Trong suốt kỳ nghỉ hè, Trương Giác đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng vất vả, bởi vì trong một mùa giải nghỉ ngơi cậu giảm 4 kg liền, giờ mùa giải sắp bắt đầu, cậu phải bù cái khối lượng này lại, còn phải tăng cơ.
Người khác thì rong chơi vui vẻ giải phóng bản thân sau khi thi đại học, Trương Giác sau khi thi đại học rồi còn khổ cực hơn lúc trước khi thi nữa.
Một ngày tập luyện 8 tiếng, ngoại trừ các bài tập về sức bền, thể lực, nhảy, xoay tròn, trượt, còn có tập luyện khiêu vũ và sự dẻo dai, dùng để trau chuốt tiết mục, sau khi học xong thì còn phải nhảy cái tùm vào hồ bơi từ 3 đến 4 km.
Ngoài ra, cậu còn phải chăm chỉ ăn uống, vật lý trị liệu, sớm chuẩn bị chương trình học ở đại học, để đảm bảo rằng cho dù việc thi đấu, huấn luyện chiếm nhiều thời gian thì thành tích của cậu cũng không bị rơi xuống, cuối cùng còn phải ngủ đủ 9 tiếng một này.
Buổi tối 8 tiếng, giấc ngủ trưa 1 tiếng.
Bất kể là ai, một ngày đều chỉ có 24 giờ, cho nên Trương Giác thỉnh thoảng sẽ sinh ra suy nghĩ không đủ thời gian, hận không thể tách mình ra làm hai nửa.
Mãi khi mùa tựu trường đến, cuối cùng ông cậu cũng tỏ lòng từ bi, cắt thời gian luyện tập trên băng xuống còn 2 tiếng, đổi từ aerobic sang chạy bộ sáng sớm, không aerobic thì để Trương Giác sau khi tan lớp thì đến Shougang huấn luyện, vì vậy tổng thời gian huấn luyện giảm xuống còn 6 tiếng một ngày nếu như có tiết, không có thì vẫn như cũ.
Đầu tiên, cậu phải tới trường học báo danh.
Ghi chú: Cậu xuất phát từ nhà riêng của mình, dĩ nhiên, cậu không cần ở chung với Trương Tuấn Bảo.
Lần này trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ đã giành được hai huy chương bạc và một huy chương đồng ở thi đấu đồng đội, cộng với Trương Giác còn đạt được huy chương vàng tại giải vô địch thế giới, tất cả những điều nảy khiến độ nổi tiếng của trượt băng nghệ thuật tăng vọt, phí đại ngôn liên quan đến bản thân Trương Giác cũng tăng theo, chủ yếu là khuôn mặt của cậu rất hút tiền, trong lúc vô tình, khoản tiền để dành của cậu đã đến mức đủ mua hơn một căn nhà.
Trương Giác đếm các số không trong tài khoản một chút, trực tiếp tìm tới một tiểu khu gần công viên Olympic, gần trường học, bệnh viện và cá cơ sở khác, gần hai tuyến tàu điện ngầm, gần tổ chim*, thủy lập phương**, bảo tàng khoa học kỹ thuật, cùng với sân trượt băng tốc độ và khu nghĩ dưỡng trượt tuyết trong tương lai năm 2022 sẽ được xây dựng tại đây.
*Sân vận động quốc gia Bắc Kinh
**Trung tâm thể thao dưới nước
Bên trong tiểu khu có một gồm một dãy 4 phòng 2 sảnh, cộng với một cửa hàng rộng 40 mét vuông đang rao bán, tổng cộng là 1260 vạn, Trương Có Tiền không chớp mắt vung tay lên mua hết, sau đó cậu bỏ ra 80 vạn tệ để tìm đến công ty điện nước, trang trí tất tần tật một lần, rồi thay hết các đồ đạc trong nhà.
Sau đó cậu đem hai bất động sản này dùng tên ông cậu đứng tên trên danh nghĩa.
Trương Tuấn Bảo mới bắt đầu là không nguyện ý tiếp nhận khối tài sản quý giá này.
