Mặc dù phát triển lên thì rất đau, nhưng thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Lúc hoàn thành xong kiểm tra, cuộc tranh tài bài thi ngắn nhóm cuối cùng đơn nam cũng kết thúc, Trương Giác được thông báo ra ngoài lĩnh huy chương nhỏ.
Lúc này Trương Tuấn Bảo mới nhớ tới một vấn đề: "Thằng nhóc này đứng thứ mấy?"
Thẩm Lưu dùng tiếng Nga hỏi vài câu, nhân viên công tác thân mật trả lời: "Bài thi ngắn của Trương đứng vị trí thứ hai, chỉ đứng sau Sergei, Ilya là người đứng thứ ba, mọi người cùng nhau nhận huy chương rồi cùng phỏng vấn."
Đừng nhìn Sergei là người thứ ba trong giải đấu đẳng cấp thế giới, không quan tâm Vasily và McQueen quyết chiến kịch liệt cỡ nào, hắn vẫn cứ không chen lọt một chân, mà thực lực của bản thân hắn quả thực không kém.
Bởi vì thực ra có một quy tắc ngầm thừa nhận trong cuộc thi đấu quốc tế, chính là đãi ngộ chấm điểm của liên đoàn trượt băng dành cho các nhất ca nhất tỷ của các nước nhất định là tốt nhất, điều này là bởi vì trọng tài của các hệ chắc chắn sẽ dồn tài nguyên tính điểm vào người mạnh nhất, ví dụ Vasily là nhất ca người Nga, đãi ngộ chấm điểm của hắn chỉ có nhất ca McQueen Châu Âu là có thể so sánh, còn nhóm nhị ca nhị tỷ là một vị trí khác.
Thực lực của Sergei kém hơn Vasily một chút, những năm qua đều bị chèn ép ở vị trí nhị ca mà không ngóc đầu lên được, đãi ngộ chấm điểm vẫn luôn không bằng Vasily, chỉ cao hơn Ilya một chút, nhưng cho dù như vậy, đãi ngộ chấm điểm của hắn thậm chí cao hơn Trương Giác một chút.
Nói cách khác, cách chấm điểm của nhất ca Thôn Thỏ cũng không sánh bằng nhị ca hệ Nga, nếu không phải biểu cảm của Trương Giác tốt thì cậu thậm chí không thể áp chế được Ilya.
Trọng tài hệ Nga không gây áp lực cho điểm số của Trương Giác lần này, có thể là không chịu nổi đãi ngộ chấm điểm tốt của hai vị tuyển thủ Nga, GOE tùy tiện tăng lên 2 điểm, điểm thành tích thì tăng lên như một mũi tên.
Nói cách khác, Thôn Thỏ không phải là cường quốc trượt băng đơn, mà Trương Giác có thể trấn áp Ilya tại bài thi ngắn, điều này thực sự vượt quá mong đợi của nhiều người.
Bởi vì lúc trước Thẩm Lưu đã nhắc nhở, Trương Giác đã chuẩn bị tâm lý rằng cậu chỉ có thể mang huy chương đồng về nhà lần này.
Nhưng điều này cũng không làm các cổ động viên đội tuyển Nga không hài lòng, bởi vì Trương Giác đã đánh bại đối thủ một mất một còn của nhất ca Vasily là McQueen trên đất Mỹ, trong mắt một số người, một màn McQueen chỉ có thể giành ngôi á quân trong phân trạm có thể khiên cho bọn họ sảng khoái hơn nửa năm.
Đại Nga đam mê trượt băng, khoái ý thù hận, chỉ cần bạn nện McQueen, chúng ta liền là bạn tốt.
Hơn nữa những người đam mê trượt băng thuần túy đều rất có hảo cảm với vị tuyển thủ mới chỉ được thăng tổ và thách thức với chức vô địch thế giới này, dù sao thì số điểm của Trương Giác một chút hơi nước cũng không có, đi đến bây giờ tất cả đều nhờ thực lực, trong môn thể thao cạnh tranh, phái thực lực không bao giờ thiếu sự nổi tiếng.
Điều duy nhất khiến Trương Giác và Thẩm Lưu khổ não đại khái chính là khi mà phỏng vấn, cái âm thanh mà phóng viên nói với bọn họ đều là đạn lưỡi tiếng Anh nặng nề.
Thẩm Lưu khó khăn nghe vài câu, cũng rất thẳng thắn biểu thị: "Tôi nghe hiểu được tiếng Nga, mời nói tiếng Nga đi."
Về phần Trương Giác, sau khi cậu có thể độc lập tiếp nhận phỏng vấn ở phân trạm Mỹ thì đến cuộc phỏng vấn này cậu cảm thấy mình cứ như nghe đọc kinh, tuy rằng trên khuôn mặt mang theo nụ cười khéo léo, nhưng người quen đều biết, hồn của cậu hiện đang trên mây.
Thẩm Lưu nhìn cậu như vậy, trong lòng thầm thở dài.
Thằng nhỏ này ngay cả tiếng Anh bản xứ còn không nghe thuần thục được, sợ rằng tiếng Anh của người Nhật càng tệ hơn.
Hắn rõ ràng là phó huấn luyện viên, nhưng những ngày tháng của phiên dịch viên bán thời gian và giáo viên dạy ngoại ngữ không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Đến lúc trở về, ông cậu xoa đầu cậu, an ủi: "Con nửa tháng nay cao lên 2 cm, lớn lên quá nhanh, bị không thoải mái là nhất định là phải có, ông cậu con lú trước cũng ở trong giai đoạn này, con nhịn một chút, lớn lên là tốt rồi."
Lúc nói chuyện hắn còn thêm giọng tiếu lâm: "Vốn dĩ thấy con mãi chưa cao lên, cậu còn lo trượt băng nghệ thuật ảnh hưởng đến sự phát triển của con, nếu như cả đời này con không cao lên được hơn 1 mét 65, mẹ con nhất định sẽ đánh vỡ đầu cậu."
Sau đó Thẩm Lưu và Dương Chí Viễn cùng nhau phát ra tiếng cười sảng khoái.
Thẩm Lưu cũng an ủi Trương Giác: "Yên tâm, em nhiều lắm là thêm hai tháng nữa thôi, anh nhớ sư huynh năm đó trong một mùa hè cao lên 6 cm, sau đó chiều cao của anh ấy không thay đổi nữa."
Dương Chí Viễn gật đầu: "Đúng, anh ta một tháng cao lên 3 cm, khiến cho huấn luyện viên sợ đến mức ăn cơm cũng không ngon, kết quả nói dừng là dừng, con và ông cậu của con có rất nhiều điểm giống nhau, quá trình lớn lên chắc là cũng tương tự nhau."
Nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của bọn họ, Trương Giác trong lòng nghĩ rằng các người sẽ sớm ăn cơm cũng không ngon nổi đâu.
Sau đó cậu bạn nhỏ uống một viên canxi vào 200 ml sữa bò, bổ nhào lên giường, nhắm mắt lại, ngủ.
Mấy tiếng sau, Trương Giác bị đau tỉnh, chỉ cảm thấy hai bắp chân đều rất không thoải mái, bụng thì òng ọc kêu vang trời, nhìn đồng hồ, là ba giờ sáng.
Trương Giác: Thiếu chút nữa là quên rồi, bản thân mình trong suốt thời gian phát triển vẫn luôn là thùng cơm, có lúc đói bụng đến mức nửa đêm bò dậy lấy cơm nguội làm cơn chiên trứng, sáng sớm còn có thể ăn hết hai tô mì sợi lớn.
Cậu mở ba lô ra, sờ sờ vào nơi giấu đồ ăn vặt, đầu tiên lấy ra một tờ giấy, phía trên là chữ viết rồng bay phượng múa của Trương Tuấn Bảo.
"Ăn ít thôi."
Trương Giác: "..."
Cậu cầm món khoai sọ sấy khô yêu quý của mình do dự hồi lâu, sau đó đặt đồ ăn trở lại như cũ, ôm bụng cuộn mình lại trên giường.
Trong bộ môn trượt băng nghệ thuật không thiếu những đơn nam cao trên 1 mét 8, hơn nữa quả thực có người cao hơn 1 mét 8 nhưng vẫn nhảy được cú nhảy bốn vòng, ví dụ như David Bisulei cao 1 mét 86, nhưng cao một hơi lên nhiều như vậy, nhất định sẽ tác động rất lớn đến động tác kỹ thuật.
Cũng giống như David, với tư cách là một ngôi sao đơn nam của đội tuyển Bỉ, hắn hồi thời kỳ tổ thiếu niên cũng không có đối thủ, kết quả sau khi tiến vào tổ thành niên, chỉ là dậy thì mà đã khiến hắn dừng hoạt động lại trong vòng hai năm, mà lúc hắn phát triển cao một hơi lên 10 cm dẫn đến trọng tâm của hắn hoàn toàn mất cân bằng, ngay cả cú nhảy ba vòng cũng không vững vàng được.
Khả năng là qua mấy tháng nữa, khả năng cạnh tranh của cậu sẽ tụt xuống đến mức không bằng trình độ của David hai năm trước đi, nếu như còn mập lên, cú nhảy của cậu sẽ không còn thuốc chữa nữa.
Trương Giác có ý định kiểm soát chế độ ăn uống của mình, ông cậu lại bắt đầu buông tha cho việc kiểm soát chế độ ăn uống của Trương Giác.
Lúc ăn sáng hắn ra sức nhét thịt vào trong đĩa của Trương Giác: "Bổ sung nhiều protein vô, sau đó trở về con bổ sung thêm vitamin D, đây là cơ hội cuối cùng để con tăng cường đáng kể sự phát triển của xương và cơ bắp đó, đơn nam sau khi phát triển thật tốt thì sức bền sẽ tăng lên rất nhiều, bỏ qua cơ hội lần này, sau này cũng sẽ không có được nữa."
"Con nhìn Thẩm Lưu đi, lúc trước bị ép rồi không được bồi bổ tốt, kết quả xương cốt đều giòn hơn so với người khác, nhảy ba vòng cũng mắc sai lầm, bị chấn thương đến mức phải giải nghệ, con không thể giống như cậu ta được."
Thẩm Lưu bị nói bóng gió cũng không giận, trái lại vô cùng tán thành: "Đúng vậy, bây giờ là thời điểm quan trọng của em, xương cốt khi cao lên càng bền chắc thì tuổi thọ nghề nghiệp sẽ càng dài, trước đây cậu của em có dẫn dắt một cô bé tên là Hoắc Tiểu Băng, lúc cô bé đó đang phát triển thi ăn kiêng và tập luyện quá nhiều, cuối cùng chỉ cao lên được 1 mét 52, hơn nữa đặc biệt dễ gãy xương, trước khi em gia nhập đội tuyển tỉnh thì cô bé đó cũng bị chấn thương rồi giải nghệ."
Nói xong, hắn bóc một quả trứng cho Trương Giác.
"Ăn nhiều một chút, lượng mỡ trong cơ thể em quá thấp, lúc trước khi em nhảy lên là có thể nhìn thấy cơ bắp chân nổi lên, chút năng lượng dự trữ đó không đủ để em phát triển, dù sao thì hai tháng tới đây em ăn nhiều một chút, chờ phát triển chiều cao xong thì giảm béo cũng còn kịp."
Tuân thủ quan điểm ăn uống đầy đủ, bổ sung và tăng cường sức khỏe tối đa, hai huấn luyện viên đã thực hiện đầy đủ tinh thần nuôi heo của bà dì căn tin, cho nên bữa sáng của Trương Giác đã thu hút sự chú ý của vận động viên và huấn luyện viên khác trong nhà hàng.
Hai huấn luyện viên người Trung Quốc đó bị điên rồi sao? Trương là sát thúc tốc độ số một thế giới về cú nhảy 4S, cho cậu ta ăn nhiều như vậy, lỡ mập lên thì làm sao!
Có người lúc đi ngang qua cười nhạo một tiếng: "Heo."
Trương Giác nghe không hiểu, vẫn đắm chìm vùi đầu mà ăn, Thẩm Lưu lại cau mày bất mãn.
Chuyện hắn biết tiếng Nga đã không phải là bí mật, người này ở trước mắt hắn vẫn chế giễu Trương Giác, thật sự cho rằng Thẩm nhất ca sẽ không phát hỏa sao?
Nhớ năm đó hắn cũng cùng với Trương sư huynh đánh lộn tập thể đó!
Tuy rằng thân là huấn luyện viên vì vài câu mỉa mai mà động thủ với vận động viên nước ngoài không phải là một ý kiến hay, nhưng hắn không ngại vào nhà vệ sinh tìm cây lau nhà quậy một trận rồi giở trò đồi bại với tên tiểu tử này đâu.
Bị mùi thúi của cây lau nhà đập cho một trận buồn nôn còn đỡ đó, lời này mà để cho Trương Tuấn Bảo nghe thấy thì khuôn mặt của tên tiểu tử này sẽ bị gạch đập vào mặt thành hình vuông luôn cho coi, chẳng hạn như một thành viên nào đó của đội bóng rổ năm đó.
Sau đó Sergei đi ngang qua không chút khách khí khiển trách thanh niên này: "Vadim, không lễ phép thì ngậm miệng lại, bọn họ là vận động viên nước ngoài, cậu nói như thế trước mặt người ta là không phù hợp, cậu đang cố làm hoen ố hình ảnh của vận động viên nước chúng ta sao?"
