Nếu như ai đó muốn hỏi liệu Trương Giác có bị đánh khi về nước hay không, cậu có thể thành thật nói rằng, đã bị đánh một trận.
Những vận động viên vô địch thế giới như cậu nếu muốn ra nước ngoài thì phải báo cáo với cấp trên, lần này cũng là Tôn Thiên nhanh tay nhanh chân, mới để cho Trương Giác phiêu du khắp nơi ở nước ngoài một cách hợp lý hợp pháp.
Nhưng chuyện Trương Giác ôm đồ chuồn đi này, cậu chỉ nói với Tôn Thiên, nhưng không nói với các huấn luyện viên khác, điều này cũng đủ cho ông cậu và huấn luyện viên Lộc thu thập cậu một trận.
Nhưng Trương Giác là người bị thương, cường độ ra tay của các huấn luyện viên có hạn, cho nên sau khi Trương Giác bị đánh xong, còn có thể vô cùng bình tĩnh vô mông đi chia sẻ mứt trái cây mang về từ nước ngoài với các sư đệ sư muội.
Thẩm Lưu nhìn bóng lưng cậu mà phát sầu: "Haiz, may mà thằng nhóc này đi theo những huấn luyện viên thấu tình đạt lý nhưng chúng ta đó, nếu như đổi sang bộ môn khác được quản nghiêm hơn, thằng nhóc này chắc chắn bị ghi tội rồi."
Trương Tuấn Bảo còn hừ hừ thở ra: "Thằng nhóc này ỷ vào bản thân là dòng độc đinh của bộ môn này mới có sức quậy tưng lên."
Cũng may là thằng nhóc này chỉ chạy lung tung khắp nơi, không gây ra chuyện gì khác, nếu không thì Trương Tuấn Bảo sẽ chẳng đơn giản thu thập thằng cháu mình bằng cách đánh một trận thôi đâu.
Huấn luyện viên Lộc cũng thế, lão gia tử cắn miếng thịt ngựa mà Trương Giác mang về, hất đầu một cái, xé tiếp miếng thịt tiếp theo, chỉ nhìn động tác ăn thịt của ông thôi là biết ông tức giận bao nhiêu rồi.
Thẩm Lưu phát hiện hàm răng của lão gia tử thật tốt, giám đốc Tôn đã có ba chiếc răng giả, mà huấn luyện viên Lộc thì vẫn có một hàm răng khỏe mạnh.
Dương Chí Viễn nghe xong cũng phụ họa nói: "Nhưng không sao, Trương Giác bởi vì sâu răng mà đã đến bác sĩ trám răng, bây giờ ngay cả mía cũng không gặm được, hy vọng rằng hàm răng sẽ đồng hành được với thằng nhóc này được mấy chục năm, ngược lại là huấn luyện viên Lộc, ngày hôm trước tôi còn nhìn thấy ông ấy gặm xương sườn tại căn tin á."
Khi lớp thạch cao được tháo ra, Trương Giác lại kiểm tra một lần, kết luận mà bác sĩ đưa ra cũng giống như vị đại lão bác sĩ nổi tiếng người Đức kia.
"Cậu đã hồi phục rất tốt, quả thực là một trong những vận động viên có thể chất tốt nhất mà tôi từng điều trị."
Trương Giác vô cùng khiêm tốn: "Nào có nào có, đều là nhờ các huấn luyện viên và chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc tận tình."
Bác sĩ: Cũng đúng, kỹ thuật nuôi cá sấu của đội tuyển quốc gia quả thực rất tuyệt, chưa bao giờ nhìn thấy một bệnh nhân nào bị gãy xương do căng thẳng mà phục hồi nhanh như vậy, ra nước ngoài phiêu du một vòng trở về, trước tinh thần và tiến độ hồi phục của cậu cũng phải khiến hắn sửng sốt.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Thế nhưng bây giờ cậu đã có tiền sử gãy xương do căng thẳng, sau này cũng phải chú ý một chút, tôi biết chuyên gia dinh dưỡng rất chú ý đến việc bổ sung canxi cho cậu, mà cường độ bổ canxi có thể lớn hơn một chýt, còn có, cố gắng thay đổi các bài tập aerobic càng nhiều càng tốt, bơi lội thì có thể, nhưng ít chạy bộ lại, sự trao đổi oxy trên cạn gây ra nhiều tổn thương cho cơ thể hơn là ở dưới nước."
Bác sĩ balabala một đống, Trương Tuấn Bảo ở bên cạnh ký ghi chú nhớ kỹ, Trương Giác ừ ừ dạ dạ đáp lời.
"Còn nữa, còn phải chuẩn bị cho một buổi biểu diễn."
Trương Giác: "Hả?"
Chuyện giọng hát của Trương Giác xuất sắc không phải là bí mật, dù sao thì cậu cũng có thể kéo ban nhạc rock and roll hạng nhất tham gia buổi biểu diễn thương mại của mình, trước mắt trong giới trượt băng nghệ thuật cũng chỉ có Trương Giác làm được.
Ngoài ra quốc gia đã đăng ký thành công tư cách đăng cai Thế vận hội mùa đông năm 2022, đương nhiên cần phải kéo độ nổi tiếng và độ quan tâm của Thế vận hội mùa đông lên.
Vừa vặn, Trương Giác đa tài đa nghệ, sắc đẹp tài năng là nổi bật trong giới trượt băng, cho nên ...
Trương Giác đôi mắt sáng ngời: "Như vậy là con có thể đến Dạ tiệc lễ hội mùa xuân sao?"
Tôn Thiên: "Con nghĩ hay lắm, Dạ tiệc mùa xuân không có, nhưng Lễ hội đèn lông thì có, con và ban nhạc Chu Tước sẽ cùng nhau hát ca khúc《 Thuận gió mà lên 》."
Chu Tước hiện là ban nhạc rock hot nhất nhìn hiện nay của làng nhạc Trung Quốc, có thể đến Dạ tiệc mùa xuân hay Lễ hội đèn lồng, cấp trên không nhận thức đủ về giọng hát của Trương Giác, cảm thấy ngón giọng của cậu hay hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ không so được với người chuyên nghiệp, việc có một đội ngũ lợi hại, vừa vặn trước đây cậu có hợp tác với ban nhạc Chu Tước, điều này là chính xác .
Trương Giác kinh ngạc nói: "Nhóm người Nhuận ca đã hot đến mức độ này rồi sao?"
Thực ra cậu cũng không phải không biết rằng tay bass đảm đương sắc đẹp của công ty Phượng Minh bởi vì mệt mỏi quá độ mà bị đột tử, đời này có khả năng là hiệu ứng cánh bướm của Trương Giác quá mạnh mẽ, đối phương không chỉ không chết, mà còn nhảy nhót tưng bừng dẫn dắt thành viên trong ban nhạc càng ngày càng hot, thậm chí trong fesrival âm nhạc rock and roll năm ngoái mà càng ngày càng nổi tiếng, album cũng đã bán được ra đến nước ngoài.
Không chỉ như vậy, sự nghiệp của ông chủ phú nhị đại Vạn Trạch trong làng giải trì càng ngày càng nổi tiếng, cách đây ít lâu còn nhận được sự đầu tư từ cha mẹ, đây cũng là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra, khiến Trương Giác rất vui thay cho hắn.
Trương Giác hẳn là sẽ đồng ý, nhưng vẫn là hy vọng chuyện này không làm lỡ công tác huấn luyện của cậu, Bạch Tiểu Trân đáp ứng liên tục, biểu thị Trương Giác chỉ cần phụ trách xong xuôi việc huấn luyện, sau đó vào thời điểm cần thiết, ngồi trên xe của Bạch Tiểu Trân đi luyện tập tiết mục là được rồi.
Về phần những thứ khác như tạo hình, cách giao tiếp giữa các cá nhân, Trương Giác không cần quan tâm đến điều đó, bởi vì có người đã làm điều đó thay cho cậu.
Thân là vận động viên hàng đầu, vốn tư bản của Trương Giác chính là thực lực, điểm ấy tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng .
Tiến độ khôi phục huấn luyện cũng không đặc biệt suôn sẻ.
Khi mới quay trở lại sân băng, Trương Giác thậm chí còn có chút không đứng vững, dù sao thì cậu cũng ngồi xe lăng trong một thời gian dài, thời điểm khi chống nạng thì toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên chân không bị thương, điều này khiến cho thói quen trọng tâm của cậu bị biến hóa rất lớn, huống hồ chi trong lúc dưỡng thương cậu bị mập lên không ít, cân nặng từ 68 kg trong mùa giải lên 72 kg, tức là phải giảm 4 ký lô.
Nhiệm vụ của cậu không hề dễ dàng một chút nào
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Giác, cậu ở dưới con mắt của mọi người nhảy thử một cú 3S, nhảy lấy đà rất thông thuận, nhưng tiếp băng thì bị ngã cái rầm.
Cũng may không bị thương, cậu đứng dậy phủi mông một cái, lại thực hiện một cú 3S, lần này đã thành công, tất cả mọi người đều tâm tình nhẹ nhõm, bốn vị sư muội Mẫn San, Mạnh Hiểu Lôi, Tần Manh, Lục Thu đều vỗ tay bốp bốp bốp bốp, Tưởng Nhất Hồng sửng sốt một chút, cũng vỗ tay luôn.
Trương Giác ho khan một tiếng: "Chỉ là một cú nhảy ba vòng, không cần vỗ tay."
Thẩm Lưu hỏi thăm cảm giác của cậu một chút, xác nhận sau khi Trương Giác hoàn thành cú nhảy này, mắt cá chân phải bị nứt trước đó không hề khó chịu, mới yên tâm ném cậu cho huấn luyện viên Lộc.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được trọng tâm của cậu có vấn đề, cộng thêm việc thừa cân, vậy thì đương nhiên để huấn luyện viên Lộc chỉnh rồi.
Chỉ là năm ngày không gặp, khi Bạch Tiểu Trân đến đón Trương Giác, hắn đã phải trưng ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Cậu... Rốt cuộc cậu đã trải qua cái gì thế!"
Trương Giác vò đầu: "Em trải qua cái gì chứ, học hỏi tập luyện bình thường thôi, em bị làm sao?"
Bạch Tiểu Trân tiến lên trước, hai tay vòng qua eo Trương Giác một chút, hắn cứ vòng quay rồi vòng lại, Trương Giác không rõ vì sao, Bạch Tiểu Trân nghiêm túc hỏi Trương Giác.
"Cậu xuống mấy ký, huấn luyện viên phụ trách việc giảm cân và giữ dáng của cậu là ai?"
Trương Giác thuận miệng trả lời: "Xuống 4 ký nha, đương nhiên là ông cậu và huấn luyện viên Lộc rồi, sau đó dì Ninh cũng giúp em điều chỉnh lại chế độ ăn uống, có chuyện gì sao?"
Vận động viên vốn là vận động nhiều, môt ngày tiêu hao mấy ngàn calo và lượng nước thì thật đơn giản, chỉ cần tăng tỷ lệ aerobic, ăn ít hơn một chút là có thể giảm dưới 5 ký, hơn nữa mấy ngày nay giảm xuống còn bao gồm cả nước và những thứ tương tự, Trương Giác biết rõ bản thân mình thậm chí còn chưa hoàn thành một nửa chặng đường đánh bay chất béo của mình, muốn đem lượng mỡ trong cơ thể giảm xuống còn 7% như lúc đầu thì còn phải nỗ lực rất nhiều.
Bạch Tiểu Trân lại biu mà một chút giơ ngón tay cái lên.
"Huấn luyện viên Trương, huấn luyện viên Lộc, vị thần vĩnh viễn!"
Thực sự đã đến lúc để nhóm người khó kiểm soát cân nặng trong công ty đến đây mà xem hiệu quả giảm cân của Trương Giác, khá lắm, hãy nhìn xương quai xanh này đi, cách lớp quần áo này còn mơ hồ nhìn thấy đường nét của cơ bụng và cơ ngực, còn có cả eo nhỏ mông vểnh kia.
Làn da trắng, khuôn mặt Tiên tôn, khí chất cao lãnh, lúc cười rộ lên như mặt trời nhỏ, còn có dáng người xinh đẹp nhưng không cồng kềnh của vận động viên trượt băng nghệ thuật, ai da chậc chậc.
Trương Tuấn Bảo lao ra, quăng một cái áo khoác lông lên đầu Trương Giác.
"Tiểu tử thúi, cũng không coi thời tiết bây giờ là cái dạng gì, mặc thêm một cái áo khoác thể thao vô, còn nữa, kéo dây kéo lên cho ngay ngắn, mở ra không sợ lạnh à!"
Trương Giác dạ dạ, mặc cái áo lông màu đỏ vô, làn da vốn trắng bị chiếc áo làm cho ửng hồng, khó giải thích được lại cảm thấy rạo rực.
Bạch Tiểu Trân: ... Người đẹp trai như vậy, nhan sắc đó phải nói là thật tinh khiết, đáng ghét, nếu không phải trong lòng sợ hãi khi nhìn thấy cánh tay cơ bắp của Trương Tuấn Bảo, hắn thực sự muốn đào góc tường Trương môn mà.
Thứ hắn lái tới là một chiếc Porsche màu đen tuyền, điều hòa bên trong xe đã chỉnh xong, Trương Giác ngồi sau không bao lâu đã bắt đầu kéo cổ áo.
Người đại diện nhìn thấy động tác của cậu qua kính chiếu hậu, nhắc nhở: "Ra ngoài thì nhớ chú ý một chút, không nên tùy tiện cởi quần áo."
Trương Giác: "Biết rồi, em sẽ không để mình bị cảm lạnh đâu."
Bạch Tiểu Trân: Tôi nói cậu đừng có tùy tiện cởi quần áo không phải là vì cảm lạnh, cũng bởi vì... Thôi, không nói nữa, cùng lắm thì tự quản lý bản thân chặt chẽ, với sức chiến đấu của Trương Giác, bên cạnh còn có một Lan Nhuận cao lớn nhìn chằm chằm cậu, chắc chắn sẽ không có ai chiếm tiện nghi được từ cậu đâu.
Nhắc mới nhờ, anh rể Nhuận và Vạn tổng hình như cũng là người hâm mộ trượt băng của Trương Giác, phàm là chỉ cần Trương Giác có cuộc thi đấu hay buổi biểu diễn thương mại ở trong nước là bọn họ đều sẽ đuổi theo, lúc bình thường cũng căn dặn hắn để ý đến Trương Giác một chút, ngay cả đối với Hứa Đức Lạp cũng sẽ chăm sóc kỹ lưỡng hơn.
Nghĩ như vậy, fan hâm mộ của cá sấu nhỏ này có thể là thuộc mọi ngành nghề trong xã hội.
Khi tới nơi, một anh chàng đẹp trai với đôi chân dài mặc áo khoác da đen cùng mái tóc tím và bạc đứng ở cạnh cửa, mỹ thiếu niên cổ điển Hứa Đức Lạp cao 1 mét 73 đứng bên cạnh, trong tay cầm một trái bắp nóng hừng hực dùng miệng nhỏ ăn, khi nhìn thấy Trương Giác, cả hai đều nở một nụ cười xán lạn, cánh tay lắc qua lắc lại.
"Trương Giác, chỗ này."
"Anh, anh tới rồi."
Trương Giác chạy tới: "Nhuận ca, Nhị Đức, sao hai người không ở trong phòng, bên ngoài lạnh lắm."
Ngay cả lúc nói chuyện cũng thở ra khí trắng rồi, ra ngoài đúng là quá ngược thân mà.
Lan Nhuận không nói gì, chỉ cười cười đưa cho cậu một chai nước khoáng, Hứa Đức Lạp thì lại kéo cánh tay anh trai mình, ba anh chàng đẹp trai cùng nhau đi vào trong.
Trước năm nay, trọng điểm cuộc sống của Trương Giác đều tập trung vào huấn luyện và thi đấu, thời gian chân chính tham gia tiệc tùng cũng rất ít, khi còn học cấp hai thì có lên sân khấu trường để ca hát, bất kể là Bạch Tiểu Trân hay là Lan Nhuận đều làm xong công tác tư tưởng rằng Trương Giác sẽ không quen với sân khấu lớn, cần phải chuẩn bị tâm lý nhiều hơn.
Ai mà ngờ đâu Trương Giác thật giống như đã đứng trên sân khấu vô số lần, bất kể là trang điểm hay làm tóc đều không nói hai lời, cậu là vận động viên, tạo hình không cần quá hoa lệ, đến lúc đó cậu sẽ mặc đồng phục của đội tuyển quốc gia, khiến người khác nhìn vào cũng biết đây là vận động viên, trang điểm hay chải tóc chỉ là khiến cậu trông có sức sống hơn thôi.
Chờ đến lúc cậu lên sân khấu ca hát, tư thế khí chất kia của cậu cũng rất phóng khoáng, vừa mở cổ họng ra, bên sân lập tức có người thán phục.
"Úi chà, ngón giọng của vận động viên này thiệt tốt quá."
Đây rõ ràng là trình độ của một ca sĩ hạng nhất nha!
Đạo diễn của Gala Lễ hội đèn lồng lần này là một nữ đạo diễn hiếm hoi trong nước, tên là Lư Tuyết Vân, cô vừa nghe Trương Giác mở cổ họng, liền vỗ vai con trai.
"Vân Tư, con xem, nếu như sau này con muốn làm ca sĩ, kỹ năng ca hát này là tuyệt đối ổn, Vân Tư?"
Cô kêu lên vài tiếng, phát hiện thằng con trai si ngốc của mình nhìn mỹ thiếu niên đứng trên sân khấu, cô càng thêm choáng váng .
Lần này Trương Giác vẫn là hợp tác với ban nhạc Chu Tước, Lan Nhuận cũng lên rồi, Vạn Trạch ở bên cạnh Lan Nhuận khoác áo cho hắn, nhìn thấy mà không khỏi thán phục.
"Rốt cuộc cũng là có huyết thống anh em ruột, Trương Giác rất có dáng vẻ của một minh tinh, nếu như lúc trước khi Nhuận ca thành lập ban nhạc mà có Trương Giác ở đó, mình cũng không cần phải chạy đôn chạy đáo đến Nhạc viện tìm ca sĩ chính."
Bạch Tiểu Trân ho khan một tiếng: "Vạn tổng, người này chúng ta không thể đào được đâu."
Vạn Trạch nở một nụ cười dũng cảm: "Này, tôi cũng không có ý định đào cậu ấy đâu, trên thế giới này có hạng nghìn ca sĩ, nhưng nước ta chỉ có một vận động viên đơn nam vô địch thế giới môn trượt băng nghệ thuật đâu, ai mà dám cướp người với quốc gia chứ."
Hắn nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với Bạch Tiểu Trân: "Cậu chỉ cần để cho cậu ấy viết thêm nhiều bài hát mà không làm lỡ việc huấn luyện thì tốt rồi, đúng rồi, dưới tay cha tôi có thiết kế một chiếc xe thể thao, đã thông qua việc đo lường kiểm tra, là loại xe thể thao cao cấp với hiệu suất tốt, đang cần đại ngôn, cậu giúp tôi hỏi bên kia một chút."
