Các vận động viên nước ngoài có hai sự lựa chọn khi tham gia Thế vận hội mùa đông.
Một, chơi thật là high.
Hai, không dao động, chuẩn bị thi đấu thật tốt.
Đương nhiên, cũng có không ít người lấy giá trị trung gian ở giữa hai điều này, mà muốn tránh né cũng không khó, nếu như không muốn tăng động, không ai có thể cưỡng bách bạn tăng động được.
Mà các quốc gia Đông Á như Thôn Thỏ, Nhật Bản thì tương đối bảo thủ, đặc biệt là Thôn Thỏ, vì được quản lý rất nghiêm, cho nên mọi người đều bé ngoan bất kể là quan tâm hay không quan tâm.
Trương Giác tiến vào tòa nhà ký túc xá của đoàn đại biểu Trung Quốc ở làng Thế vận hội mùa đông Sochi, mở ba lô ra, đổ xuống giường, một đống tài liệu ôn tập ào ào rơi xuống.
Kim Tử Tuyên ở cùng phòng với cậu giật giật khóe miệng: "Cậu... Ra ngoài còn mang nhiều bài tập như thế sao?"
Trương Giác ưỡn bụng chứ không ưỡn ngực, mặt lộ vẻ kiêu ngạo: "Tớ chưa bao giờ quên đi thân phận của mình đang là một học sinh cuối cấp."
Bạn cho rằng việc đếm ngược đến khi Olympic đã khiến người ta gấp gáp rồi sao? Như vậy với cái buff này, trên người Trương Giác bị tới hai cái đè lên, màn đếm ngược của lớp 12 mang đến cho cậu sự khẩn trương không thua kém gì Olympic!
Vì vậy khi nhóm phóng viên tiến vào làng Olympic quay chụp, khi các ký giả đứng trước màn ảnh cười nói "Các vận động viên dắt tay nhau đi dạo Sochi" thì Trương Giác đang nhốt mình trong phòng làm bài tập, khi Kim Tử Tuyên đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay một cái, lưu lại một bóng lưng hăng hái học tập cho tổ quay phim.
Ngay cả mặt cũng không lộ.
Khi các vận động động viên nước ngoài đến làng Olympic, ở trước cửa treo lên một chiếc cà vạt để biểu thị rằng có người đang làm việc trong phòng, còn Trương Giác thì vẫn cứ bấu gan ra làm bài tập.
Nhóm nhà lãnh đạo ban đấu rất đề phòng Trương Giác, dù sao thì cậu cũng đẹp nhất, lỡ đâu cậu muốn high, những người sẵn sàng nhận lời mời e rằng không ít, ai ngờ đâu uy lực của lớp 12 lớn như vậy, trực tiếp biến Trương Giác thành đứa nhỏ trong đoàn đại biểu khiến người ta yên tâm nhất.
Một người khác cũng khiến người ta yên lòng là Liễu Diệp Minh, hắn cũng là lớp 12, tuy là một vận động viên dự bị dường như không chịu áp lực thi đấu gì, hoàn toàn có thể ra ngoài đi chơi nhiều hơn, nhưng sự siêng năng chịu khó làm bài tập của hắn không thua kém gì Trương Giác.
Các nhà lãnh đạo đã cảm thấy bản thân mình đã mở mang hiểu biết.
Chưa từng thấy ai đi tham gia Thế vận hội mà vẫn không quên làm bài tập về nhà.
Mãi cho đến khi rút thăm, Trương Giác cuối cùng cũng nhớ tới mình là đội trưởng đội thi đấu đồng đội, lập tức khép bài tập lại, chuẩn bị đi rửa tay để đi bốc thăm thì bị các đồng đội ngăn lại.
Hoàng Oanh cười hì hì nói: "Thi đấu cá nhân mà như thế là do hết cách rồi, nhưng thi đấu đồng đội thì chúng ta làm cách này đi."
Hoàng Oanh, Quan Lâm cùng với hai người trượt đôi khác, còn có Mễ Viên Viên, khiêu vũ trên băng Mai Xuân Quả, Hoa Thái Sư, đơn nam Đổng Tiểu Long, Kim Tử Tuyên thương lượng một chút, nội dung đầu tiên trong thi đấu đồng đội là chương trình đơn nam, người đi rút thăm cũng phải thuộc diện này.
Trương Giác bị bài trừ, chỉ còn lại ba người, đầu tiên bọn họ chơi tay trắng tay đen, sau đó chơi oẳn tù tì quyết định trận chiến, Kim Tử Tuyên thắng lợi.
Người anh em này tuy rằng trạng thái tâm lý không ổn định lắm, nhưng vận may vẫn còn được, những lúc bình thường đi thi đấu rút thăm thì đều lấy được số tốt, mọi người đều rất yên tâm về hắn.
Không có nhiều người trong hội trường rút thăm, dù sao trên toàn thế giới, có tư cách tham gia thi đấu đồng đội chỉ có mười quốc gia có số điểm gộp lại của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật của mùa giải trước.
Trương Giác là người chuyên cần tham gia tất cả các giải đấu ngoại trừ Bốn châu lục, phàm là xuất chiến là nhất định lấy được huy chương, cùng với tổ đội trượt băng đôi Hoàng Oanh Quan Lâm, cậu đã có công lao rất to lớn trong việc giành lấy suất tham dự cho thi đấu đồng đội của Trung Quốc.
Cậu tùy ý mặc chiếc áo bông đó của đoàn đại biểu, đi trên đường cực kỳ dễ thấy, thỉnh thoảng lại có người đổ dồn ánh mắt vào người cậu, khuôn mặt của Trương đẹp trai kia khiến không ít người lộ ra biểu tình "Chậc chậc chậc".
Vasily bị chấn thương, không tham gia thi đấu đồng đội cũng không đến hiện trường rút thăm, Ilya đứng dậy đi tới trước mặt cậu, dùng một loại thần sắc vi diệu gọi: "Cá sấu nhỏ?"
Trương Giác: "Ừm, là tớ."
Cậu trực tiếp ôm lấy eo của cậu thiếu niên này hướng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người đặt Ilya xuống, giơ nắm đấm ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
"Thật vui khi gặp mặt cậu tại Thế vận hội."
Ilya không tức giận một chút nào, trái lại cũng cười rộ lên, cụng một quyền với Trương Giác: "Tớ cũng vậy, thật vui khi thấy cậu trở lại."
Hắn do dự một lúc, vừa đi vừa hỏi Trương Giác: "Khoảng thời gian này, có ai rủ cậu ra ngoài chơi không?"
Trương Giác sau vài giây đã hiểu: "Không có."
Ilya hắng giọng một cái, nhắc nhở: "Nhưng mà sau này có ai rủ cậu, cậu cũng không được đi theo đâu đó, biết chưa?"
Trương Giác: "Tớ còn vị thành niên, sẽ không có người rủ tớ đi đâu?"
"Định nghĩ về vị thành niên của các quốc gia không giống nhau, như Nga nè, con trai 14 tuổi là có thể kết hôn rồi, có không ít người không hơn kém cậu bao nhiêu tuổi, bọn họ rủ cậu đi cũng không có gánh nặng gì trong lòng, nhưng nếu cậu muốn tập trung vào việc thi đấu, tốt nhất là không cần chơi đâu."
Ilya quăng một ánh mắt dao găm về phía Vadim: "Có người ngay từ đầu đã biết mình sẽ không lấy được huy chương, cho nên chưa vào làng Olympic đã rủ rê nhau rồi."
Vadim ngáp một cái, nhìn Trương Giác, ánh mắt lộ ra một tia kinh diễm, sau đó hắn nhìn Ilya bằng một thần sắc khiêu khích.
Hắn cố ý dùng tiếng Anh mà Trương Giác nghe hiểu được: "Thoạt nhìn cậu có vẻ rất yêu thích cậu ta nha, nếu như muốn tránh huấn luyện viên để chơi đùa một trận, tôi có thể cung cấp chỗ làm cho, dù sao thì Thế vận hội chính là một nơi thiết lập tình duyên ngắn ngủi mà."
Ilya ngoắc ngoắc khóe miệng, trong mắt như ngậm lấy váng băng: "Không cần, tôi không có hứng thú với đồng tính."
Bởi vì tôn giáo và các yếu tố khác, Nga là quốc gia đã công khai tuyên bố rằng đồng tính là tà giáo, đối với một người Nga hỏi rằng cậu có phải là đồng tính luyến ái không thì chẳng khác gì muốn ăn đòn.
Trương Giác nghiêng nghiêng đầu không hiểu, có cảm giác vi diệu rằng mình trở thành lý do để Vadim công kích Ilya.
Bọn họ đến chỗ ngồi, vị trí của đội Nga và đội Trung Quốc gần nhau, lúc này Trương Giác đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Vadim.
Cậu cao hơn đối phương gần 10 cm, hơn nữa trong nửa mùa giải đầu năm nay vẫn luôn tăng cơ, với động tác của cậu rất dễ tạo cho Vadim có cảm giác ngột ngạt.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng trên người cậu thiếu niên này có khí chất nam tính mạnh mẽ, trong ánh mắt người Âu Mỹ, khuôn mặt cực kỳ non nớt cười như không cười này, rất là có tính công kích.
Vadim bị đè vai ngồi xuống, nhìn thấy thiếu niên Trung Quốc này cúi người.
"Có những chuyện cười nhưng lại không buồn cười, đây đúng là một trò đùa dở tệ, anh đúng là một chàng trai hư hỏng."
Sau đó Trương Giác giống như không có gì tìm đến chỗ ngồi của mình, Ilya trợn mắt ngoác mồm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, mà Vadim thì lại lâm vào một trạng thái quỷ dị không nói nên lời.
Kim Tử Tuyên cũng trợn mắt ngoác mồm, hắn luôn cảm thấy Trương Giác không khiêu khích gây chuyện, càng không có ý tự trêu ghẹo người ta, nhưng giống như cậu đã làm hai việc cùng một lúc.
Vị trí của đội Nhật Bản cũng nằm ở hàng ghế này, Hayato Terakami vẫn nhìn hai người bọn họ, lúc này ôn hòa nói: "Để bảo đảm Nhật Bản có thể vững vàng tiến vào chung kết, tớ sẽ tham gia bài thi ngắn, các cậu thì sao?"
Trương Giác thẳng thắn trả lời: "Tớ cũng vậy."
Ilya thở dài: "Tớ cũng như thế."
Tam bá chủ đời mới đơn nam, Trương Giác, Ilya, Hayato Terakami.
Bọn họ đều là những người sau năm 95, đều là dáng dấp cao gầy đẹp trai, khi tụ lại một chỗ nói chuyện, luôn có những người phóng tầm mắt dừng trên người bọn họ.
Việc cử tuyển thủ mạnh nhất nước tham gia bài thi ngắn là sự thống nhất chung của tất cả các nước tham gia cuộc thi, mặc dù không phải quốc gia nào cũng mạnh trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật, nhưng giấc mơ lọt vào trận chung kết thì ai cũng có.
Ban đầu Vasily sẽ tham gia bài thi ngắn của thi đấu đồng đội, còn Ilya sẽ tham gia trượt tự do, hai người bọn họ gộp lại, ít nhất bên nội dung đơn nam không cần lo lắng, nhưng khi Vasily rời đi, để bảo đảm đội trượt băng nghệ thuật Nga có thể giành huy chương vàng đồng đội trên sân nhà, nói không chừng hắn phải tham dự luôn hai trận chiến đồng đội.
Khi nói lời này, hắn hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của Vadim bên cạnh, rõ ràng chính là hắn không lọt mắt thực lực của đối phương.
Vadim vẫn còn trầm mặc một cách quỷ dị.
Hayato Terakami tốt hơn một chút, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng của đoàn đại biểu Nhật Bản đều yếu, hắn và Keiko dứt khoát bỏ qua phần đi đấu đồng đội, chỉ tính toàn tham dự bài thi ngắn, sau đó dồn hết sức mình vào thi đấu cá nhân.
Trương Giác: "Tớ cũng chỉ tham gia bài thi ngắn, còn trượt tự do là Kim lo liệu."
Cậu chính là có đồng đội.
Hayato Terakami nhìn Kim Tử Tuyên đang rút thăm trên sân khấu, đáp một tiếng: "Trình độ của cậu ấy tốt lắm, xem ra trong Thế vận hội này, người có vận may tốt nhất ngược lại là cậu."
Sau khi sờ soạng lấy được một vị trí ra trận tốt, Kim Tử Tuyên đúng lúc này trở về, nghe thấy Trương Giác nói với Hayato Terakami và Ilya: "Có lẽ bởi vì thầy bói đã nói qua, tớ là người có số mệnh mang về huy chương vàng Olympic đó, vậy điều gì sẽ xảy ra nếu như sự may mắn tập trung vào lúc này đây? Các cậu xem nè, lần này thứ tự ra trận của tớ rất tốt nha."
Kim Tử Tuyên: Không phải là nhờ không cho cậu rút sao?
Ngày 6 tháng 2, 20 giờ 10 phút theo giờ Sochi, trong cung điện trượt băng ngồi đầy ắp người.
Sàn nhà của phòng khởi động có màu xám, Trương Giác đặt trên đó một tấm tham yoga màu xanh lam, quỳ trên đó thực hiện động tác kéo căng của mèo.
Tiếng người nói chuyện sôi sục không ngừng truyền tới đây, những tuyển thủ lần đầu tiên tham gia Thế vận hội đều rất dễ bị cảnh tượng hoàn tráng bên trong trung tâm làm cho thấp thỏm, dẫn đến việc mất đi trạng thái tâm lý bình tĩnh vững vàng.
Trương Giác ngoài ý muốn nhưng lại hợp lý, tiếp tục đặt trái tim lớn có tính đặc biệt của mình trong suốt Thế vận hội, lúc khởi động thì việc mình mình làm, hoàn toàn không chú ý đến âm thanh ở bên ngoài, khả năng chống quấy nhiễu của cậu còn mạnh hơn nữa.
Huấn luyện viên Lộc ngồi trên quả bóng yoga, hai mắt nhắm hờ, Trương Tuấn Bảo đang đứng, mà Thẩm Lưu thì đứng cạnh Trương Giác, trong lúc cần thiết thì hỗ trợ kéo căng người cho cậu.
Có tổng cộng mười người tham gia trong bài thi ngắn đơn nam của thi đấu đồng đội, chia thành hai nhóm, vị trí ra trận của Trương Giác là người thứ hai ở nhóm thứ hai.
Các tuyển thủ và thứ tự ra trận của họ là: McQueen (Ý), Trương Giác (Trung Quốc), Alex (Pháp), Hayato Terakami (Nhật Bản), Ilya (Nga).
"Ngoại trừ McQueen, những người khác đều là tiểu tướng."
"Đúng vậy, thế hệ tân sinh đơn nam có chất lượng rất cao, vốn dĩ còn cho rằng bọn họ đến chu kỳ Pyeongchang mới có thể phát sáng, không ngờ đã quật khởi ở Sochi rồi."
Khi Trương Giác tiến vào hội trường thi đấu, bên trong đã là tiếng người huyên náo, có một hàng ghế bên sân, là khu vực nghỉ ngơi của các tuyển thủ đến từ mười quốc gia thi đấu đồng đội, khi đồng đội mình tranh tài, bọn họ sẽ ở chỗ đó cổ vũ.
Chỗ ngồi của đội Trung Quốc vừa vặn hướng ra lối vào sân băng, khi Trương Giác đang ở khu vực chờ lên sân khấu bắt đầu sáu phút luyện tập, các đồng đội đã ra sức vẫy vẫy tay với cậu, Hoàng Oanh còn cố ý đội mũ của hiệp sĩ lợn, tay thì cầm chiếc quạt hình cá sấu nhỏ xách cây lau nhà.
Khu Kazakhstan cách đó không xa, ứng cử viên cho việc giành huy chương tại Thế vận hội mùa đông Sochi, Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong, cùng với đơn nam Harhasha, đơn nữ Emina cũng vẫy vẫy tay chào họ.
"Này, cá sấu nhỏ, bên này!"
Quan Lâm cầm lá cơ đỏ trong tay, thấy Trương Giác nhìn bọn họ cười, la lớn: "Trương Giác, cậu là người đầu tiên thi đấu trong đội chúng ta đó, khởi đầu tốt nhé!"
Trương Giác nhíu mày, tay phải hành động, dựng thẳng ngón trỏ lên.
Lúc này cũng là 0:10 theo giờ trong nước, cuộc sống của những con cú đêm bắt đầu, những người đi ngủ sớm cũng có thể duy trì sự tỉnh táo bằng cách uống một tách trà.
Có người trước đó không xem trượt băng nghệ thuật, nhưng trong lúc thức khuya cũng muốn theo dõi Thế vận hội mùa đông bật tivi lên, chỉnh đến đài CCTV-5, đúng lúc nhìn thấy Trương Giác đang nói với các đồng đội: "Tớ sẽ lấy được vị thứ nhất bài thi ngắn."
Cậu thiếu niên phong thái hiên ngang, tuấn mỹ phi phàm, trong mắt ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ, dù cho lời nói có ngông cuồng, nhưng khiến người ta theo bản năng cảm thấy cậu có thể làm được.
Một số khán giả không kìm lòng được : "Ui chao, anh chàng đẹp trai này là ai thế? Thật là xấc láo."
Thẩm Lưu tiến đến bên tai Trương Tuấn Bảo, nhỏ giọng hỏi: "Có phải nó đang chuẩn bị cho màn thi khó nhất không?"
"Ừm, dù sao thì chỉ tiêu cấp trên dành cho nó là bảo đảm năm vị trí đầu trong bục lĩnh thưởng, phần của thằng nhóc này là khó nhất, lỡ đâu kiếm lời được, đập tan được điểm cơ sở ở đó, đảm bảo được năm vị trí đầu là không thành vấn đề, trước khi thi đấu đồng đội nó đã thử trước, lão gia tử cũng cho phép nó làm điều đó."
Lão gia tử trong miệng Trương Tuấn Bảo chính là huấn luyện viên Lộc.
Thẩm Lưu nheo mắt lại: "Trương Giác chỉ là tập luyện tốt buổi biểu diễn, nhưng cái bộ trình diễn đó quá khó, độ hoàn thành của nó còn chưa đủ, nếu có thể thành công, đạt được kỷ lục thế giới cũng không thành vấn đề, nó đây là muốn đánh cược mà."
Có vẻ như mục tiêu của cậu học trò đắc ý của hắn, so với chỉ tiêu của cấp trên còn cao hơn.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Trương Giác có nâng Ilya lên không?
Có nâng chứ, rất vui vẻ, cuối cùng cũng lấy được vị trí của mình rồi.
Ilya có tức giận không?
Hắn không có, còn cảm thấy cá sấu nhỏ giống như hồi còn bé rất thân mật và đáng yêu, tình bạn của họ so với vàng còn bền chặt hơn.
Lý do con gấu cộc lốc và con cá sấu có thể làm bạn với nhau -- nhất định tính khí con gấu phải thật tốt.