Vadim hừ một tiếng: "Đừng có mà lấy đạo lý trấn áp tôi, tôi chỉ là đang nói thật, không có vận động viên trượt băng nghệ thuật nào mà ăn nhiều như cậu ta đâu."
Sau đó hắn hất hất cằm về phía Trương Giác rồi rời đi, Sergei gật đầu với bọn họ: "Cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, xin đừng để ý."
Sau đó người anh em này cũng rời đi, nếu không phải Thẩm Lưu nghe hiểu được tiếng Nga thì sẽ cho là Sergei sẽ nợ hắn mấy triệu biểu tình, rồi người anh em này tới tìm hắn gây phiền phức.
Thẩm Lưu sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ đến thế nhưng vị nhị ca người Nga này cũng không tệ lắm.
Trương Giác và Trương Tuấn Bảo đồng thời hỏi Thẩm Lưu bên cạnh: "Tiểu tử kia vừa nãy nói gì vậy?"
Thẩm Lưu nhìn nhìn đôi mắt phượng trong suốt một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, ho khan một tiếng: "Chẳng qua là nói chuyện ngớ ngẩn không liên quan thôi, hai người không cần để ý."
Trương Tuấn Bảo ồ một tiếng, thật sự không hỏi chuyện này nữa, quay đầu nói với Trương Giác: "Tiểu Ngọc, ăn đùi gà cho xong đi, rồi sau đó ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm."
Buổi chiều, nội dung đơn nam bắt đầu đúng sáu giờ.
Trương Giác ngồi trên ghế, Dương Ninh đấm bóp cẳng chân cho cậu, miệng đứa nhỏ còn than thở: "Cánh tay của con cũng không thoải mái."
Rất nhiều người bình thường khi phát triển chiều cao thì cánh tay cũng dài ra, mà Trương Giác thuộc về người có sải tay dài, đời trước chiều cao thi trưởng thành của cậu là 179 cm, nhưng sải tay của cậu lên đến 187 cm.
Thân thể thiên phú có sải tay dài rất hữu dụng trong bộ môn bóng rổ, nhưng đáng tiếc Trương Giác yêu thích đá bóng hơn, dù sao thì cái vóc người đó của cậu khi chơi bóng rổ cũng được coi là lùn, muốn úp rổ thì phải tốn rất nhiều sức lực.
Trương Tuấn Bảo đưa cho cậu gói thuốc chườm nóng cánh tay, thuần thục vuốt lông cho đứa nhỏ: "Nhịn một chút đi, qua hai tháng là ổn rồi, chân tay thon dài là chuyện tốt, nhìn vô sẽ vô cùng đẹp đẽ."
Bên ngoài đang tiến hành thi đấu, trong hậu trường có TV phát sóng trực tiếp, thuận tiện để nhóm tuyển thủ theo dõi màn trình diễn của đối thủ trong lúc khởi động.
Trương Giác nhàn rỗi không chuyện gì làm, ngẩng đầu xem ti vi, hiện tại đang làm nhóm thứ bat hi đấu, trên sân khấu chính là cậu thanh niên hồi sáng trợn mắt nhìn cậu kia.
Thanh niên kia thoạt nhìn còn rất trẻ, thoạt nhìn không quá 20 tuổi, tóc đen mắt xanh, có khuôn mặt pha trộn huyết thống giữa người Slav và người Tatar điển hình, dáng người mảnh khảnh, nhìn có vẻ không cao hơn 1 mét 65, hơn nữa tóc dài đến vai.
Hình thể của đối phương hiện tại rất giống với mình.
Trương Giác ý thức được điểm ấy, sau đó phát hiện người anh em này không chỉ hình thể giống cậu, ngay cả cách nhảy cũng giống nhau y đúc.
Hắn ta thế nhưng cũng là đơn nam với tốc độ quay cao!
Thẩm Lưu thấy thần sắc đầu hứng thú của cậu, thuận miệng nói: "Cậu ta là Vadim, đơn nam người Nga tổ thành niên, đã từng luyện 4T nhưng không thành công, từ đầu mùa giải này cậu ta bắt đầu đổi phương pháp nhảy thì mới có thể học được cú nhảy bốn vòng tương đối là ổn định ."
Dương Chí Viễn nghi ngờ nói: "Cậu ta bắt chước Tiểu Ngọc của chúng ta sao?"
Trương Tuấn Bảo nhìn cú nhảy 4T mở màn của Vadim, khẳng định nói: "Cậu ta chắc chắn đã học theo Tiểu Ngọc, nhưng mà bước nhảy không tốt bằng Tiểu Ngọc, lúc nhảy lấy đà thì dẫm lưỡi dao, số vòng thì chênh lệch 120 độ, chỉ là trọng tài không xử mà thôi."
4T là bước nhảy điểm băng, yêu cầu vận động viên phải dùng mũi răng cưa điểm băng, nhưng có những tuyển thủ sẽ trực tiếp dẫm lên toàn bộ lưới dao để tạo lực, đây là một phương pháp nhảy rất bất thường.
Mà lý do trọng tài không xử phạt cú giẫm nhảy điểm băng này của Vadim cũng rất đơn giản, sân nhà mình mà, chỉ cần vận động viên này không đắc tội quá nhiều thì trọng tài hệ Nga sẽ nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ trước sai sót hay thậm chí là không trừ điểm tuyển thủ của chính mình.
Trương Giác đã từng cố gắng nhảy 4T bằng cách giẫm lên lưỡi dao, kết quả chính là phát lực thoải mái hơn, lúc tiếp băng cũng dư sức lực để điều chỉnh thân thể, nhưng cuối cùng cậu cũng bỏ qua cách làm đó.
Có lúc ngay cả khi bạn có thể nếm trái ngọt bằng cách đi đường tắt, tuy nhiên kỹ thuật không tiêu chuẩn chỉ tiềm ẩn những mối nguy hiểm cho tương lai của chính họ, và những tấm huy chương có được bằng phương pháp gian lận sẽ không khiến mọi người hài lòng khi đeo.
Trương Giác vẫn là càng muốn tiếp tục dùng kỹ thuật tiêu chuẩn điểm băng, liều mạng quyết chiến với 4T.
Tiết mục biểu diễn trượt băng tự do của Vadim là《 Carmen 》, hắn buộc tóc lên bằng dây cột tóc màu đỏ, diện một trang phục thi đấu màu đỏ rực trên sân băng, cũng thành công lấy được 163 điểm, có vẻ như đã làm mới lại số điểm trong sự nghiệp của mình, nhìn số điểm này, Vadim lập tức hưng phấn ôm chầm lấy huấn luyện viên.
