Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 191: Cảm hứng



Trên hành lang tầng hai của bệnh viên thú cưng Bối Bối có tấm biển "Xin đừng chạy trên hành lang", tấm biển màu hồng và xanh, trên đó là các nhân vật hoạt hình, thoạt nhìn ấm áp đáng yêu.

Lúc này lại có người không nhìn thấy tấm biển này, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang, có bác sỹ thú y không thích muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng bởi vì vẻ ngoài của người kia quá là đẹp trai, cho nên mới đè nén những bất mãn đó xuống.

"Tiên sinh, ngài..."

Trương Giác đẩy cửa phòng bệnh ra, nhào tới một giường bệnh cỡ nhỏ, cẩn thận từng li từng tí thấp giọng gọi: "Saori, mở mắt ra đi, ba ba về thăm con rồi nè!"

Saori nhắm mắt lại, tuy rằng cơ thể nhỏ bé vẫn phập phồng lên xuống, có hô hấp yếu ớt, nhưng hiển nhiên đã yếu hơn trước kia rất nhiều, ngay cả bộ lông cũng không còn óng ả sáng loáng như trước.

Tần Tuyết Quân đỏ vành mắt đè vai cậu: "Trương Giác, em đừng như vậy."

Hắn ‌chưa từng thấy Trương Giác mang dáng vẻ chật vật như thế, bởi vì bị lệch múi giờ, trên mặt Trương Giác vẫn còn quầng thâm mắt thật dày, mặt mày hơi cau có, tóc tai bù xù, vừa nhìn liền biết Trương Giác vẫn là gấp rút lên đường, hoàn toàn không hề chăm sóc bản thân.

Trương Giác đẩy tay hắn ra, nhìn Saori, tình cảm chân thành bắt đầu lau nước mắt.

"Saori ơi, ba ba vẫn chưa cho con ăn loại hạt dưa ngon nhất, luận văn mới chỉ bắt đầu thôi, sao con lại đi được cơ chứ? Lẽ nào tình phụ tử của chúng ta hời hợt vậy sao con? Bắp ngô ngọt ngất ngây số 2 mới ra thị trường con còn chưa nếm qua mà! Tốt xấu gì cũng phải ăn đi chứ!"

Bác sĩ thú ý đứng bên cạnh xạm mặt lại.

Hắn ngập ngừng nhắc nhở: "Thật ra... Hamster có thể sống đến hơn hai tuổi mà không bị bệnh hay bị thương, cuối cùng bị hạt dưa nghẹn chết, đã là chút vui trong mất mát rồi."

Rất nhiều bé hamster bởi vì chủ nhân chăm sóc không đủ tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả một tuổi cũng không sống nổi, bé hamster này đã hơn hai tuổi‌, nhìn bộ lông tròn trịa mượt mà, vừa nhìn chính là cả đời hưởng phúc, làm hamster, thì đã đủ tư cách xuất bản cuốn sách《 Cuộc đời đẹp nhất của một người con gái hai tuổi rưỡi 》.

Lúc này Saori mở đôi mắt đen láy, bé nhìn con thú hai chân trước mặt, suy yếu chi một tiếng, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Trương Giác khóc lóc đấm ngực dậm chân: "Saori ơi —— "

Đừng đi mà! Đừng để ông bố tóc đen tiễn đưa chuột lông trà mà!

Đêm đó, trên tài khoản Weibo và Twitter của Trương Giác treo bảng cáo phó, cùng với tấm hình đen trắng của Saori, bởi vì trước đây cậu chỉ đăng những bức hình đẹp của Saori, cho nên những fan hâm mộ theo dõi Weibo, Twitter đều coi cậu là blogger thú cưng, đồng thời cũng rất yêu thích Saori được nuôi rất đáng yêu khả ái.

Vì vậy sau khi cáo phó này được đưa ra, khu bình luận cũng biến thành một biển nước mắt.

Những người biết đây là tài khoản của Trương Giác thì sôi nổi cạn lời, nhưng vẫn có bạn tốt gửi mail cho Trương Giác, an ủi cậu thú cưng rồi sẽ có thêm‌, Trương Giác đừng bi thương quá độ, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong buổi biểu diễn thương mại.

