Trương Tuấn Bảo đang nói chuyện với Thẩm Lưu, trên lưng đột nhiên nhiều thêm một sinh vật nặng nề dính người.
"Cậu ơi, chúng ta đi chụp hình chung đi, Thẩm ca chụp cho hai cậu cháu một tấm nha!"
Trương Tuấn Bảo đang muốn răn dạy cậu vài câu "Người lớn đang nói chuyện, con nít đừng có xen vô", nhưng Thẩm Lưu thì lập tức ý thức được đây là thằng nhóc nghịch ngợm đang tìm kiếm sự chú ý của người lớn.
Nên nói thế nào đây, từ khi trên danh nghĩa của Trương Tuấn Bảo nhiều thêm một căn nhà và một cửa hàng, Thẩm Lưu cũng đã rõ ràng chỉ sợ Trương Giác thật sự coi ông cậu như cha, cho nên sư huynh qua nhiều năm như vậy mà vẫn coi mắt không thành công, ngoại trừ việc chính bản thân hắn không vội ra, thì một người khác không vội nữa chính là Trương Giác, bởi vì tiểu tử thúi này rõ ràng đã lên kế hoạch phụng dưỡng khi hắn về già.
Cùng lúc đó, Trương Giác yên tâm thoải mái làm nũng với Trương sư huynh, cho nên hắn rất thức thời giơ điện thoại lên.
"Đến nào, cười lên —— "
Trương Giác ôm vai ông cậu, giơ tay chữ V.
Trương Tuấn Bảo vốn cũng là một người đàn ông cơ bắp đàng hoàng, hắn bị thằng cháu ôm như thế, thế mà hiện ra một chút nhỏ nhắn, trên vẻ mặt nghiêm túc của ông cậu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng hắn cũng giơ tay chữ V.
Một số người hâm mộ trượt băng chú ý đến bên này ha ha ha cười rộ lên, còn có người hướng bọn họ chỉ trỏ.
"Nhìn kìa, cho dù Giác ca có cao hơn 1 mét 8 đi chăng nữa, dáng vẻ của huấn luyện viên Trương vẫn là rất cưng chiều cậu ấy nha."
"A a a, tui yêu cái cặp đôi cậu cháu này quá đi!"
"Tình thân của tổ thi đấu thật cao nha!"
Ilya nhìn về phía đó, thở dài: "Năm nay hình như cậu ấy lại cao lên."
Vasily: "Mới 17 tuổi, cao lên cũng là điều bình thường."
Nhưng mà thằng nhóc này luôn tập nhảy bốn vòng ở cường độ cao lại có thể phát triển chiều cao đến như vậy, nếu như không thực hiện cú nhảy bốn vòng, nói không chừng chiều cao sẽ phát triển chiều cao đến trình độ chơi bóng rổ đi.
Khóe miệng Vasily giật một cái: "Bây giờ cậu ta đứng chung một chỗ với người nam của trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng, ngoại trừ thoạt nhìn không quá mạnh mẽ thì hầu như không có cảm giác bất tuân nha."
Có người không chỉ là đơn nam tại chức xuất sắc nhất trên thế giới, mà còn là người cao nhất, đẹp trai nhất và giá trị buôn bán cao nhất (có tiền nhất) trong hạng mục này, hơn nữa chỉ mới 17 tuổi, điều này có nghĩa là nói không chừng thời kỳ huy hoàng sẽ kéo dài suốt chu kỳ Pyeongchang, mà những người cùng lứa lớn hơn cậu chỉ có thể chạy theo phía sau.
Thằng nhóc này thực sự khiến người ta không khỏi ghen tị mà, chính là bất kể cậu ta đi đến đâu cũng đều tự nhận là "Tôi cũng chỉ cao 1 mét 8", ai có đôi mắt tinh tường đều biết rằng anh chàng này đang khai gian chiều cao, lười chọc thủng mà thôi.
Mặc dù chấn thương cơ soleus chân trái trước mắt sẽ khiến Trương Giác không thể nhảy được 4T và 3T, mà chấn thương vùng bụng sẽ khiến cậu không thể nhảy 4lo và 3lo, nhưng đối với việc trượt, xoay tròn và nhảy thì không có vấn đề gì.
Ừm, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu tự mình bước lên bục lĩnh thưởng, cho nên Trương Giác cũng là rất bình tĩnh tiếp nhận lời mời biểu diễn trượt băng.
Lần này được mời tham gia biểu diễn trượt băng không chỉ có huy chương vàng đơn nam Trương Giác, còn có Sergei – người đoạt được huy chương bạc, Ilya nhận huy chương đồng, người đứng vị trí thứ tư Hayato Terakami, người đứng vị thứ năm David cùng với tuyển thủ bản địa Kim Tử Tuyên.
Huy chương vàng đơn nữ Keiko, huy chương bạc Katerina, huy chương đồng Serena, còn có quán quân trượt băng đôi là Hoàng Oanh Quan Lâm cùng với tổ đội giành đươc huy chương bạc và huy chương đồng, cặp đôi giấc mơ trở thành sự thật của khiêu vũ trên băng cùng hai cặp đôi khác bước lên bục lĩnh thưởng cũng tham gia biểu diễn trượt băng.
Thuận tiện nhắc tới, tất cả người nhận được huy chương vàng của đơn nam, đơn nữ và trượt băng đôi đều là người Châu Á, mà tất cả người nhận huy chương bạc và đồng đều là người Nga, chỉ có huy chương bạc và đồng của khiêu vũ trên băng là lần lượt đến từ Pháp và Bắc Mỹ.
Bởi vậy có thể thấy được, hiện tại phe phái to lớn nhất của giới trượt băng nghệ thuật vẫn là hệ Nga, bọn họ gần như có tất cả các bậc thầy của tất cả các nội dung thi đấu, nếu không phải có những tuyển thủ hàng đầu như Trương Giác, Keiko, Hoàng Oanh Quan Lâm đang ở thời kỳ đỉnh cao thì có thể sẽ không đè ép được nhóm dân tộc chiến đấu này.
Điều đáng sợ nhất chính là, ngoại trừ đơn nam, ở các nội dung thi đấu khác của Nga đều có một quân đoàn dự bị với số lượng khổng lồ, điều này có nghĩa là ngay cả trong thế hệ của Hoàng Oanh, Quan Lâm và Keiko, bọn họ có thể là số một thế giới, nhưng liệu hậu bối của họ có thể chống lại quân đoàn hệ Nga sao?
Đây là vấn đề mà nhóm vận động viên bọn không cần bận tâm tới, người cần đau đầu chính là nhóm huấn luyện viên của họ.
Ít nhất là Mẫn San, người xem thi đấu tại hiện trường, nhìn Katerina mà mang theo một sự kiêng kỵ cường liệt nóng lòng muốn thử, cô bé nhỏ hơn Trương Giác 3 tuổi, cũng chính là sẽ thăng lên tổ vào sang năm, mà Keiko thì lớn hơn cô bé, trên thực tế sẽ không cùng một thế hệ đơn nữ, mà Katerina chỉ lớn hơn cô bé vỏn vẹn 1 tuổi sẽ chính là đối thủ lâu dài của cô.
"Nhắc mới nhớ, đây là Boris chỉ mang những tinh phẩm đến đây, như một vị huấn luyện viên người Nga khác chuyên về đơn nữ, dưới trướng có rất nhiều cô gái quyền lực, bên phía Hiệp hội Trượt băng Nhật Bản bên kia đều tổ chức trại hè hàng năm, nghe đâu sẽ mời rất nhiều huấn luyện viên đến để hướng dẫn, hai bên đều có ưu thế tập đoàn, chỉ có Thôn Thỏ bên này..."
Tôn Thiên vẻ mặt nghiêm túc lên: "Ngay cả trượt băng đôi có lợi thế nhất của chúng ta trước đây cũng chỉ dựa vào dòng độc đinh để chống đỡ, quả nhiên vẫn là cần bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài mà."
Cũng không thể đợi đến sau khi Trương Giác, Hoàng Oanh Quan Lâm giải nghệ mà không có ai tiếp quản được, thân là huấn luyện viên trưởng thì nhất định phải suy nghĩ cho tương lai của môn trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ.
Hiện tại điều Tôn Thiên cảm thấy may mắn nhất chính là tự mình đã đào toàn bộ Trương môn đến đội tuyển quốc gia, chỉ cần có huấn luyện viên giỏi thì sẽ không đến nổi không có người nối nghiệp. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trừ phi Trương Giác sau khi giải nghệ cũng đi làm huấn luyện viên, hơn nữa còn làm hoàn hảo hơn so với ông cậu mình, bằng không Trương Tuấn Bảo đối với nền trượt băng Thôn Thỏ sẽ có giá trị lâu dài, thậm chí còn muốn vượt qua Trương Giác một chút.
Ừm, Trương Tiểu Ngọc nến xếp thứ hai đi, dù sao nếu như không có cậu, thị trường trượt băng Thôn Thỏ sẽ không được mở rộng nhanh đến như vậy, năm nay Hiệp hội Trượt băng Thôn Thỏ cũng đã nhận được vô số lượng liên hệ tài trợ thương mại chưa từng có.
Người đã có những đóng góp kinh người cho môn trượt băng Thôn Thỏ, Trương Giác, trong đêm thi đấu kết thúc đã làm một chuyện tốt —— cậu và các đồng bọn tập hợp lại trong một căn phòng, dùng điện thoại phát sóng trực tiếp một đám tuyển thủ trượt băng nghệ thuật đẳng cấp thế giới khui cá trích đóng hộp*.
*Surströmming là món cá trích Baltic chua lên men và là món ăn truyền thống phía Bắc Thụy Điển. Món này được biết đến là một trong các món có mùi và vị khó ăn nhất trên thế giới.
Nguồn cảm hứng này là từ Keiko, cô nói Kanoko trước đây đến Bắc Kinh đã muốn ăn món đậu hủ thúi, nhưng mà không thành công, mà chính cô lại không chịu được mùi sầu riêng, cho nên đối với việc Trương Giác có thể ăn được sầu riêng là vô cùng bội phục, vì vậy Trương Giác quyết định dẫn các cô chơi món gì đó có mùi vị kích thích hơn đậu hủ thúi và sầu riêng, lấy độc công độc, chỉ cần các cô có thể thích ứng với cá trích đóng hộp, những món ăn ngon thúi thúi khác tự nhiên sẽ ổn.
Nói chung, số lượng người xem của buổi phát sóng trực tiếp này lớn đến nỗi server thiếu chút nữa là bị sập, mà tinh thần không sợ chết của nhóm tuyển thủ trượt băng, cùng với cái kết bi thảm của họ khi cả đám lao vào nhau nôn mửa cũng khiến cho khán giả khắc sâu ấn tượng.
Mặc dù mỗi một người đều có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng chỉ trong một hồi phát sóng trực tiếp, bọn họ đã tự mình lộ rõ bản chất sa điêu của mình.
Mặc dù Trương Giác là người khởi xướng hoạt động này, nhưng cậu là người đầu tiên bị cái mùi đó hun vào khứu giác, ngoài trừ Quan Lâm, người kiên cường nhất là Ilya, chàng trai này sau khi liếm một miếng cá trích thì mới ói ra, lúc đó trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh đạn mạc đủ loại màu sắc lít nha lít nhít "Dũng cảm nhất vẫn là dân tộc chiến đấu mà".
Chờ nhóm huấn luyện viên tìm thấy phòng phát sóng trực tiếp, sau đó xông tới bắt người, đám người này đều là một dáng vẻ ủ rủ héo úa, sau đó bởi vì căn phòng kia quá thúi, cũng không ai sẵn sàng ở trong đó, cuối cùng chỉ có thể bỏ trống, mà chủ nhân cũ của căn phòng là Trương Giác chỉ có thể mặt dày đi mượn chỗ ngủ của ông cậu.
Ông cậu còn ghét bỏ cậu thúi quắc, Trương Giác không thể không tắm rửa hết nửa tiếng đồng hồ, cộng thêm việc xịt nước hoa nữa mới cho phép cọ giường.
Ngoại trừ Trương Giác xịt nước hoa, phần lớn những vận động viên khác cũng có thói quen sử dụng nước hoa, đặc biệt là những vận động viên da trắng có mùi cơ thể nặng, trong túi của họ sẽ chứa đầy chất chống mồ hồi hoặc nước hoa, cho nên khi biểu diễn trượt băng thì nhóm người này đã không còn một thân mùi thúi nữa.
Hơn nữa sau khi qua một đêm, tất cả mọi người đều đã khôi phục được dáng dấp tinh linh trượt băng nghệ thuật.
Mà lần này, màn trình diễn biểu diễn trượt băng của Trương Giác cũng giống như thành tích của cậu, làm kinh diễm tất cả mọi người.
Không ai biết tên tiểu tử này đã từng xoắn xuýt cỡ nào khi không có cách nào diễn dịch tốt ca khúc mà nữ sĩ Salana đề cử cho cậu, lại không ai biết rằng cậu trong lúc này đã trải qua hành trình mưu trí gì.
Nhưng thực sự chính là, thứ tiến bộ của cậu trong mùa giải này không chỉ là kỹ thuật và cách diễn dịch tiết mục thi đấu, mà càng về cuối mùa giải, khả năng biểu diễn trượt băng của cậu đã được nâng lên một tầm cao mới.
Một ca khúc nhẹ nhàng gần như bi thương vang lên, Trương Giác khoác trên người một bộ trang phục thi đấu mà cậu làm vào lúc nửa mùa giải, dùng "Thiên nữ vũ y" màu xám bạc bao lấy cậu, phía sau lưng có họa tiết kim cương sáng màu hồng theo đường chéo, giống như một con sứa hoa đào chìm nổi trong dòng sông.
Mà làm người biểu diễn, lần này Trương Giác bày ra một phong cách đơn giả mà hiện đại.
Các vận động viên trượt, xoay tròn, nhảy đều rất năng động, nhưng cảm xúc của Trương Giác lại rất nhu hòa mà yên tĩnh, cho dù bước nhảy có độ khó không cao, thậm chí chỉ có vẻn vẹn 4 cái, trong đó hai cái là cú nhảy đơn, nhưng lại có sức mạnh nắm giữ trái tim con người.
Màn trình diễn của cậu quá đẹp, khiến cho mọi người phải nín thở trong tiềm thức.
Người đề cử ca khúc này là nữ sĩ Salana trực tiếp che mặt vì kích động, trong đôi mắt già nua hiện lên một tia cảm xúc nữ tính: "Đây chính là điều tôi muốn xem, quả nhiên một ca khúc mỹ lệ phải để cho một người mỹ lê diễn dịch, ánh mắt của Mia thật tốt, cảm giác nghệ thuật của đứa nhỏ này quá tuyệt vời."
Ừm, nữ sĩ Mia trước đây là thủ tịch của một đoàn múa ba lê ở Nga, mà nữ sĩ Salana từng xem bà thi đấu, cũng từng trò chuyện với bà trong một bữa tiệc nào đó, tính ra cũng là người quen.
Chờ đến thi đấu kết thúc, nhóm tuyển thủ cũng phải tham gia bữa tiệc tối sau thi đấu, cũng chính là banquet, Trương Giác mặc một bộ âu phục Versace màu xanh đậm, đứng nghiêm thẳng tắp trong một góc tiệc rượu lén uống mấy ngụm rượu vang, ngửa đầu thở phào.
Chà, rượu vang bỏ thêm đá uống thiệt là ngon.
Hayato Terakami ôm một bình nước trái cây đứng bên cạnh: "Vị thành niên uống rượu không tốt đâu? Cậu nên học tớ nè, chưa đến tuổi uống rượu thì không chạm vào một giọt rượu."
Trương Giác nhìn xung quanh một chút, giơ ngón trỏ lên trước môi: "Cậu đừng có nói ra đó."
Bình thường cậu nhìn chằm chằm vào ông cậu không cho hắn dính vào một chút rượu, chính cậu cũng phải làm gương, cho nên muốn trộm uống hai ngụm cũng phải lén lén lút lút.
Ilya ngồi xổm một bên ùng ục ùng ục uống cạn mấy ly champagne, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ không hề biến sắc, Trương Giác nghe Vasily nói qua, Sergei và Ilya chỉ là thoạt nhìn rất ngoan, thực ra họ đều giấu vodka trong phòng sau lưng huấn luyện viên và sư huynh, thậm chí còn có tiền án trộm rượu vào phòng y tế ngâm hoa quả, sau đó bị hắn đánh một trận mới thành thật lại.
Ừm, tác phong đại sư huynh của anh chàng Vassenka hiển nhiên là hung tàn hơn Trương Giác, lúc mà cậu dạy dỗ sư đệ sư muội nhiều lắm nhẹ nhàng nhéo mặt hoặc là nhéo lỗ tai thôi, Vassenka chính là dáng vẻ đường hoàng cởi giày ra đánh người, cũng khó trách nhóm sư đệ của hắn mỗi lần nhìn thấy hắn là kinh sợ.
Nhưng mà Ilya cũng đã 19 tuổi, uống champagne như nước để giải khát là điều mà bất kỳ người Nga nào cũng sẽ hiểu, cho nên hiện tại hắn uống rượu đã không phải chịu đòn nha.
Trương Giác nghiêng đầu: "Cho nên, hai người các cậu trốn ở chỗ tớ làm gì? Bên ngoài có nhiều nhà tài trợ đang hứng thú với các cậu đó, đặc biệt là công ty game xx kia, bọn họ đang muốn tìm người tóc vàng để đại ngôn cho trò chơi đó, nếu như Ilya đi đàm phán với bọn, tỷ lệ thành công là rất cao nha."
Ilya đáp một tiếng: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tụi tớ sẽ gọi Vasily theo cùng, khẩu âm tiếng Anh của tớ quá nặng, có một mình thì không thể nói chuyện với người ta, tớ tới đây để thông báo với cậu một việc."
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Lần này Sergei đến giải vô địch thế giới này tiêm phong bế, lấy được tấm huy chương bạc xem như cũng là chuyện tốt, cho nên anh ấy nói muốn giải nghệ, buổi biểu diễn giải nghệ của anh ấy sẽ được tổ chức ở trong nước, trận thứ hai muốn đặt ở POI của cậu."
Giải nghệ? Vẫn là do chấn thương?
Nhắc tới cái đề tài này, Trương Giác trầm mặc một lúc, sau đó trên khuôn mặt nở nụ cười: "Có thể, tớ rất hoan nghênh, đồng thời rất cảm kích khi anh ta nguyện ý làm như thế."
Hayato Terakami hai tay ôm má: "Buổi biểu diễn giải nghệ à... Nếu như sau này tớ giải nghệ, tớ nhất định sẽ mặc quần áo của Zoro để trượt《 We Are 》."
Trương Giác vỗ tay: "Nếu như cậu cần Luffy, tớ có thể giúp một tay nha, đúng lúc tóc tớ đen nè, Ilya có thể đóng vai Sanji, cậu sẽ nhuộm tóc màu xanh lá cây, ba người chúng ta có thể là Tam bá chủ mũ rơm."
Ilya mỉm cười: "Mặc dù nghe có vẻ như đây là một chuyện sẽ xảy ra trong tương lai dài, nhưng mà, cũng có vẻ như cũng không phải lâu như vậy, hy vọng ngày đó đến muộn một chút là tốt rồi."
Mùa giải 2014 – 2015 đã kết thúc, Trương Giác, người đã giành được hai tấm huy chương vàng giải vô địch thế giới cầm một ly rượu vang đỏ chân cao, nhẹ nhàng quơ quơ.
Rõ ràng là mùa giải này cậu đã thắng lợi trở về, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn.
Có lẽ là do chấn thương đi, những ngày tháng quyết chí tiến lên thế này không biết còn bao nhiêu ngày nữa.
Trương Giác rũ mắt xuống: "Lại qua một mùa giải nữa."
Nhưng à... Đối với vận động viên mà nói, thuận buồm xuôi gió mới thực ra là điều hiếm thấy, mọi người cùng nhau gặp phải gập ghềnh trắc trở vẫn không buông tha mới là thái độ bình thường, nghĩ như vậy, tâm trạng Trương Giác đã tốt lên.
Cậu dựa vào lan can, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, mùa giải tiếp theo, mình nên biểu diễn cái gì đây, phải làm gì để cho mọi người một lần nữa lộ ra biểu tình kinh hỉ "Wow——" đây?
Nghĩ tới điều này, cậu đã trở nên chấn phấn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Mặc dù là quan hệ kình địch, nhưng Ilya sẽ không từ chối lời đề nghị biểu diễn trên sân băng với tổ mũ rơm tam bá chủ cùng Hayato và Tiểu Ngọc nha.
Ba người này chính là vừa là địch vừa là bạn, bọn họ liều sống liều chết trên sàn thi đấu là một chuyện, trên thực tế thì quan hệ thực sự không tệ, thuộc về loại giao tình mà chỉ cần hai người kia biểu diễn giải nghệ là sẽ đi cổ động.
Nghĩ như vậy, đợi đến khi một nhóm vận động viên Trương lục tục giải nghệ, Trương Giác nhận lời mời làm khách mời chỉ sợ sẽ có một đống.