Dưới sự phiên dịch của Thẩm Lưu, Trương Giác, ông cậu và bác sĩ của đội đều biết rằng Vadim đã cho ra một tác phẩm đột phá, nếu như may mắn thì hắn có thể bước lên bục lĩnh thưởng của phân trạm lần này.
Nhưng điều thú vị chính là máy quay nhanh chóng quay về phía Ilya đang đứng đợi lên sân khấu.
Năm ngoái Ilya cũng trượt《 Carmen 》, nhưng hắn chưa bao giờ hoàn thiện được tiết mục này, cũng bị rất nhiều người đánh giá "Carmen này không một chút nhiệt tình và không đủ hấp dẫn người khác", vì thế năm nay hắn đổi tiết mục thành《sad angel》của Igor Krutoy, nhạc Nga kết hợp với mỹ nam gốc Nga, trái lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Thẩm Lưu khịt mũi: "Còn lên bục lĩnh thưởng cơ đấy, Sergei, Ilya và Tiểu Ngọc của chúng ta là người chết hết rồi à, không có đến lượt thằng ranh này đâu."
Trương Tuấn Bảo khó hiểu nhìn hắn: "Sao mà cậu chán ghét dáng vẻ của cậu ta như vậy? Mặc dù hồi sáng cậu ta trợn trắng mắt nhìn chúng ta, nhưng chúng ta thân là tiền bối thì tính toán với tiểu bối làm gì."
Một cái liếc mắt, vì điều này mà ghi hận người ta thực sự là lòng dạ quá hẹp hòi .
Thẩm Lưu vì không để cho tên tiểu tư Vadim không bị gạch đập nát mặt, nên vẫn cứ đem lời muốn nói ra nuốt vào bụng, ngoan ngoãn gật đầu với Trương Tuấn Bảo.
"Được, sư huynh."
Trương Giác uống nước một hơi, uống thuốc giảm đau, đứng dậy ép chân.
Dương Chí Viễn dặn dò cậu: "Cố gắng thả lỏng, đừng có quá căng thẳng, dưới tình huống của con thì rất dễ bị chuột rút."
Trương Giác vâng dạ, tiếp theo là người đầu tiên trong nhóm cuối cùng lên sân băng.
Sau đó phong cách của cuộc tranh tài này liền diễn ra không đúng.
Có một quy luật quỷ dị trong bộ môn trượt băng nghệ thuật —— có lúc nhóm tuyển thủ sẽ bởi vì cạnh tranh khốc liệt mà choảng nhau thành Tu La tràng, còn có lúc bọn họ sẽ cùng nhau bị ngã, giống như là mặt băng có độc.
Dù sao thì tình huống tốt hay xấu đều luôn đi kèm với nhau.
Nhóm cuối cùng ở phân trạm Nga thật không may là cùng nhau bị yểm bùa.
Người thứ nhất bỏ mất hai lượt nhảy, người thứ hai lúc vào trận tốt hơn nhưng lúc nhảy liên tục thì bị ngã, người thứ ba thi đấu trên sân thì bị trọng tài xử là không đủ số vòng nhảy 3A, cuối cùng 3A biến thành 2A.
Đến lúc Ilya ra trận, cú nhảy mở màn bốn vòng bị ngã lăn thành hồ lô, lúc sau dựa vào cú nhảy liên tục và 3A để lấy điểm về.
Trương Giác thậm chí còn tệ hơn, lúc cậu thực hiện động tác chân thì đột nhiên bị ngã úp mặt xuống đất, sau đó nửa sau tiết mục trực tiếp bỏ 3T và 2T, chân trái đứa nhỏ bị chuột rút, không có cách nào điểm băng bên trái, cú nhảy liên tục và 3lo đều dùng chân phải đề nhảy.
Tuyển thủ ra trận cuối cùng là Sergei cũng không tốt hơn là bao, cú nhảy liên tục ba lần của hắn đều xuất hiện sai lầm, nhưng với kinh nghiệm thi đấu dày dặn, hắn đã cứu được tiếp băng ngay tại chỗ, rất có chút giống với Trương Giác khi nhảy 4T, ỷ vào lực phản ứng mạnh cùng các khớp linh hoạt của mình để ép cơ thể vào tư thế tiếp băng chính xác.
Đay là một trường hợp rất hiếm gặp trong các giải trượt băng nghệ thuật, thuộc về tình huống hy hữu, cho nên khi vận động viên hoàn thành tiết mục mà không có lỗi nào thì khán giả mới có thể kích động như vậy, bởi vì xác suất nhìn thấy tiết mục hoàn thành của một tuyển thủ trong trận tranh tài tương tự như xổ số, nhìn thấy chính là kiếm được.
Mà trong trận trượt băng tự do phân trạm Nga, các tuyển thủ trong nhóm cuối cùng bị mắc lỗi thậm chí ngay cả huấn luyện viên của họ cũng chưa thấy bao giờ.
Điều đáng nói chính là, nếu không phải Trương Giác bị chuột rút trong nửa phần sau, hơn nữa rất kiên định dùng chân phải gánh chịu hầu hết các nhiệm vụ, kiên cường chống đỡ trượt xong tiết mục đó thì nói không chừng tên Vadim kia thực sự sẽ bước lên đài lĩnh thưởng.
Cũng may Trương Giác lần này cũng rất thông minh, sau khi cậu phát hiện có điều gì đó không đúng thì lập tức giảm độ khó của bước nhảy xuống ở nửa sau, cuối cùng giành được huy chương đồng tại phân trạm Nga với lợi thế 3 điểm.
Khi điểm số của cậu được đưa ra, Trương Tuấn Bảo trực tiếp ôm đứa nhỏ nhà mình xoa xoa một trận, mà Thẩm Lưu thì vui mừng vỗ tay, đồng thời ánh mắt không dấu vết liếc nhìn về phía Vadim.
Wow, khuôn mặt này thực sự còn đen hơn Sát Hãn Bất Hoa nữa đó, thiệt là lợi hại nha.
Lúc này Trương Giác đã tham gia xong hai phân trạm thi đấu, giành được một vàng một đồng, tích lũy được 26 điểm, chiếm vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng điểm hiện tại.
Mà sau phân trạm Nga còn có phân trạm Pháp và phân trạm Nhật cũng chưa kết thúc, đến lúc đó trên bảng xếp hạng điểm sẽ là một tràng long hổ tranh đấu.
Mà dựa theo thông lệ của những năm qua, 26 điểm là số điểm chắc chắn có thể đưa người vào trận chung kết, điều này có nghĩa là tiểu tướng 15 tuổi Trương Giác, năm đầu tiên thăng lên tổ, thành công lấy được tấm vé tham dự trận chung kết Grand Prix.
Nói cách khác, trong nửa mùa giải đầu 2012 – 2013, Trương Giác nghiễm nhiên chiến thắng được những đối thủ dày dặn kinh nghiệm hơn, tiến vào hàng ngũ sáu người mạnh nhất đơn nam trượt băng nghệ thuật.
Trương Giác bị lồng ngực của ông cậu chèn ép thiếu chút nữa là nghẹt thở, vất vả lắm mới chui ra được, nhanh chóng đứng dậy vẫy vẫy tay.
Có người hét to lên với cậu: "Tama-chan, love you!"
Trương Giác quay đầu lại thì thấy Yoon Mi Jeong mặc đồng phục đội tuyển quốc gia Kazakhstan vẫy tay với cậu, hai tay Yoo Mong Seong cầm hai chiếc quạt của Ilya và Trương Giác giơ cao cao.
Ống kính lúc này cũng quay về phía bọn họ, trên màn ảnh lớn xuất hiện hai thân ảnh của vận động viên khiêu vũ trên băng hàng đầu, ừm, kể cả hai chiếc quạt kia.
Trong sân vận động vang lên tràng cười thân thiện, là tình bạn giữa những vận động viên.
Huấn luyện viên của Ilya – tiên sinh Boris hướng mắt nhìn về nơi đó, sáng mắt lên, ông kéo Sergei tới nói: "Lượng tiêu thụ của chiếc quạt tròn kia có phải rất tốt không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lão huấn luyện viên đề nghị : "Vậy thì bữa nào con hành động như chú cá sấu nhỏ đó đi?"
Sergei: "..."
Hắn mới không cần bán cái loại đồ lưu niệm mang lịch sử đen tối đó đâu!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, lúc lên đài lĩnh thưởng, Sergei và Ilya đều theo bản năng muốn dìu tiểu bằng hữu Trương Giác, kết quả là thấy dôi chân dài của cậu nhóc hiên ngang bước lên bục một cách nhanh nhẹn.
Hai người quan sát cá sấu nhỏ một phen, sau đó Sergei đặt câu hỏi: "Có phải nhóc đã cao lên không?"
Ilya trực tiếp hơn: "Cậu trổ mã sao? Chúc mừng cậu."
Trương Giác nở một nụ cười thân thiện và lịch sử đáp lại: "Cảm ơn."
Nhìn thân ảnh của đứa nhỏ nhà mình, Trương Tuấn Bảo đánh giá : "Quả nhiên là cao lớn lên rồi, tôi cảm thấy quần của nó ngắn hơn trước đây một chút, nhưng ống quần thì không bị chật, đây là toàn bộ chất dinh dưỡng tập trung phát triển chiều cao sao?"
Thẩm Lưu đẩy đẩy mắt kính: "Nếu như thằng nhóc cao lên 7 8 cm thì bộ trang phục thi đấu hiện tại không thể dùng được nữa, đến lúc về tôi sẽ báo bên phòng làm việc làm một bộ mới dự phòng cho thằng nhóc."
Đất trời ngập tràn băng tuyết – trượt băng nghệ thuật – nội dung trượt băng đơn nam
【 tin mừng! 】 nhất ca nhà chúng ta đã lọt vào trận chung kết nha!
1L
Như tiêu đề, sau bao nhiêu năm, thôn chúng ta cuối cùng cũng có đơn nam lọt vào trận chung kết tổ thành niên rồi! Đây là một bước đột phá lịch sử nha!
2l
Ahhh! Thiêt là quá bất ngờ mà! Khi xem chương trình truyền hình trực tiếp thì trong lòng lo lắng chết mất, cái mặt băng của phân trạm Nga kia không biết có phải là có vấn đề hay không, ngã từ người này đến người khác, thiếu chút nữ tui cho là cá sấu nhỏ không xong rồi, không ngờ cuối cùng được lên bục luôn!
3L
Nhất ca của chúng ta tuy rằng hiện tại có hơi nhỏ, nhưng sức chiến đấu là rất mạnh nha, yêu yêu, tui siêu siêu yêu thích cách bố trí trượt băng tự do của cậu ấy, có cảm giác nhìn đứa nhỏ ngày càng trưởng thành từ tiên nữ thuở nhỏ, nữ sĩ Mia nói khi bố trí vĩ điệu điển hình cho nam, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy.
4L
Nhất ca là một đứa nhỏ đáng tin, dạo chơi thì dạo chơi đó, nhưng không bao giờ đứt dây ở những thời điểm quan trọng, vào được trận chung kết chính là trình độ top sáu thế giới, tuyệt đối là đơn nam hạng nhất.
5L
Màn biểu diễn của cá sấu nhỏ ở phân trạm này thực sự kém hơn nhiều so với phân trạm Mỹ, chỉ là tất cả mọi người đều bị ngã, điểm biểu diễn của cậu ấy khá tốt cho nên mới ngăn chặn được cái tên Vadim đó bước lên bục, nếu không thì cậu ấy có thể rơi xuống vị trí thứ tư.
6l
Ở vị trí thứ tư, điểm của cậu ấy chỉ là 24 phải không? Đến lúc đó có vào được trận chung kết hay không còn tùy thuộc vào vận may.
7L
Vận may nhất ca sao... Ha ha ha ha, may là lần này cậu ấy không chịu thua kém cầm được tấm huy chương đồng, tui chưa bao giờ mong đợi vào một này nào đó cậu ấy sẽ hưởng lợi được gì từ vận may luôn đó.
8L
Vận may của cá sấu nhỏ đã trở thành một hố sâu trong môn trượt băng nghệ thuật được rồi chứ ha ha ha, lúc mà cậu ấy ra trận lần đầu tiên trong bài thi ngắn, tui có nghe thấy tiếng cười, cho nên ngay cả người hâm mộ trượt băng ở Nga cũng biết vận may của cậu ấy là một bí ẩn sao?
9L
Chắc chắn là biết rồi, cho nên nhất ca của chúng ta thật là không dễ dàng, một đường đi đến bây giờ, trọng tài không nâng, thỉnh thoảng thì ép này ép kia, tất cả đối thủ đều là những đàn anh lớn tuổi hơn, kinh nghiệm phong phú hơn, càng nhiều người hâm mộ hơn cậu ấy, mà cậu ấy là hy vọng duy nhất của toàn thôn, gánh vác áp lực lão đại vượt cấp đánh quái.
10L
Nhắc mới nhớ, lần này tôi tìm thấy một món ăn thay thế ở phân trạm Nga, người đó là đơn nam Vadim, mặc dù cậu ta không đẹp bằng cá sấu nhưng cũng coi là anh chàng đẹp trai, hơn nữa hình thể và phong cách tương tự nhau, trang phục thi đấu phong cách trung tính, xoay người vô cùng nhanh, hơn nữa Vadim còn có thể làm tư thế donout.
11L
Donut? Tôi nhớ rằng tính dẻo dai của động tác này mặc dù không cao như tư thế Beillmann, nhưng vẫn có rất ít đơn nam thực hiện được, tên là Vadim đúng không?
12L
Ừ, hơn nữa Vadim cũng để tóc dài, cảm giác Vadim tương tự như nhất ca, so với Từ Xước muội muội còn cao hơn nữa.
13L
Từ Xước muội muội vốn là dùng phương pháp nhảy bằng sức mạnh, năm ngoái mới chuyển thàng đảng tốc độ, mà chúng ta đã có nhất ca rồi, hà tất gì phải ăn món ăn khác? Biểu cảm, bước nhảy và ngoại hình của nhất ca đều hơn người này, xem cậu ấy là đủ rồi, chủ yếu là tôi xem《 Carmen 》cũng chán, năm nào cũng có《 Carmen 》, có thể trượt ra những ý tưởng mới cũng ít, chỉ có tiết mục của nhất ca là có ý nghĩa.
14L
Tất cả chúng ta đều biết rằng nhất ca rất tuyệt nha, nhưng chúng ta không thể chỉ xem mỗi cậu ấy, cậu ấy lúc bình thường cũng không cởi mở, thậm chí cũng không có tài khoản xã hội, chỉ cần không thi đấu thì chúng ta sẽ không nhìn thấy bóng hình của cậu ấy, hết người này rồi sẽ có người kia đến thay thế, cũng không phải quy định là chúng ta chỉ có thể là fan của một nhất ca.
15L
Ạch, lầu trên nói đúng, cá sấu nhỏ rất tuyệt, nhưng người giỏi như cậu ấy, thậm chí giỏi hơn cậu ấy vẫn tồn tại, chúng ta là fan trượt băng, có tư cách yêu thích hết tất cả những vận động viên ưu tú không phải sao? Chỉ thích một người mà không ưa những người khác là không được.
16L
Nhưng tôi không thích Vadim, không liên quan gì đến cá sấu nhỏ hết, mà là nhìn cậu ta cảm thấy không có dáng vẻ lễ phép, lúc điểm số của cá sấu nhỏ xuất hiện, không phải có ống kính quay đến khuôn mặt cậu ta sao? Cái biểu tình kia của cậu ta đen thui, qua một lúc mới miễn cưỡng vỗ tay.
17L
Mặt đen sau khi thua trận đấu là điều bình thường, cá sấu nhỏ của chúng ta cũng đen mặt đó.
18L
Trả lời lầu trên, cá sấu nhỏ chưa từng đen mặt nha, bởi vì căn bản là cậu ấy chưa thua.
19L
Đúng vậy, tuy rằng cậu ấy có chút mất mát khi nhìn thấy số điểm ở phân trạm này, hẳn là sau khi thắng xong McQueen còn muốn tiếp tục khiêu chiến Sergei, kết quả không nghĩ tới bản thân mình thế nhưng ngã úp mặt xuống đất, nhưng cậu ấy bị ngã xong thì trên bục lĩnh thưởng vẫn có thái độ thân thiện với Sergei và Ilya, còn nói chuyện với bọn họ, đứa nhỏ này tính cách rất thẳng thắn, mà vẫn luôn rất có giáo dưỡng và lễ phép.
20L
Tôi biết nhất ca thôn các người là gái bao làng trượt băng rồi được không, năm 2012 rồi, còn có người cho là cá sấu là một người thẳng thắn nữa chứ, không thể nào? Các người đừng quên trượt băng nghệ thuật là môn thể thao cạnh tranh, giữa các đối thủ khẳng định có mùi thuốc súng, mà cậu ta lại mang một dáng vẻ rất tốt đối với mọi người, đây là chuyện mà người thẳng tính là ra à? Cậu ta tuyệt đối là mưu mô biao*! Tôi rất yêu thích những người đen mặt sau khi thua, ít ra thì có nghĩa là người ta buồn vui gì cũng sẽ tỏ ra hết.
*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng giản dị nhưng nội tâm bẩn thỉu mưu mô.
21L
What the hell, anti-fan lầu trên kia quá bốc mùi rồi, cái gì mà lúc ở chung với mọi người là thân thiện đều là sai sao?
22L
Cá sấu nhỏ của chúng ta vẫn có thể nói chuyện với những người đã thắng cậu ấy, là vì cậu ấy chấp nhận thua, cậu ấy được hoan nghênh là vì trông đáng yêu, tính cách dũng cảm, chính trực, thiện lương, hơn nữa rất có thực lực, là một vận động viên cậu ấy được đào tạo tốt, mới lên tổ thành niên đã làm nên lịch sử, trở thành đơn nam đầu tiên của Thôn Thỏ tiến vào trận chung kết, làm hài lòng và biao chưa bao giờ là từ đồng nghĩa, kiến nghị lầu trên trên nên trùng tu lại ngữ văn đi.
23L
Đúng, hơn nữa nhất ca còn rất toàn diện, không chỉ có thành tích là một vận động viên xuát sắc hơn nữa bản thân còn là một học bá trường tam trung, cá sấu nhỏ thật tuyệt mà, tui nằm mơ cũng muốn sinh ra một bé con như thế sau này.
24L
Tui cũng muốn, tui mới 18 tuổi, nhưng nhìn đến cá sấu nhỏ tui chỉ muốn sinh con ha ha ha, mơ mơ hồ hồ trở thành fan mẹ thiệt hoang mang ghê.
25L
Tui là fan chị nè 【 che mặt 】, mặc dù tui lớn hơn cá sấu nhỏ tận 10 tuổi.
26L
Nhưng mà nếu như thật sự có một bé con như vậy thì mọi người sẽ phải nhức đầu lắm ha ha ha, Thẩm ca từ khi dạy học Trương Giác thì chân tóc của anh ấy tuyệt đối là lui về sau, mọi người có thấy anh ấy chải tóc mái không, người này lúc còn hoạt động rõ ràng thích kiểu tóc chải ngược.
27L
Nhưng mà đường chân tóc của huấn luyện viên Trương vẫn an toàn trước sau như một mà, nhìn khuôn mặt với lượng tóc đó, thật không nhìn ra lại là đã người đã 33 tuổi.
28L
Mỗi ngày tui đều liếm huấn luyện viên Trương một cái, kể từ khi tấm áp phích quảng cáo đồ bơi kia của anh ấy hiện thế, sự kiện trộm áp phích quảng cáo đều nối dài không dứt, đằng sau sự biến mất của mỗi tấm áp phích là một tên trộm thanh lịch.
29L
Tên trộm thanh lịch ha ha ha, tui lại nhớ đến câu nói kinh điển của diễn đàn này —— Ngọc ơi, tui là mợ nhỏ của con thất lạc nhiều năm nè!
30L
Ha ha ha, trên diễn đàn này ẩn nấp một số lượng lớn fan mợ, nghe nói Từ Xước muội muội hình như cũng đà giành được suất vào chung kết giải Junior Grad Prix, nhưng thật tiếc lần nào cô ấy đụng độ với Shiro Keiko đều thua, quả thực là khắc tinh không đội trời chung mà, có phải nhóm trọng tài đó khi chấm điểm đều thiên vị tuyển thủ Nhật hơn tuyển thủ Thôn Thỏ đúng không?
31L
Đúng vậy đó, nhưng từ khi theo huấn luyện viên Triệu, độ ổn định khi nhảy của Từ Xước muội muội tăng lên không ít nha, lúc nhảy lên cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mà hiện tại cô bé thật gầy, chắc là huấn luyện viên quản rất nghiêm, ngược lại, huấn luyện viên Trương vẫn là chiều chuộng đứa nhỏ quá nha, nhất ca của chúng ta được sủng đến vô pháp vô thiên rồi ha ha ha.
32L
Nếu là huấn luyện viên Triệu dạy học, cá sấu nhỏ trên sàn thi đầu nhất định sẽ không dám tăng động vậy đâu, huấn luyện viên Triệu là nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng đáng tiếc cậu ấy và huấn luyện viên Trương là người nhà, cho nên không thể chuyển sang làm học trò của huấn luyện viên khác nha.
33L
Tui sao cũng cảm thấy năm nay Trương Giác gầy đi rất nhiều? Hai chân gầy guộc giống như tăm tre, dài và thẳng, gầy đến kinh người, tui cũng không biết từ đâu mà cậu ấy có sức lực để nhảy lên.
34L
Cá sấu năm nay đã lớn nhiều rồi, không còn là học sinh tiểu học nữa, đoán chừng là trổ mã đi.
35L
Đều nói cháu trai giống cậu, huấn luyện viên Trương hình như chỉ cao 1 mét 7? Giai đoạn phát triển của cá sấu nhỏ hẳn là khá tốt, hiện tại tôi hy vọng cậu ấy có thể tăng giá trị sức mạnh của mình, những bước nhảy kia của cậu ấy thật sự hơi thấp, cảm giác dựa vào tốc độ quay mới nhảy được bống vòng, hơn nữa hai năm trước cậu ấy đã luyện 4T rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa luyện được.
36L
Trên thế giới chỉ có duy nhất Vasily là người thành thạo hai kiểu nhảy bốn vòng cùng một lúc, có thể thấy được cú nhảy bốn vòng thực sự rất khó, đối với cá sấu nhỏ mà nói tốc độ quay chính là phương pháp tốt nhất, danh hiệu đảng tộc độ quay số một thế giới không phải là thổi phồng, hơn nữa cá sấu nhỏ nhảy rất xa, tôi cảm thấy cú nhảy của cậu ấy trông khá đẹp mắt.
37L
Ừm, nếu như so sánh, phương pháp nhảy của Vadim hoàn toàn đều dựa vào tốc độ quay, độ xa cũng rất giống nhau, nhưng mà cần phải có thiên phú luyện tập phương pháp nhảy tốc độ mới có thể đạt được trạng thái đẹp mắt và mạnh mẽ giống như nhất ca, không phải mỗi người đều có thiên phú cấp bậc sao Tử Vi nha.
38L
Độ xa khi nhảy của cá sấu nhỏ liên quan đến tốc độ trượt, Vadim thuộc về trượt bước ngắn nên không thể so sánh được, mà nếu hắn cũng có cú nhảy bốn vòng thì cho thấy người này không thể coi thường, cá sấu cần phải cảnh giác, lần này cậu ấy ở phân trạm Nga thiếu chút nữa là lật xe đó.
39L
Tôi chỉ hy vọng đứa nhỏ này ít tăng động lại, nhanh chóng cải thiện độ ổn định trên sàn đấu là tốt rồi, không phải chứ tôi cảm thấy cậu ấy nên đổi huấn luyện viên đi, huấn luyện viên Trương quá chiều chuộng cậu ấy, có lúc đứa nhỏ bị lệch múi giờ không xuống được, lại còn cõng cá sấu trên lưng đi đến khách sạn, trong thực tế thì có rất ít bậc phụ huynh chiều con như thế đi? Cá sấu 15 tuổi rồi, còn không tự mình đi bộ thì nói làm gì!
40L
Ôi chao? Nhất ca mặc dù hơi tăng động, nhưng lúc thi đấu vào những thời điểm mấu chốt thì chưa bao giờ đo đường nha, xét về độ ổn định thì tính đến thời điểm hiện tại cậu ấy là số một trong số những nhất ca đi trước ở Thôn Thỏ đó, lầu trên ơi bạn có thể xem kiểm tra thống kê trận đấu của cậu ấy nhé, cấu sấu là một loại hình rất ổn định trong trượt băng nghệ thuật rồi, McQueen cũng là vận động động viên nổi tiếng về sự ổn định, nhưng khi anh ta bị lật xe thì cá sấu không bị lật xe nha.
41L
Huấn luyện viên Trương không phải dẫn dắt nhất ca rất tốt sao? Kỹ thuật của nhất ca vô cùng tiêu chuẩn, thể lực, biểu cảm nghệ thuật của cậu ấy đều là đỉnh cao, các người sẽ không cho là nhất ca có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ thiên phú chứ? Ban huấn luyện chắc chắn đã hỗ trợ rất nhiều cho cậu ấy, các người không nên bị mẹ của Từ Xước tẩy não nha.
42L
Nhưng mà cấu sấu thậm chí còn không muốn đi tập huấn ở đội tuyển quốc gia, đây chẳng phải là bằng chứng cho thấy cậu của cậu ấy đã giữ lại không cho đi sao? Các người nhìn xem, nhất ca từ trước đến giờ ngoại trừ cá sấu, còn có ai muốn dựa vào đội tuyển tỉnh không? Tôi cảm thấy con người cần phải đi lên, nếu cá sấu đến đội tuyển quốc gia thì chắc chắn sẽ nhận được nhiều nguồn lực hơn hiện tại, chẳng hạn như ra ngoài tập huấn gì đó.
43L
Xong, tui có linh cảm, cái bài đăng này sẽ kết thúc bằng sự tranh cãi, nói chứ có ai thực sự nhớ cá sấu nhỏ ở lại quê nhà mình vì bất đắc dĩ phải rời bỏ tam trung là một trường trung học trọng điểm không? Các người tỉnh lại đi, trượt băng nghệ thuật không có tiêu chuẩn đặc cách nào ở các trường đại học lớn cả! Nhất ca không học tập, các người thay cậu ấy đi thi trường trọng điểm sao?
...
Trương Giác thi đấu phân trạm Nga vào đầu tháng 11, mà trận chung kết Grand Prix sẽ diễn ra đầu tháng 12, nói cách khác là trong vòng một tháng này, cậu sẽ có khoảng thời gian để điều chỉnh trạng thái cuối cùng.
Là đơn nam Thôn Thỏ đầu tiên lọt vào trận chung kết, tận dụng khoảng thời gian này để thực hiện khóa huấn luyện đặc biệt, cũng may thành tích tốt trong trận chung kết thực sự là một trách nhiệm làm nhất ca của Trương Giác.
Thế nhưng từ khi cậu về nước, từ Tống Thành cho đến người dì căn tin đều phát hiện cái khóa huấn luyện đặc biệt này sợ Trương Giác làm không được.
Bởi vì thằng nhóc nghịch ngợm này không chỉ chính thức bước vào giai đoạn phát triển, mà dáng dấp còn phát triển dữ dội, phản ứng đặc biệt lớn, chưa tới nửa tháng mà Trương Giác đã không thể mang đôi giày trượt mà cậu hay dùng được nữa, bởi khi khi chân dài lên thì bàn chân cũng to ra, đôi giày trượt băng ban đầu ép chân cậu chật ních.
Được chứ, đối với những vận động viên trượt băng nghệ thuật mà nói, việc thay đổi giày trượt là vô cùng dằn vặt, quả thực chó cắn áo rách.
Này vẫn chưa xong, đứa nhỏ diễn giải một cách sinh động trạng thái đau đớn khi phát triển cao nhất, ngay cả khi ban huấn luyện giảm thời lượng tập luyện nhiều nhất có thể, kéo dài thời gian cũng như đầu tư cho việc chăm sóc vật lý trị liệu, Trương Giác vẫn là bị đau.
Nếu như nói đứa nhỏ chỉ muốn giả vờ đau để trốn tránh huấn luyện, ban huấn luyện cũng sẽ không bận tâm, nhiều nhất là đánh một trận rồi thôi, nhưng Trương Giác lại thực sự bị đau.
Nửa đêm giật mình tỉnh vì bị đau và đói bụng khi đang trong giai đoạn phát triển đối với Trương Giác mà nói là chuyện như cơm bữa, nữ sĩ Trương Thanh Yến không chỉ một lần bò dậy đun nước luộc rau cho con, sau đó lấy khăn lông nóng đắp lên tay chân cho cậu.
Cho đến khi đã đến trận chung kết, Trương Giác cởi giày ra và đạt chiều cao 163 cm, thành công đứng ngang với Choi Jeong Su.
Nhưng ai có đôi mắt sáng suốt đều biết, cậu sẽ còn cao lên nữa.
Ngày cuối cùng trước khi xuất phát, Trương Giác kiên trì trượt vài vòng trong sân băng, thực hiện một vài động tác nhảy, rồi mới ôm túi đựng đồ tập ngủ thiếp đi ở ghế sau ô tô.
Trương Tuấn Bảo nhìn hô hấp đều đều, thân thể lúc lên lúc xuống của đứa cháu qua kính chiếu hậu, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Thằng nhóc đầu gấu này sao lại như vậy chứ? Trước đây tôi cũng không đau như thế, chị và anh rể cũng không như vậy."
Thẩm Lưu suy nghĩ một chút: "Có phải là do tập luyện nhảy bốn vòng gây ra không? Lúc trước anh không bị đau là bởi vì trước đây anh chưa từng luyện nhảy bốn vòng?"
Trương Tuấn Bảo thật sự chưa từng tập nhảy bốn vòng, bởi vì chấn thương xương hông, ngay cả 3A hắn cũng không luyện được, chỉ có 2A là đặc biệt nhanh nhẹn.
Đúng lúc này, một hồi chuông vang lên.
"Đằng sau những giấc mơ trải dài vô tận..."
Dưới ánh mắt "Anh thế mà còn xem《 Digimon 》" của Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo ho nhẹ một tiếng, thần tốc nhận điện thoại, đôi mắt nhìn về phía sau, xác nhận Trương Tiểu Ngọc không bị đánh thức.
"Alo, ai vậy?"
Mặc dù đã 15 năm trôi qua, trong tiềm thức của Trương Tuấn Bảo vẫn theo bản năng muốn tìm một viên gạch.
"Là tôi, khụ, Lan Côn."
Trương Tuấn Bảo im lặng hồi lâu, đột nhiên thốt lên một tiếng, cũng không biết là nhớ ra cái chuyện gì đó, khiến cho Thẩm Lưu ngồi bên ghế phụ giật nảy mình.
Lan Côn cũng không biết người đàn ông đập mình một trận cho vô bệnh viện thốt lên cái gì, hắn chống lại tầm mắt xem thường của vợ mình, dựa vào vách tường trong tư thế phòng thủ, khuôn mặt đầy cảnh giác kiên định tiếp tục nói.
"Tôi có xem TV, Tiểu Ngọc là bắt đầu cao hơn rồi sao? Cái kia, mặc dù tôi không gặp cháu nó mười năm rồi, nhưng thằng nhỏ dù gì cũng là cháu tôi, tôi nhắc nhở cậu một cậu, thằng nhỏ có thể cao lên rất mạnh, nhớ mua kem bôi dưỡng ẩm cho đứa nhỏ, cậu nhìn xem liệu thằng nhỏ cao lên có bị rạn da không."
"Rạn da?"
Lan Côn đề phòng: Phảng phất như sau một giây sẽ có một viên gạch bay đến, đem mặt của hắn đập thành hình vuông, cả tháng trời đều không dám đi gặp người ta, điều này cũng giống như anh trai bị đau đầu khi nhìn thấy chiếc ghế xếp vậy, đều là bóng ma trong lòng do chị em nhà họ Trương để lại.
"Chính là lớn lên quá nhanh đó, trên da sẽ xuất hiện những đường nhăn khó coi, cậu nhớ mua đồ dưỡng da cho Tiểu Ngọc."
Trương Tuấn Bảo nhìn về phía trước, nửa ngày, hắn lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu, anh của cậu cao bao nhiêu? Mười mấy năm, tôi quên mất chiều cao của anh ta rồi."
Chân mày Lan Côn nhảy lên một cái, hắn trả lời: "Tôi cao 1 mét 91, anh tôi cao 1 mét 93, làm sao vậy?"
Lạch cạch.
Điện thoại của Trương Tuấn Bảo rơi trên tay lái.
15 năm sau khi chị hắn và chồng cũ ly hôn, ông cậu đột nhiên nhớ tới, Tiểu Ngọc nhà bọn họ, cha ruột không phải là Hứa Nham!
Mà là bởi vì anh rể Hứa Nham có tình cảm quá tốt quá gần gũi với Tiểu Ngọc, hắn thế nhưng quên mặt việc này!