Mã Tư Dung một thân hoa lệ, đầu cài vô số trâm hoa vàng ngọc, áo lụa thướt tha kiều diễm, một cái cười một cái nhấc tay cũng khiến cho nam nhân mê luyến. Điều đó đối với cô cũng không quan trọng, mà quan trọng là cách Lý Long Mộc thân tình nhìn nàng ta, tựa như trong mắt hắn chỉ có mỗi nữ tử đó. Ánh mắt dịu dàng ôn nhu cùng thâm tình đó khiến tim cô rỉ máu.
Bước chân cô dừng ở bậc thềm, không ai nói cho cô biết Lý Long Mộc đang ở đây. Bàn tay khẽ siết chặt cô cố gắng để mình bình thản nhất mà đi vào.
Mã Tư Dung một thân hoa lệ tươi cười mà hành lễ cùng cô.
"Hoàng hậu vạn phúc kim an."
Cô không để mắt đến nàng ta cứ thế mà lướt qua bọn họ đến bên Lý Đế, cô đã quen rồi trước giờ ở trước mặt Lý Nhật Trung cũng không có hành lễ, hắn cũng cư nhiên mà cho cô đặc quyền đó.
"Bệ hạ ta có nấu một ít canh mang đến cho người, cũng không biết người đang tiếp khách."
Lý Đế ôn nhu nhìn nàng, hắn biết nàng mang canh đến không có nghĩa là nàng chấp thuận hắn, đơn giản là nàng luôn quan tâm người khác như thế. Hắn nắm lấy tay nàng.
"Long Mộc và vương phi của nó đến vấn an, không phải khách, nàng cũng ngồi đi, trà của con dâu vẫn phải nhận."
"Con dâu" cô nghe hai tiếng này thật cảm thấy buồn cười thay, nhưng bây giờ cô có muốn tránh cũng không tránh được.
Lý Long Mộc từ khi nhìn thấy nàng một thân phượng bào bước vào, lòng hắn đã vô cùng khó chịu, giờ ông ta lại muốn hắn kính trà nàng, hắn sao có thể làm được đây.
Mã Tư Dung đưa tay chạm vào mu bàn tay hắn, hắn muốn bài xích nhưng lại không làm gì.
Nữ nhân này nghĩ đã nắm được hắn trong tay, hôm nay hắn chỉ có thể cùng nàng ta diễn một vở phu thê thâm tình. Hắn trấn định lòng mình, chỉ khi hắn nhẫn tâm với nàng, nàng mới có thể hận hắn, như vậy về sau nàng sẽ không vì hắn mà liên lụy.
Hắn đưa tay nắm lấy tay Mã Tư Dung dùng ánh mắt ôn nhu và thâm tình mà nhìn nàng ta.
"Dung nhi, nàng mau kính trà hoàng hậu đi."
Dung nhi, tiếng này muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu, Mã Tư Dung cười rộ như hoa, nhận ly trà trong tay cung nữ mà dâng lên cho cô.
"Tư Dung kính trà mẫu hậu chúc người cùng phụ hoàng bách niên giai lão."
Cô nhận lấy tách trà trên tay Mã Tư Dung, cũng thấy được khoé miệng nàng ta khẽ cười đắt ý. Nàng ta đắt ý vì có được Lý Long Mộc, vậy nàng ta không xem hiện tại bọn họ là đang ở vị trí nào. Cô cười trong lòng, trà này không nóng không lạnh, vị lại đắng chát, cô vừa nhấp một ngụm liền chau mày.
Lý Đế bên cạnh vẫn luôn quan sát nàng, một cái chau mày kia hắn thu vào mắt.
"Sao vậy."
"Không có gì, trà này không tệ."
Cô mặc kệ người đang quỳ trước mặt mà quay sang nói chuyện cùng Lý Đế, Mã Tư Dung mãi không nhận lại được tách trà, liền biết hoàng hậu đang cố tình phủ đầu nàng ta, nàng ta tức giận giật cái khăn voan trong tay, lại đưa đôi mắt long lanh uẩn khúc nhìn về phía Lý Long Mộc.
Lý Long Mộc hiểu tính của Hà Linh nàng xưa nay không cho phép người khác khinh thường mình, nụ cười đắc ý của Mã Tư Dung hắn đương nhiên thấy. Nàng để nàng ta quỳ hắn cũng xem như không thấy. Nhưng giờ Mã Tư Dung cầu hắn, hắn cũng chỉ có thể thuận theo nàng ta.
"Phụ hoàng, mấy ngày nay Dung nhi không được khoẻ, không thể quỳ quá lâu."
Lý Đế kể từ khi hai bọn họ bước vào đã luôn thăm dò Lý Long Mộc, vì sao hắn cảm thấy Long Mộc đối với Mã Tư Dung một mực thuận theo, không phải là đang diễn cảnh phu thê tình thâm cho hắn xem.
Nếu là diễn Long Mộc hẳn là người chủ động, nhưng từ khi vào điện, mọi việc điều là do Mã Tư Dung chỉ động, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Việc này hắn sẽ tìm hiểu sau, dù sao bọn họ như vậy cũng hợp ý hắn.
Thấy Lý Đế cùng Lý Long Mộc nhìn mình cô cười nhẹ đưa lại tách trà, Mã Tư Dung nhận trà xong mới nhẹ đứng lên đưa cho cung nữ bên cạnh, lúc nàng ta đứng lên còn làm bộ không đứng vững, Lý Long Mộc nhanh tay đỡ lấy eo nàng ta, ân cần hỏi hang.
"Nàng không sao chứ?"
"Thiếp không việc gì, chỉ là hơi tê chân."
Cô chán cái cảnh chàng chàng thiếp thiếp của bọn họ, muốn tình tứ thì về phủ của mình mà tình tứ, cô lạnh giọng.
"Nếu thân thể đã yếu như thế về sau hãy ở trong phủ mà tĩnh dưỡng đừng vào cung nữa."
Đã không ưa gì nhau cô hà tất phải làm mình khó chịu, cấm nàng ta vào cung nàng ta có thể làm gì được cô.
Mã Tư Dung nghe được câu này có chút giật mình, nàng ta không nghĩ Lý Hà Linh có thể ra mặt không vừa lòng cô như thế, dù sao Lý Đế cũng ở đây, nàng ta dựa vào đâu cấm nàng. Mới ngày đầu vấn an đã bị cấm vào cung, chẳng phải chính là không xem Đại Lý ra gì sao.
"Nương nương Dung nhi thân thể không nghiêm trọng, vấn an phụ hoàng là tấm lòng của nhi tử sao có thể vì chút bệnh vặt mà trễ nãi."
"Bệ hạ, tối nay ta làm vài món tẩm bổ cho người, ta về chuẩn bị một chút."
"Được nàng đi đi, tối trẫm sẽ đến."
Cô không nhìn Lý Long Mộc lấy một cái, đến cũng như đi không để bọn họ vào trong mắt lãnh đạm rời khỏi điện Thiên An.
Bàn tay bên trong áo của Lý Long Mộc nắm thành quyền. Nàng vì kẻ thù của hắn mà xuống bếp, nàng đã từng nói đời này chỉ nấu cho mình hắn.