Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 1: Hồi tưởng



Trước khi lên sân khấu, Trương Giác nghe đội trưởng và các đồng đội nói chuyện.

"Mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này...... Chúng ta không phải là tội phạm chiến tranh."

Bọn họ đều là thực tập sinh thần tượng của《 giấc mộng thiếu niên 307》, họ đã trải qua ít nhất hai năm huấn luyện trong công ty trước khi tham gia cuộc thi, thực lực của tuyển thủ xem như không tồi, vốn dĩ rất có hy vọng xuất đạo thành công nhưng không chịu nổi Vân Tư - con trai của ông chủ cũng tham gia tuyển tú.

Phải nói rằng Vân Tư cũng là một nhân vật truyền kỳ trong giới tuyển tú, tham gia tuyển tú được một nửa thì nói chuyện yêu đương với người cố vấn, cũng có những cử chỉ ái muội với những tuyển thủ nam khác, các loại xào cp tung bay, hơn nữa dưới sự nỗ lực của đoàn đội marketing, tuyển tú còn chưa kết thúc đã thu hoạch được không ít rau hẹ thông qua xào cp, kiếm tiền từ fans đã trở nên phổ biến trong ngành.

Thủ đoạn xào cp này được đoàn đội sau lưng Vân Tư xào đến cực điểm.

Người đi đến nơi cao, nước chảy về chỗ thấp, vốn dĩ đã đáp ứng đến đội của bọn họ để hát và nhảy, rap tiểu thiên vương, vũ công đã sôi nổi đổi ý gia nhập đội của Vân Tư, thực lực đội bọn họ đã bị tổn hại rất nhiều, trong lúc nhất thời tìm vài thành viên đến hỗ trợ tạm thời thì nhân khí không cao, hơn nữa thời gian luyện tập không đủ, tiết mục biểu diễn lần này chỉ sợ không được tốt.

Sa Thành an ủi đội trưởng: "Anh Lý, không sao hết, sau khi qua vòng, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt để đối mặt với những chuyện ỉ ôi này,"

Thật ra đáng tiếc nhất chính là Trương Giác.

Hắn không dấu vết liếc nhìn người thanh niên đang dựa vào tường, rũ mắt lãnh đạm, trong lòng hiện lên một tia tiếc nuối.

Trương Giác vốn là một tuyển thủ dự thi có triển vọng nhất, ngũ quan cậu tuấn tú, cùng với đôi mắt phượng lạnh lùng và một khí chất lãnh đạm, có thể nói là người đảm đương giá trị nhan sắc của giải đấu lần này.

Không chỉ như thế, thanh niên này là tuyển thủ dự thi duy nhất gây bất ngờ khi hát rock and roll, có thể tập hát đến trình độ đau phổi, ngày hôm qua là lần đầu tiên cậu tham gia luyện tập với đoàn đội, sau đó lại một mình luyện tập vũ đạo suốt 8 tiếng đồng hồ, nỗ lực đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

Đáng tiếc, nỗ lực đến đâu cũng không thể tốt hơn marketing, nhìn trước mắt mà xem, đội của Vân Tư kia đã chiếm hết toàn bộ các danh ngạch xuất đạo, fans Trương Giác cũng không chịu thua kém, cố gắng đưa người đến gần vị trí xuất đạo, nhưng cố tình Trương Giác lại kém người xuất đạo cuối cùng mấy chục phiếu, do đâu thì người trong cuộc đều hiểu điều đó.

Ai bảo Trương Giác không xào cp, không chỉ cự tuyệt lời mời mượn sức của Vân Tư, còn động tay động chân với thiếu gia của công ty giải trí Thiên Đằng, trực tiếp đánh người ta một trận?

Mặc dù không có tin tức tiêu cực, nhưng chờ sau khi cuộc tuyển tú này kết thúc, Trương Giác phải bị đóng băng.

Lúc này phần biểu diễn của Vân Tư đã kết thúc, bọn họ bắt đầu lên sân khấu, Trương Giác cúi đầu đứng trên bục nâng, cùng với tầm mắt bay lên, các thanh niên trẻ tuổi đẹp trai lặng lẽ đứng trên sân khấu quay lưng về phía khán giả.

