Lúc Trương Giác tĩnh dưỡng thì sư đệ của cậu là Sát Hãn Bất Hoa và Tưởng Nhất Hồng cùng nhau chống đỡ cho đơn nam Trung Quốc.
Ưu điểm của Sát Hãn Bất Hoa là sự ổn định, sau khi chính phục được 4S, mỗi lần so tài tại giải vô địch thế giới là có thể tiến vào mười người đứng đầu, thỉnh thoảng còn có thể lọt top 7, mà Tưởng Nhất Hồng mặc dù không ổn định được như nhị sư huynh của hắn, nhưng giới hạn trên của hắn cao hơn, hắn đã chinh phục được 4T, 4S và 4F, là tuyển thủ duy nhất trong thế hệ đơn nam mới của Trung Quốc có thể lọt vào trận chung kết Grand Prix hàng năm.
Mặc dù mỗi lần vào trận chung két là đều dẫm chân đến vị thứ sáu, nhưng như vậy là có chút may măn rồi.
Cùng lúc đó, từng sư muội của họ cũng có bước phát triển riêng, chấn thương của Mẫn San càng ngày càng nặng, sau khi Keiko giải nghệ thì giành được huy chương vàng giải vô địch thế giới trong một năm, cũng không biết có thể chống đỡ được đến Kinh Trương không, nhưng Nga có những nhân tài như Katerina cùng với Raisa mới xuất hiện, cô ấy phải chịu áp lực rất lớn.
Tần Manh lúc trước bởi vì gãy xương và chấn thương mà thiếu chút nữa đã giải nghệ, ngay cả cú nhảy ba vòng cũng mất đi và đã trở lại sàn đấu vào mùa giải trước, cũng nhất quyết luyện ra 4lz, nhưng cô gái này có một vấn đề, đó chính là cô chỉ nhảy được 4T và 4lz, những thứ khác cô nhảy không được, hơn nữa rớt băng xem mệnh, có lẽ là do di chứng chấn thương, trục tâm xoay tròn cũng dễ dàng bị chếch đi.
Còn Mạnh Hiểu Lôi thì là một vấn đề cũ, cô có thể nhảy tốt, ngoại trừ 4lo thì những cú nhảy khác cô có thể công phá được, nhìn tư thế của cô, chính là định thừa dịp tính toán trẻ tuổi khỏe mạnh, dùng cú nhảy bốn vòng chất lượng cao đánh sâu vào Thế vận hội mùa đông 2022, thế nhưng biểu cảm của cô vẫn cứ dậm chân tại chỗ.
Hai cô gái này đều sẽ thăng tổ vào mùa giải 2021 – 2022, họ là những tiểu tướng triển vọng nhất của Trung Quốc sẽ gánh vác cho nội dung đơn nam Trung Quốc tại Thế vận hội mùa đông Kinh Trương .
Còn lại Lục Thu tuổi nhỏ nhất bởi vì quá nhỏ, sẽ không theo kịp Thế vận hội mùa đông Kinh Trương, và là lực lượng dự bị cho Thế vận hội mùa đông 2026.
Mà đối với ba thành viên lớn của Trương môn là Mẫn San, Sát Hãn Bất Hoa, Tưởng Nhất Hồng mà nói, 2020 – 2021 là mùa giải quan trọng nhất, bởi vì lúc đó sẽ quyết định bọn họ có bao nhiêu suất tham dự Thế vận hội mùa đông.
Nhất ca nhất tỷ khiêu vũ trên băng Tái Bành/ Tái Quỳnh, nhất ca nhất tỷ của trượt băng đôi Khương Tú Lăng, Lạc Mật đã trưởng thành cũng là như thế, theo sự quật khởi của nền trượt băng Trung Quốc, nhân tài tiến vào bộ môn này cũng nhiều hơn, phía dưới bọn họ cũng có những người mới xuất sắc, nhưng những đứa nhỏ không phải được dùng ngay bây giờ, nên vào mùa giải này chính là bọn họ đi tranh suất.
Nhưng trước tình hình dịch bệnh, hiện tại trạng thái của ai cũng không tốt, này thì sao mà thay đổi được!
Tưởng Nhất Hồng huấn luyện mấy ngày, nhưng luyện như thế nào cũng không luyện được bốn vòng ổn định, không phải chỗ này không vững thì chính là trục tâm cho kia không chuẩn.
Hắn trộm nói với Sát Hãn Bất Hoa: "Em biết suy nghĩ này là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu nhưng sư huynh ở đây thì tốt rồi, có anh ấy ở đây, lúc chúng ta lên sân thì một chút áp lực cũng không có, lúc huấn luyện cũng sẽ chăm chỉ hơn."
Bởi vì Trương Giác đủ mạnh mẽ và đủ uy lực, cho nên trên sàn đấu cậu sẽ chống đỡ hết tất cả các suất tham gia, chạy đua vào trận chung kết, một mình cậu có thể gánh vác kỳ vọng của mọi người, cũng sẽ nhìn chằm chằm vào các sư đệ sư muội bằng ánh mắt tử thần trong quá trình huấn luyện.
Mỗi khi bị chậm trễ, chỉ cần ánh mắt hình viên đạn của đội trưởng Trương lướt qua, tất cả mọi người sẽ căng chặt cúc hoa, lông tơ dựng ngược, hiệu quả huấn luyện cũng tăng lên.
Thực ra ngay từ đầu mọi người cũng không hiểu vì sao lại sợ Trương Giác đến vậy, sau lại vẫn là Khương Tú Lăng nói toạc ra chân tướng: "Các cậu không cảm thấy Trương Giác là một dã thú hung hãn điển hình cho lão hổ , còn chúng ta so với cậu ta thì chỉ là một con thỏ thôi sao?"
Cho dù là cá tính chứa đựng sự công kích, trí tuệ hay khí chất, Trương Giác đều vượt trội hơn hẳn so với bọn họ, ngày thường có quản lý nhưng cũng có che chở bọn họ, đương nhiên là sẽ có tính quyền uy trong một đám trẻ rồi.
Sát Hãn Bất Hoa nở nụ cười ôn hòa: "Sư huynh là rất lợi hại, nhưng anh ấy cũng không phải là làm bằng sắt, để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt đi, chỉ tiêu này chúng ta sẽ kiếm đủ."
Sư huynh dù có lợi hại đến đâu thì bọn họ cũng không thể dựa dâm vào anh ấy cả đời, dù là làm người hay là làm vận động viên, bọn họ vẫn phải tự mình đứng lên.
Nghe sư huynh nói, Tưởng Nhất Hồng dùng sức gật đầu, cảm thấy động lực lại trở về rồi.
Từ tháng 9 đến tháng 12 năm 2020 là nửa đầu của mùa giải trượt băng nghệ thuật, nhưng cả phân trạm thi đấu và trận chung kết đều không được tổ chức suôn sẻ, chỉ có thể hâm nóng sự cạnh tranh của các quốc gia, hơn nữa lúc tổ chức thi đấu, trong sân vận động không một khán giả, sân thi đấu lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.
Phía bên Nga còn tốt, trượt băng nghệ thuật là môn thể thao phổ biến của họ, nhân tài dự trữ lại hùng hậu, các giải đấu đơn nữ trong nước còn kịch liệt hơn cả giải đấu quốc tế, cho nên rất là hào hứng, còn bên phía trượt băng nghệ thuật Trung Quốc lại là một dáng vẻ đối lập.
Tháng 10, Trương Tuấn Bảo đến Tân Cương xem trận đấu của một giải câu lạc bộ trong nước, thuận tiện làm trọng tài, hắn là một huấn luyện viên có tiếng trong nước, lúc xem những trận đấu luôn có ý định chọn nhân tài.
Một ngày trước khi bắt đầu thi đấu, phía ban tổ chức thi đấu đã cử một chiếc xe chuyên dụng đến đón hắn, ai ngờ lại đón được hai người.
Ngoại trừ huấn luyện viên Trương, người vốn đã 40 tuổi mà thoạt nhìn như chưa đến 30, còn có một soái ca hơn hai mươi hàng thần giá thật.
Vị soái ca này mang ba lô, đeo một chiếc kính râm cực ngầu và một chiếc khẩu trang N95, nhưng những ai quen với môn trượt băng nghệ thuật đều nhận ra cậu.
Cô gái đón máy bay hét lên: "Đội trưởng Trương!"
Trương Giác giơ kính râm lên, nhìn cô gái cong mắt cười: "Một bạn học cấp 3 của tôi làm việc ở đây, gần đây muốn kết hôn nên tôi tới tham dự đám cưới, cho nên mới ngồi máy bay cùng ông cậu đến đây, chút nữa tôi đã đi rồi, chị không cần chăm sóc tôi đâu."
Trương Tuấn Bảo dặn dò cậu: "Con tham dự đám cưới của Trần Tư Giai xong thì hãy trở lại đây, sẵn tiện nhìn biểu hiện của mấy đứa nhỏ phía dưới."
Trương Giác làm cử chỉ ok, bước chân nhanh chóng rời đi.
Nhân viên công tác trừng đôi mắt, một lát sau, một người tuổi trẻ người nhỏ giọng hỏi Trương Tuấn Bảo: "Huấn luyện viên Trương, sức khỏe của đội trưởng Trương cậu ấy......"
Sức khỏe của đội trưởng Trương có tốt không? Cậu ấy vẫn chưa đưa ra tuyên bố giải nghệ, có phải là không định rút lui đúng không? Bọn họ vẫn có thể nhìn thấy đội trưởng Trương xuất chiến trên đấu trường Thế vận hội mùa đông chứ?
Trương Tuấn Bảo vừa nhìn thấy biểu tình tò mò của mấy đứa này là biết chúng đang có tâm tư gì rồi, hắn hơi hơi mỉm cười: "Lần này Trương Giác đã phẫu thuật rất thành công, tháng trước tôi còn cùng với nó chạy marathon, vấn đề nhịp tim bất thường không còn tái phát."
Hơn nữa Trương Giác đã bỏ tiền ra xây một sân trượt băng nhỏ gần tiểu khu của mình, có kích thước bằng hai phần ba sân băng được sử dụng cho các cuộc thi, ngày thường sẽ mở ra cho nhũng đứa nhỏ gần đó tới chơi, buổi tối Trương Giác sẽ đến đó tập luyện, hiện tại ngoại trừ 4A thì các cú nhảy bốn vòng khác đã trở lại rồi.
Thế nhưng việc Trương Giác sắp tái nhậm chức lần hai vẫn là một bí mật, Trương Tuấn Bảo cũng không có nhiều lời, thế nhưng những người trẻ tuổi này nghe hắn nói xong thì biểu tình sáng ngời lên.
Có đôi khi làm fans, bọn họ không có yêu cầu cao đối với thần tượng mà họ tôn sùng, đặc biệt là Trương Giác đã giành lấy tất cả các danh hiệu, cho nên các fan cũng chỉ hy vọng cậu ấy có thể khỏe mạnh và trượt băng vui vẻ trong tương lại là tốt rồi.
Qua nửa ngày, bọn họ nhìn thấy đội trưởng Trương mang bao lớn bao nhỏ về khách sạn, huấn luyện viên Trương hỏi: "Con về thì về thôi, sao mà mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Đội trưởng Trương trả lời: "Này không phải là con mua, là cô dâu chú rể tặng."
Hiện tại đi tham dự lễ cưới đều phải mang phong bì, Trương Giác cũng thế, cậu chuẩn bị một phong bì 8888 tiền mặt, kết quả là phía bên kia cảm thấy cậu đi quá nhiều, còn muốn trả lại tiền, nhưng không có Alipay và WeChat của Trương Giác, chỉ có thể mang đồ ăn thức uống trở về, Trương Giác còn đang lo lắng không biết gửi về đâu, dù sao thì cũng không thể tự mình mang về được.
Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, mới nhớ tới cái thằng nhóc này lúc đi ra nước ngoài tham dự đám cưới của những vận động viên quen thuộc, cuối cùng là xách theo một đống đặc sản của người khác tặng mang về.
Tham gia đám cưới vừa ăn lại còn gói mang về, thật không hổ danh mà.
Mức độ cạnh tranh của tổ thiếu niên này không cao, độ khó của đơn nam lợi hại nhất cũng chỉ là 3S, 3T, với cường độ cạnh tranh đơn nam như hiện nay, muốn đoạt giải quán quân tổ thiếu niên thì phải nắm giữ một kiểu nhảy bốn vòng trong tay.
Trương Tuấn Bảo quan sát một lúc, cũng không phát hiện ra hạt giống xuất sắc nào, nên tính toán dẹp đường hồi phủ, mà trong ánh mắt của người xem đều xẹt qua một tia thất vọng.
Năm nay huấn luyện viên Trương không xem trọng ai sao?
Ai ngờ lúc này, đứa nhỏ nhảy 3S 3T chạy đến trước mặt bọn họ, đứa nhỏ còn đang ôm bó hoa giành cho quán quân trong lễ trao giải trên tay, bên trong là hoa gypsophila rất đẹp.
Cậu bé là một bé trai của dân tộc Duy Ngô Nhĩ điển hình tên là Yilal, 14 tuổi, tóc đen mắt đen, ngũ quan lập thể, nhưng vẫn không luyện được 3lo trong năm kiểu nhảy ba vòng, theo như Tôn Thiên nói, đây là hạt giống cho trượt băng đôi mà huấn luyện viên Mã tương đối coi trọng.
Yilal đưa bó hóa đến trước mặt Trương Tuấn Bảo: "Huấn, huấn luyện viên Trương, con sẽ nỗ lực hơn trong các trận đấu sau này, tranh thủ bắt được cơ hội tập huấn ở đội tuyển quốc gia, lúc đó...... Có thể được thầy huấn luyện cho con không?"
Một người đang là học trò của huấn luyện viên, một khi được thông qua thì sẽ thành học trò của huấn luyện viên đó, đứa nhỏ này muốn vào Trương môn, Trương Tuấn Bảo có thể nhìn thấy được sự tham vọng trong mắt cậu bé.
Không, đổi cách nói thích hợp hơn, hẳn là một sự kiên định vì theo đuổi ước mơ mà có thể chiến đấu với tất cả mọi thứ
Trương Tuấn Bảo thích những vận động viên to gan tự gíc, bởi vì Trương Giác chính là có tính tình như vậy, Trương Giác muốn trở thành nhà vô địch thế giới, muốn huy chương vàng Olympic, cho nên cậu sẽ tự mình chiến đấu vì điều đó.
Ông cậu im lặng một lúc, nhận lấy bó hoa, nghiêm túc hỏi: "Huấn luyện viên và cha mẹ của con ở đâu?"
Hắn nói chuyện với huấn luyện viên và cha mẹ của Yilal một chút, sau đó chốt lại rằng Yilal sẽ đến đội tuyển quốc gia tập huấn, thời gian tập huấn là ba tháng, nếu như đứa nhỏ này trong vòng ba tháng có thể luyện được năm kiểu nhảy ba vòng, cùng với hoàn thành một cú nhảy liên tục cao ấp, cậu bé sẽ được vào Trương môn.
Đây là cơ hội mà Trương Tuấn Bảo cho đứa nhỏ này.
Trương Giác ở bên ngoài đợi một lúc, lại không thấy ông cậu đâu nên tự mình vào sân vận động kiếm người.
Yilal ngoan ngoãn đứng bên cạnh cha mẹ, nhìn bọn họ nói chuyện với huấn luyện viên Trương về khóa huấn luyện thử nghiệm của nhóc ở Bắc Kinh, sau đó có người từ phía sau nhóc đi tới.
Người này có dáng người thon dài cao gầy, bước chân vững vàng, mái tóc đen dài nhưng không hề có chút nữ tính nào.
Cậu nhỏ giọng nói chuyện với huấn luyện viên Trương vài câu, quay đầu lại nhìn Yilal: "Em tên Yilal, phải không?"
Yilal nhận ra cậu, nhóc co quắp người, gương mặt nóng lên: "Dạ, đội trưởng Trương, em tên Yilal."
Là Trương Giác! Huyền thoại đơn nam trượt băng nghệ thuật đương thời, anh ấy cũng tới đây xem thi đấu! Người này so với người mà Yilal nhìn thấy trên tivi càng tuấn tú hơn, đứng ở chỗ đó khiến người ta không có cách nào rời mắt.
Trương Giác thân thiện gật đầu: "Yilal có nghĩa là trăng non đúng không? Tên của em thật đẹp."
Ông cậu nhìn Trương Giác, cũng không lãng phí thời gian nữa, dứt khoát giải quyết hết mọi chuyện rồi kéo người về.
Đến khi Yilal theo cha mẹ đến địa điểm tập luyện của đội tuyển quốc gia, đến văn phòng của huấn luyện viên Trương báo danh, Trương Giác đang ngồi một bên chơi game.
Bọn họ làm thủ tục, cất đồ đạc, Trương Tuấn Bảo nói với cậu bé: "Đi thôi, đến sân băng."
Trương Giác cũng đứng dậy đi theo, Yilal đi theo sau họ, trong lòng có kích động, cũng có thấp thỏm, mình sắp tập luyện ở đội tuyển quốc gia rồi, đội trưởng Trương cũng ở chỗ này, mình sẽ được tập luyện với bọn họ sao? Liệu mình có cơ hội được đối phương hướng dẫn không?
Trong lúc suy nghĩ, họ đã đến nơi.
Trương Tuấn Bảo vỗ tay: "Được rồi, lên sân băng trượt một chút, để thầy xem trạng thái các con thể nào, Trương Giác, con đi tìm huấn luyện viên Lộc đi."
Trương Giác ạ một tiếng, Yilal phát hiện kể từ lúc họ bước vào sân vận động, trên băng ngoại trừ âm nhạc thì không có bất kỳ âm thanh nào nữa, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn bọn họ.
Tiểu thiếu niên không khỏi suy nghĩ, xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ trên người mình có cái gì không ổn sao?
Cho đến khi Trương Giác đặt lưỡi dao lên sân băng, nhất tỷ đơn nữ, người đoạt huy chương bạc đơn nữ Thế vận hội mùa đông Pyeongchang và giành huy chương vàng hai lần giải vô địch thế giới là Mẫn San thét chói tai nhào tới phía bên này.
"Sư huynh! Anh trở lại huấn luyện rồi!"
Trương Giác đỡ lấy cô gái, đĩnh đạc vẫy tay với mọi người: "Ừm, anh trở về rồi, đúng rồi, cậu bạn nhỏ này là Yilal, là đơn nam tổ thiếu niên tới đây tập huấn, đến chào cậu ấy đi."
Sau đó, mọi người từ toàn bộ sân băng lao về phía họ.
"Đội trưởng Trương! Anh đã về rồi!"
"Sư huynh, em muốn giết anh!"
"Đội trưởng Trương, hoan nghênh anh đã về!"