Bây giờ cô đã hiểu cái gì gọi là thịt nát xương tan, đâu đớn tột cùng mà bà lão đó đã từng cảnh báo cô. Thế giới này vốn không có chỗ dành cho cô, Lý Long Mộc cũng không thuộc về cô, tất cả điều là ảo ảnh, là ảo ảnh nhưng lại đau đến tê dại tâm can. Cô ôm lấy trái tim mình, co ro như một con cún nhỏ đáng thương bị người ta vứt bỏ trong đêm lạnh giá.
Hắn muốn chạy theo nàng, hắn muốn lau nước mắt trên gương mặt nàng, muốn ôm nàng vào lòng, muốn buông bỏ tất cả mang nàng đi, nhưng hắn không làm đươc, không làm được gì cả.
Dưới gốc cây Linh Sam nơi hắn từng thề nguyện với nàng, đời này chỉ có mình nàng. Mà giờ đây nàng một đao cắt tóc đoạn tình, nàng đẫm lệ rời đi trái tim hắn vỡ vụn. Nàng đi rồi hắn nhặt lấy lọn tóc nàng trên nền đất, cứ thế ôm vào trong ngực. Nam nhi đổ máu không đổ lệ, nhưng đời lệ của hắn đều vì nàng mà rơi.
**Nghiêm Đình.
Mã Tư Dung tay nâng tách trà nhàn nhã thưởng thức. Nàng ta tưởng Lý Long Mộc thế nào, từ khi biết tin hắn ngang nhiên cướp pháp trường, lại biết tên thư đồng kia vậy mà lại là nữ nhân, nàng ta vốn đã tưởng mọi kế hoạch của bọn họ đổ sông đổ bể rồi.
Nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ đến ả ta vậy mà lại có năng lực mê hoặc cả Lý Đế, cha con cùng nhau tranh dành nữ nhân, màn kịch này càng ngày càng đặc sắc.
"Ý hoàng huynh thế nào?"
A Mạn ở bên cũng biết công chúa là đang hỏi mình, vẫn là thái độ lạnh nhạt mà trả lời.
"Chỉ cần người có thể nắm được Vũ Đức Vương trong tay, mọi chuyện về sau người đều có thể tự quyết."
Mã Tư Dung cười, chỉ cần qua hai ngày nữa nàng ta trở thành Vũ Vương Phi, ngày đêm ở chung một chỗ nắm được Lý Long Mộc là chuyện nàng ra không cần tốt sức. Nhưng việc đầu tiên nàng ta muốn làm nếu được quyền quyết định chính là tống A Mạn về Đại Lý.
A Mạn không cần đoán cũng biết, Mã Tư Dung đối với nàng chính là ghét bỏ cùng địch ý, sở dĩ còn lưu nàng bên cạnh bởi vì nàng là người của chúa thượng. Năm đó nếu không phải cha nàng mất mạng nơi xa trường, thì nàng bây giờ vẫn đang là đại tiểu thư của phủ tướng quân, sao có thể trở thành một tử sĩ, bàn tay nàng bất giác siết chặt.
Kiếp này của nàng chỉ quỳ gối trước một người, chưa từng cuối đầu trước Mã Tư Dung, nàng ta cũng chính vì đặt ân mà chúa thượng ban cho nàng nên càng chướng mắt nàng hơn.
A Mạn rời khỏi viện của Mã Tư Dung đi thẳng đến viện của mình, vừa vào phòng một thân ảnh từ trong bóng tối hành lễ với nàng.
"Thuộc hạ tham kiến tiểu chủ."
"Chuyện thế nào?"
Người trong bóng tối không lộ mặt, vẫn cúi đầu đáp lại nàng.
"Vũ Đức Vương đang cho người điều tra chúng ta thưa tiểu chủ."
Nàng xem ra không nhìn nhầm, Lý Long Mộc hắn sao có thể dễ dàng đồng ý hôn sự này như vậy. Nhưng nàng lại muốn xem người mà chàng ấy chọn, có đáng để nàng mạo hiểm hay không.
"Thả cho hắn một chút tin tức, chuyện ta bảo người làm tra tới đâu rồi?"
Trong bóng tối kẻ đang đứng có vẻ có chít xấu hổ, chuyện mà tiểu chủ bảo hắn tra hắn lật từng ngóc ngách cũng không tra được gì. Chỉ là dân gian lưu truyền một số tin đồn thất thiệt, hắn suy nghĩ thật lâu cuối cũng vẫn là quyết định báo lại.
"Thuộc hạ vô năng vẫn chưa tra được gì, nhưng thuộc hạ vô tình nghe được một vài chuyện trước kia của Lý Đế không biết có tác dụng hay không."
"Nói đi."
Người đến đi không dấu vết, A Mạn trầm tư suy nghĩ thật kỹ lời hắn vừa nói. Giết Triệu Đế đoạt vị nhưng vì sao lại giam lỏng Đoan Mộc hoàng hậu. Nữ nhân của kẻ thù đáng ra nhổ cỏ phải nhổ tận gốc chứ. Lòng nàng thầm phỏng đoán.
"Đoan Mộc hoàng hậu."
Nàng xem ra có lẽ nên bắt đầu từ người này, Lý Đế - Lý Hà Linh- Lý Long Mộc- Lý Mộc Cầm. Họ Lý của Thiên Lý Quốc làm cho nàng cảm thấy hứng thú rồi.
Ban đầu nàng muốn biết Lý Đế vì sao điều động người đến Trường Yên trong đêm, cuối cùng lại tra ra Lý Hà Linh ở đó, nàng đã cảm thấy có gì không đúng rồi. Hai tháng qua Vũ Vương phủ bề ngoài án binh bất động nhưng Lý Long Mộc lại âm thầm điều tra dư đảng tiền triều.
Nàng không biết hắn tính toán điều gì, nhưng trực giác cho nàng biết giữa hắn và Lý Đế đang có xung đột, mà mọi chuyện đều bắt nguồn từ nữ nhân kia. Nàng không biết quá nhiều về Lý Đế, chỉ biết hắn năm xưa giết vua đoạt vị lại có thể đoàng hoàng ngồi lên đế vị được người đời ca tụng, hẳn không phải kẻ mê luyến nữ sắc.
**Vũ Vương Phủ.
Trần Chân nhận tin từ bồ câu vội vã đến thư phòng tìm vương gia, kể từ đêm qua khi cô nương rời đi, không một ai dám đến phiền người đang giam mình trong đó. Trần Chân hít một hơi thật sâu.
"Vương gia là thuộc hạ, Đại Lý có tin về thưa vương gia."
"Vào đi."
Trần Chân đi vào thấy vương gia vẫn nghiêm chỉnh đoàn hoàng ngồi phê công văn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lòng y có chút xót xa không nói nên lời. Nhưng y biết có những chuyện y chỉ có thể đứng bên ngoài cho dù là phương diện gì y cũng không có tư cách can thiệp vào.
"Nói đi."
"Bẩm vương gia, người của ta ở Đại Lý báo về Lục hoàng tử Mã Tư Hàn của Đại Lý đang ngấm ngầm xây dựng thế lực, có thể bọn họ sắp có nội chiến rồi."