Khoảnh khắc ánh đèn thay đổi, tiếng nhạc vang lên, Trương Giác xoay người, ánh mắt sắc bén, miệng phát ra những âm thanh trầm bổng, giọng hát hoa lệ của kim loại khiến người nghe nổi da gà.

Sự lựa chọn của bọn họ là một ca khúc dance kịch liệt, nhưng sau khi trải qua sự cải biên của đội trưởng, yêu cầu của ca sĩ chính đã trở nên rất cao, mà màn trình diễn tốt đã tạo thành một hiệu quả kinh diễm.

Ai ya, người này hẳn là đã không ngủ 20 tiếng đồng hồ rồi, không ngờ rằng có thể bùng nổ như thế!

Các đồng đội cũng sôi nổi phấn chấn lên, từng người từng người dốc hết toàn lực, vì khán giả mà bắt đầu một màn trình diễn tuyệt vời.

Trương Giác lúc này rất mệt, nhưng cậu cũng rất hưởng thụ.

Ánh đèn sáng ngời quá mức chiếu vào khiến người cậu sáng lên, vô số tiếng người hoan hô truyền vào tai cậu, khiến cho cảm xúc của cậu không ngừng dâng trào.

Kể từ khi mất đi gia đình, cậu thường xuyên hãm vào cái cảm xúc cô độc không thể thoát ra, cuối cùng cậu chỉ có thể đem toàn bộ những mặt trái cảm xúc đó phát tiết vào trong buổi biểu diễn.

Cậu thích hát, thích nhảy, cũng thích thấy các fans nhìn cậu, tốt nhất là chỉ nhìn cậu, như vậy cậu mới có thể cảm thấy mình không còn đơn độc.

Đáng tiếc, một hành trình vui sướng như vậy sẽ sớm kết thúc, cho nên cậu càng muốn nỗ lực đốt cháy chính mình, để cho kết cục này không còn gì để tiếc nuối!

Một màn solo guitar điện vừa mới bắt đầu, đây là giai đoạn cả đội cùng nhau nhảy.

Người thanh niên tuy rằng lúc này không đứng trước nhất của đội, nhưng cường độ vũ đạo, lực biểu hiện của tứ chi khi múa may, biểu tình vô cùng công kích, những giọt mồ hôi trong suốt bay lượn khiến mọi người không thể kiềm chế được mà đổ dồn ánh mắt nhìn vào cậu.

Tại thời khắc này, cậu chính là vua của sân khấu!

Khi kết thúc màn biểu diễn, Trương Giác đứng ở phía đầu đội ngũ, trong lòng tràn đầy tâm tư, cậu cầm micro, nỗ lực nở một nụ cười.

"Mọi người, có thể gặp gỡ các bạn tại sân khấu này đối với tôi mà nói là một việc vô cùng vô cùng vui sướng, giọng nói của các bạn, sự ủng hộ của các bạn đối với tôi mà nói chính là món quà quý giá nhất."

Sau đó cậu đặt micro xuống, trực tiếp đặt đôi tay bên miệng, ngẩng đầu, hét lên bằng tất cả sức lực của chính bản thân mình.

"Cảm ơn tất cả các bạn --"

Tiếng thét chói tai vang lên, rất nhiều cô gái phấn kích giơ cao tấm bảng có tên Trương Giác, khóc lóc đáp lại cậu.

"Cũng rất cảm ơn anh, anh Giác."

"Anh Giác là tuyệt vời nhất!"

"Anh Giác ơi em vĩnh viễn yêu anh!"

Trương Giác hít một hơi thật sâu, khom lưng cúi đầu chào khán giả.

Có lẽ sau ngày hôm nay, tấm màn đen sẽ chia cách hai bên bọn họ, nhưng vào giờ này khắc này, cậu vô cùng cảm kích vì có thể gặp được những con người đáng yêu này. Trong hậu trường, nhân viên công tác nhìn số liệu các phiếu mà biến sắc.

Hắn quay đầu nôn nóng hô to: "Ông chủ, số liệu của Trương Giác không thể trấn áp được rồi!"

Người chế tác vội vàng đi tới, đôi mắt nhìn vào màn hình nheo lại, cuối cùng thở dài một hơi.

Vốn dĩ số phiếu thực tế của Trương Giác nằm trong top 3, cao hơn nhiều so với số phiếu ngầm, bây giờ lại càng xông thẳng lên vị trí top 1, mọi thứ từ bề ngoài đến thực lực của cậu đều đứng đầu, tiềm năng rất lớn, nếu thực sự giữ nó bằng trái tim của mình, xông pha vào đỉnh lưu cũng không phải là giấc mơ.

Một phái thực lực đỉnh lưu đại biểu lợi ích kinh người, lại tình nguyện gặp rắc rối vì tiền?

"Áp không được thì khỏi cần áp nữa."

Trên sân khấu, khi vừa đứng dậy, trước mắt Trương Giác đột nhiên tối sầm, thân thể chậm rãi ngã về phí trước, trước khi mất đi ý thức, cậu nghe thấy tiếng la hét tràn ngập lo lắng của các đồng đội.

"Trương Giác!"

Năm 2022, Trương Giác 24 tuổi đột ngột qua đời trên sân khấu yêu thích của chính mình, giống như một viên sao băng rơi xuống trước ánh bình mình.

......

"Ngày mai lúc đưa Tiểu Ngọc đi học, dẫn con tới quán sủi cảo mới mở đi, con nó thích ăn."

"Được."

"Nhớ bỏ thêm một quả trứng, tập nhảy rất tốn sức, phải bồi bổ nhiều hơn."

Thanh âm nói chuyện nho nhỏ làm cho Trương Giác mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại, một đôi nam nữ ngồi bên mép giường nhỏ giọng nói chuyện về việc liên quan tới cậu.

Bọn họ đều là người rất đẹp, người nam thì cao lớn đẹp trai, người nữ thì dịu dàng duyên dáng.

Một khắc hồi tưởng lại những ký ức này, tâm trí Trương Giác trở nên rõ ràng hơn, nhận ra đây chính là người nhà của cậu, cha dượng Hứa Nham, mẹ đẻ Trương Thanh Yến.

Cùng với những lời thì thầm của bố mẹ, Trương Giác lại yên tâm đi vào giấc ngủ.

Cậu cảm thấy bản thân mình đã có một giấc mơ thật đẹp.

Cho đến ngày hôm sau, chăn bị xốc lên, Trương Giác bị mẹ mình xách lỗ tai, bước vào nhà tắm với vẻ mặt ngơ ngác, nhìn trong gương là một đứa trẻ tầm 12 tuổi, vẻ mặt cuối cùng lộ ra nét kinh hãi.

Chiều cao chưa đến một mét sáu, giọng nói trẻ con mềm mại như chưa bị vỡ giọng, thậm chí là mái tóc đen chưa bao giờ được nhuộm qua, tất cả đại biểu cho một sự thật.

Ngoài cửa, mẹ đang chuẩn bị sắp xếp cặp sách cho Hứa Đức Lạp đi học, đúng rồi, Hứa Đức Lạp là em trai Trương Giác.

Trương Thanh Yến và Hứa Nham là vợ chồng nửa đường, cô mang theo Trương Giác rời đi sau khi ly hôn với ông chồng bạo lực gia đình thì mới quen biết Hứa Nham, xuất thân Hứa Nham rất tốt, nhưng lại vì cưới Trương Thanh Yến - một người phụ nữ đã ly hôn và còn sinh một đứa con, anh không ngần ngại quyết liệt với người trong nhà, mang theo cô trở về quê nhà ở Đông Bắc.

Trong ký ức của Trương Giác, bọn họ đầu tiên là làm công, sau đó vay tiền mở một quán cơm nhỏ, khi cuộc sống hàng ngày không ngừng phát triển, cậu có một đứa em trai nhỏ hơn mình ba tuổi, bởi vì mẹ yêu thích thần thoại Hy Lạp nên đặt tên là Hứa Đức Lạp.

Cha dượng là người tốt, cho dù sau khi cùng với mẹ cậu sinh ra một đứa em trai thì ông cũng rất là yêu thương Trương Giác, hắn đã hao hết tâm tư cố gắng đưa Trương Giác vào học trong trường tiểu học tốt nhất thành phố, sau khi phát hiện Trương Giác có thiên phú nghệ thuật, hắn đã cho cậu đi học thanh nhạc và ba lê.

Một ngày cuối tuần nào đó, đôi vợ chồng này đi đón Hứa Đức Lạp từ nhỏ đã học violin, sau đó lại đến phòng học ba lê đón Trương Giác, hôm đó họ dự định cùng nhau đến sân trượt băng mới khai trương tại trung tâm thương mại thành phố, nhưng một vụ tai nạn xe cộ bất thình lình xảy ra khiến họ mất đi sự sống, từ đây để lại Trương Giác sống cô đơn một mình.

Trương Giác ra khỏi phòng, nhìn cha mẹ đang bận rộn trong nhà bếp, còn có Hứa Đức Lạp đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh ăn bánh bao, rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần.

Hứa Đức Lạp 9 tuổi nhìn thấy Trương Giác, đôi mắt phượng thon dài như cũ sáng lên, bé vẫy vẫy tay với Trương Giác.

"Anh Giác, tới ăn xíu mại nè, xíu mại quán này có vị mới đó."

Trương Giác chậm rãi ngồi xuống cạnh bé, nhấp một ngụm sữa đậu nành, Hứa Đức Lạp lại kêu cậu: "Anh, lưng em ngứa quá à, anh gãi gãi giúp em với."

Trương Giác: "Ngứa lâu chưa, sao không nói mẹ gãi cho em."

Hứa Đức Lạp lộ vẻ mặt ủy khuất: "Mẹ và cha đang ngắc ngứ (hôn) đó, em không dám làm phiền hai người bọn họ."

Trương Giác yên lặng gãi gãi vài cái trên lưng bé, cuối cùng Hứa Đức Lạp cũng cảm thấy thoải mái, lập tức lột cho anh trai một quả trứng gà.

Căn nhà được sưởi ấm, nụ cười ngây ngô của em trai...... Tất cả những điều này làm cho Trương Giác bắt đầu sửng sờ.

Cậu nhìn về phía tờ lịch.

Hiện tại là ngày 2 tháng 1 năm 2010, buổi sáng 7 giờ 25 phút, khoảng cách cậu mất đi gia đình ấm áp này, còn có 3 giờ 20 phút.

Trương Giác đưa ra quyết định, không quan tâm đây có phải là giấc mơ hay không, ngày hôm nay xuống lầu câu không được đi xuống, cậu cần phải lăn xuống.

Cậu không những lăn xuống, mà còn phải lăn một cách khí thế, lăn làm sao phải tạo ra cường độ cho cái chân khỏi đi được luôn, như vậy thì cậu không cần phải tới lớp học ba lê, gia đình của cậu không cần phải đi đón cậu, rồi bị một gã lái xe tải say xỉn đưa về nới âm phủ.

Nếu có thể lăn đến bệnh viện, khiến cho cha mẹ ngày hôm nay phải vây quanh cậu, không đi đâu hết là tốt nhất.

Trương Giác là một người đàn ông có quyết tâm, bởi vì phần quyết tam này, cậu mới có thể trở thành người mạnh nhất phái thực lực của 《 giấc mộng thiếu niên 307》 trên thực tế, cậu gần như xông lên đến vị trí xuất đạo mà không cần ghi điểm hay thủy phiếu.

Gia đình cậu sống trong một tòa nhà có thang máy, nhưng bởi vì ở lầu hai, cả nhà đều lười chờ thang máy cho nên thường xuyên đi thang bộ, đây là trợ giúp đắc lực cho hành động lần này của Trương Giác.

Sau khi ra ngoài, thừa dịp cha mẹ và Hứa Đức Lạp còn đang cột dây giày, cậu không chút do dự nhấc chân dẫm lên không trung, giống như một con quay nhỏ lăn xuống nhanh như chớp.

Ngày đầu tiên trọng sinh, Trương Giác thành công đưa bản thân mình vào bệnh viện, nguyên nhân -- các mô toàn thân bầm tím nhiều chỗ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv