Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 75: Mời khách



Bởi vì thật sự rất là không gỏi về việc lệch múi giờ cho nên Trương Giác là vận động viên đến địa điểm thi đấu tương đối sớm, Choi Jeong Su thì đến trễ sau cậu hai ngày.

Chờ đến khi hắn chỉnh lại việc lệch múi giờ rồi đến phòng ăn, mới ở lối vào thì nghe tiếng kêu kinh hỉ.

"Jeong Su xi, hanaseyo*!"

*Nguyên văn: 哈拿塞哟

Choi Jeong Su quay đầu lại thì thấy Trương Giác chạy tới, nắm lấy hai bàn tay của hắn dùng sức lắc mạnh.

Choi Jeong Su trầm mặc một hồi, không nhịn được cười nói: "Trương, cậu cao lên không ít nha."

Lần trước gặp nhau còn chưa được 1 mét 55, mà dáng vẻ hiện tại chỉ còn cách hắn 3 đến 4 cm.

Trương Giác ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đúng vậy, tớ cao 1 mét 59 rồi!"

Nam tử hán đã thành niên mang chiều cao cố định 1 mét 63 Choi Jeong Su vỗ lưng cậu: "Đi, tớ mời cậu ăn điểm tâm."

Trương Giác đáp lại một tiếng, vô cùng vui vẻ lôi kéo mọi người đi ăn điểm tâm, mùi vị của bữa sáng Anh cũng khác được, cà chua nướng, trứng bác xào bơ, xúc xích, đậu nành sốt cà chua, khoai tây chiên, bánh cuộn Đan Mạch, mặc dù nhiều calo nhưng có thể bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng vào buổi sáng.

Nhưng Trương Giác rất kiềm chế, buổi sáng cậu chỉ ăn bốn phần no, sau đó dùng sức lấy rau lấp đầy khoảng trống còn lại trong dạ dày.

Nói cậu ăn kiêng thì cậu không để cho mình bị đói, nhưng cái phương pháp ăn rau ít calo này rõ ràng là đang kiểm soát cân nặng.

Choi Jeong Su có lòng tốt nhắc nhở cậu: "Trương, cậu đã đến độ tuổi có thể phát triển bất cứ lúc nào, lúc này vẫn là nên bổ sung protein và carbon đó."

Trương Giác mỉm cười với hắn: "Tớ biết, chờ đến lúc tranh tài tớ sẽ ăn no, chủ yếu là hiện tại tớ phụ thuộc nhiều vào tốc độ quay, ăn cho mập sẽ không nhảy được."

Choi Jeong Su : "Cậu đừng có chủ động nói với tớ điểm yếu kỹ thuật của cậu chớ."

Bọn họ không cùng một quốc gia, những chuyện như vậy đừng nên nói với hắn!

Trương Giác không rõ: "Tại sao lại không thể nói? Nội dung trượt băng nghệ thuật của chúng ta là trượt băng đơn, chúng ta cũng không cần đối kháng trực tiếp trên sân, toàn là tự mỗi người tự trượt, cậu biết nhược điểm của tớ thì có thể sẽ nhét một đống đồ ăn vô miệng làm tớ mập sao?"

Choi Jeong Su nghĩ thầm, nói như vậy cũng không sai, nhưng nếu huấn luyện viên của hắn ở bên cạnh nghe Trương Giác tự mình thừa nhận nhược điểm kỹ thuật của chính mình thì tuyệt đối có thể cao trào ngay tại chỗ, tuy rằng Choi Jeong Su cũng không biết chuyện này có cái gì mà phải vui.

Biết rõ nhược điểm của người khác cũng sẽ không làm Choi Jeong Su thắng Trương Giác, hắn tiến vào tổ thành niên sớm hơn, nhưng bây giờ ở bảng xếp hạng thế giới vẫn đang lơ lửng giữa top 20 và 40, thậm chí còn chưa qua được phân trạm phụ.

So với Trương Giác, Hayato Terakami và Ilya, những người còn chưa thăng tổ đã được xem trọng là những ngôi sao mới siêu cấp, Choi Jeong Su tự nhận bản thân mình không thể so sánh được, nhưng hắn chẳng hề đố kị.

Thiên phú là trời sinh, gen chiếm ít nhất 80% thành quả, ba ngôi sao rực rỡ kia rõ ràng là thiên phú dị bẩm, mà thiên phú của hắn cũng chỉ nói là người bình thường bên trong các thiên tài, không có gì là so với không so.

Ít nhất là hiện tại hắn cũng đã dự vào sự cố gắng của mình mà luyện được 3A.

"Cậu biết không? Salen có ý định bỏ hắn các buổi biểu diễn thương mại, hiện tại đang đảm nhiệm là huấn luyện viên của cậu lạc bộ Kraton ở Ontario, Canada."

Khi nghe đến cái tên Salen này, Trương Giác suy nghĩ kỹ một lúc mới nhớ ra người nọ là đơn nam giành được huy chương đồng tại Thế vận hội mùa đông năm 1994.

Cậu gật đầu: "Ừm, vậy thì sao?"

Choi Jeong Su một tay ôm má: "Cậu cảm thấy sau khi tớ kết thúc thi đấu ở mùa giải này rồi tìm chú ấy làm huấn luyện viên cho mình thế nào?"

Suy nghĩ rất lâu, muốn tiến xa hơn trong bộ môn trượt băng nghệ thuật này, Choi Jeong Su quyết tâm đi tha hương nơi đất khách quê người tìm kiếm cơ hội lột xác, nhưng mà giá cả của những huấn luyện viên hàng đầu quá đắt, học trò lại quá nhiều, chưa chắc là sẽ chuyên tâm bồi dưỡng hắn, cho nên có một tấm huy chương của Thế vận hội mùa đông trong tay, Salen, người được biết đến với màn trình diễn xuất sắc trên sân nhưng vẫn chưa được biết đến với cương vị là một huấn luyện viên chắc chắn là một ứng cử viên sáng giá.

《 Corleone 》mà đối phương trượt năm 1994 cho đến nay vẫn là kinh điển, Choi Jeong Su biết năng lực biểu cảm của mình rất tầm thường, hắn cần một người như vậy đê bù đắp khuyết điêm, mà hắn có thể là người đầu tiên chủ động làm học trò của Salen cho nên đối phương nhất định sẽ tận tâm tận lực với hắn.

Trương Giác cũng gật đầu tán thành: "Tốt lắm đó, tuy rằng chưa nhìn thấy dáng vẻ hợp tác của hai người, nhưng tớ cảm giác được hai người sẽ rất phù hợp."

Chủ yếu là so với huấn luyện viên đương nhiệm giày xéo hắn rồi hắn phải bị chấn thương nặng giải nghệ ở tuổi 22, còn không bằng sớm một chút thoát ra khỏi móng vuốt của đối phương, hơn nữa sau khi Choi Jeong Su giải nghệ vốn là sẽ đến Canada làm huấn luyện viên, mà người hắn hợp tác cũng chính là thủ trưởng Salen.

Nhà vô địch Thế vận hội mùa đông năm 2022 chính là học trò của Salen, Choi Jeong Su là phó huấn luyện viên, đừng xem hiện tại Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu đã trở thành ban huấn luyện nổi tiếng nhất với nội dung đơn nam trong nước nhưng dưới tay bọn họ cũng chỉ có Trương Giác với thành tích tốt nhất cũng chỉ đạt thành tích huy hoàng ở tổ thiếu niên mà thôi.

Salen cùng Choi Jeong Su thì đã đưa ra được những học trò giành được huy chương vàng Thế vận hội mùa đông và ba chức vô địch thế giới liên tiếp, vào năn 2022, bọn họ sẽ trở thành ban huấn luyện trượt băng đơn "hot" nhất.

Trương Giác nghĩ, nếu bọn họ có sự phối hợp khi là đồng nghiệp thì làm thầy trò hẳn là có thể hòa hợp với nhau.

"Đúng rồi, cái này cho cậu."

Choi Jeong Su đưa cho Trương Giác một vải bố to bằng nửa lòng bàn tay, chiếc túi vải màu vàng tươi và có một ngôi sao bảy sắc cầu vồng, Trương Giác theo bản năng muốn gỡ nó ra thì bị ngăn lại.

"Không thể gỡ ra đâu, nếu gỡ ra thì bùa chú sẽ không linh."

Choi Jeong Su nghiêm túc căn dặn Trương Giác: "Đây là mẹ tớ đích thân xin khi tớ nộp đơn vào đại học Ottawa, đại sư chế tác bùa rất nổi tiếng, trước khi chế tác tớ đã phải tắm hương và cầu nguyện rất lâu, cái bùa chú này trị giá 300.000 won đó."

Trương Giác: Đó không phải là 1700 nhân dân tệ sao.