Ngày tổ chức tang lễ cho Saori, là một ngày nắng đẹp.

Trương Giác mặc tây trang đen, cầm một chiếc ô đen giữa ban ngày, vô cùng có cảm giác nghi thức khi đặt cô con gái vào trong một chiếc hộp nhỏ, sau đó đốt thành ‌tro rồi rải xuống sông.

Tần Tuyết Quân ôm vai Trương Giác, nhìn nước sông nói: "Saori, đến ngôi sao chuột hay sinh sống cho tốt, hy vọng tại thế giới đó con có thể tìm thấy con chuột định mệnh của cuộc đời mình."

Bọn họ đường hoàng ra dáng hoàn thành tang lễ cho con gái, Trương Giác khi về nhà thu dọn đồ đạc thì khó chịu một hồi.

Cậu mua cho Saori nhiều đồ chơi như vậy, còn chuẩn bị cho con bé một chiếc lồng hoàn toàn mới trong mùa giải nghỉ ngơi, kết quả đứa nhỏ này lại bị một hạt dưa tiễn đi, sinh ‌ mệnh sao mà yếu đuối, vận mệnh sao mà vô thường.

Tần Tuyết Quân nghe tiếng nói lẩm bẩm của Trương Giác, cẩn thận từng li từng tí một ‌ dò hỏi: "Vậy mùa giải tiếp theo em còn muốn trượt chủ đề tình yêu không? Hay là em muốn đổi chủ đề sang tình thân?"

Thực ra hắn cũng không phải quá chú ý việc Trương Giác có trượt chủ đề tình yêu hay không, dù cậu có trượt hay không, Tần Tuyết Quân vẫn ở nơi này, danh phận đã định được một nửa rồi‌, chỉ chờ một người thăng chức lên làm Phó bác sĩ, một người giải nghệ, như vậy là chính thức làm đối tượng rồi‌, hắn chỉ là muốn quan tâm đến phương hướng phát triển sự nghiệp của Trương Giác mà thôi, không sai, chính là như vậy.

Trương Giác dùng khăn giấy lau lau khóe mắt, cuối cùng cũng không đắm chìm trong cảm xúc buồn bã nữa‌.

"Vẫn là trượt chủ đề tình yêu, em đã viết xong ca khúc cho bài thi ngắn rồi."

Tần Tuyết Quân: "Chính em viết... À không phải, anh tưởng em trượt tự do chứ?"

Trương Giác: "Tiết mục chính thì thử nhạc cổ điển hay nhạc kịch đi, nhưng vẫn chưa quyết định được ca khúc."

Cậu xấu hổ cười cười: "Bởi vì là ca khúc đặt trong thi đấu chính, cho nên em có ý định viết ca từ tiếng Anh, điều này đối với em mà nói là một sự khiêu chiến, sau hoàn còn phải chế tác bản demo, mời ca sĩ hát, hoặc là chính em tự thực hiện, như vậy sẽ rất tốn thời gian."

Trên mặt Tần Tuyết Quân hiện lên một mạt đỏ ửng, hắn ‌lắp ba lắp bắp ‌trả lời: "Không, không cần vội, chỉ cần em trượt vui vẻ, chủ đề ca khúc nào cũng rất hay, anh sẽ luôn theo dõi em!"

Trương Giác nhìn hắn chăm chú, một lúc sau, cậu nở một nụ cười xấu xa.

"Bây giờ, em chỉ có một việc cần anh giúp."

Tần Tuyết Quân dùng đôi mắt màu xám nghiêm túc nhìn Trương Giác: "Ừm, muốn anh là gì?"

Trương Giác chậm rãi tới gần hắn ‌: "Hiện tại em đang thiếu một chút cảm hứng cho lời bài hát."

"Dùng chính bản thân anh truyền cảm hứng cho em đi, Петя."

Trương Giác không hiểu tiếng Nga, nhưng cách phát âm cái tên Peja này, cậu vĩnh viễn luôn gọi chuẩn nhất.

Dư âm biến mất khi đôi môi bọn họ chạm vào nhau.

Một lúc sau, Tần Tuyết Quân nói: "Chúng ta không phải tạm thời không nói chuyện yêu đương sao?"

Môi chạm môi thế này, có phải không quá tốt không?

Trương Giác: "Chỉ là không cho danh phận mà thôi, không nói những thứ khác không được làm nha."

.

Mùa giải mới kết thúc, Trương Giác vẫn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy sức, các vận động viên khác cũng như vậy, việc lựa chọn chủ đề này, nếu như nghiêm trọng thì có thể kéo dài đến tháng 8 tháng 9, nhưng nếu kéo dài quá giới hạn, chắc chắn sẽ không tham gia được giải đấu cấp B.

Tần Tuyết Quân lấy bắp ngô ngọt ngất ngây số 2 ra từ trong lồng hấp, lấy mấy hạt bắp ngô bỏ vào một cái đĩa nhỏ, sau đó đặt cái đĩa này trước tấm hình đặt trên tủ sách.

Trong hình là Saori dễ thương nằm trên tấm vải nỉ đen được chụp trong chuyến du lịch mùa xuân năm ngoái của họ‌, ký ức bây giờ vẫn rõ ràng như cũ, như bé chuột thì không còn nữa.

Tần Tuyết Quân nghĩ, nếu như sau này bọn họ nuôi thú cưng, vẫn nên chọn con có tuổi thọ cao, không thì Trương Giác sẽ khổ sở lắm.

Nhưng mà Saori mới rời đi chưa được bao lâu, Tần Tuyết Quân cũng không đề cập đến việc nuôi thú cưng mới, lúc thường chỉ là nỗ lực làm việc, học tập cho giỏi, sau đó chăm sóc tốt Nhị Hồng và Tam Hồng.

Tam Hồng đẻ trứng còn chuyên cần hơn cả Nhị Hồng, ngang bằng với Nhị Hồng liều mạng trong thời kỳ đỉnh cao, cho nên nhìn ra được sẽ sống tương đối lâu hơn.

Hắn đặt bữa sáng đã nấu xong lên bàn gỗ nhỏ, mang vào phòng ngủ, Trương Giác nghe thấy động tĩnh thì thì nằm nghiêng mở mắt ra, nhếch miệng lên, cậu duỗi tay ra, lười biếng kêu một tiếng.

"Tuyết nhi, giúp em lột một quả trứng."

Tần Tuyết Quân nặn nặn đầu ngón tay.

"Tuyết nhi, em muốn lái xe."

Tuyết nhi ho khan một tiếng: "Anh cũng muốn lái, nhưng không cho danh phận thì không lái được, không chấp nhận việc lên xe trước rồi mua vé sau đâu."

Trương Giác: "Anh nghĩ cái gì đó, em là muốn lái một chiếc xe ô tô thật, anh quên việc em đã báo danh một trường dạy lái xe, vào mùa giải nghỉ ngơi sẽ kết thúc việc tập lái rồi sao? Sắp tới em phải thi rồi, cần phải tập nhiều hơn."

Tần Tuyết Quân mặt không hề cảm xúc: "À, vậy em muốn dùng xe trong nhà tập đúng không? Có thể, nhưng mà anh muốn đi theo."

Xét thấy người này mang phong cách quá tăng động trên sàn thi đấu, ai lại dám để cho cậu tập luyện một mình chứ, vẫn là nên nhìn chằm chằm nhiều hơn.

Trương Giác mất khoảng 20 ngày để dưỡng chân và nguôi ngoai nỗi buồn mất con gái, chờ cậu khôi phục lại như cũ trở lại sân băng, rất nhiều người đều không khỏi ngạc nhiên trước trạng thái của cậu.

Cái người dễ mập nằm trong nhà lâu như vậy, ấy thế mà không bị béo lên sao!

Trương Giác bất đắc dĩ: "Con gái con mới qua đời, căn bản không tâm trạng ăn cơm, hơn nữa bình thường con vẫn ra ngoài bơi lội tản bộ‌, tập thể dục nhịp điệu các kiểu, sao mà béo lên được."

