"Takeshi, trượt giỏi lắm."
Choi Jeong Su đưa đồ bảo vệ lưỡi dao cho cậu học trò, Chiba Takeshi thở hổn hển: "Cảm ơn thầy."
Những ngày tháng huấn luyện ở Canada rất gian nan, lúc mới bắt đầu hắn không nghe hiểu một câu nói nào mà có tốc độ nhanh hết, bản thân khẩu âm của mình cũng không tốt, muốn giao tiếp với ban huấn luyện cũng không nhuần nhuyễn, hơn nữa hắn là một thân một mình tại Canada, đây là lần đầu tiên hắn rời xa quên nha, xa người nhà lâu như vậy, cũng may tất cả đều là đáng giá.
Sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, Chiba Takeshi đã tiến bộ nhanh hơn rất nhiều.
Nền tảng của hắn rất tốt, những bước nhảy đúng tiêu chuẩn, dùng lưỡi dao rõ ràng, khả năng trượt của các tuyển thủ Nhật Bản thông thường cũng khá tốt, huấn luyện viên Salen bù đắp thiếu sót quan trọng nhất của hắn —— biểu cảm, Choi Jeong Su thì lại vô cùng coi trọng sức khỏe của hắn, đồng thời giúp đỡ hắn rất nhiều về phương diện tâm lý.
Sau khi bắt đầu mùa giải, bản thân Chiba Takeshi cảm thấy mình trượt càng trơn tru hơn.
Choi Jeong Su lại nói, hắn có nhiều khía cạnh tương tự như Trương Giác, cũng là chạm trán Olympic vào mùa giải năm thứ hai tổ thành niên, cũng giống nhau về việc phải đối mặt với tiền bối mạnh mẽ và cũng muốn cướp đoạt sự thắng lợi từ tay họ.
Mà Trương Giác là người hung hăng nhất trong tam kiếm khách, so với Vasily thì trẻ hơn khỏe mạnh hơn nhiều lắm, kỹ thuật bước đệm tiếp băng độc đáo đó, cùng với kỹ thuật đúng tiêu chuẩn, giúp cho tuổi thọ nghề nghiệp của cậu có thể kéo dài đến chu kỳ Kinh Trương.
"Vasily năm đó đã lớn tuổi, chấn thương cũng nhiều, cho nên số lần hắn và Trương Giác giao thủ là có hạn, mà con và Trương Giác, đã được định sẵn là một trận đấu giằng co."
Họ không đề cập đến hai người còn lại trong tam kiếm khác, bởi vì thanh máu của họ không dày bằng Trương Giác, Chiba Takeshi cũng không cảm thấy bọn họ là một tồn tại nằm ngoài tầm với.
Chỉ có Trương Giác.
Bài thi ngắn của Chiba Takeshi đã làm mới lại số điểm cao nhất trong sự nghiệp của hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy thoải mái, nói trắng ra là, cách tính điểm của trượt băng nghệ thuật rất khó để phá kỷ lục thế giới, nhưng chỉ cần có một người lao lên một đẳng cấp hoàn toàn mới, cho dù vì cái gọi là cân bằng, trọng tài cũng sẽ buông tay một cách thích đáng khi đối mặt với các vận động viên khác, như vậy chỉ cần nhìn vào cách chấm điểm thì sẽ hiện ra không ít vận động viên có cấp độ khác nhau, nghiễm nhiên trở thành một trận quần hùng tranh bá được các trọng tài đắp nặn.
Mà thân là người mở đường, Trương Giác vẫn là đối tượng mà Chiba Takeshi cần phảo ngước nhìn.
Nhìn bộ dạng mắc sai lầm của Kelsen, Chiba Takeshi lẩm bẩm: "Bây giờ con còn chưa thể vượt qua anh ấy."
Salen dùng âm thanh tao nhã trầm thấp nói: "Không, là bọn họ."
Sau khi Ilya lên sân đấu, không khí của hiện trường đã thay đổi.
Thái tử Nga, người có phương châm sống "Trên đời há có Thái tử nào làm cả đời" đã lựa chọn phiên bản《 Destiny 》của nghệ sĩ vĩ cầm Edwin Marton làm bài thi ngắn năm nay.
Năm ngoái hắn mới khai phá phong cách pha trộn sự hài hước vào năm ngoái, trong mùa giải này hắn đã thành công diễn dịch tác phẩm của Beethoven, hắn mang bộ trang phục biểu diễn màu xanh ngọc, động tác tứ chi chuyển động thoải mái, dõng dạc giống như một dũng sĩ đấu bò.
Huấn luyện viên Lộc nheo mắt lại: "Động tác này của nó... Sao lại có chút quen?"
Trương Giác giải thích: "Có mấy cái động tác đặc biệt là của môn khúc côn cầu trên băng, theo như Ilya nói, cảm hứng cho tiết mục này của cậu ấy đến từ giải vô địch châu Âu môn khúc côn cầu trên băng năm ngoái, đội Nga dưới tình huống tụt lại phía sau, ở sau hiệp hại đã nhanh chóng bắt kịp, tinh thần này đã cảm động đến cậu ấy."
Cậu nói như vậy, huấn luyện viên Lộc đã hiểu: "Có phải là trận đấu mà các cổ động viên đứng trên khán đài và trên sân chơi sôi động hơn không?"
Trương Giác: "Chính là trận đó."
Ngược lại, tiết mục của Hayato Terakami yên tĩnh và thư thái hơn rất nhiều, dù sao thì ca khúc được chọn là âm nhạc của Enya, khi nghe thì trái tim cũng đã bình tĩnh lại.
Trang phục biểu diễn năm nay của Hayato được chế tác từ "Thiên nữ vũ y" màu xanh nước biển, cạo hết râu, phong thái đặc biệt phiêu dật thanh nhã như tiên nam hiện ra.
Thấy cảnh này, khóe miệng Dương Chí Viễn giật một cái: "Trang phục biểu diễn bài thi ngắn của ba đứa bọn nó đều là tone màu xanh, xem ra tư tưởng mê tín phải mặc đồ màu xanh lam tại Olypmic đã làn trộng đến trình độ hơn cả tôi tưởng tượng rồi."
Ban đầu cái tư tưởng này là do Thẩm Lưu mang tới Trương môn, Trương Giác cũng từng phun nát một trận, thế mà bây giờ đã phải nằm ngang nhận mệnh.
Ngay tại lúc Trương Giác đạp chân lên sân băng, Dương Chí Viễn đã rất quen thuộc với cậu lại nhận ra điều gì đó.
Cảm xúc của Trương Giác rất tốt, cậu luôn có sự tự tin và đảm bảo rằng mình giữ được bình tĩnh để đi đến thắng lợi cuối cùng, căn cứ vào biểu đồ tập luyện của ban huấn luyện, trên người cậu mang theo sự nóng lòng muốn thử sức khi gặp kẻ thù mạnh, mà tinh thần là được móc nối với cơ thể, Trương Giác trước đây cũng không có cảm giác tinh thần sảng khoái.
Nghĩ như vậy, dáng vẻ hai ngày nay của Trương Giác quả thực không hề sinh động, cũng như không có chạy ra ngoài đi ăn tối hay đi chơi với bạn bè như trước, còn tưởng rằng cậu không nhận được lời rủ rê nào, bây giờ xem ra, nói không chừng là tự bản thân Trương Giác từ chối tất cả lời mời, tự mình làm ổ trong khách sạn.
Bác sĩ của đội nhíu mày.
"Đội trưởng Trương vẫn chưa thích nghi được với những thay đổi trong việc rèn luyện thể lực sao?"
Trương Giác bị chấn thương quá nhiều ở chân, chạy đường dài cũng sẽ đau chân, cho nên đội đã đem phần lớn thời gian huấn luyện từ trên cạn xuống dưới nước.
Hơn nữa trong mùa giải nghỉ ngơi, khối luyện tập luyện của Trương Giác cũng không hề nhẹ, cậu còn luôn không bỏ cuộc để bước lên cấp độ cao hơn, sau khi tập hợp đủ năm kiểu nhảy bốn vòng, cậu lại bắt đầu khiêu chiến với lượt nhảy cấp cao hơn, cho nên cũng không phải là dễ dàng.
Mặc dù tại mùa giải Thế vận hội mùa đông vẫn tập trung vào sự ổn định, Trương Giác hẳn là sẽ không thực hiện cú nhảy đó trên sàn đấu, nhưng bước nhảy của cậu quả thực đã bị ảnh hưởng, cách thức nhảy cũng hơi khác so với trước đây.
Trương Tuấn Bảo nghiêm túc nhìn thân ảnh Trương Giác.
Lượt nhảy đầu tiên trong bài thi ngắn của Trương Giác là 4lz+3T.
Tiếng điểm băng lanh lảnh vang lên, cậu đã hoàn thành một bước nhảy liên tục có chất lượng cao.
Thẩm Lưu khẽ thì thầm một tiếng "Đẹp", không nhanh không chậm vỗ tay.
Mà lượt nhảy thứ hai của Trương Giác đệ là 3A, mà những người phát hiện 3A của cậu xuất hiện biến hóa không chỉ là nhóm huấn luyện viên, mà còn có những người hâm mộ trượt băng và các đối thủ của cậu, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cậu.
Mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, chàng trai giống như vương tử vung hai tày ra phía sau một cái, rồi tung người về phía trước, cả người nhảy lên thật cao khi còn đang trượt ở tốc độ cao.
Trước đây phương pháp nhảy 3A của Trương Giác là vô cùng ỷ lại vào tốc độ trượt, là phương pháp nhảy xa điển hình, một bước nhảy có thể kéo dài 3.5 mét, độ cao thế nhưng là 55cm.
Mà lần này, khoảng cách khi nhảy của cậu chỉ đạt 2.8 mét, nhưng độ cao đã lên tới 73 cm!
Loại độ cao đối với nhiều đơn nam mà nói, chỉ cần tốc độ quay không quá keo kiệt thì nhảy bốn vòng là dư sức, nhưng Trương Giác lại nhảy ra 3A.
Trước khi Trương Giác không thay đổi phương pháp nhảy, độ cao 55cm là đủ để cậu thong dong xoay ba vòng rưỡi, nhưng lần này, ba vòng rưỡi cậu đã xoay xong, nhưng người còn ở trên không trung chưa rơi xuống, điều này có nghĩa là khả năng xoay người của cậu vẫn còn dư, nhưng mà khi nhảy cao hơn thì tác động khi tiếp băng sẽ càng lớn hơn, Trương Giác trước đây nhảy 3A ở độ cao 55cm, nhưng sẽ không nhảy cao hơn, đây là tiết kiệm thanh máu, cũng là tiết kiệm thể lực.
Sau khi độ cao nhảy 3A của cậu thay đổi, trong lòng tất cả mọi người đều đoán già đoán non.
Trương Giác có phải là mất sự kiểm soát chính xác về độ cao khi nhảy không? Hay là cậu ấy đang thay đổi phương pháp nhảy? Cậu ấy nghiên cứu ra kỹ thuật nhảy mới nào sao?
Chỉ có những người hiểu rõ cậu mới mơ hồ hiểu được một chút.
Tình huống bây giờ của Trương Giác, cũng tương tự như tình trạng của nhiều người đã tập 4T, điều này dẫn đến 3T không còn ổn định.
Giây phút tiếp băng, Trương Giác trượt chân một chút, cũng may cậu đã quen thuộc với 3A, cho nên chỉ trượt chân chứ không ngã sấp xuống, dựa vào cảm giác điều chỉnh trọng tâm về, chỉ có tư thế tiếp băng không được đẹp thôi, nhưng không đến nổi bị ăn dấu trừ GOE.
Cú nhảy 4lo sau đó có chất lượng hàng đầu, cộng với toàn bộ tiết mục cũng được cậu diễn dịch với sự ôn hòa tao nhã ngọt ngào, cho nên cuối cùng Trương Giác cũng lấy được một số điểm khá cao.
111.35 điểm.
Cậu xếp thứ ba trong bài thi ngắn, thấp hơn Ilya 3 điểm, thấp hơn Hayato 1.8 điểm.
Đối với số điểm này, không có người nào là thoả mãn, Trương Giác ngồi trong kiss & cry lau mồ hôi, hô hấp dồn dập, hai má đỏ bừng, cả người bốc lên cái nóng sau khi vận động vất vả.
"Con sẽ đoạt lại điểm trong màn trượt tự do."
Trương Tuấn Bảo không có nói câu "Cậu chờ xem" giống như trước đây, mà là vỗ vai cậu: "Đừng căng thẳng."
Trương Giác ngơ ngác: "Hả? Con không có căng thẳng?"
Cậu là người trời sinh chịu đựng áp lực giỏi, sự thụt lùi tạm thời đối với cậu mà nói không thành vấn đề gì, không phải ông cậu rất rõ ràng chuyện này sao?
Trương Tuấn Bảo ho khan một tiếng: "Cậu biết, ý của cậu là con không nên quá lo lắng về việc đoạt trở về, sau khi về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, không phải sắp diễn ra Thế vận hội rồi sao? Con không thể có chút sơ sót nào được."
Trương Giác chớp chớp mắt, ngược lại an ủi ông cậu: "Cậu đừng lo lắng cho con, con đang rất khỏe mà, ăn được ngủ được, lúc trước khi kiểm tra sức khỏe trong đội, trong báo cáo cho thấy ngoại trừ tay chân của con không còn lanh lẹ như hai năm trước, những chỗ khác đều có thể đủ sức giết bò sao?"
Thẩm Lưu lắc đầu một cái: "Này, em không cảm thấy khó chịu khi bị tụt lại phía sau thì tốt rồi."
Đối với các huấn luyện viên của Trương môn mà nói, việc quan tâm đến thành tích của các vận động viên dưới tay là điều tất nhiên, nhưng Trương Tiểu Ngọc không chỉ là học trò của bọn họ, mà càng là một đứa nhỏ mà họ đã theo dõi ngay từ lúc con nhỏ cho đến lúc trở thành một vị vua, là bước ngoặt nhân sinh của bọn hắn, sau khi gặp được đứa trẻ này, sự nghiệp của bọn hắn mới bước lên đỉnh vinh quang.
Khi tất cả mọi người còn chưa trưởng thành, là Trương Giác đã tuân theo kế hoạch tập luyện còn chưa hoàn thiện của huấn luyện viên để tìm ra cách nhảy bốn vòng, mà sau khi Trương từ từ lớn mạnh hơn, Trương Giác cũng đã cùng với các huấn luyện viên hướng dẫn màn trình diễn cho các sư đệ sư muội.
Trương Giác so với những sư đệ sư muội khác nhiều thêm một tầng nghịch ngợm gây sự nhưng lại mang thân phận của một đứa nhỏ bảo bối, thỉnh thoảng khi cậu thua, các huấn luyện viên so với sự khó chịu của cậu còn cảm thấy lo lắng hơn.
Cũng may sự thực chứng minh sự quan tâm của họ chỉ là nhọc lòng.
Sau khi kết thúc bài thi ngắn là một buổi lễ trao huy chương nhỏ với một cuộc phỏng vấn ngắn của các phóng viên, phía ban tổ chức đã chuyển một bục trao giải nhỏ qua đó, tam kiếm khách an vị trên đó cầm micro tán gẫu, cảnh tượng này cũng đã diễn ra khi còn ở tổ thiếu niên, lúc đó Trương Giác vẫn là một tiểu bất điểm, lúc cùng với những vận động viên khác lãnh thưởng thì chỉ có thể thể hiện hình dạng lõm xuống.
Nhóm tam kiếm khách nhìn nhau, phát hiện cả bọn đều đang nhớ chuyện cũ thời thiếu niên.
Hayato lập tức tìm được phóng viên Komura trong số các phóng viên.
"Komura-kun, phiền chú chụp cho tụi con tấm ảnh chung được không?"
Trương Giác dùng hai tay ôm má nở nụ cười xán lạn: "Chụp ảnh chung nữa hả? Vậy chúng ta ôm nhau nhé?"
Bởi vì cậu ngồi ở các bậc thấp nhất, đôi chân to dài của mình không biết phải đặt đâu, mà Ilya ngồi trên cao bục cao nhất, muốn ôm người hai bên thì phải cố gắng duỗi cánh tay ra, tư thế thoạt nhìn có chút buồn cười, Trương Giác liếc mắt nhìn hắn một cái, săn sóc mà nhích nhích lại gần.
Phóng viên Komura giờ camera lên, một tiếng tanh tách.
Đêm đó, tấm hình chụp chung của tam kiếm khách ngồi trên bục ở tổ thiếu niên và tổ thành niên được đăng lên internet.
Lúc này rất nhiều người mới phát hiện, hóa ra mối quan hệ vừa tình bạn vừa đối thủ của ba người này, đã cùng nhau trôi qua bảy năm.