Lý Chính nãy giờ vẫn nhìn Thạch, hắn bây giờ đã biết vì sao hắn luôn cảm thấy y vô cùng quen mắt. Trước đây hắn không thể nhớ nỗi, nhưng hôm nay phụ hoàng đến, lại làm hắn nhớ về một gương mặt trong ký ức tuổi thơ.
"Thạch bản thái tử hỏi ngươi, họ Lý của ngươi từ đâu mà có?"
Hắn biết Thạch họ Lý, cho dù tam đệ thông cáo ra ngoài là do y ban tặng, nhưng hắn cảm thấy không giống lắm.
Tự nhiên bị hỏi đột ngột, làm cô chút nữa bị sặc nước. Nếu biết cái họ này mang lại nhiều rắc rối như thế ngày đó cô đã không nói ra rồi, nhưng cô vẫn nhớ lời Lý Long Mộc dặn cô.
"Điện hạ, là do vương gia ban cho ạ."
"Vậy ngươi là người ở đâu?"
Hắn không thể không hoài nghi, trên đời này người giống người chưa hẳn là chuyện tốt, mà giống người đó càng không phải điềm lành.
Không phải chứ vì sao đột nhiên Lý Chính lại hỏi cô câu này, hắn nghi ngờ gì sao? Tuy cô đã nói với Lý Long Mộc, nhưng không phải ai cũng như hắn tin tưởng cô.
"Ta là người Biệt Kinh."
Cô rất nhanh trí, nếu cô gặp Lý Long Mộc ở Biệt Kinh, vậy cứ nói cô là người ở đó. Không lẽ Lý Chính lại rảnh tới mức phái người đến đó điều tra cô sao.
Lý Chính cảm thấy hình như thiếu niên này có gì đó muốn che giấu hắn. Được rồi chỉ cần y không tổn hại đến tam đệ hắn, hắn xem như mắt nhắm mắt mở mà không biết chuyện này. Nhưng vẫn nên dặn dò người này một chút.
"Ngươi sau này tránh xa hoàng cung một chút, đừng để bệ hạ nhìn thấy ngươi."
Lời hắn nói là một ý, nhưng cô lại nghe ra một ý. Cô nghĩ hắn cũng biết chuyện cô và Lý Long Mộc nên muốn cô cách xa hoàng đế.
"Ta biết rồi, lần này đa tạ điện hạ, người nghỉ ngơi cho khoẻ ta phải về phủ rồi, gia đang đợi ta."
"Được đi đi, bản thái tử khoẻ sẽ đi đích thân đến cảm tạ ngươi."
"Được, ta không khách khí nữa, ta sẽ đợi."
Lý Chính nhìn bóng lưng thiếu niên kia rời đi, thầm cảm thán trong lòng. Cũng may y không phải nữ nhân, bằng không hắn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì. Có lẽ hắn cần điều tra về y một chút. Nếu y và người kia có bất kỳ quan hệ gì, thì hắn tuyệt đối không để y ở bên cạnh Long Mộc.
Cô vui vẻ trở về vương phủ mà không hay biết có người bắt đầu hoài nghi thân phận của cô. Cuối cùng sau mấy ngày vất vả, trở về nhà chính là nơi thoải mái nhất. Cẩm Tú chuẩn bị sẵn cho cô một bồn nước ấm, sau khi đuổi người ra ngoài cô mới thoải mái nằm bên trong bồn, tựa như gột rửa hết bụi trần.
Lý Long Mộc bên ngoài xử lý công vụ, cô ở nhà dạy bọn Cẩm Tú cùng làm xà phòng.
Hôm nay cô muốn đích thân vào bếp, nấu một bữa thật thịnh soạn đợi hắn về. Nhìn một bàn nguyên liệu trên bếp, Lục quản gia cùng Cẩm Tú đứng một bên ngẩn người, khi thấy cô xắn tay áo, mặc tạp dề bọn họ cả kinh.
"Lý công tử người thật sự muốn vào bếp sao? Hay là để lão nô nói đầu bếp làm cho."
Cẩm Tú cũng nhanh mồm nhanh miệng khuyên cô.
"Đúng đó công tử, nhà bếp dao thớt nguy hiểm, dầu lửa cũng vậy, hay người cứ để đầu bếp làm đi, lỡ bị thương thì thế nào."
"Phải phải, lỡ bị thương lão nô biết làm sao ăn nói với vương gia."
Bọn họ đều biết, kể từ khi vị Lý công tử này vào phủ, vương gia vô cùng coi trọng người này. Tất cả đồ đưa đến Linh Sam Viện đều là đồ tốt nhất, nhà bếp cũng phải nấu ăn theo khẩu vị của ngài ấy. Trên dưới vương phủ chỉ cần vị này muốn làm gì, bọn họ đều phải nghe theo. Ngay cả tên vương gia ngài ấy cũng có thể tùy tiện mà gọi. Cũng chỉ có công tử ấy mới dám trừng mắt với vương gia bọn họ. Tóm lại vương gia đối với vị này, chính là dung túng vô hạn.
Cô nhìn hai người bọn họ, bọn họ đang xem cô là con búp bê hay sao. Tay nghề nấu ăn của cô tuy không thể sánh bằng đầu bếp chuyên nghiệp nhưng cũng không tệ. Cái gì mà dao thớt nguy hiểm chứ, cô đâu phải là trẻ con năm tuổi.
Cô mặc kệ bọn họ, vẫn quyết định tự mình vào bếp. Lúc ở Đông Cung cô đã hứa trở về sẽ nấu một bữa thật ngon cho hắn, cô là người coi trọng lời hứa lắm đấy. Cuối cùng sau khi không thể khuyên nhủ được cô, Cẩm Tú bị cô trưng dụng làm chân phụ bếp. Lục quản gia vẫn không yên lòng, nên cứ đứng ở đó không chịu đi.
Dạo này Lý Long Mộc bận rộn nên cô quyết định tẩm bổ cho hắn. Canh gà hầm nấm đông cô, một ít rau cải xào, cá kho tộ còn có salad dầu giấm. Đương nhiên ở đây làm gì đã có dầu giấm, nên cô vắt chanh vào dầu cho chút đường, chút mật ong tạo vị chua chua ngọt ngọt. Tất cả đã xong chỉ đợi Lý Long Mộc về nữa thôi.
Cẩm Tú nhìn thấy cô làm salad thì mắt chữ a mồm chữ ô, cái này thật sự ăn được sao.
Cô ngồi trước đại viện đợi hắn, cũng đã muộn lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay hắn tăng ca sao. Cô cảm thấy mình cứ như bà vợ đang đợi chồng đi làm về vậy, đợi đến mức ngủ quên luôn trên ghế.