Ông cậu của Saori gõ đầu Trương Giác một phát: "Đừng đứng‌, đầu tiên đi làm bài kiểm tra thân thể, để cậu nhìn xem thể lực của con sa sút đến đâu rồi."

Trương Giác mỗi khi kết thúc lịch hồi phục chấn thương thì sẽ bị suy giảm thể lực nhất định, đồng thời sẽ ném đi một số kỹ thuật và trạng thái thi đấu, đây là việc mà ban huấn luyện cần cân nhắc trước khi xây dựng thực đơn huấn luyện cho cậu.

Lúc này dì Ninh lên tiếng nhắc nhở cậu‌: "Trương Giác, con còn nhớ không? Vào mỗi mùa giải nghỉ ngơi con phải ăn chay một thời gian để giảm cân, trước đó thấy chân phải của con còn chưa hồi phục, dì mới không để ý tới việc này, giờ nên bắt đầu rồi‌."

Trương Giác sảng khoái gật đầu: "Dạ, vậy thì bắt đầu đi."

Sau đó giám đốc Tôn cũng nhắc nhở Trương Giác: "Trương Giác, buổi biểu diễn thương mại năm nay của con được ấn định bắt đầu vào tháng 7 và kỳ nghỉ hè, con có chắc chắn việc để Frans phụ trách vũ đoàn năm nay không?"

Giang Triều Thăng nói với Trương Giác: "Đội trưởng, ngày mai Khương Tú Lăng và Lạc Mật sẽ chính thức gia nhập đội‌, bọn chúng muốn tập nhảy đơn với Thẩm Lưu, còn có ‌ Tái Bành cùng Tái Quỳnh hy vọng sẽ tìm biên đạo tốt hơn để nâng cao chất lượng của tiết mục, con có ý kiến hay nào không..."

Rất nhiều việc hỗn loạn vọt tới người Trương Giác, mà đây chính là cuộc sống hàng ngày của cậu.

Thân là đại sư huynh Trương môn có thể coi là một nửa huấn luyện, một nhất ca có thực lực mạnh mẽ, có vô số giới hạn sức mạnh bước vào cơ thể, cùng với đủ thứ chuyên cần cậu phải làm.

Trương Giác là rất tình nguyện tiếp thu này đó khiêu chiến.

Tháng 5, Frans Miller đến Bắc Kinh, hắn ngồi trên vali đợi Trương Giác, sau đó có người vỗ vỗ vai hắn, lúc quay đầu lại thì giật bắn lên.

Người đến mặc một thân màu đen, mang khẩu trang, bộ trang phục này, không phải minh tinh thì chính là biến thái.

Frans thông qua đôi mắt nhận ra đối phương là Trương Giác, khóe miệng hắn giật giật.

"Tama-chan, sao cậu lại ăn mặc thế này?"

Ở trong nước đã nổi tiếng đến mức phải ăn mặc như thế này khi đến nơi công cộng à?

Trương Giác vô cùng bình tĩnh: "Bệnh viêm đường hô hấp thường gặp khi chuyển mùa, tôi không muốn lây bệnh cho anh, cho nên mới mang khẩu trang."

Frans oai phong lẫm liệt: "Thân thể tôi rất khỏe mạnh, bệnh cúm thông thường đó không đủ để đánh bại tôi đâu."

Cho dù đã giải nghệ nhiều năm, với tư cách đã đừng là nhất ca tài hoa, nền tảng thân thể của hắn vẫn rất tuyệt vời có được không!

Trương Giác, người vừa trải qua một đợt bệnh dịch covid-19, từng phải ở trong nhà chống dịch mấy tháng, thiếu chút nữa trong ký túc xá cạn kiệt lương thực, cho nên rất nhạy cảm với các bệnh về đường hô hấp vô cùng nghiêm túc trả lời: "Có chút bảo vệ vẫn là cần thiết hơn."

Nếu không phải biết bây giờ là năm 2016, phát hiện bản thân mình đã nhiễm bệnh, Trương Giác thiếu chút nữa muốn tìm một nơi để chế tạo axit nucleic.

Hơn nữa, một khi vận động viên sinh bệnh, ngay cả đơn thuốc cũng không thể kê, có không ít người là dứt khoát tự mình gắng gượng chống đỡ, cho nên một khi mắc căn bệnh truyền nhiễm này là phải chú ý bảo vệ bản thân, miễn cho xuất hiện tình huống gieo vạ cho cả đội, Trương Giác mấy ngày nay vào thời gian nghỉ trưa mới đi tập luyện, cố gắng tập luyện khác thời gian với những người khác, vì để nhanh chóng khỏi hẳn, cậu còn không dám tập luyện ở cường độ cao, chỉ có thể cố gắng giữ cho trạng thái thể lực không bị suy giảm mà thôi.

Cậu còn mang theo một chai dung dịch sát khuẩn được Tuyết nhi rót đầy, thỉnh thoảng còn xịt xịt khử trùng ở xung quanh, bị không ít người trong đội phun nát là chuyện bé xé ra to.

Tuy nói Bạch Tiểu Trân cũng từng nói với Trương Giác, mức độ nổi tiếng hiện tại của cậu tương đương với các tuyến đầu tuyến hai, trong giới thể thao là đỉnh lưu chân chính, nhưng điều này cũng không làm cậu xoắn xuýt việc đưa Frans lên xe buýt và tàu điện ngầm.

Trên đường cậu nói chuyện với Frans, về POI năm nay, cậu dự định đưa tiết mục đã được biên đạo tốt vào buổi biểu diễn thương mại.

Trương Giác rất nghiêm túc ‌biểu thị: "Năm ngoái cũng bởi vì tôi ít tham gia chương trình, cho nên có một chút chỗ cho tới kết thúc vẫn chưa được hoàn hảo, lần này tôi dự định sẽ biểu diễn tiết mục mới vào dịp có sự tham gia của nhiều người, điều này cũng coi như là thông qua buổi biểu diễn thương mại mà luyện."

Frans sợ hãi: "Thân ái ơi, cậu như vậy quá cầu kỳ rồi, biên đạo một tiết mục có thể dằn vặt tôi hai tháng, tôi còn phải biên đạo cho sư đệ và sư muội của cậu, lại còn phải bố trí quần vũ POI nữa, hơn nữa cậu trước khi cho ra tiết mục phải tập luyện một trận trước đúng không? Rồi tiết mục phải được biên soạn trước, cậu xác định tôi sẽ làm được chứ?"

Trương Giác: "Tôi sẽ thêm tiền."

Cậu đưa ra một con số.

Phất Lance lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: "Việc này cứ để tôi ôm sô‌, cậu yên tâm, toàn bộ những tiết mục đó tôi sẽ biên thật đẹp mắt."

Đối với một người đã từng nghèo đến mức phải quẹt thẻ tín dụng để mua vé máy bay như Frans mà nói, chỉ cần có ‌tiền, bệnh gan không thành vấn đề.

Trương Giác nghĩ thầm, Frans khi nói câu tiêu chuẩn này thì thật là xinh đẹp, lại còn có ‌ chút hương vị Đông Bắc.

-

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Saori ngồi xổm trên đám mây của ngôi sao chuột, nhìn ngôi nhà trồng hoa ở phía ngôi sao màu xanh xa xa.

Một bé hamster Siberia đi ngang qua, trong ánh mắt hạt đậu tràn ngập sự hiếu kỳ, người mới tới sao ngồi xổm ở đây lâu thế, cô ấy đang làm gì vậy nha?

Saori chít chít trả lời: Em đang nhìn thú hai chân nhà em, thú đó nói rằng sẽ cho em ăn loại hạt dưa ngon nhất trên thế giới.

Đáng tiếc, đến cuối cùng cũng không ăn được, mới cắn có một miếng bắp ngô, cô bé đã nghẹn chết rồi.

Hamster Siberia cảm thán: Hạt dưa với trùng bánh mì cũng không phải thứ tốt, rất nhiều loài chuột đều nghiện, giống như thuốc lá và rượu của thú hai chân á, hay là bạc hà mèo đối với loài mèo.

Saori: Phải không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv