Lý Long Mộc được đưa về phủ Vị Xuyên, toàn thân hắn không có chút sức lực nào, sau khi kiểm tra vết thương trước ngực cũng may là không sâu lắm, hắn chính là bị trúng tên mới ngã xuống sông. Cái tên này đúng là điếc không sợ súng, trước lúc cô và Trần Chân bơi đến, hắn dùng chút sức lực cùng tỉnh táo cuối cùng rút mũi tên ra. Làm như vậy càng khiến cho mất máu nhiều hơn, chút nữa thôi là chầu diêm vương luôn rồi.
Lý Long Mộc lúc tỉnh lại, chỉ nói với cô một câu sau đó liền ngất đi. Tới bây giờ tay vẫn cứ nắm lấy tay cô không chịu buông, cô chỉ có thể bất lực mà ngồi cạnh hắn.
Lý Chính đi vào nhìn thấy cảnh trước mắt, chân hơi khựng lại. Bây giờ y mới có tâm tình quan sát người kia, trong con ngươi đen mang theo vài phần phức tạp. Vì sao y lại thấy ngũ quan của thiếu niên này có vài phần tương tự tam đệ y, đặt biệt là đôi mắt kia giống vô cùng. Cho đến bây giờ chưa ai phát hiện ra, đơn giản vì xưa nay chưa từng có kẻ nào dám nhìn trực diện vào mắt đệ ấy. Tâm y có chút chấn động, rút cuộc thiếu niên này từ đâu mà đến, với tam đệ y có quan hệ gì?
Lý Chính nhẹ đi đến bên giường khẽ ho vài tiếng, cô đang ngủ thiếp đi bên cạnh Lý Long Mộc, nghe có người đến cô giật mình tỉnh dậy. Vừa ngẩng lên đã thấy Lý Chính, cô gỡ tay Lý Long Mộc ra vội quỳ xuống hành lễ.
"Thái tử an khang, vừa rồi trong lúc cấp bách xin thái tử thứ tội cho tiểu nhân."
Cô vẫn còn nhớ lúc bên bờ Giang Tử cô đã quát vào mặt thái tử, còn bảo hắn không biết gì. Trời ơi cô đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, giờ lỡ như hắn tính sổ thì có phải cô sẽ đi tong không? Nhưng mà cô rất nhanh an ủi bản thân, dù sao thì coi như cô cũng vừa có công cứu Lý Long Mộc, hắn chắc sẽ không đến nỗi giết cô đâu.
"Bản thái tử cũng biết ngươi lo lắng cho tam đệ, ta không hẹp hòi đến vậy."
Nghe được câu này cô mới thở ra, cũng còn may. Sống ở cái thời đại mà mạng của mình nằm trên tay người khác, cô thật sự cảm thấy muốn đau tim.
"Tạ thái tử tha tội."
Lý Chính từ trên nhìn xuống, ánh mắt rơi trúng vai cô. Mọi người lo cho Long Mộc cũng không để ý, thiếu niên này vậy mà cũng bị thương.
"Ngươi cũng bị thương."
Nghe vậy cô theo quán tính sờ lên vai mình, cô cũng quên mất, bây giờ có người nhắc mới thấy đau, cô nhíu mày.
"Ta bảo người đến xem cho ngươi."
"Không cần đâu ạ, vết thương nhỏ thôi, tiểu nhân tự xử lý được ạ. Bên ngoài còn nhiều binh sĩ bị thương, quân y đang rất bận không cần phiền họ đâu ạ."
Cô rất nhanh nghĩ ra một lý do vô cùng hợp tình hợp lý, không nghe ra chút kỳ lạ nào. Cô càng ngày càng cảm thán khả năng ứng biến của mình.
"Được rồi vậy ngươi đi xử lý vết thương đi, chỗ này để ta."
"Tạ điện hạ."
Cô ôm lấy bả vai tìm đến chỗ quân y lấy ít thuốc, cũng may ở đây là phủ đệ của quan cho nên tốt hơn ở quân doanh nhiều. Cô được chuẩn bị cho một phòng riêng, nhờ vài gia nhân trong phủ chuẩn bị cho mình ít nước để tắm. Nhìn trước ngó sau, sau khi xác định không có ai, cô khoá cửa cẩn thận rồi mới dám ngả mình vào trong bồn.
Nước ấm làm toàn thân cô dễ chịu không ít, vết thương ở bả vai có chút đau, máu cũng đã khô. Cô nhẹ lau vết thương, nhìn lại thân thể mình thầm cảm thán, cũng may cô không phải người có bộ ngực đẫy đà, bằng không hôm nay nhảy xuống nước như thế, sợ là đã lộ ra trước mặt bao nhiêu người rồi.
Ngày trước lũ bạn hay trêu, bảo cô là đứa hai lưng, vạt trước vạt sau chỉ rơi mỗi hai con ốc, cô luôn lấy đó làm tủi thân, cơ mà bây giờ cô lại thấy đó là may mắn. Tắm xong cô dùng vải quấn ngực lại, đúng thật chẳng có miếng nào nhô lên. Cô thầm thở dài: "Quấn như thế này thì chanh rồi cũng trở thành tắc, mà tắc có khi lại thành bức tường thật luôn, chỉ khổ cái thân mình."
Còn đang mải nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cô giật bắn người, đêm hôm thế này ai còn đến đây.
"Ai đấy?"
"Là ta."
Nghe được giọng khàn khàn của Lý Long Mộc cô mới thở phào, anh ta tỉnh rồi lại còn chạy tới đây làm gì không biết.
"Gia, người đợi Thạch một chút, Thạch đang tắm xong ngay thôi ạ."
Cô dùng tốc độ ánh sáng mặc quần áo vào, tóc còn đang ướt cô cũng mặc kệ quấn lên một búi, trông bù xù chẳng khác nào tổ quạ. Sau khi cô nhìn từ trên xuống dưới, không thấy có chỗ nào bất thường mới đi mở cửa. Hắn đứng đó tựa lưng vào tường, mặt vẫn còn tái nhợt.
"Gia, người mau vào đi bên ngoài gió lạnh lắm."
Hắn vẫn không rời mắt khỏi người cô, cô đỡ hắn ngồi xuống bàn rót cho hắn một ly trà nóng.
"Gia người uống trà đi cho ấm người."
Hắn nhận lấy chén trà trong tay cô, vẫn im lặng không nói gì. Cô cảm thấy hắn càng ngày càng khó hiểu, không chịu nói gì vậy thôi để cô hỏi cho lẹ.
"Gia người vừa tỉnh sao không nghỉ ngơi cho lại sức, chạy tới chỗ này của Thạch làm gì?"
Cô tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn, rót cho mình một ly trà, khoan thai mà uống.
"Ta nghe nói ngươi bị thương, có nặng không?"
Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng, thì ra là nghe cô bị thương mà đến, lòng cô có chút vui.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, gia không cần phải lo cho Thạch đâu ạ."
Nhìn Thạch xua tay cười với hắn, lòng hắn càng thêm xót xa. Trong lúc hắn nghĩ mình đã bỏ mạng dưới lòng sông lạnh lẽo kia, hắn đã thấy được Thạch bơi về phía hắn, lôi hắn từ đáy sông lên. Khi hắn mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy là y, y vì hắn mà khóc, vì hắn mà tức giận. Hắn dường như cảm giác được cánh môi ấm áp của y chạm vào môi mình, tất cả những điều y làm vì hắn, hắn điều nhớ rõ.
"Lại đây.". Đọc 𝙩𝗋𝓾yện hay, 𝙩𝗋𝓾y cập ngay { T𝗋ùmT𝗋𝓾yện.Vn }
Hắn cố khống chế tâm tình đang hỗn loạn của mình. Cô nhìn thấy hắn không vui cho nên vô cùng ngoan ngoãn mà đi đến. Vừa mới đến bên cạnh còn chưa kịp nói gì, cô đã bị hắn kéo vào trong lòng, cô cả kinh muốn vùng ra.
"Một lát thôi."
Giọng nói dịu dàng có chút nài nỉ, cô không còn cách nào khác đành ngồi im, để mặc hắn ôm trong lòng.
"Lần sau, đừng làm chuyện nguy hiểm như thế vì bản vương."
Giọng hắn ẩn nhẫn vô cùng, hắn trăm ngàn lần không muốn, y vì hắn mà đi vào chỗ nguy hiểm. Hắn bảo y đi sứ, còn đặc biệt dặn dò Trần Chân sắp xếp y ở lại Biệt Kinh, hắn không ngờ y lại vì hắn mà đến đây.
Thấy hắn đang tự trách mình, cô dịu dàng nhìn hắn cười.
"Nhưng mà gia xem, chẳng phải Thạch không có việc gì hay sao? Nếu Thạch không đến ai sẽ cứu gia đây?"
"Có ai cứu người lại vừa đánh vừa hôn sao?"
Hắn nhớ đến cảnh y cứu hắn, khoé miệng không tự chủ mà cười. Thấy hắn tự nhiên nhìn cô cười đầy ý vị, mặt cô cũng bắt đầu đỏ lên.
"Cái đó… cái đó sao gọi là hôn được, cái đó gọi là hà hơi thổi ngạt, là phương pháp hô hấp nhân tạo, người có hiểu không?"
Hắn thấy y lúng túng, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
"Ta không hiểu."
Cô còn muốn giải thích tiếp, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, có nói hắn cũng đích thị không hiểu.
"Tóm lại là không phải hôn, gia biết thế là được rồi."
"Vậy thế nào mới là hôn, thế này sao?"
Cô còn chưa kịp nghiệm hết lời nói, một đôi môi lạnh lẽo đã đáp xuống môi cô, cô trừng mắt nhìn hắn. Lý Long Mộc cảm nhận được đôi môi ấm áp mềm mại của Thạch, một thứ cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong tim hắn. Chỉ là còn chưa cảm nhận đủ, đã bị người ta hung hăng đẩy ra, hắn có chút luyến tiếc.
Sau khi lấy lại phản ứng cô đẩy hắn ra mà đứng lên, vô thức đưa tay sờ lên môi mình.
Trời ơi nụ hôn đầu đời của cô, cứ như vậy mà bị cướp rồi sao, 23 năm gìn giữ còn đâu. Đã thế người ta còn cho rằng cô là một thằng đàn ông, ông trời ơi sao ông lại đối xử với cô như thế này chứ. Không được, không được trả lại nụ hôn đầu cho cô, cái tên Lý Long Mộc chết dẫm mau trả lại cho cô, lòng cô gào thét.
Hắn nhìn thấy nét mặt thất kinh của Thạch nhìn hắn, đúng là vừa xong hắn mất khống chế, có lẽ đã làm Thạch sợ mất rồi, hắn bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi nghỉ sớm đi, nhớ lau khô tóc đừng để cảm lạnh."
Cho tới khi Lý Long Mộc rời đi, cô ngồi xuống ngẩn người suy nghĩ, lại đưa tay vuốt ngực mình, sao tim đập nhanh dữ vậy.
"Thạch à tỉnh táo một chút, Lý Long Mộc thích nam nhân, anh ta tưởng mày là đàn ông, mày không được rung động, tuyệt đối không được rung động, bằng không về sau sẽ khổ cả đời có biết không."
Cô tự an ủi chính bản thân mình, lại nghĩ đến cảnh vừa rồi mặt liền đỏ lên, sao môi hắn lại mát lạnh thế nhỉ? "Bốp" cô đưa tay tự đập đầu mình một cái.
"Thạch tỉnh táo lên nào, mới bị trai hôn đã mụ mị đầu óc, không có tiền đồ."
Hắn trở về phòng tựa lưng vào giường, cả một đêm không ngủ được, chỉ sợ ngày mai Thạch sẽ tránh mặt hắn. Hắn suy nghĩ không biết mình phải giải thích thế nào với y, hay là cứ nói cho y biết lòng hắn. Nhưng mà thứ tình cảm này thiên hạ chưa từng có này, hắn có chút lo sợ. Không biết Thạch có chấp nhận hắn hay không, hay sẽ vì vậy mà tránh xa hắn. Lần đầu tiên trong đời, Lý Long Mộc hắn có chút không chắc chắn với việc mình muốn làm.