Ông cậu vẫn luôn kiên định cho là, Trương Giác vốn đã rời khỏi trượt băng giờ quay trở lại đấu trường là vì hắn (chân tướng), vì thi đấu, Trương Giác đã ăn quá nhiều vị đắng, mỗi lần nhìn thấy khắp người đứa nhỏ toàn là thuốc cao, thực ra hắn rất đau lòng, mà làm huấn luyện viên trưởng của Trương Giác, hắn quả thực bởi vì sự tồn tại của Trương Giác mà thanh danh vang dội .
Công bằng mà nói, nếu như Trương Giác không gây được tiếng vang vang dội trên đấu trường quốc tế, nào có ai biết Trương Tuấn Bảo là ai chứ?
Nói cho cùng, hắn chính là một người trong lúc còn hoạt động không có tiếng tăm gì, thậm chí trong top 20 bảng xếp hạng đơn nam đã giải nghệ cũng không có, thỉnh thoảng vớt được mấy mầm móng tốt, nhưng lũ trẻ lại bay đến vòng tay của các huấn luyện viên nổi tiếng khác.
Nếu không có Trương Giác, liệu hắn có thể tiếp nhận những tài năng xuất chúng như Sát Hãn Bất Hoa, Từ Xước, Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng sao, trở thành chưởng môn nhân đương đại của Trương môn chuyên đơn nam trong nước sao?
Sự tồn tại của Trương Giác đã khiến sự nghiệp huấn luyện viên của hắn trở nên huy hoàng, bởi vì hắn đã hưởng lợi quá nhiều từ đứa nhỏ này rồi, cho nên không muốn lấy gì từ Trương Giác nữa, hắn chỉ mong đứa nhỏ này có thể khỏe mạnh và vui vẻ trượt băng.
Ừm, mặc dù hắn có thể tự vỗ ngực nói một tiếng "Tôi là một huấn luyện viên đối xử với học trò bình đẳng", nhưng thân là ông cậu của cậu, đứa nhỏ hắn yêu thương nhất chính là Trương Giác, cho dù là Nhị Đức cũng không có cách nào so sánh được.
Dù sao thì là một đứa nhỏ đầu gấu nghịch ngợm, Trương Giác từ khi còn nhỏ đã khiến người lớn trong nhà lo lắng, cho dù là bởi vì nguyên ly chi phí chìm*, thì vị trí của Trương Giác trong lòng hắn cũng đủ nặng, huống hồ bọn họ vẫn là chiến hữu cùng nhau tác chiến trên sàn thi đấu.
*Chi phí chìm là chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được bởi bất kỳ quyết định nào trong hiện tại và tương lai.
Mà Trương Giác rất hiều tính tình của ông cậu, cậu làm nũng chơi xấu, lời hay ý đẹp từ bài này đến bài khác, dỗ dành liên tục mang tính lừa gạt, lằng xà quằng nói là sau này còn muốn mua nhà nữa, nhưng điều khoản mua ở Bắc Kinh có hạn, cho nên muốn tìm đến ông cậu hỗ trợ.
Trương Tuấn Bảo bị beo réo đến mức chóng mắt, mới bắt đầu còn có thể kiên trì một chút.
"Không đúng, việc này để cha mẹ con giúp đỡ không phải tốt hơn sao?"
Trương Giác mở miệng chính là bảy phần giả ba phần thật liếng tha liếng thoắt: "Mua nhà ở Bắc Kinh là phải có tư cách nha, hoặc là có hộ khẩu, hoặc là phải trả tiền an sinh xã hội hoặc thuế cá nhân ở đây trong còng 5 năm liên tục, bọn họ không có cái nào thỏa mãn hết."
Mà ông cậu, lúc trước là thành viên của đội tuyển quốc gia, hiện tại cũng là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, sau khi Trương Giác tìm Tôn Thiên nghe ngóng, thì thấy là ông cậu đúng là có tư cách mua nhà.
Vì vậy Trương Tuấn Bảo bị dao động đến ngu người rồi.
Hắn cảm thấy mình đang làm rất tốt công việc của một huấn luyện viên, hơn nữa hắn thân là con trai một của cha mẹ, sớm muộn gì sân vườn, nhà cửa, vườn cây ăn trái hàng trăm mẫu ở ngoài quê cũng sẽ giao cho hắn kế thừa, mà cho dù hắn là một người đàn ông thiếu nhà thiếu đất thiếu sự nghiệp, thì hắn cũng sẽ không hố đứa cháu mìn.
Mà bản thân hắn lại là người đáng tin cậy để thằng cháu mình dựa vào nhất, nếu như thằng cháu này đi tìm người khác giúp đỡ, sao người đó có thể đáng ti bằng ông cậu này chứ?
Dù sao thì chủ nhân thực sự của căn nhà này vẫn là Trương Giác, Trương Tuấn Bảo tự nhận thức bản thân mình là một công cụ hình người.
Sau đó công cụ hình người ông cậu được đứa cháu ủy thác "Mong cậu và huấn luyện viên Thẩm ở tại căn nhà này, để cho nó có hơi người chút, đừng để nó quạnh quẽ" cùng với "Mong cậu quản lý dùm cửa hàng bên kia luôn, còn bận học tập và huấn luyện quá rồi, không có rảnh mà giải quyết việc cho thuê nhà với thu tiền nhà đâu" .
Mà ngay cả nữ sĩ Trương Thanh Yến sau khi biết chuyện cũng không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ cùng Trương Giác nói thầm: "Tuổi tác cậu của con cũng lớn rồi, từ đó đến nay qua 5 lần xem mắt, mỗi lần đều nói là con gái người ta không có gọi điện thoại tới, một lòng muốn tập trung vào sự nghiệp ."
"Lỡ đâu sau này cậu con cả đời độc thân, con phải hiếu kính cậu một chút, ông cậu coi con như con trai đó."
Đây là lời nói thật, cha mẹ Trương Tuấn Bảo vào mỗi ngày lễ tết là thúc giục hắn tìm đối tượng, kết quả là ông cậu vẫn luôn không tìm được đối tượng mà mình thích, cố tính hồi đợt kiểm tra sức khỏe năm nay có nói là chắc do hắn thức quá khuya, gan có chút bị viêm mãn tính, vì đề phòng căn bệnh bị tăng lên đế trình độ xơ gan, mỗi ngày đều bị cả nhà nhìn chằm chằm vào việc uống thuốc và điều chỉnh giữa công việc và nghỉ ngơi.
Mà sau khi phát hiện ra vấn đề này, ông cậu đã yên lặng lập di chúc, nói rõ sau này nếu như xảy ra chuyện gì, tài sản cá nhân của hắn sẽ để lại cho cha mẹ, mà trong trường hợp cha mẹ rời đi trước hắn, vậy thì để lại cho Trương Giác.
Này không phải là đãi ngộ của một người con trai sao.
Vậy đó, chính là Trương Giác để ông cậu sống gần công viên Olympic, mà bản thân cậu thì sống trong căn hộ hai phòng ngủ một sảnh trong mộ công chúa ở Hải Điến*.
*Ở phía đông bắc của huyện Hải Điến có một ngôi làng nhỏ, tương truyền con gái thứ 10 của vua Càn Long được chôn ở đó, hiện tại ngôi mộ đã bị phá hủy từ lâu và xây những ngồi nhà trên đó.
Dĩ nhiên, bản thân Trương Giác phát đạt, cũng không quên cha mẹ và em trai của mình, chỉ là Trương nữ sĩ và ba ba Hứa Nham đều không muốn một phân tiền từ cậu, thỉnh thoảng còn cho tiền cậu một chút, Nhị Đức thì tuổi còn quá nhỏ, Trương nữ sĩ nghiêm khắc cảnh cáo Trương Giác không được cho em trai quá nhiều tiền tiêu vặt.
Trương gia trợ cấp cơ bản cho con cái là 300 tệ một tháng, lọt vào top 100, thêm một trăm, lọt vào top 50, thêm hai trăm, lọt vào top 30, thêm năm trăm.
Trương Giác cảm thấy mình quá khó khăn mà, rõ ràng cậu chỉ muốn là một người con hiếu thảo, điều gây khó dễ nhất cho cậu chính là Trương nữ sĩ và ba ba Hứa Nham không có dao động tốt như ông cậu gì hết trơn, chuyện duy nhất mà cậu có thể làm cho cha me, chính là gọi điện về nhà nhiều hơn, quan tâm đến sức khỏe của cha mẹ và người lớn nhiều hơn, còn có đúng hạn dẫn bọn họ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đúng hạn (cũng nhờ đó mà ông cậu phát hiện mình bị viêm gan).
Xét thấy trong tay ông cậu còn có những học trò khác, vào cái ngày khai giảng, Trương Giác lựa chọn không cần phụ huynh đi theo, tự mình đến trường học báo danh.
Trước khi ra ngoài, Tần Tuyết Quân - người mới vừa tan ca đêm, ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ bị mùa thơm của trứng gà và dầu mỡ khi chúng thân mật hòa vào nhau làm cho tỉnh lại.
Hắn đi tới phòng khách, nhìn thấy Trương Giác chiên trứng với dầu oliu và muối tiêu ít calo, rau trên ban công chỉ còn có một nhúm, còn lại đều đang chìm chìm nổi nổi trong nước sôi, sau đó Trương Giác lấy ra ba trái bơ, làm nóng một miếng bánh mì lúa mạch.
Đây chính là bữa sáng của cậu, thanh đạm vô vị.
Nhìn thấy Tần Tuyết Quân đi tới, Trương Giác vớt đồ ăn ra, thuận miệng hỏi: "Tuyết Quân, dậy rồi à? Ăn mì không ? Em xuống làm gì cho anh ăn nha?"
Tần Tuyết Quân ngậm bàn chải đánh răng hàm hồ trả lời: "Ăn."
Trương Giác ném một nắm mì vào trong nồi nước còn đang sôi.
"Vậy để em làm cho anh món mì trộn, thêm tí dưa chuột vào, tỏi băm, thịt bò tiêu đen mà hồi hôm qua ăn không hết được không? Đúng rồi, anh thay nước cho Saori cái đi."
Bác sĩ Tần rời khỏi nhà vệ sinh, mãi cho đến khi thay nước cho con gái mới tỉnh táo lại được, hắn ý thức được một việc -- thằng nhóc này ngày hôm qua không phải gọi mình là Tần ca, Peja hay là mẹ đứa nhỏ sao, sao bây giờ trực tiếp gọi tên rồi?
Mình với em ấy thân thiết tới mức gọi như vậy rồi sao?
Mà hình như là vậy rồi, lúc thường mình cũng gọi em ấy là Tiểu Ngọc.
Từ khi chung sống với nhau, giữa hai người cùng từng xảy ra xích mích, Tần Tuyết Quân thỉnh thoảng sẽ gọi cậu là Đại Béo khi hắn không vui, sau đó hai người quánh nhau một trận, quánh tới quánh lui rồi lại vui vẻ đi ă lẩu.
Vậy thôi, cứ để em ấy muốn gọi gì thì gọi đi.
Mặc dù là vận động viên còn đang hoạt động, Trương Giác chỉ có thể ăn cơm dinh dưỡng, nhưng tay nghề nấu cơm của cậu cũng khá tốt, nhớ năm đó sau khi được lão bác sĩ Tần chưa khỏi chân, cậu còn tự mình làm đồ chiên đưa tới làm quà tặng mà.
Sau đó đại khái là bởi vì khi con nhỏ có nhiều thời gian, cậu đều quyết định tự mình nấu mì để làm bữa tối cho bản thân và Hứa Đức Lạp, cho nên trình độ nấu mì của cậu thực sự rất giỏi.
Trong cái tô to bằng đầu người có nửa cân mì, Tần Tuyết Quân thậm chí một chút cũng không dừng lại, toàn bộ tô mì tiến vào trong bụng, mặc dù sau khi ăn xong sẽ bị khó tiêu, nhưng mà ăn như vậy thực sự rất tuyệt cú mèo.
Trương Giác thu thập cặp sách.
"Tần ca, thả chén dĩa vô máy rửa chén đi, từ sáng tới trưa thì đi học, xế chiều đi huấn luyện, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm."
Tần Tuyết Quân bưng tô, chớp chớp đôi mắt xám: "Em đi định bằng thứ gì? Tàu điện ngầm? Xe buýt?"
Trương Giác: "Đi xe buýt, đường từ đây đến Wudaokou, rồi từ đây đến Shougang em đều rất quen thuộc."
Cậu phàn nàn: "Chỉ là không biết làm thế nào để đi từ Wudaokou đến Shougang thôi."
Mặc dù ông cậu có nói là sẽ đến đón cậu, nhưng Trương Giác đã 17 tuổi rồi, thật sự không không muốn trở thành một đứa nhỏ được người lớn đưa đón.
Tần Tuyết Quân: "Để anh đến đón em?"
Trương Giác lộ vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sao?"
Tần Tuyết Quân: "Ừm, dù sao thì hôm nay cũng là một ngày nghỉ hiếm hoi."
Trương Giác vui cười hớn hở : "Nhưng mà hình như xe bán tải không thể tùy tiện chạy trong đường vành đai 3, vậy anh dùng xe của em đi."
Mặc dù chưa đến tuổi thi bằng lai, nhưng Trương Giác đã sớm mua xe luôn rồi, thậm chí còn nhờ ông cậu làm biển số giúp.
Vì vậy, Trương Giác, người đã thu hút sự chú ý của người hâm mộ trượt băng và bị một fan hâm mộ cũng trúng tuyển vào nông đại chụp lén khi đăng ký ở trường, sau khi hoàn thành buổi học của mình, cậu đứng ở cổng trường đại học với những cuốn sách chuyên ngành và một túi đất dinh dưỡng mà không biết từ chỗ nào, đứng khoảng chừng 5 phút, thì có một chiếc xe ô tô màu đó, ở đầu chiếc xe Chery QQ6 này là hình chú heo siêu điệp viên chạy đến cổng trường.
Một thanh niên cao 1 mét 96 xuống giúp Trương Giác lấy sách, Trương Giác đem bịch đất vác lên vai, nện bước khi tức nông dân dày đặc, bỏ bịch đất vào cốp sau, rồi bò lên ghế phụ.
Lúc bò lên xe, cậu nói thầm với Tần Tuyết Quân.
"Chẳng phải nhà mình có hai cái ban công sao, một cái ở bếp một cái ở phòng khách, chỉ trồng rau trên cái ban công nhỏ chỗ bếp kia thì quá lãng phí, vậy thì chúng ta hãy tận dụng hết không gian đất, em có lấy đất dinh dưỡng để chúng ta trồng rau, trong phòng thì thử trồng rau muống thủy canh, nếu anh không để ý, ngày mai em lại vác thêm một cái chuồng gà về nữa..."
Việc ăn uống đối với vận động viên thật không dễ dàng mà, muốn ăn thực phẩm an toàn chỉ có thể ăn ở nhà, Trương Giác suy nghĩ rằng nếu như mình đã trở thành một thành viên của trường ăn uống rồi, thì cũng phải nỗ lực cho bàn ăn của mình chứ.
Tần Tuyết Quân: "Ách, anh không ngại, chỉ cần em không sợ bốc mùi là được."
Mà nếu như thế này, khi mà cậu nhóc này ra ngoài thi đấu, Saori, gà và rau, đại khái đều là do tay hắn chăm sóc đúng không.
Bác sĩ Tần phát hiện không ngờ mình lại không phàn nàn gì cả.
Dù sao thì sau khi cha mẹ ly hôn, hắn đã mất cuộc sống náo nhiệt này từ lâu rồi.