Giáo viên chủ nhiệm khoa trương đề cao sở thích tốt là một chuyện, nhưng kéo bè kéo lũ đánh nhau thì vẫn là không đúng.
Thân là một vận động viên hàng đầu, người đã giành chiến thắng ở nội dung 100 mét, 3000 mét và nhảy xa trong các cuộc thi của trường, thiếu chút nữa là bị đội điền kinh của trường hốt đi, tốc độ của Trương Giác có thể khiến cho cả trường chỉ biết hít bụi sau lưng cậu, cậu nếu muốn thì có thể dễ dàng đến phòng giáo viên cáo trạng mà không phải là đánh cho một đám người bầm dập mặt mũi.
Lão Chu, người đã xem hết toàn bộ quá trình cảm thấy cậu nhóc này đánh đấm thật giỏi, thiếu niên trẻ tuổi thường nhiệt huyết bốc đồng, dạy dỗ thích hợp là được.
Ông nói với Trương Giác: "Bản kiểm điểm 500 từ, ngày mai nộp cho thầy."
Về phần Lưu Khôn, trợ trụ vi ngược, trực tiếp bị tuốt đi chức vụ lớp phó, bản kiểm điểm 1000 từ.
Với Trương Giác mà nói, chờ đến đại học đi, có khi bạn không muốn đảm nhận làm cán bộ lớp đâu, sau khi học tập mà còn phải bận rộn chạy vặt, vậy mà nhìn dáng vẻ Lưu Khôn lại buồn phiền đến không muốn sống nữa chứ.
Hắn 囧 cái 囧, nghĩ thầm chỉ mong đứa nhỏ này có thể tiếp thu lời dạy của giáo viên, sau này trở thành một người đàn ông tốt.
Bởi hình thể bây giờ của Trương Giác vẫn có chút nhỏ, đánh 5 tên cao lớn hơn cậu vẫn có chút không quá thoải mái nhẹ nhàng, thời điểm ra tay không khống chế lực đạo tốt cho nên trên người mấy tên côn đồ vẫn có những vết thương rõ ràng.
Vẫn nên mời phụ huynh thì mới tốt.
Phụ huynh của Lưu Khôn và Lưu Quang là người rất có đạo lý, trực tiếp nghiêng mình ấn đầu hai đứa nhóc con xin lỗi Trương Giác, khiến cho Trương Giác cảm thấy thật xấu hổ.
Trần Tư Giai đã sớm bị lão Chu đuổi về phòng học, thầy giáo trung niên hói đầu cầm trong tay bình giữ nhiệt căn bản không có ý định đem người bị hại là nữ sinh kéo vào chuyện này.
Những phụ huynh của những tên lưu manh kia một mặt tập mãi thành quen với việc lũ trẻ ở nhà bị giáo viên mời lên trường, trong đó có một phụ huynh của tên lưu manh căn bản lười đến trường trình diện, chỉ yêu cầu giáo viên cho đứa nhỏ là thêm bài tập về nhà là xong.
Kết quả phụ huynh phản ứng gay gắt nhất thuộc về Trương Giác.
Hứa Nham cùng Trương Thanh Yến đều đang làm việc, nghe được tin này chạy đến chính là Trương Tuấn Bảo, ông cậu vừa vào văn phòng, không nói hai lời đã xách lỗ tai Trương Giác trước tiên.
"Gan to quá hơ? Mới có chơi chung với mấy đứa bên trường thể thao thôi mà thậm chí ngay cả đánh hội đồng cũng dám? Sau này không được đến đội tán thủ đấm bao cát nữa, cũng không cho đến đội judo học ké nghe không!"
Lời này vừa nói ra, mấy đứa bị đánh lộ ra biểu tình đau dạ dày, bọn họ xem như là hiểu rõ tại sao động tác đánh người của Trương Giác lại chuyên nghiệp như vậy.
Ông cậu tiếp tục giáo huấn: "Con là vận động viên, sức khỏe là nguồn vốn quý giá nhất, nhỡ đâu lúc đánh nhau không cẩn thận bị thương chỗ nào đó, con nói xem con nên làm gì? Chờ qua tháng 7 con được vào tổ thiếu niên rồi, con cảm thấy với tình trạng hiện tại của con có thể có kết quả tốt trong đấu trường quốc tế không?"
"Tỷ lệ thành công cú nhảy móc của con còn dưới 60%, góc của cạnh trong của bước nhảy điểm băng luôn không đủ sâu, lúc xoay tròn và trượt cũng còn tầm thường, vậy mà con đây còn có tâm tình đi đánh nhau sao?"
Thẩm Lưu ở một bên khuyên lơn: "Em ấy không tệ như anh nói đâu, trượt vẫn là có thể..."
Trương Tuấn Bảo phất tay một cái, thoạt nhìn một mặt căm tức.
Điều quan trọng nhất mà hắn không nói trước mặt mọi người, đó chính là thân là vận động viên, nếu như bị cuốn vào một vụ bạo lực, mà người bị đánh khăng khăng dùng chuyện này quấn lấy Trương Giác không thả thì lãnh đạo đội tuyển tỉnh nhất định sẽ xử lý kỷ luật Trương Giác, lúc đó cậu còn có thể thi đấu hay không còn chưa biết.
Đùng đùng đùng đùng, bởi vì Trương Giác bị mắng quá thảm, rõ ràng là cậu đánh thắng mấy tên kia, phụ huynh của mấy đứa lưu manh, Lưu Khôn, Lưu Quang đều có chút thông cảm cho Trương Giác.
Đặc biệt là Trương Tuấn Bảo, đừng nhìn thân hình lùn lùn kia, cả người đều là bắp thịt, bây giờ đang là mùa hè, hắn chỉ mặc một chiếc áo thun mua hồi năm ngoái, bộ quần áo bó sát khiến cho cơ ngực đầy đặn, đứng ở nơi ấy đặc biệt có lực uy hiếp.
Một vị phụ huynh ở đó đến gần nói: "Được rồi, đứa nhỏ cũng là bị bắt nạt mới đánh người, việc này không phải lỗi của đứa nhỏ đâu."
Một vị khác gật đầu liên tục: "Đúng rồi đó, nếu không tôi mời anh ăn cơm nha."
Tuy rằng các vị phụ huynh đều tốt bụng, nhưng Trương Giác là vận động viên, thịt heo, thịt bò, thịt dê chỉ có thể ăn trong căn tin của đội tuyển tỉnh, để không cẩn thận phải hấp thu bất cứ loại hormone nào không nên có, cho nên Trương Tuấn Bảo uyển chuyển từ chối lòng tốt của bọn họ, kéo theo cổ tay Trương Giác rời đi.
Các học sinh khác trong trường sơ trung trọng điểm của tỉnh đều phải tự học vào buổi tối, nhưng Trương Giác thì không cần, bởi vì mùa giải càng ngày càng đến gần, nhóm huấn luyện viên hận không thể xuống tay không chút lưu tình luyện tập cho cậu.
Trương Giác cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, đây chính là cuộc sống của vận động viên, cũng do chính cậu lựa chọn, cực khổ đến đâu cậu cũng chịu được.
Cuộc sống trải qua bận bận rộn rộn, đợi đến ngày 29 tháng 6, Trương Giác kết thúc buổi tập nhảy ba bước 3lz+2T+2T thì thấy nữ sĩ Mia đứng trên mép sân băng vẫy tay với cậu.
Sau khi kết thúc huấn luyện trên sân băng, cậu sẽ đến chỗ của nữ sĩ Mia để tập khiêu vũ, thiếu niên trượt tới trượt tới, thật vui vẻ chào hỏi.
"Chào buổi tối, bà Mia."
Nữ sĩ Mia ừ một tiếng, đưa cho cậu một hộp quà cột nơ bướm.
Trương Giác khó hiểu nhận lấy: "Đây là gì ạ?"
"Quà sinh nhật của con, Peja nhờ bà đưa cho con."
Trương Giác biết Peja chính là nick name tiếng Nga của Tần Tuyết Quân, cậu ngẩn ra, mở hộp ra thì nhìn thấy một bookmark nằm bên trong, tấm bookmark được đặt trên một bông hoa giống hình con chim, ở phía sau tấm bookmark có một dòng chữ rất đẹp.
Cậu chậm rãi thì thầm: "Chim sẻ java chúc mừng sinh nhật."
Hoa chim sẻ, hay còn gọi là hoa Mucuna birdwoodiana, là một loài hoa nở rộ vào thời kỳ nhà Thanh, hoa mang ý nghĩa vui tươi, hạnh phúc, Trương Giác đã xem bức tranh vẽ bằng chì màu ở trong trang đầu tiên cuốn tập vẽ của Tần Tuyết Quân.
Mùa hoa chim sẻ nở rộ vào khoảng trước nhà Thanh sau nhà Minh, Tần Tuyết Quân kể rằng lúc được sinh ra, hoa chim sẻ trong nhà đúng lúc nở rổ, người trong nhà đều nói hắn có duyên với loại hoa này, suýt nữa là đặt tên cho hắn là Tần Hòa.
Nữ sĩ Mia nhẹ nhàng nói: "Lúc sinh nhật Peja con tặng cho nó một con Chopper, hồi trước con gửi kem dưỡng da tay cho nó đúng không? Nó nói dùng rất tốt, đây là món quà đáp lại."
Trương Giác không có thói quen chăm sóc da, nhưng gió lạnh của ba tỉnh miền Đông Bắc ai ai cũng biết, nếu mùa đông không thoa kem dưỡng da thì sẽ bị nứt nẻ, thêm vào đó cậu cảm thấy một nhân viên y tế luôn phải tiến hành tiêu độc, một đôi tay bị nước khử trùng, bột tan tàn phá, có những người mới ngoài hai mươi nhưng đôi bàn tay lại dính những dấu vết thăng trầm của cuộc đời như những người ở độ tuổi tứ tuần, lúc cậu mua kem dưỡng cho trẻ nhỏ thì tiện tay mua vài tuýp kem Yumeijing Hand Cream rồi gửi cho vị bác sĩ trẻ Tần.
Vì vậy chờ đến lúc sinh nhật của Trương Giác đến gần, Tần Tuyết Quân đã sớm chuẩn bị quà rồi gửi cho ông bà nội, nhờ bọn họ hãy tặng nó vào ngày sinh nhật của Trương Giác.
Trương Giác 13 tuổi.
Dựa theo quy định của liên đoàn trượt băng thế giới, các vận động viên đủ 13 tuổi trước tháng 7 năm nay sẽ được phân vào nhóm thiếu niên (13-19 tuổi) để thi đấu, hai ngày sau, tức ngày mùng 1 tháng 7, Trương Giác sẽ chính thức trở thành thành viên của tổ thiếu niên.
Các huấn luyện viên khác đều dồn dập nói sinh nhật của Trương Giác thật là tốt, đúng thời điểm đủ 13 tuổi.
Huấn luyện viên đội tuyển nữ đặc biệt ghen tị: "Sinh nhật tốt như vậy lại rơi vào một cậu bé nha, đơn nữ của tụi tôi đang mê tít mắt đó."
Thời kỳ nở rộ của trượt băng nghệ thuật đơn nữ rất ngắn, đỉnh cao đến sớm, ví dụ như một chị trong đội tuyển tỉnh có thành tích siêu khủng chưa dậy thì, suýt nữa là đã lao thẳng vào top 10 thế giới, nhưng từ năm 17 tuổi, cơ thể cô đã bắt đầu dậy thì, mỡ trong cơ thể tăng cao, năm kiểu nhảy xoay ba vòng mất một nửa, chỉ có thể buồn bã giải nghệ.
Cố tình quy định của Liên đoàn trượt băng nghệ thuật là phải đủ 15 tuổi trước tháng 7 mới được lên tổ thành niên, nhất tỷ của đội tuyển tỉnh có sinh nhật vào tháng 12, nói cách khác gia nhập tổ muộn hơn người khác nửa năm, mà lúc đó là thời điểm diễn ra Thế vận hội mùa đông ở Torino, cũng bởi vì thế mà cô đã bỏ lỡ Thế vận hội mùa đông bốn năm một lần.
Chỉ cần cô ấy có sinh nhật tốt như Trương Giác, với thực lực đỉnh cao của vị nhất tỷ đó, cũng là có hi vọng bùng nổ tại Thế vận hội mùa đông giống như Thẩm Lưu.
Trung tuần tháng 8, thời điểm kỳ nghỉ hè trôi qua phân nửa, Trương Giác cùng Mã Hiểu Bân, Liễu Diệp Minh, Trịnh Gia Long cũng như các vận động viên trẻ của nội dung đơn nữ, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng trong nhóm thiếu niên, dưới sự lãnh đạo của huấn luyện viên trưởng Tống Thành cùng với huấn luyện viên riêng của từng người, lên tàu hỏa đi đến Bắc Kinh.
Mùa giải trượt băng nghệ thuật được chia thành nửa đầu và nửa sau, cuộc thi hạng A duy nhất trong nửa đầu là Grand Prix trượt băng nghệ thuật và Junior Grand Prix.
Tuy nhiên, số lượng dự thi có hạn nên Tổng cục yêu cầu các đội tuyển tỉnh phải đưa tuyển thủ hạt giống của mình qua trước khi mùa giải chính thức bắt đầu để đấu nội bộ, ai thắng thì sẽ có suất tham dự.
Lúc ăn trưa, các huấn luyện viên lấy hộp cơm dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn và phát cho các thành viên trong đội.
Trịnh Gia Long thở dài: "Tớ không chinh phục được cú nhảy 3+3, chỉ có thể nhảy 3+2, lần này đi chung cho đủ số lượng thôi."
Mã Hiểu Bân cũng không lạc quan mấy về tình trạng của bản thân: "Còn tớ vẫn luôn không luyện được 3lz đây, nhảy ở mép ngoài quá khó rồi, tớ cứ ấn chân hết lần này đến lần khác."
Trương Giác thầm nói: "Sao tớ lại cảm thấy nhảy ở mép trong của điểm băng khó thực hiện hơn? Mép trong của 3F khiến chân tớ bị đau đó."
Liễu Diệp Minh trực tiếp ném cho cậu một quả lê: "Thôi đi, chỗ của chúng ta thì cậu là người có hy vọng được chọn nhất, cậu so đi, hiện giờ cậu là người duy nhất có thể sánh ngang với các tuyển thủ thiếu niên hàng đầu trong nước đó."
Tuy rằng Liễu Diệp Minh là nhất ca đi trước của đội tuyển tỉnh thiếu niên, lúc Trương Giác chưa xuất đầu lộ diện thì hắn chỉ đứng thứ hai tại nội dung đơn nam tổ thiếu niên sau Phàn Chiếu Anh, sau khi Phàn Chiếu Anh bị chấn thương, hắn cũng đại diện cho Trung Quốc ở giải vô địch thiếu niên thế giới tổ chức vào tháng 4 năm nay.
Nhưng Liễu Diệp Minh đã sụp đổ.
Chính là 24 người chơi đầu tiên trong bài thi ngắn có thể vào trượt băng tự do, nhưng Liễu Diệp Minh chỉ trình diễn bài thi ngắn là đã bị loại, có thể thấy lúc đó thua thảm hại như thế nào.
Nghe nói khi giải vô địch thiếu niên kết thúc, lúc quán quân, á quân và người đạt giải ba bước lên bục nhận giải, vành mắt Liễu Diệp Minh đỏ hoe, hắn bước vào giải thiếu niên thế giới mang theo sự mong đợi của mọi người, cuối cùng không những không mang vinh quang về cho nước nhà, thậm chí ngay cả trượt tự do cũng không vào được.
Sức bền của Liễu Diệp Minh thực sự khá tốt, năm kiểu nhảy xoay ba vòng đều có đủ, còn có cú nhảy 2 lần 3+3, 3S+3T, 3T+3T, nhưng hắn cũng có nhược điểm trí mạng.
Cậu nhóc không giỏi nhảy A lấy đà về phía trước, tính ổn định của 2A vô cùng kém, hơn nữa trượt ở mức trung bình, biểu cảm cũng bình thường như thế, biểu diễn cũng không tốt.
Nhưng cho dù như vậy, Liễu Diệp Minh cũng là đơn nam thiếu niên tốt nhất trong nước ở khoảng thời gian đó, một số người hâm mộ trượt băng có chút thâm niên đều có thể gọi tên hắn khi nhìn thấy, khi đến sân băng của đội tuyển quốc gia, huấn luyện viên trưởng Tôn Thiên cũng gọi tên hắn, nói là lúc huấn luyện đã nhìn thấy hắn nhảy 3lz, đủ cao đủ xa, tuyệt đẹp vô cùng.
Huấn luyện viên trưởng ân cần động viên những thiếu niên: "Chỉ cần ổn định tinh thần, các con thậm chí sẽ tốt hơn."
Nói tới tính ổn định, toàn bộ người của đội tuyển tỉnh tỉnh H bất giác nhìn về phía Trương Giác, người này chân chính là hạt giống đơn nam số một của đội tuyển tỉnh H.
Đội tuyển tỉnh H đã tiến hình thi đấu trước khi lên đường tham dự đội tuyển quốc gia, tuy nhiên cho dù có so tài bao nhiêu lần đi chăng nữa, lúc mà người khác căng thẳng mà phát huy thất thường, ngã thất điên bát đảo thì Trương Giác vẫn luôn vững vàng.
Loại trái tim lớn không ngại nguy hiểm này, trong trượt băng nghệ thuật vốn là cực kỳ quan trọng, so với thiên phú thân thể còn quan trọng hơn.
Tôn Thiên nhìn về phía bên kia, do góc nhìn ổn định nên ông không nhìn thấy Trương Giác thấp nhất toàn đội, mà là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Lưu đứng bên cạnh Trương Giác.
Ý cười trên mặt huấn luyện viên trưởng càng sâu hơn: "Tiểu Thẩm cũng tới à, rất tốt, cho dù giải nghệ cũng không mập."
Trong lúc người lớn đang nói chuyện, lúc này Liễu Diệp Minh lôi kéo Trương Giác giới thiệu cậu với các vận động viên của tỉnh khác.
Trước mắt một nửa hạng mục băng tuyết trong nước là do các vận động viên từ vùng vĩ độ cao của ba tỉnh miền Đông Bắc chiếm cứ, chỉ những thành phố tương đối giàu có ở phía nam mới xây dựng sân trượt băng và số lượng vận động viên trượt băng nghệ thuật được đào tạo cũng bị hạn chế.
"Bất quá hiện tại Trần Trúc đang huấn luyện đội Magic City*, mặc dù cố ấy chủ yếu bồi dưỡng đơn nữ, nhưng ở bên đơn nam cũng có một người thành thạo bốn kiểu nhảy xoay ba vòng, tên là Thạch Mạc Sinh, 15 tuổi, là người có kỹ thuật trì hoãn xoay người, cậu xem, chính là cái người trên mặt có chút tàn nhang kia kìa."
*Thượng Hải.
Trần Trúc chính là vận động viên trượt băng nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc giành chức vô địch thế giới, thành tích của cô ở trong nước, cho đến hôm nay cũng không có người nào phá vỡ.
"Cái người mặc quần vàng kia là Kim Tử Tuyên từ tỉnh L, 16 tuổi, anh ấy đã sang Nga tập huấn vào tháng 5 năm nay, anh ta nhảy A rất lợi hại, có người nói hắn đang luyện 3A, hơn nữa hắn trượt cũng rất giỏi."
Trương Giác yên lặng lấy một túi khoai sọ sấy khô, nhét một miếng vào trong miệng, biểu tình nghiêm túc nhai nhai.
"Ừm, dáng vẻ nghe thất là lợi hại."
Kim Tử Tuyên cậu có biết, ở trong ký ức của cậu, người này chính là nhất ca đơn nam trong nước sau Thẩm Lưu.