Bạch Tiểu Trân xoắn xuýt: "Nhưng mà gần đây trung tâm băng tuyết nói sẽ không tiếp nhận quảng cáo dành cho một người, nếu không thì tất cả các nhà quảng cáo chỉ muốn tìm một mình Trương Giác thôi, không tốt, bọn họ muốn cùng nhau đóng gói Trương Giác với ba vận động viên hạt giống vô địch khác, giá cả có khả năng sẽ cao hơn nữa."
Vạn Trạch cười toe toét: "Không sao cả, cha tôi không thiếu tiền, cậu cứ đi thương lượng đi, tất cả đều dễ nói chuyện, ngay cả khi bọn họ muốn đóng gói huấn luyện viên Trương vào thì cũng chẳng sao."
Hắn thoạt nhìn dường như đối với việc này còn rất tình nguyện.
Sau khi Trương Giác hát xong một ca khúc rồi xuống sân khấu, Lan Nhuận hưng phấn ôm bả vai cậu: "Cậu nhóc nè, ấy chà, cậu nhóc hát hay thiệt luôn đó, hơn nữa lúc nãy khi nhóc hát cứ như là opera vậy, khá lắm, anh đây đứng rất gần, lỗ tai đều nhờ nhóc làm cho chấn động đến mức vang lên luôn?"
Trương Giác thật xấu hổ: "Tôi là vận động viên mà, thân thể tốt, hơi thở đầy đặn, khi mở cổ họng sẽ phát ra âm thanh to hơn."
Lan Nhuận hạ giọng xuống: "Ôi chao, Lạp Đông lão sư, gần đây cậu có cảm hứng gì mới không? Nhị Đức lão sư gần đây cũng bắt đầu viết nhạc rồi, nhưng những ca khúc của cậu ấy đều do ban nhạc Địa Long hát."
Bọn họ nói chuyện vui cười hớn hở, hiển nhiên là đều cảm thấy hiệu ứng sân khấu này không tệ, đợt này ổn rồi, Trương Giác một bên trả lời vấn đề của Lan Nhuận, một bên tìm nước để uống.
Đúng lúc này, có người đưa cho cậu một chai Coke: "Cho cậu, cậu đang khát nước sao?"
Trương Giác ngẩng đầu, hơi dừng lại một chút, nửa ngày sau, cậu mỉm cười trả lời: "Cảm ơn, tôi không uống thức uống có gas."
-
Tác giả có lời muốn nói: Nếu quên Vân Tư là ai, có thể đọc lại chương 1: Khụ khụ.
Đột nhiên phát hiện số người muốn đào cá sấu nhỏ đi thực sự không ít, điều này cũng giống như việc rất nhiều tiểu tử trượt băng nghệ thuật cảm thấy cá sấu nhỏ rất A thực sự muốn theo đuổi mình, nhưng tất cả bọn họ đều rút lui trước cánh tay đầy cơ bắp của ông cậu.
Ông cậu vẫn là công thần đứng thủ trận địa vững vàng cho nhất ca trượt băng nghệ thuật của Thôn Thỏ nha.
Vận động viên bình thường không uống đồ uống có gas, lượng đường cao còn không nói, hơn nữa sau khi vận động viên tập luyện ở cường độ cao, máu trong cơ thể sẽ có tính axit cao, mà đồ uống có gas cũng có tính axit, cho nên uống nước có gas sẽ làm chậm quá trình phục hồi của cơ thể, ảnh hưởng đến nghề nghiệp và trạng thái, nhất là sau uống nước có gas sau trận đấu thì sẽ rất có hại cho cơ thể, như Trương Giác là kiểu người đang giảm mỡ, hầu như chỉ uống nước thể thao hoặc nước đun sôi do đội tuyển đưa.