Choi Jeong Su : "Tớ đã nhận được giấy báo nhập học từ đại học Ottawa rồi, tớ xin nhập học chậm lại, cho nên cái này không cần nữa, tớ nhớ cậu vẫn là học sinh cấp ba cho nên tặng tấm bùa này cho cậu, chúc cậu vượt qua kỳ thi, muốn nhận giấy báo nhập học trường nào thì sẽ nhận được giấy báo nhập học trường đó, thuận tiện coi thử có cứu được cái vận may của cậu không."

Không biết tại sao, rõ ràng Choi Jeong Su cũng chỉ là một thanh thiếu niên 19 tuổi, nhưng Trương Giác lại từ trên người này nhìn thấy được sự từ ái giống như huấn luyện viên Tống.

Huấn luyện Tống cũng xin một chuỗi hạt châu từ Bạch tiên từ vùng quê của ông ấy, tuy rằng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa thân là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, tin vào huyền học cũng không tốt lắm, nhưng ý tốt của họ là có thể nhận nha.

Trương Giác hết sức cảm động nhận lấy phần lễ vật quý giá này.

Ban tổ chức thi đấu quận Kent sử dụng bút lông Marker viết con số vào chiếc lá xanh rồi để vận động viên đi mò, sau khi được gọi tên, Trương Giác bước lên sân khấu rồi mò một chiếc lá, liếc nhìn một cái rồi thở dài, giơ chiếc lá lên, ra hiệu kẻ xui xẻo vào trận đầu tiên chính là cậu.

Choi Jeong Su lộ vẻ mặt khiếp sợ.

Làm sao có khả năng chứ? Đây chính là bùa chú được chế tác bằng tay của chính đại sư Cho Gi, rõ ràng là rất linh nghiệm mà, tại sao ngay cả hắn cũng không cứu được vận may của Trương chứ!

Thiếu niên tam quan huyền học đều sắp bị vận may của Trương Giác hóa giải, trong tư duy hơi mê tín của hắn, nếu như ngay cả đại sư Cho Gi cũng không cứu được vận may này thì chẳng phái nếu như hắn mang theo Trương Giác đến Las Vegas đánh cược to nhỏ, rồi sau đó Trương Giác đặt cái gì thì hắn cứ đặt ngược lại, như vậy chẳng phải sẽ phát tài sao?

Mà Trương Giác mới xuống sân khấu, người tiến lên bốc thăm sau cậu McQueen khen ngợi ngưỡng mộ cậu: "Vận may của em thực sự là danh bất hư truyền."

Xin hãy tin tưởng rằng sự ngưỡng mộ của McQueen dành cho Trương Giác vào thời điểm này là chân thành, dưới cái nhìn của hắn, vận may của anh bạn nhỏ này vẫn luôn kỳ ba như vậy mà vẫn có thể quét ngang tổ thiếu niên, thậm chí trước khi Ilya và Hayato Terakami thăng tổ cũng thắng được hai người họ thì tâm lý và thực lực đều không còn gì để nói.

Nếu như thay đổi vận may này lại cho chính hắn, thì tâm lý hắn đã đánh mất từ lâu rồi.

Sau đó anh bạn nhỏ này hừ với hắn một tiếng, nhảy xuống sân khấu, lon ton chạy về chỗ ngồi của mình, cô gái bên cạnh liền bắt chuyện với cậu, giống như là đang an ủi cậu.

A, ngồi trên ghế trông thật là nhỏ nhắn, đáng yêu quá đi mất thôi.

Ôm suy nghĩ như vậy, hắn quyết định mời Trương Giác đến tham gia một bữa tiệc giữa hắn và bạn bè của hắn, sau đó bị Thẩm Lưu nhìn chằm chằm, Thẩm chưa bao giờ nhận lời mời không rõ ràng của bất kỳ ai trong suốt thời gian còn hoạt động, nhìn vào đôi mắt như ôn dịch của anh ta, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc, giống như không thể chờ đợi được nữa muốn đánh đuổi hắn đi.

McQueen cũng thật sự dễ tính, bị người ta xua đuổi như thế cũng không giận, nhưng vẫn cố gắng bám víu vào khung cửa giải thích.

"Tôi thề, tôi chỉ mang em ấy đi ăn cơm thôi, tôi có biết một chỗ cá hun khói rất sạch sẽ, an toàn mà còn ngon nữa, chỉ ăn cơm thôi, sẽ không làm thứ gì khác! Những người tham gia chỉ toàn là nam thôi! Em ấy chỉ mới 15 tuổi, chạm vào em ấy chính là phạm pháp đó, anh phải tin tưởng rằng tôi là người tuân thủ pháp luật chứ!"

Hắn còn rất rõ ràng bản thân mình là đức hạnh gì nè.

Thẩm Lưu: "Chỉ có nam cũng không an toàn, cậu cho rằng tôi không biết gì có thể xảy ra trong cái môn thể thao này sao? Độ thẳng nam đều dựa vào vận động viên châu Á và Nga đẩy lên cao, còn vận động viên trượt băng là nam ở Âu Mỹ không biết có bao nhiêu là gay rồi song tính luyến! Cái người ngày hôm qua ở cùng với cậu Barbara của khiêu vũ trên băng chính là gay, tôi thấy cậu ta bước vào phòng của Rotel và Carson!"

Với cái tướng mạo đó Trương Giác căn bản là không an toàn!

Lời này mang lượng thông tin có chút lớn, Trương Giác khiếp sợ mở to hai mắt.

Cái người Barbara kia còn có thể chơi kiểu vậy sao!

Trương Tuấn Bảo gọi Thẩm Lưu lại, đi lên phía trước.

"Tôi rất sẵn sàng để đứa nhỏ nhà mình biết thêm nhiều bạn cùng trang lứa, dù sao thì nó cũng không thể vĩnh viễn ở mai dưới cánh chim của tôi."

Thẩm Lưu không phục ngắt lời: "Nó có thể! Tôi có thể che chở nó cho đến khi giải nghệ, thậm chí sau khi nó giải nghệ thì tôi vẫn có thể che chở nó!"

Trương Tuấn Bảo trơn trắng mắt nhìn hắn, quay đầu trao đổi phương thức liên lạc với McQueen, căn dặn Trương Giác không được phép chạm vào rượu, ra ngoài nhớ phải lễ phép, đừng gây phiền phức cho người khác, rồi phất tay một cái cho đi.

McQueen có chút thụ sủng nhược kinh, hắn biết một play boy như hắn không đáng tin tưởng để phó thác trong mắt nhiều bậc phụ huynh, nhưng Trương Tuấn Bảo lại rất dứt khoát cho đi.

Đương nhiên hắn không biết suy nghĩ thật sự của Trương Tuấn Bảo.

Trương Tiểu Ngọc và mẹ ruột giống nhau, đều là có tính cách hung bạo không chịu bị bắt nạt, thế nhưng không phát hỏa thì thôi, một khi đã phát hỏa thì sẽ lập tức biến thành một con cá sấu hung dữ, cậu còn nắm giữ thiên phú chạy nước rút và sức bền được huấn luyện viên trưởng đội điền kinh khen ngợi, thỉnh thoảng còn đến đội Judo đánh bao cát và học cách chiến đấu, còn là một chàng trai đã 15 tuổi.

Trương Tuấn Bảo ở cái tuổi này đã sớm có thể cầm một viên gạch một chọi bảy, hơn nữa Trương Giác có năng lực tự bảo vệ chính mình, thực sự không cần thiết phải ở nhà.

Thẩm Lưu vẫn không yên lòng: "Sư huynh, nhiều người trong số đó đều là..."

"Chúng ta không thể bởi vì e ngại khả năng tồn tại bại hoại mà không cho con gái mặc một chiếc váy đẹp, cũng không cho con trai đẹp trai ra ngoài kết bạn, hơn nữa những vận động viên đó chưa từn nghe nói đến bất cứ việc hành động xấu nào, cho dù xu hướng tình dục của họ là tương đối hiếm nhưng cũng không có nghĩa bọn họ là biến thái."

Trương Tuấn Bảo rất bình tĩnh: "Đi thôi, tối nay chỉ có hai chúng ta ăn, Trương Giác không ở đây, ăn cơm tối cũng không cần chú ý nhiều như vậy nữa, tối nay tôi mời cậu ăn bít tết Tomahawk ở nhà hàng?"

Thẩm Lưu im lặng hồi lâu.

"Buổi tối ăn bít tết sẽ bị khó tiêu, nhưng mà..." Hắn cười cười, "Sư huynh mời khách, dù cho ăn xong bị táo bón ba ngày thi tôi cũng phải đi chứ."

Trương Tuấn Bảo ngoắc ngoắc tay: "Cái gì mà táo bón ba ngày, cậu không phải là dạng ăn cái gì cũng vô cùng thông thuận sao? Đặc biệt là trước khi thi đấu thường xuyên bị tiêu chảy, lúc đó bác sĩ Tần còn bị cậu làm phải đi nghiên cứu cách châm cứu để chữa bệnh dạ dày và đường ruột."

Thẩm Lưu: Nụ cười từ từ biến mất. jpg

Nhà hàng McQueen tìm ở bên hồ, phong cảnh rất đẹp, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hồ nước, bên ngoài nhà hàng có một khoảng đất rộng, có những tấm ván gỗ và đủ loại thực vật trên đó.

Thực tế thì đơn nam tới tham gia cũng không nhiều, cộng với Trương Giác cũng chỉ có năm người, McQueen giới thiệu, bọn họ đều là đơn nam hệ Pháp*, ngoại trừ bản thân McQueen đến từ nước Pháp thì ba người còn lại là đến từ Bỉ, Thụy Sĩ và Québec, Canada.

*Chỉ những quốc gia dùng tiếng Pháp là ngôn ngũ chính thức, gồm 29 nước trên thế giới.

Trương Giác cũng không biết vì sao McQueen lại mang cậu đến đây.

"Đây là cá sấu nhỏ, David, cậu đã cùng nhảy quần vũ với em ấy tại buổi biểu diễn thương mại, có nhớ không?"

Đơn nam 19 tuổi người Bỉ David Bisulei nở nụ cười thân thiện với Trương Giác, hắn là một chàng trai tóc nâu có tàn nhang, thoạt nhìn có chút nhút nhát, nhưng Trương Giác biết đến hắn là một trong những đơn nam được coi trọng nhất ở châu Âu sau McQueen, bởi vì hắn có cú nhảy bốn vòng, dù cho dù không được ổn định lắm.

Lúc bắt tay, Trương Giác chú ý tới trên tay phải của hắn có một vết bầm tím.

Nhưng những vận động viên trượt băng đều có tần suất bị va đập rất nhiều, trên người có vết thương là rất bình thường, Trương Giác cũng không để ý.

Trước khi đồ ăn được mang lên thì bọn họ cũng nói rất nhiều, McQueen là tuyển thủ số một của Pháp, màn biểu diễn thương mại của hắn rất được hoan nghênh, hắn cũng sẵn sàng đưa bạn bè mình đến biểu diễn thương mại tại thương hiệu riêng củ mình, Trương Giác cũng nhận được lời mời của hắn.

Ngoài ra bọn họ còn nói chuyện về xu hướng thay đổi các quy tắc của liên đoàn trượt băng, không nghi ngờ chút nào, hiện tại đơn nam càng ngày càng chú trọng đến việc bước tới cao hơn, sau đó nhất định sẽ là thời đại của cú nhảy bốn vòng.

"Nói như vậy, ưu thế của cá sấu nhỏ sẽ rất lớn, trước mắt em là người duy nhất có thể sử dụng thư thế Rippon khi mà nhảy bốn vòng, độc nhất vô nhị."

Bởi vì tất cả mọi người đều phải thi đấu cho nên không ai muốn rượu, chỉ cần một bình nước táo được nhà hàng đổ đầy vào bình gốm, David chủ động nhận nhiệm vụ rót nước ép cho các bạn mình, nhưng động tác cổ tay hắn khi cầm chiếc bình gốm thì không được tự nhiên, từ góc độ của Trương Giác thì có thể thấy vết bầm tím ở cổ tay hắn trông giống như ngón tay.

Cậu lập tức đứng lên cầm lấy chiếc bình gốm.

"Để em, ở quên hương của em, trong tình huống này nên để người nhỏ nhất làm."

Cậu nói, nhanh chóng mà ổn định rót nước trái cây ra, sau đó phân chia các cốc, không ai phát hiện là không đúng.

McQueen nâng ly, vui vẻ hô lên: "Vì một bữa tối vui vẻ, cụng ly!"

Trương Giác cũng cảm thấy đây là một buổi tối vui vẻ, bởi vì món cá hun khói thực sự ăn rất ngon, còn có còn có bánh muffin nướng với mật ong và lasagna ngon tuyệt.

Nhưng khi cậu được McQueen đưa về, cậu mới phát hiện tối nay mình không thể uống sữa bò nóng của ông cậu.

Bởi vì Trương Tuấn Bảo thế nhưng lại uống say.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv