Sau khi đến Bắc Kinh, Trương Thanh Yến đã biết cô và Lan Cẩn lại ở chung một thành phố, chỉ là với tính khí của cô, một người đàn ông đã trở thành quá khứ không đủ tư cách để ảnh hưởng đến trái tim cô, bây giờ người có thể khiến cô móc hết tim gan chỉ có Hứa Nham.
Cho nên cô cũng giống như rất nhiều người, coi người cũ như người chết, vui vẻ sống cuộc sống của chính mình.
Ai ngờ đâu có một ngày, tên khốn kiếp kia thế nhưng chủ động tìm tới đây.
Tiếng chuông cửa ting ting vang lên, Trương Thanh Yến đi mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt như điêu khắc lập thể đẹp trai quen thuộc, khác với những người không phân biệt ai là Lan Côn ai là Lan Cẩn, Trương Thanh Yến thì chỉ cần liếc mắt qua là nhận ra đây là tên khốn đã chơi cô hồi đó!
Trương nữ sĩ 1 mét 58 theo bản năng đạp một cước vào đầu gối đối phương, Lan Cẩn liền ôm đầu gối ngồi xổm xuống, sau đó Trương Thanh Yến lấy cùi chỏ đập vào mặt hắn một phát.
Chưa tới 3 giây, Lan Cẩn ngã xuống.
Hứa Nham nghe tiếng mà không thấy người nghi ngờ nói: "Yến tỷ, ai tới vậy?"
Hứa Nham liếc mắt một cái cũng nhận ra tình địch của mình rơi vào trầm mặc, giờ phút nào đầu óc của hắn nhanh chóng vận chuyển, nghĩ thầm hay là mình cùng với Yến tỷ chung một mối thù đánh tên này một trận, hay là bày ra khí tràng anh đây mới là chính cung, phong độ nhẹ nhàng thân thiện với đối phương, sau đó hung hăng hất trà xanh vào đối phương một phen.
Trương Thanh Yến hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn ông chồng cũ giả chết nằm trên đất: "Ông mà còn không đứng lên, tôi đây lấy bàn trà đập lên đầu ông."
Lan Cẩn mặt mày ủ rũ bò dậy.
"Cái kia, tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thân thể của con trai có ổn không..."
Những người trong nhà họ vì tính chất gia đình mà mắc chứng nhịp nhanh thất vô căn, biểu hiện của căn bệnh này là choáng váng đầu, tức ngực, hồi hộp, tim đập nhanh.
Loại tật xấu này đối với người lớn thì không thành vấn đề, nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng đối với những vận động viên tập luyện ở cường độ cao, bởi biến chứng của căn bệnh này bao gồm phù tim, suy tim, sốc tim... Chỉ cần có một cái là đủ để giết chết một vận động viên.
Lan Côn vốn dĩ cho rằng Trương Giác có thể năng hơn người giống như mẹ mình, lúc thi đấu trượt tự do có thể đặt nhiều cú nhảy vào nửa sau tiết mục, còn tưởng rằng gen của Trương Thanh Yến mạnh đến nổi có thể lọc đi tất cả các vấn đề di truyền từ gia đình hắn.
Ai ngờ khi Lan Nhuận tám chuyện với Hứa Đức Lạp, trong lúc vô tình biết được gần đây thể lực của Trương Giác có hơi giảm sút, nguyên nhân có thể là do thay đổi phương pháp tập aerobic, đang trong quá trình điều chỉnh nên việc tập luyện rất vất vả.
Khi những người khác nghe điều này thì chỉ cảm thấy đội trưởng Trương thật không dễ dàng gì, nhưng Lan Nhuận đã phát hiện trái tim có vấn đề, đồng thời cũng biết rằng Trương Giác có quan hệ huyết thống với gia đình họ.
Trong đầu hắn lộp bộp một tiếng, lập tức gọi điện thoại cho Lan Côn, Lan Côn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy việc này cần phải nói với cha mẹ Trương Giác, nhưng bản thân hắn can đảm có hạn, hắn không dám đối mặt nói chuyện với Trương Thanh Yến, cho nên dứt khoát đem việc này ném xuống đầu cha ruột Trương Giác.
Chuyện cha con anh, anh tự mình xử lý đi.
Lan Cẩn sững sờ luôn, trong lòng không phải là không có sự hổ thẹn đối với Trương Giác, sau khi chuẩn bị tâm lý bị đánh một trận tơi bời, hắn căng da đầu đi ra ngoài.
Sau khi nói chuyện, vẻ mặt Trương Thanh Yến tối sầm đi ra ban công gọi điện cho Trương Tuấn Bảo, Hứa Nham ngồi trên sô pha trầm mặc, một lúc sau, hắn mới có vẻ phản ứng, rót một tách trà cho Lan Cẩn.
Hắn chậm rãi nói: "Tiểu Ngọc yêu thích trượt băng nghệ thuật vô cùng, hồi trước lúc đụng phải cửa ải dậy thì, ai cũng cho rằng nó sẽ không trụ nổi nữa, kết quả nó đã tiêm phong bế để đi thi đấu, tưởng rằng sau trận này nó phải giải nghệ, sau khi tranh tài xong thì khóc nấc lên."
"Đứa nhỏ đó đang ở đấu trường Olympic, đây là nơi lúc còn đang hoạt động chưa chắc là có thể đi, không cần biết lần này nó có thể giành được huy chương vàng không, nhưng một khi nó biết tin tức mà anh mang đến, không biết nó sẽ khổ sở như thế nào đây."
Lan Cẩn rầu rĩ trả lời: "Vậy cậu hãy an ủi nó đi."
Hứa Nham hừ một tiếng: "Không phải tôi thì chẳng lẽ là anh sao?"
Trương Thanh Yến đang ở trên ban công, Hứa Nham trắng trợn không kiêng dè nhìn Lan Cẩn lộ ra sắc mặt "Tôi chính là không vừa mắt anh", vì vậy khi Trương Thanh Yến nói chuyện điện thoại xong quay lại, cô nhìn thấy hai ông đàn ông này đang đánh lộn với nhau, hai người này một người giải nghệ nhiều năm nghiện rượu sống qua ngày, sức chiến đấu tụt dốc nghiêm trọng, còn một người xuất thân võ đán, hàng ngày vẫn kiên trì luyện công, mặc dù chênh lệch về thể hình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sức chiến đấu của hai bên ngang nhau.
Ngày hôm nay tại Trương gia, đã được định sẵn là hỗn loạn.
Trương Giác bé ngoan đi kiểm tra thân thể, còn tưởng rằng là lại có tên ngốc nào uống thuốc kích thích, báo hại cậu phải đi kiểm tra, Trương Tuấn Bảo cũng không nói gì nữa nên Trương Giác tiếp tục hiểu lầm, chờ khi kiểm tra xong, hắn đã không chút khách khi đuổi cậu về.
Bác sĩ kiểm tra cũng là người đi cùng đoàn đại biểu Trung Quốc, hắn nhìn điện tâm đồ, lộ ra biểu tình khó coi.
"Sóng điện tâm đồ không bình thường..."
Nhưng để chẩn đoán chính xác một trăm phần trăm thì cần phải kiểm tra thêm nhiều hạng mục nữa, nhưng ngày mai Trương Giác sẽ phải trượt tự do, nếu bây giờ nói cho cậu biết "Tim của con có vấn đề" thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái tâm lý của vận động viên.
Trương Giác là muốn đoạt vàng, vào lúc này không được phép mắc sai lầm.
Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, rồi nói với bác sĩ của đội: "Để tôi thương lượng với mẹ của nó một chút."
Kết quả thương lượng chính là nói thật với Trương Giác.
Trương Giác đoan chính ngồi trên ghế, nghe ông cậu kể rõ đầu đuôi câu chuyện một cách rành mạch cho cậu nghe, gật đầu.
Thoạt nhìn dáng vẻ của cậu cũng không ngạc nhiên lắm.
Trương Tuấn Bảo chăm chú quan sát khuôn mặt của đứa nhỏ này, vẫn cứ không nhìn ra chút hoang mang, không dám tin tưởng hay là khổ sở nào, hắn không nhịn được hỏi: "Con không cảm thấy ngạc nhiên sao?"
Trương Giác chớp đôi mắt: "Con rất ngạc nhiên, người cha kia của con hơn 20 năm không có độ tồn tại, vừa xuất hiện một cái thì không có chuyện gì tốt, cho nên khi nghe cậu nhắc đến ông ấy, con đã chuẩn bị một chút tâm lý."
Cậu là người đã một lần đột tử, cũng chính là bởi vì từng trải qua chuyện này nên sau khi sống lại thì Trương Giác đã muốn luyện tập thể dục thể thao, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, bây giờ nghe ngọn nguồn từ ông cậu, cậu mới biết được mầm tai họa là từ huyết thống dòng họ cha ruột mình.
Hóa ra chuyện cậu đột tử không phải là bất ngờ, mà là một khiếm khuyết về gen.
Trương Giác cũng không hoảng loạn, thậm chí có chút thoải mái vì câu hỏi mê man hai đời cuối cùng cũng được giải đáp, sau khi biết nguyên nhân, cậu trái lại lại cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình cuối cùng đã rơi xuống.
Quá tốt rồi, cậu còn tưởng rằng cái chết của mình là một tai nạn không thể đoán trước được, những thực thể không nhìn thấy chính là những con quái vật đáng sợ nhất, một khi thấy được thực thể, ngược lại là sẽ có dũng khí đối đầu với nó, mà nếu như là một căn bệnh, trị là được thôi? Dù sao thì cũng không phải là bệnh nan y.
Trương Giác nói: "Mời bác sĩ của đội tới, nói là lúc con tranh tài thì ở một bên chú ý tình huống của con một chút, chờ thi đấu xong rồi sẽ về nước kiểm tra."
Đây là quyết định của cậu, Trương Giác có những lúc rất tỉ mỉ, nhưng có lúc cậu có tính cách vô cùng to gan, đối với cậu mà nói, thói quen ăn uống ngủ nghỉ của cậu ở kiếp trước đều không tốt, có những lúc cậu đã từng làm những việc như không ngủ suốt 50 tiếng, tất xấu hút thuốc hay uống rượu đều có, cuối cùng bất ngờ chết không nhắm mắt ở năm 2022, hiện tại mới năm 2018, kiếp này cậu ăn ngon ngủ ngon kiên trì tập luyện, thể chất chắc hẳn sẽ không thể nào tệ hơn.
Cậu không cảm thấy căn bệnh này lại có thể kéo mình vào quỷ môn quan một lần nữa, như vậy thay vì lo lắng những chuyện còn chưa xảy ra, không bằng trước mắt giành lấy tấm huy chương vàng Olympic mà cậu đã ao ước bấy lâu nay.
Trương Giác nhíu mày: "Huấn luyện viên, nếu như bác sĩ đã đến đây, sẵn tiện tiêm cho con mũi phong bế luôn đi."
"Ở đây, ở đây, đều phải tiêm hết."
Cậu chỉ vào phần cơ bắp chân trái và hông của mình.
Trương Tuấn Bảo nhìn cậu, thở dài một hơi.
"Con đó, tổ thiếu niên thì cứ lén lút chạy ra ngoài đá bóng, khiến ngày nào cậu cũng đau đầu, lúc đó cảm thấy con không quan tâm gì tới trượt băng hết, hiện tại con quan tâm đến trượt băng rồi, cậu vẫn cứ đau đầu."
Trương Giác đè vai hắn, cà lơ phất phơ trả lời: "Nuôi con đến năm chín mươi chín, đồng chí Trương Tuấn Bảo, nghĩ thoáng chút nào, năm nay đồng chí mới 38 tuổi, còn 61 năm bận tâm lo lắng đang chờ đợi đồng chí đó."
Cậu ấn ấn lên trán ông cậu mình, cố gắng làm giãn khuôn mặt cau có của đối phương, đột nhiên nhận ra kiếp này cậu đã nhìn thấy ông cậu ở độ tuổi 38, nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm cậu sẽ nhìn thấy ông cậu ở tuổi 39, năm sau nữa lại nhìn thấy ông cậu ở tuổi 40...
Những gì Trương Giác đã từng cực kỳ quý trọng chung quy lại mất đi trong chính tay cậu, điều này khiến cậu tin chắc rằng vận mệnh của cậu cũng nằm trong chính tay cậu.
Cậu đi qua đêm đen, lội qua dòng sông Vong Xuyên, sinh ra từ cõi chết, giờ phút này, mệnh trời trong tay cậu, cậu đã không còn cửa ải gì mà không dám xông vào, cũng chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước trước bất kỳ khó khăn nào.
Trương Giác, 20 tuổi, đội trưởng đội trượt băng nghệ thuật quốc gia Trung Quốc, số 1 trượt băng đơn nam, một GOAT dự bị, đứng trên địa điểm tổ chức Thế vận hội mùa đông lần thứu 23, nội tâm tràn đầy dâng trào ý chí chiến đấu.
Tấm huy chương vàng nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông năm nay là tấm huy chương vàng thứ 1000 trong Thế vận hội mùa đông, Trương Giác muốn có được nó, đã suy nghĩ suốt bốn năm .
Vì thế, cậu sẽ đánh đâu thắng đó.
Nhìn thần sắc của đứa nhỏ này, Trương Tuấn Bảo ngây ngẩn cả người.
Thật quái lạ, thời khắc này rõ ràng bọn họ đang đứng trên sàn bê tông, nhưng bên tai hắn phảng phất nghe thấy vô số tiếng reo hò, còn có âm thanh lưỡi dao lướt qua mặt băng, cùng với tiếng gió xẹt qua tai khi trượt với tốc độ cao.
Ngoài ra còn có âm thanh từ chiếc loa.
"Representing china..."
Đúng vậy, chính là âm thanh mà hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, từ lúc còn hoạt động đến lúc giải nghệ, cùng với ước mơ mang về tấm huy chương vàng đơn nam trượt băng nghệ thuật cho quê hương thân yêu của hắn cũng đã làm không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại giấc mơ này đang ở ngưỡng có thể chạm tới, hiện ra rõ ràng trên người thanh niên đứng trước mặt hắn.
Có lẽ hắn cũng điên rồi, vào lúc này thế mà không kéo Trương Giác lại lải nhải nói mấy câu như kiểu "Con phải chú ý đến thân thể", bởi vì biết rằng dù có nói thì Trương Giác cũng sẽ không nghe, còn không bằng trực tiếp mang theo một hộp sơ cứu đứng bên sân chờ trong trận đấu ngày mai.
Hắn thực sự đã dẫn dắt một thiên tài phiền phức nhất thế giới mà, thằng nhóc này trẻ tuổi tùy hứng, tài hoa hơn người, muốn cái gì thì nhất định phải giành được, theo một ý nghĩa nào đó cũng có thể nói là tràn đầy tham vọng, hơn nữa vĩnh viễn tràn đầy tự tin.
Cũng may hai người bọn họ cũng đà bên nhau lâu như vậy, Trương Tuấn Bảo cũng đã chứng kiến Trương Giác sáng lập nên nhiều kỳ tích, hắn đã quen với việc lo lắng cho Trương Giác, xử lý đủ loại rắc rối cho cậu, cùng với việc đứng sau hậu thuẫn cho cậu khi Trương Giác quyết tâm đánh cược vào thân thể của mình.
Dù sao thì hắn cũng là ông cậu của Trương Giác mà, hắn không ủng hộ thì ai ủng hộ Trương Giác chứ?
"Trương Giác, đội trưởng, đáp ứng thầy, con hãy mang thân thể khỏe mạnh cùng với tấm huy chương vàng từ đấu trường về đây"
Trương Giác nắm chặt tay Trương Tuấn Bảo, tự tin trả lời: "Con đáp ứng thầy, huấn luyện viên."
Ngày 17 tháng 2 năm 2018, 10 giờ sáng
Triệu Ninh ngồi ở chỗ dành cho bình luận viên ở sân vận động trên băng Gangneung, thành thạo nói: "Xin chào quý vị và các bạn, đây là nơi diễn ra trận đấu trượt băng tự do của nội dung đơn nam trong Thế vận hội mùa đông Pyeongchang, tôi là bình luận viên Triệu Ninh."
Bên cạnh cô, Trần Trúc bình tĩnh nói: "Tôi là bình luận viên Trần Trúc."
Bọn họ sẽ cùng nhau giải thích các trận đấu đỉnh cao của môn trượt băng nghệ thuật đơn nam.
"Theo kết quả thi đấu của bài thi ngắn ngày hôm qua, vận động viên Trương Giác của nước ta hiện xếp ở vị thứ hai, Sát Hãn Bất Hoa xếp thứ mười, Kim Tử Tuyên xếp thứ mười một, trận chung kết ngày hôm nay sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng của họ trong Thế vận hội này."