nặng nề “Chúng ta đều trúng kế!”
“Albus!” Harry chống nạng lên muốn độn thổ.
“Từ từ.” Grindelwald đặt tay lên vai Harry “Không còn kịp nữa rồi, tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của Voldemort, chúng ta cứ tùy tiện đi qua như thế thì chỉ trở thành cá trong chậu mà thôi, không bằng cứ về bàn bạc kỹ lưỡng đã.”
“Nhưng…… ”
“Không nhưng gì cả.” Dumbledore dùng đũa phép phóng ra một thần chú dò xét “Một lần sơ ý thì đã là thua rồi. Chúng ta đã mất thế chủ động, thì không thể để mất lực chiến đấu nữa, cũng may khoảng thời gian từ giờ đến khi ma pháp hoàn toàn dung hợp còn một tuần, chúng ta còn thời gian, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không để chuyện như ở thời đại của Merlin tái diễn.” ngữ khí Dumbledore nghiêm túc.
“Albus, thầy bảo đảm chứ?”
“Đúng, thầy bảo đảm.”