Trước khi Trương Giác xuất phát, Tần Tuyết Quân còn khuyên nhủ Trương Giác đang không muốn rời xa, chờ khi Trương Giác đi rồi, hắn cũng đã cảm nhận được nỗi cô đơn.
Cũng may cuộc sống hàng ngày của bác sĩ chính là bận rộn, cho nên thời gian và không gian để hắn nhớ nhung Trương Tiểu Ngọc cũng không nhiều, chỉ là một ngày đó về đến nhà, sau khi trút đồ ăn cho Trương Anh Tuấn, Tam Hồng, Tứ Hồng và Ngũ Hồng ngoài ban công, hắn mở tivi, nhìn thấy trong tivi đang phát sóng tin tức về Trương Giác, hắn mới cảm thấy nỗi tịch liêu lại xông lên đầu.
Cũng may trong tivi thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện thân ảnh của Trương Giác.
Có rất nhiều người chú ý đến nhóm vận động viên Thế vận hội mùa đông này, Trương Giác là ngôi sao sáng nhất trong số đó, giống như chỉ cần có tin tức liên quan đến cơ sở huấn luyện Thế vận hội mùa đông thì đều sẽ có ống kính của cậu.
Có lúc Trương Giác là người qua đường trong bản tin, chỉ là bởi vì quá đẹp trai nên khiến người khác không thể không để ý, còn có lúc cậu là vai chính trong bản tin, trong ống kính, cậu nhảy cao cao hoàn thành một lượt nahry 4lz+3T, sau đó trong video xuất hiện những dòng chữ lít nha lút nhít "Đội trưởng Trương thật trâu bò" .
Nhắc tới cũng thật buồn cười, đó chính là năm đó Trương Giác đã phá hơn mười lần kỷ lục thế giới, mặc dù sự nổi tiếng của cậu tăng vọt khi cậu phá vỡ số lượng kỷ lục của các thế hệ vận động viên trượt băng trước đây, nhưng điều chân chính khiến cậu tăng vọt tới trình độ quốc dân như hiện tại, chính là thu nhập của cậu được bày ngoài ánh sáng.
Giờ đây, mọi người đều nhắc đến Trương Giác là "Có thể không phải là người có thành tích tốt nhất trong số các vận động viên trong nước, nhưng chắc chắn là người kiếm được nhiều tiên nhất".
Không còn cách nào, dù Trương Giác có phá kỷ lục bao nhiêu lần, lấy bao nhiêu huy chương vàng, chỉ cần cậu không có huy chương vàng Olympic thì chính là bị lệch một hơi thở, không có cửa so sánh với những người đoạt huy chương vàng Olympic ở môn cầu lông, bóng bàn, đây cũng chính là chỗ cậu bị bình xịt phun nhiều nhất, kể cả tấm huy chương bạc ở Sochi cũng trở thành một vết đen.
Không phải chỉ đẹp trai thôi sao? Nếu như cậu ta xấu xí một chút, chắc chắn thu nhập của cậu ta sẽ không cao như bây giờ!
Mặc dù người trong nghề đều hiểu, Trương Giác nhận tấm huy chương bạc này rất oan ức, nhưng khi con gà chua muốn phun nát người thì sao có thể quan tâm đến sự thật?
Cũng may tâm lý của Trương Giác cũng đã điều chỉnh xong vào lúc này, thời gian thích ứng với việc huấn luyện trên cao nguyên lần này chậm hơn bốn năm trước một chút, nhưng cũng là người trong số các vận động viên cùng lứa tiến vào trạng thái nhanh hơn.
Lại giống như năm đó khi cậu hoàn thành khóa huấn luyện sau cửa ải dậy thì, lúc mới bắt đầu thì cú nhảy bốn vòng không ổn định, mãi cho đến tận khi huấn luyện trên cao nguyên thì cậu mới ổn định được cú nhảy này, lần này cậu cũng thông qua việc huấn luyện trên cao nguyên, cường hóa thêm một bước cho khả năng nhảy của mình.
Sau khi hoàn thành một lượt nhảy, Thẩm Lưu thoả mãn gật đầu: "Có thể, hiện tại tỷ lệ thành công của cú nhảy này là 50%, dự kiến vào mùa giải tiếp theo hoặc cuối mùa giải tiếp theo sẽ được sử dụng trên đấu trường."
Trương Giác cầm khăn mặt lung tung lau mồ hôi: "Bây giờ em không thể dùng sao?"
Huấn luyện viên Lộc và Thẩm Lưu trăm miệng một lời: "Không thể!"
Tỷ lệ thành công của cú nhảy trong quá trình huấn luyện không giống như tỷ lệ thành công trên sàn đấu, nếu một người có tỷ lệ thành công 60% cho một cú nhảy bốn vòng, lên sàn đấu có được 50% là không tồi rồi!
Đấu trường Olympic là nơi vô cùng quan trọng, vào thời điểm này nên tìm kiếm sự ổn định là quan trọng hơn.
Lúc này, Mẫn San phía bên kia bị té lộn mèo một cái.
Trương Giác quay đầu lại: "4T của San San vẫn không được."
Thẩm Lưu lắc đầu: "Con bé không phải là dạng đơn nữ sức mạnh, để hoàn thành cú nhảy điểm băng cũng không dễ dàng như vậy."
Cô gái này có thể nhảy 4S đủ số vòng đều là kết quả của việc Trương Tuấn Bảo dẫn cô đi tập sức mạnh trong vài năm.
Hiện tại vấn đề cũng ở chỗ này, sức mạnh của Mẫn San không đủ để cô chống đỡ để sau khi nhảy bốn vòng xong thực hiện thêm một cú 2T, dưới tình huống không có cách nào hoàn thành cú nhảy liên tục, cô chỉ có thể tăng thêm số lần nhảy bốn vòng, như vậy là có thể tăng cường số lượng cú nhảy bốn vòng trong trượt tự do.
Nhưng sau khi trải qua một quá trình thử nghiệm, mọi người đều nhận thấy cô thực sự không phù hợp với cú nhảy điểm băng, 4S nghiễm nhiên đã chạm đến trần nhà thiên phú của cô gái này.
Huấn luyện viên Lộc nhận xét: "Nếu như 4T không đủ số vòng thì con bé có thể nhảy được rồi, nhưng mà nhảy như vậy vừa mất mặt lại vừa mất điểm."
Nếu như Từ Xước không bị tụt dốc, thì việc thực hiện cú nhảy bốn vòng thoải mái hơn Mẫn San rất nhiều, cô và Trương Giác giống nhau, mặc dù cô đã bị loại do sự phát triển nhanh chóng của mình trong quá trình dậy thì, nhưng bây giờ cũng coi như là đã vượt quả cửa ải dậy thì, hơn nữa cô là kiểu người sức mạnh trời sinh, tốc độ phát triển cơ bắp nhanh hơn những cô gái khác.
Đây là một ưu thế thuần túy về thể chất, nhưng đáng tiếc là cơ bắp phát triển quá nhanh, xương cốt không rắn chắc thì cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, Thẩm Lưu nhìn Từ Xước đang tập luyện 3A ở một khu vực khác, cô gái nhỏ có chiều cao hơn hẳn đơn nữ, bước nhảy vô cùng mạnh mẽ, tứ chi thon dài, trượt uyển chuyển, động tác vũ đạo đẹp mắt.
Cô đã đánh mất 3A sau một chấn thương nghiêm trọng, lần này vì muốn giành huy chương cho thi đấu đồng đội, cô đã phải cắn răng luyện cú nhảy này trở về.
Quan trình luyện tập gian khổ kéo dài khoảng một tháng, trong khoảng thời gian này, Trương Giác một lần nữa từ chối tham gia giải vô địch Bốn châu lục, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận chiến Thế vận hội mùa đông, Hayato Terakami cũng không tham gia thi đấu, cuối cùng người giành được huy chương vàng là Kelsen, người anh em này được xưng là thần trượt Bắc Mỹ, biểu cảm cũng không kéo chân sau, chỉ cần không đối đầu với tam kiếm khách, tâm lý trạng thái cũng không tồi, hắn gần như là 50 – 50 với Arthur Cohen.
Ngày 5 tháng 2, Trương Giác theo đoàn đại biểu Trung Quốc lên chuyến bay đến Pyeongchang.
Tất cả mọi người đều mặc đồng phục của phái đoàn Trung Quốc, trước khi lên máy bay, Trương Giác đã gọi một cuộc điện thoại.
"Mi Jeong, bây giờ tớ xuất phát đến Pyeongchang, sắp lên máy bay... Phải không? Chúc mừng các cậu nhập cảnh thành công... Ừm! Hẹn gặp ở Pyeongchang."
Ông cậu cười hỏi: "Thế nào? Yên tâm rồi đúng không?"
Trương Giác vui cười hớn hở gật đầu: "Dạ, thở phào nhẹ nhõm rồi, thiếu chút nữa con đã cho rằng mình không thể nhìn thấy bọn họ tại Thế vận hội mùa đông này."
"Đi thôi, đến Pyeongchang."
Cậu hét lên một tiếng, những thành viên còn lại của đội trượt băng nghệ thuật quốc gia đi sau đội trưởng, bước lên đường băng đăng ký lên máy bay.
Cùng lúc đó, tại St. Petersburg, Nga, Vasily mang theo Ilya, Katerina và Serena lên chuyến tàu hỏa tới Moscow, bọn họ sẽ tập hợp với phái đoàn Olympic mùa đông tại Nga ở đó, sau đó cùng nhau lên đường.
Tại Tokyo, Nhật Bản, Hayato Terakami mang theo hành lý của mình và Keiko, cùng Keiko tay trong tay đứng trong đoàn đại biểu, Chiba Takeshi nắm chặt thuốc say máy bay hít sâu, huấn luyện viên của hắn Choi Jeong Su kiễng chân xoa đầu đứa nhỏ.
"Không sao đâu, ngủ một giấc là đến nơi rồi."
Kazakhstan, huấn luyện viên Ayala điểm danh: "Harhasha, Emina, Mi Jeong, Mong Seong... Tất cả đã ở đây, chuẩn bị xuất phát!"
Tại Pháp, Alex hưng phấn hít sâu, cụng một quyền với Martin: "Chúng ta lại đến Thế vận hội mùa đông rồi!"
Tại Canada, Kelsen bởi vì căng thẳng mà ngồi xổm trong nhà vệ sinh sân bay với tình trạng tiêu chảy.
Tại Mỹ, Arthur Cohen hút nhẵn nước trái cây, sốt ruột đến run chân: "Sao máy bay vẫn chưa tới? Tới muộn sao? Chúng ta phải đến Pyeongchang sớm chứ, cần có thời gian thích nghi với địa điểm nha!"
Bắc Mỹ chênh lệch không ít múi giờ với Hàn Quốc đây nè, hắn muốn đến sớm để có nhiều thời gian thích nghi hơn.
Các vận động viên của các hạng mục mùa đông xuất sắc nhất thế giới, sắp tụ hội tại Pyeongchang.
So với Sochi, danh tiếng hiện tại của Trương Giác đã lớn hơn rất nhiều, bằng chứng là ngay từ khi cậu xuống máy bay thì đã có không ít vận động viên của các quốc gia khác chào hỏi, mà Trương Giác thậm chí còn không biết bọn họ là ai.
Bình thường cậu chỉ chú ý đến các hạng mục trên băng, kêu cậu gọi tên những vận động viên ngôi sao trong môn trượt băng tốc độ, trượt băng tốc độ đường ngắn hay khúc côn cầu trên băng thì không thành vấn đề, nhờ phúc của huấn luyện viên Lộc, cậu thậm chí còn có thể đánh giá chính xác vận động viên nào đánh nhau lợi hại trong môn khúc côn cầu trên băng.
Số lượng nhận được lời mời bao cao su cũng tăng lên...
Trương Giác là người đã có gia đình, ý thức trách nhiệm và đạo đức đủ để cậu đứng vững giữa bờ vực, hơn nữa trong đội cũng quản lý rất nghiêm khắc, cậu không chỉ quản lý tốt chính bản thân mình mà còn tiện thể cảnh cáo những vận động viên khác cùng mình đến đây.
Cũng may các nội dung đôi trong đội đều là thuyền real, bên khiêu vũ trên băng cũng gần như thế, chỉ có một cái là hai anh em, hai người giám sát lẫn nhau, bên phía nội dung đơn vị thành niên cũng có ban huấn luyện viên nhìn chằm chằm, thành niên thì đều hiểu chuyện, từng người từng người khởi động chuẩn bị liều mạng cho thi đấu đồng đội, không khó để quản.
Mọi người dùng hai ngày để làm quen với hoàn cảnh, sau đó nhóm thuyền real còn nắm tay nhau đi ra ngoài mua đồ lưu niệm.
Thế vận hội mùa đông lần này có hai ngôi làng Olympic, hạng mục băng thì ở làng Olympic Gangneung, hạng mục tuyết thì ở làng Olympic Pyeongchang, Trương Giác sẽ ở tại Gangneung.
Cậu nằm nhoài bên cửa sổ thở dài: "Có người cùng nhau đi dạo thật là tốt."
Cậu cũng muốn cùng với Tuyết nhi ra ngoài dạo phố nha, nhưng làm một bác sĩ, Tuyết nhi không có nhiều thời gian rảnh còn không nói, có lúc khi hai người đang ăn cơm được một nửa, hắn đã bị gọi đi lên bàn mổ rồi.
Trương Giác ngoài việc tải thêm một vài bài hát live của những ca thần mà cậu thích vào điện thoại của Tuyết nhi, để điều chỉnh tâm trạng của hắn trong lúc phẫu thuật thì cũng không còn cách nào khác để bày tỏ sự quan tâm.
Ai hiểu những ca thần đều biết, nhưng bản live đều lợi hại hơn bản trong phòng thu, chỉ là không biết Tuyết nhi một bên nghe《 Lam vũ 》một bên phẫu thuật có ảnh hưởng đến phong độ của hắn hay không, mà nếu nghe《 A good day 》không ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ, thì chắc chắc ca thần cũng sẽ không đâu.
Cậu suy nghĩ một chút, cũng nhảy xuống lang thang đi dạo, kết quả bị mơ hồ ngu ngơ kéo đi đánh bida, sau khi thắng mười trận liên tiếp thì hát bài "Vô địch cô đơn cỡ nào" rồi dọt lẹ.
Mãi đến tận ngày 7 tháng 2, Trương Giác mới gặp được người quen của mình tại sân vận động tập luyện với nhạc.
Cậu ngạc nhiên kêu lên: "Ilya! Hayato!"
Cá sấu nhỏ lịch bịch chạy tới, ôm cao cao cả hai người lên: "Ngày mai các cậu thi đấu đồng đội sao?"
Ilya đứng vững, bình tĩnh gật đầu: "Tớ tham gia bài thi ngắn cho thi đấu đồng đội, trượt tự do thì giao cho những người khác."
Hayato ho khan một tiếng, bất đắc dĩ buông tay: "Tớ không tham gia được, chỉ có thể giao cho Takeshi."
Trương Giác gãi đầu: "Ái chà, tớ cũng chỉ tham gia bài thi ngắn."
Chiba Takeshi ngoan ngoãn cúi đầu chào cậu và Ilya: "Chào các senpai, lúc thi đấu bài thi ngắn xin chỉ giáo nhiều hơn."
Tam kiếm khách liếc mắt nhìn nhau, trong ba người bọn họ, nước Nga của Ilya có sức mạnh tổng thể mạnh nhất, là hy vọng giành huy chương vàng lớn nhất, mà trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng của Nhật Bản có độ tồn tại không cao, bên Trung Quốc thì thực lực của khiêu vũ trên băng cũng không mạnh.
Trương Giác dùng nắm đấm đấm vào lòng bàn tay: "Nhắc mới nhớ, thực lực tổng thể của Canada cũng rất mạnh, hẳn là sẽ đụng độ với họ một phen."
Còn có Kazakhstan cũng vậy.
Thời gian rất nhanh chạy đến ngày 9 tháng 2, căn cứ vào sự sắp xếp trình tự thi đấu, hom nay sẽ là ngày diễn ra bài thi ngắn đơn nam và bài thi ngắn trượt băng đôi của thi đấu đồng đội được tổ chức tại sân vận động trượt băng ở Gangneung, vào buổi tối sẽ tổ chức Lễ khai mạc Thế vận hội mùa đông.
Lần thứ hai đảm nhiệm vai trò đội trưởng trong thi đấu đồng đội, Trương Giác mặc bộ trang phục biểu diễn thực hiện các động tác kéo duỗi, quay đầu nhìn các đội viên của nhóm mình, cậu nghiêm khắc nói: "Tôi biết, những người có thể đến được đấu trường này không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt trên sân băng, các cậu đều muốn thắng, muốn lên bục vinh quang, tôi cũng như vậy."
"Đặc biệt là Từ Xước, Kim Tử Tuyên, tôi không muốn nói những câu không êm tai, nhưng với tuổi tác và chấn thương của hai người, khả năng đây chính là Thế vận hội mùa đông cuối cùng của các bạn."
Cậu rất không khách khí nói xong sự thật, vẻ mặt cậu trở nên dịu dàng: "Cho nên ở đây tôi sẽ không giữ lại sức lực, là đội trưởng, tôi sẽ mang về vị trí thứ nhất trong bài thi ngắn đơn nam, sau đó có lên bục lĩnh thưởng hay không là phụ thuộc vào chính các bạn."
Trương Giác đưa lòng bàn tay ra, các đội viên lần lượt nhìn nhau, dồn dập đưa tay đặt lên bàn tay cậu.
"Đội Trung Quốc, tất thắng!"
"Cố lên!"