Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 59: Tâm tư



Theo thông lệ của những năm qua, thi đấu phân trạm tổ thiếu niên luôn kết thúc sớm hơn tổ thành niên, cho nên sau khi Trương Giác lấy được hai huy chương vàng vẫn còn có thể ung dung chờ xem thi đấu phân trạm tổ thành niên.

Nhờ có chuyên mục thể thao ở tỉnh H, giờ đây họ không chỉ phát sóng các sự kiện nổi tiếng mà còn chuyển tiếp phát sóng trực tiếp các trận thi đấu phân trạm về trượt băng nghệ thuật, tuy rằng bọn họ chỉ phát sóng tổ thành niên có độ nổi tiếng hơn nhưng điều đó vẫn giúp Trương Giác khỏi tốn công phu leo tường.

Phân trạm thi đấu cuối cùng của tổ thành niên giải Grand Prix trượt băng nghệ thuật được đặt tại Québec, Canada.

Thế mạnh của Canada khiêu vũ trên băng cho nên bên phía ban tổ chức đã cố tình xếp một khiêu vũ trên băng sau trượt băng đôi, đơn nam, đơn nữ để thu hút sự chú ý, thời gian thi đấu là tám giờ tối, giữa Trung Quốc và Canada chênh nhau 13 tiếng đồng hồ, bên đó tá giờ tối thì bên này chín giờ sáng.

Trong phòng khởi động, một cặp tuyển thủ châu Á đang ở trong goc, bạn nữ thì ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, bạn nam thì ngồi trên chiếc ghế đấu, động tác thành thạo búi tóc cho cô gái.

Bọn họ không mặc trang phục thi đấu theo phong cách phức tạp và lộng lẫy, bạn nam thì mặc một bộ trang phục màu tím đen giống như một thiếu niên thời Trung cổ châu Âu, bạn nữ thì mặt váy dài đến đầu gối màu hồng nhạt, dung mạo hai người đều vô cùng xuất sắc, đặc biệt là bạn nam, vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, cho dù trượt băng nghệ thuật đâu đâu cũng là mỹ nhân thì hắn cũng là một mỹ nam tử.

Không biết là vô tình hay cố ý mà các tuyển thủ thỉnh thoảng đi ngang qua đều liếc mắt nhìn về phía họ, có người xì xào bàn tán nói với người bên cạnh "Chàng trai kia thật đáng tiếc", nhưng bọn họ vẫn không để ý đến những ánh mắt đó.

Đem chiếc kẹp tóc hoa anh đào màu hồng kẹp vào cuối cùng, Yoo Mong Seong thoả mãn gật đầu: "Được rồi."

Yoon Mi Jeong quay đầu lại nở nụ cười: " Anh Mong Seong, nhìn em có đẹp không?"

Yoo Mong Seong trả lời chắc chắn: "Rất được, ánh mắt của Shiro thật tốt."

Shiro Kanoko cũng là một trong những tuyển thủ tổ thiếu niên trước đây để lại số tài khoản cho bọn họ, đương nhiên, đối phương hiện tại cũng giống như bọn họ thăng lên tổ thành niên, cũng tham gia phân trạm ở Canada.

Nhờ những người thiện lương tốt bụng đó, bọn họ mới có thể một bên tha hương trượt băng nơi đất khách quê người, một bên tiếp tục việc học của mình.

Yoon Mi Jeong đứng lên: "Anh Jeong Su có gọi điện thoại, nói cá sấu nhỏ, còn Ilya tuy rằng sẽ không tham gia phân trạm này nhưng họ sẽ xem màn trình diễn của tụi mình trên TV."

Yoo Mong Seong hơi khom lưng, giơ bàn tay lên: "Đến đây nào, Juliet dũng cảm nhất trên thế giới, chỉ cần trận này chúng ta có thể đứng trên bục lĩnh thưởng thì ta có thể bước vào đấu trường trận chung kết."

Yoon Mi Jeong đặt tay vào lòng bàn tay của bạn nam, các ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt cô trở nên kiên định.

"Đi thôi nào Romeo, người giỏi nhất trên thế giới."

Nữ sĩ Ayala đứng ở bên sân, đè vai hai đứa nhỏ.

"Trước khi nhập tịch cho các con, tôi vốn chỉ là hi vọng đất nước mình có thêm một tuyển thủ có thể lọt vào top hai mươi thế giới, các con vốn đã có thực lực này là đã cho tôi một niềm vui bất ngờ, không cần phải tạo áp lực quá lớn cho bản thân, các con đã rất tuyệt."

Bà nói dài dòng liên miên, Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong đều nghiêm túc lắng nghe, có thể vị nữ sĩ này chưa có nhiều kinh nghiệm huấn luyện trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng, sự hỗ trợ về kỹ thuật mà bà ấy có thể dành cho bọn họ là có hạn, nhưng đối với những người đã từng bị chỉ trích và bị bạo lực như bọn họ mà nói, vị huấn luyện viên này vè phương diện trợ giúp về tâm lý so với bọn họ tưởng tượng còn nhiều lắm.

"Mi Jeong, Mong Seong, cố lên!"

Hai đứa nhỏ cùng nhau gật đầu, nắm tay xoay người cùng trượt xung quanh hướng về trung tâm sân băng, trong loa phát thanh thông báo quốc tịch của bọn họ.

"Representing Kazakstan..."

Trong mùa giải 2011 – 2012, một số người mới xuất sắc đã xuất hiện trong bộ tứ nội dung trượt băng nghệ thuật của vòng chung kết Grand Prix, trong đó bao gồm Ilya Savshenko, đơn nữ Shiro Kanoko, cùng với khiêu vũ trên băng Yoon Mi Jeong , Yoo Mong Seong.

Mà này tiết mục dục hỏa trùng sinh của bộ đôi khiêu vũ trên băng này là《Romeo và Juliet 》.

Cũng thật trùng hợp khi thời gian thi đấu khiêu vũ trên băng tự do ở phân trạm Canada lại trùng ngày với hội thao mùa thu ở trường tam trung.

Thân là kiện tướng thể dục thể thao, Trương Giác theo như thường lệ báo cáo trong nội dung nhảy xa, nhảy xa ba bước và chạy cự li dài ba ngàn mét.

Buổi chiều là nhảy xa ba bước và chạy đường dài, còn môn nhảy xa thì vào lúc 11 giờ, Trương Giác liền ung dung đến gõ cửa văn phòng làm việc của giáo viên tiếng Anh nữ sĩ Ứng Đông Mai.

Người khác thì cậu không biết, nhưng cô giáo Ứng đã bị Trương Giác phát hiện cô có một tài khoản Twitter già đời chuyên leo tường.

Nếu như giữa học sinh và giáo viên luôn có một chút cảm giác xa cách và nể nang thì Trương Giác là một đứa nhỏ mặt dày, đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt phượng trong trẻo, lấy lòng cười hỏi: "Cô ơi, có thể cho em mượn máy vi tính của cô xem thi đấu một chút không?"

Nữ sĩ Ứng Đông Mai còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đống lời ngon tiếng ngọt của Trương Giác nhấn chìm, cô còn bị nhét và miếng Ferrero vào tay, cuối cùng ngất ngất ngây ngây mở máy vi tính, nhường chỗ ngồi cho Trương Giác xem bạn tốt thi đấu ở nước ngoài.

Nhìn thấy đứa nhỏ bắt đầu leo tường một cách thuần thục, khóe miệng của cô giáo Ứng giật một cái.

"Trương Giác, xem thi đấu xong thì lập tức đi ra ngoài, có nghe không?"

Trương Giác ngoài miệng dạ một tiếng, giống như gấu trúc chỉ để ý đến việc gặm măng tre.

Nói thì nói thế, khi nhìn thấy một cặp vũ công trên băng châu Á đại diện cho Kazakhstan thi đấu, cô giáo Ứng vẫn phản ứng ngay lập tức, đây cũng là một cặp vận động viên nhập tịch.

Mà vận động viên châu Á nhập tịch vào Kazakhstan, người nam quá đẹp trai như vậy, lại là bạn tốt của Trương Giác... Người nào mà hơi biết về Trương Giác một chút thì đều có thể đoán ra được tuyển thủ này là ai.

Ứng Đông Mai nhớ tới tin đồn mà đứa nhỏ này cầm cây lau nhà trên tin tức, trong lòng bất giác mềm nhũn, ngồi ở một bên hỏi: "Đều là ra nước ngoài thi đấu, nếu em nhớ bạn mình thì sao không báo cáo lên để cùng một phân trạm với bọn họ?"

Trương Giác cũng không quay đầu lại trả lời: "Phân trạm của tổ thiếu niên và tổ thành niên được tách ra, sẽ không gặp nhau cho đến trận chung kết, đến lúc đó em sẽ được gặp mặt bọn họ."

Ứng Đông Mai: "Không phải vào vòng chung kết rất khó sao? Làm sao em biết các em sẽ gặp nhau tại vòng chung kết?"

Trương Giác không chút do dự: "Bởi vì em chắc chắn sẽ giành chiến thắng, mà bọn họ thì không có chỗ để thất bại."

Các vận động viên nhập tịch luôn liều sống liều chết để chứng tỏ giá trị của mình bằng một thành tích tốt, này hai đứa nhỏ này không đếm xỉa đến bất cứ điều gì mà trở về sân băng, tất nhiên sẽ nỗ lực hết sức mình, mà Trương Giác rất có lòng tin với năng lực của bọn họ.

Ứng Đông Mai thực sự xem trượt băng nghệ thuật không hiểu lắm, nếu không phải mình dạy một học sinh là nhất ca toàn thôn thì sợ là cô cũng không chú ý đến môn thể thao này.

Tuy nhiên vào hôm nay, cô ngạc nhiên phát hiện cho dù mình xem không hiểu các động tác kỹ thuật này, nhưng khi Romeo và Juliet cùng nhau nhảy múa trên băng, dùng điệu nhry để thể hiện tình yêu, khoảnh khắc đấu tranh của họ, cô vẫn vô cùng xúc động.

Juliet 14 tuổi và Romeo 16 tuổi có yêu nhau hay không thì cô không biết, nhưng hai vận động viên trên sân này chắc chắc phải yêu sâu sắc đối phương, tình yêu của bọn họ cảm động đến nỗi màn trình diễn của họ có thể dễ dàng chạm đến những người ngoài nghề.

Trương Giác thì lại sờ cằm, đầy hứng thú thầm nói: "Bọn họ dùng lưỡi dao rõ ràng quá, giống như bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà dùng thước gõ vào từng chi tiết nhỏ vậy."

Không chỉ như vậy, tốc độ trượt của cặp đôi tuyển thủ này cũng rất cao, mà cho dù tốc độ nhanh hơn nữa thì bọn họ có thể giữ được từng hành động nhất trí, ngầm hiểu nhau đến mức giống như hai mặt âm dương của một linh hồn.

Thật không hổ danh là được một blog doanh tiêu mệnh danh là "Cặp đôi trên băng đáng tiếc nhất thế kỷ 21", nếu như những điều này không xảy ra với cặp đôi khiêu vũ trên băng thì đáng lẽ ra họ phải là những vũ công trên băng triển vọng nhất châu Á để bước lên ngôi vị cao nhất.

May mắn thay, đời này bọn họ đã không rời khỏi đấu trường.

Trương Giác hài lòng sau khi xem cuộc tranh tài này, thi đấu kết thúc, cậu rất tự nhiên lấy một chiếc cốc nhựa dùng một làn, rót một ly nước ấm từ máy lọc nước rồi uống ừng ực, lễ phép nói lời tạm biệt với các giáo viên trong văn phòng rồi hai tay đút túi rời đi.

Chờ cậu đi rồi, một thầy giáo trêu nói: "Thằng nhóc này hoàn toàn không xem bản thân mình là người ngoài, nó vào văn phòng chẳng khác gì vào nhà mình, trước đây tôi còn rất sợ bị giáo viên xách vào văn phòng mỗi ngày."

Một người khác cười ha ha nói: "Quá đúng rồi, tôi nghe nói thằng nhóc này hồi học sơ trung thì đánh nhau khắp nơi, viết bản kiểm điểm như ăn cơm uống nước, chẳng phải nó đã sớ quen với văn phòng giáo viên rồi sao."

"Đứa nhỏ này quậy như vậy à? Chỉ mới nhìn khuôn mặt nó tôi còn tưởng nó giống như là thiên tiên."

Một bên khác, Trương Giác xõa mái tóc màu đen, đeo đinh tán obsidian trên tai, bước lên đường chạy để nhảy xa.

Một tốp giáo viên chủ nhiệm vừa nhìn thấy Trương Giác tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Không phải nói học sinh thể dục không tham gia hội thao trong trường sao?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp hai cười đắc ý: "Trương Giác quả thực không phải là học sinh thể dục nha, thằng nhóc này là đường hoàng thi cử vào tam trung."

Nghe những lời không biết xấu hổ này, nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thì một tốp giáo viên chủ nhiệm thiếu chút nữa la ó hắn một trận.

Có gì đâu mà sai, Trương Giác quả thực không phải là học sinh thể thao, nhưng hàng này so với học sinh thể thao còn ghê hơn nhiều, những học sinh thể thao khác nhiều nhất là trình độ vận động viên cấp hai ha cấp một, còn Trương Giác là vận động viên kiện tướng cấp quốc tế, người đã giành chức vô địch quốc gia và thậm chí là thế giới!

Thả cậu vào hội thao của trường thì vốn là một cuộc đả kích, một chiến lược bất lương phá hủy sự cân bằng của thi đấu.

Đừng nói cái gì mà hạng mục Trương Giác tham gia không phải trượt băng nghệ thuật mà chỉ là nhảy xa, nhảy xa ba bước hay chạy cự li dài ba nghìn mét mà cậu chưa bao giờ luyện tập nghiêm túc, thuộc tính cơ bản của thằng nhóc này gấp mấy lần người bình thường được không?

Thi đấu bắt đầu, Trương Giác nhìn hố cát phía trước mặt nhưng bản thân mình lại đang giống như đang ở trong một cái thông đạo màu trắng dành cho tuyển thủ.

Cậu bắt đầu chạy lấy đà, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng gió xẹt qua bên tai, sau đó cậu chúi người về phía trước giống như một chú chim không thể chờ đợi được nữa mà cất cánh.

Hơn nữa ngày hôm nay biểu hiện của Trương Giác giống như bị cái gì đó kích thích, trạng thái thi đấu rất tốt, buổi sáng còn chưa kết thúc thì phát thanh viên dùng đã dùng giọng điệu vui mừng tuyên bó, bạn học Trương Giác lớp 10A2 đã phá kỷ lục nhảy xa.

Cùng lúc đó, Hayato Terakami đã ngã xuống mặt băng ở Kanagawa, Nhật Bản.

Huấn luyện viên hói đầu ngồi xổ bên cạnh hắn, nhìn học trò mình: "Hayato, thành tích phân trạm cuối cùng đã có rồi, con muốn đến Fukuoka xem thi đấu không?"

"Mi Jeong và Mong Seong có thắng không?"

"Thắng, cho nên mới hỏi con có muốn đi không."

"Đi."

Hayato Terakami dùng động tác cá chép lộn mình đứng dậy, ngồi chồm hổm trên sàn vò đầu bứt tóc.

"Tuy rằng màn trình diễn của con trong nửa đầu mùa giải không tốt lắm, nhưng mà con sẽ không chán chường vì chút thất bại nho nhỏ này mà từ bỏ cơ hội đến xem trực tiếp tại các sân vận động hàng đầu."

Ở St. Petersburg, Ilya hoàn thành cú 4T, thời điểm tiếp băng lảo đảo một chút nhưng đột ngột khuỵu gối xuống để ổn định.

Huấn luyện viên Boris nói: "Ilya, thầy không khuyên con nên tập luyện phương pháp cưỡng ép đầu gối khi tiếp băng này, cái kỹ thuật này khiến đầu gối bị mài mòn quá nhiều."

Ilya tung một đấm xuống sân băng: "Nhưng cú nhảy bốn vòng của con vẫn chưa ổn định, nếu như không có kỹ thuật này làm nền tảng thì con không thể giành được kết quả tốt trong trận chung kết."

Vasily lướt qua, giọng nói nhàn nhạt châm chọc: "Bây giờ còn chưa phải là lúc nhóc phải liều mạng giãy giụa để lấy được thành tích tốt trong trận chung kết, hỗ trợ mặt mũi cho đơn nam nước Nga nha, anh mày còn chưa có giải nghệ đó, loại việc vặt này không cần đến phiên nhóc đâu."

Ở Fukuoka, Shiro Kanoko nhìn tờ giấy kiểm tra sức khỏe, rơi vào trầm mặc.

Shiro Keiko ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng gọi: "Chị ơi..."

Kanoko phục hồi tinh thần, xoa xoa đầu em gái: "Không sao đâu, tình huống hiện tại chẳng sao hết, chỉ phải chú ý một ít thôi, có nhiều vận may một chút, không chừng khi đến Thế vận hội Sochi sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa chúng ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, không phải sao?"

"Đừng lo lắng, sắp tới là trận chung kết rồi, đây là lần đầu tiên chị tiến vào trận chung kết tổ thành niên, Keiko, tới lúc đó em sẽ đến hiện trường để cổ vũ cho chị, cá sấu nhỏ, chị Mi Jeong và anh Mong Seong nha?"

Shiro Keiko bé ngoan dạ một tiếng.

Vào ngày này, các quốc gia khác nhau ở các múi giờ khác nhau, những người trẻ tuổi tham gia trượt băng nghệ thuật đang làm những việc khác nhau, nhưng tâm tư của bọn họ lại trôi về cùng một đấu trường.

Ngày 12 tháng 8, ở Fukuoka, tại trận chung kết Grand Prix trượt băng nghệ thuật, vô số các tuyển thủ hàng đầu sẽ tụ họp tại đây để cạnh tranh khốc liệt cho chiếc vương miện đầu tiên trong nửa đầu mùa giải!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv