Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó hắn đều rất thương tâm. Trong lòng cũng dần coi Lâm phu nhân giống như nương thân mà đối đãi. Tuy hắn có vài phần hồ nháo và nghịch ngợm, nhiều lần khiến Lâm phu nhân tức giận cấm cửa hắn không được làm phiền sự yên tĩnh của nàng nữa. Nhưng nàng cũng biết tính hắn coi trọng tình thân, hắn như vậy chính là không muốn nàng một mình cô độc lạnh lẽo.
Cũng bởi vì biết hắn như vậy nên nàng cũng dùng hết tâm tư bồi dưỡng hắn, tất cả những gì nàng biết nàng đều đem ra chỉ bảo không hề giấu nửa phần. Cung chủ đời trước chính là ân nhân của nàng, nàng phụ giúp bồi dưỡng thêm cho đệ tử thân truyền của lão cũng không có gì không đúng quy củ.
Nàng đã mất một đứa con, đến hài nhi là nữ hài hay nam hài nàng còn chưa được biết thì đã phải xa. Nếu như đứa trẻ ấy còn sống, có thể mạnh khỏe, hoạt bát được như Lưu Hiệu Dư, nàng cũng cảm thấy an lòng.
Lưu Hiệu Dư vào ngày trở thành Cung chủ, giữa bữa tiệc rời đi chỉ để tìm đến Lâm phu nhân. Tửu lượng của hắn tất nhiên không thể bằng phụ nhân đã trải đời rất lâu rồi. Đến khi hắn say mềm, Lâm phu nhân mới nói ra lòng mình.
"Thật không ngờ ngươi cũng trưởng thành rồi, đã có thể trở thành Cung Chủ. Nếu hài nhi của ta được bồi dưỡng kĩ lưỡng có lẽ cũng sẽ kém ngươi đi? Ta cảm thấy ta thật giống con rùa rụt cổ hèn yếu không thể đi tìm hài tử, cũng không thể báo thù cho phu quân."
Lưu Hiệu Dư tuy say nhưng vẫn lảm nhảm. "Nếu người không phiền hãy để ta thay người tìm hài tử của người đi. Dẫu sao người giống nghĩa mẫu của ta như vậy, ta cũng thật muốn gặp người huynh đệ tỷ muội đó."
Lâm phu nhân nhìn hắn gục trên bàn cho rằng hắn chẳng qua đã ngấm rượu rồi, sau khi tỉnh rượu cũng sẽ chẳng còn nhớ được gì nữa. Không nghĩ hắn vẫn còn có thể nhớ nàng đã kể về đứa trẻ đó như thế nào, lại đem đến cho nàng một người mang Bách Diệp Đế Liên Đài kí ấn.
"Vậy... hài tử của ta..." - Lâm phu nhân cố gắng kìm nén cơn xúc động nhưng giọng nàng vẫn run lên nhè nhẹ.
"Có lẽ là nàng ấy." - Lưu Hiệu Dư không nhanh không chậm đáp.
Cùng một thế hệ không thể có hai người mang kí ấn Bách Diệp Đế Liên Đài. Sau khi sinh tiểu hài tử, chỉ vì mất khí huyết quá nhiều cho nên nàng còn chưa kịp nhìn mặt đứa trẻ đã mất đi ý thức. Chỉ mơ hồ thấy được kí ấn lúc phu quân của nàng ẵm lên.
Diệp Huyền Chu vừa đúng thời điểm quay trở lại, cảm thấy không khí có chút không giống trước, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng rót trà. Tuyết Liên Tử thanh mát khi chảy xuống chạm vào chén ngọc phát ra mùi thơm dịu nhẹ, mang lại cảm giác cực kì thoải mái. Tuy vậy, Lâm phu nhân hiện tại đã không còn tâm tư thưởng trà nữa.
Nàng cũng không quan tâm đến bàn cờ đang dang dở mà chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Diệp Huyền Chu. Phải rồi, khuôn mặt này có tới sáu phần tương tự với phu quân của nàng, vậy mà nàng không nhận ra sớm hơn!
Không đúng! Lâm phu nhân thầm nhủ, nếu vậy không phải tên tiểu tử trơ trẽn kia nói tiểu hài tử của bà là tiểu tình nhân của hắn ư? Nghĩ vậy Lâm phu nhân tức giận đập mạnh tay xuống bàn cờ khiến Lưu Hiệu Dư giật mình nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
"Ngươi! Cái tên tiểu tử nhà ngươi lại đem tiểu hài... cô nương xinh đẹp như vậy cư nhiên thành tiểu tình nhân?"
"A... trọng tâm là cái này ư?" Lưu Hiệu Dư cũng không ngờ Lâm phu nhân sẽ có phản ứng như vậy. Hắn quả thực không có động đến một sợi lông của Diệp Huyền Chu.
Không phải bởi vì hắn cảm thấy Diệp Huyền Chu không đẹp, mà là bởi vì ở cái phương diện ấy hắn cũng cảm thấy chính mình không được. Là Cung chủ một cung có thể chữa bệnh nhưng hắn thấy đây không hẳn là bệnh. Bởi vì chẳng phải khi thấy Huyền Ngọc hắn vẫn nổi lên ý muốn chiếm hữu đấy sao? Tất nhiên những suy nghĩ này hắn chỉ dám giấu đi một mình, hắn không muốn bị người người coi thường ghê tởm. Hắn cũng không biết cách nào khiến tâm tình bình tĩnh cho nên ra sức khiến bản thân bận rộn.
Hơn nữa nếu quả thực Diệp Huyền Chu là đứa con thất lạc từ lâu của Lâm phu nhân thì hắn nhất định sẽ đối đãi như muội muội chân chính, làm sao có thể đem làm tình nhân chứ?
"Là... là tiểu nữ thật sự ngưỡng mộ Cung chủ cho nên... mới tình nguyện ở bên cạnh bầu bạn với Cung chủ..."
Diệp Huyền Chu nhẹ giọng như thì thầm, suy cho cùng vẫn là nữ nhân mặt mỏng da mềm, sẽ thấy xấu hổ.
"Ừm..." Lâm phu nhân âm thầm đánh giá, liệu hài tử này có phải bị ngốc không, tại sao lại si tình với tên vô lại Lưu Hiệu Dư kia chứ.
Đột nhiên Bạch Lang hùng hổ chạy ra ngoài, mang theo chiến khí thập phần hung ác. Lâm phu nhân như sực tỉnh, dù không muốn, nàng vẫn quay lại nhìn Diệp Huyền Chu bằng ánh mắt phức tạp rồi đuổi theo Bạch Lang đi ra ngoài. Trước vẫn không quên dùng ám hiệu nói với Lưu Hiệu Dư: Yêu Vương tìm đến rồi!
Lưu Hiệu Dư nhanh chóng ôm đàn con của Bạch Lang giấu đi sau đó cũng đuổi tới bên ngoài.
Yêu Vương không có ở đây, nhưng là Hắc Hoả Vĩ Hồ, một Đại Yêu Tướng dưới trướng Yêu Vương.
"Ha ha khiến ta tìm lâu như vậy, hoá ra lại trốn ở đây sao? Lâm Y Lan, mau giao thứ đó ra đây, sau khi trở về ta liền có thể bẩm báo với Yêu Vương cho ngươi toàn thây."
Lâm phu nhân hừ lạnh, sớm muộn không tới lại tới thời điểm này, làm liên luỵ Thiên Trường Cung. Nàng nhận ân của Thiên Trường Cung, không thể để bọn họ bị cuốn vào tranh đấu thù hận của nàng.
"Đồ các ngươi tìm không có ở đây!"
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Hắc Hoả Vĩ Hồ cười lớn. Tròng mắt nửa tím nửa đỏ chợt loé lên, Hắc Mục Vĩ từ trong tròng mắt của hắn nhanh chóng bắn về phía nàng.